Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 99: Không thể không phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân trung niên sau khi hành lễ liền đứng lên, tự giới thiệu: "Thuộc hạ họ Tần, gọi là Tần Hải, đây là hai đứa con trai của ta, con lớn gọi là Tần Lộ, tiểu nhi tử gọi là Tần Trình. Ba người chúng ta phụng mệnh chủ công tìm kiếm tung tích đại tiểu thư ở Lạc Vân đại lục. Không chỉ có Lạc Vân đại lục, chủ công ở Thánh Vân đại lục đã phân phó tất cả các đại lục phái người tìm tiểu thư. Cám ơn trời đất, rốt cuộc cũng tìm được."

                "Chủ công, chủ công là cái gì?" Vân Khởi Vũ đối với lời nói của Tần Hải bán tín bán nghi, vẫn như cũ có lòng đề phòng.

                "Là phụ thân của người, Vân Dương Thiên, người còn có một ca ca tên là Vân Phật Lăng, bọn họ mấy năm nay vì tìm tiểu thư, có thể nói là hao tâm tổn huyết."

                "Vậy bọn họ hiện tại ở đâu?" Nguyên lai phụ thân sinh ra nàng cũng họ Vân, đây là trùng hợp sao?

                "Bọn họ ở Thánh Vân đại lục, chỉ sợ nhất thời không thể lập tức tới đây cùng tiểu thư gặp mặt, bất quá ta đã đem tin tức truyền về, tin tưởng chủ công rất nhanh sẽ nhận được, nói không chừng đã lên đường rồi. Thánh Vân đại lục cách Lạc Vân đại lục rất xa, cần một thời gian dài mới có thể đến."

                "Nói nửa ngày, các ngươi vẫn không thể đem ra được bất kỳ bằng chứng gì để ta tin tưởng, ta đây dựa vào cái gì tin các ngươi? Tùy tiện nói bừa một câu chuyện không biết, lại tạo ra vài người khó kiểm chứng, thực xem ta là đứa ngốc sao, dễ lừa như vậy? Mà cho dù các ngươi nói là thật thì đã sao? Muốn ta tin tưởng các ngươi, vậy thì lấy thành ý của các ngươi ra, chứng minh các ngươi đối với ta tuyệt không có ác ý."

                "Tiểu thư không tin chúng ta, cũng không có gì đáng trách, dù sao chuyện này đối với tiểu thư mà nói quá mức đột ngột. Không bằng như vậy, cha con ba người chúng ta sau này sẽ đi theo tiểu thư, mặc tiểu thư sai bảo."

                "Nói đùa gì vậy? Vạn nhất các ngươi thật sự tâm địa độc ác, ở bên cạnh ta, ta đây chẳng phải khó lòng phòng bị? Các ngươi nghe rõ đây, ta mặc kệ các ngươi dùng phương pháp gì chứng minh chính mình đối với ta tuyệt không ác ý, nhưng chính là không thể đi theo ta, thẳng đến khi ta tin tưởng các ngươi mới thôi. Nếu các ngươi lén lút theo dõi ta, can thiệp vào chuyện của ta, ta sẽ xem các ngươi thành địch nhân. Có lẽ, chúng ta vốn là địch nhân." Vân Khởi Vũ lấy tư thế mạnh mẽ đem lời nói cho hết, sau đó thu hồi Hắc Ám Ngục Liêm, xoay người chạy đi. Lúc đi cũng không quên chú ý phụ tử ba người phía sau một chút, xác định bọn hắn không đi theo mới nhanh chân lên.

                Nàng hoàn toàn không biết lai lịch ba người này, mà chuyện bọn họ cũng không thể kiểm chứng, vạn nhất bọn họ là người của Thiên Cơ Lâu hoặc La gia phái tới để đối phó nàng, nếu nàng tin, vậy sau này chẳng phải là mặc người chém giết sao?

                Địch nhân rất nhiều, nàng không thể không phòng.

                Tần Hải cũng không đi theo Vân Khởi Vũ, nhưng khuôn mặt lại tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, cảm thán nói: "Tiểu thư cùng chủ công tính cách thật giống nhau, thật không hỗ là phụ tử!"

                "Cha, tiểu thư không cho chúng ta đi theo, chẳng lẽ chúng ta lại thật sự không đi theo sao? Tựa hồ có rất nhiều người muốn giết tiểu thư, chúng ta hẳn là phải âm thầm đi theo nàng, bảo hộ an nguy của nàng chứ?" Tần Lộ nhìn bóng lưng đã xa của Vân Khởi Vũ, vô cùng lo lắng.

                "Đúng! Tiểu thư chính là Vũ Tư Phong, nàng ở Lạc Nhật trấn đắc tội với không ít người, những người này ở Lạc Vân đại lục đều có chút địa vị, ngày sau phiền phức chỉ sợ không nhỏ!" Tần Trình cũng nói.

                Nhiệm vụ của phụ tử ba người họ chính là tìm được tiểu thư, bảo vệ tốt nàng, thẳng đến khi nàng trở lại bên người phụ thân.

                "Tiểu thư mới vừa nói gì các ngươi cũng nghe thấy, với tính cách của tiểu thư, nếu chúng ta cứ một mực đi theo, nói không chừng sẽ mang đến kết quả ngược lại. Yên tâm đi, thực lực của tiểu thư không kém, muốn giết nàng không phải chuyện dễ dàng. Trình nhi, ngươi đi dò la chuyện của Thiên Cơ Lâu, xem vì sao Thiên Cơ Lâu phải giết tiểu thư? Lộ nhi, ngươi phụ trách hành tung của tiểu thư, một khi chủ công đến, chúng ta cũng có câu trả lời thuyết phục. Nhưng là nhớ kỹ, không được đi theo tiểu thư, miễn sinh ra hiểu lầm không cần thiết." Tần Hải phân phó.

                "Dạ."

                Vân Khởi Vũ sau khi đi xa mới quay đầu lại nhìn, xác định ba cha con Tần Hải thật sự không có đi theo nàng mới nhẹ nhõm thở dài một hơi, rồi hảo hảo cân nhắc lời Tần Hải vừa nói. Kỳ thật bây giờ nghĩ lại cũng có chút có đáng tin.

                Nếu ba cha con bọn họ thực sự có ý đồ gì đó với nàng, với thực lực của bọn họ trực tiếp động thủ là được, không cần phải quanh co lòng vòng làm nhiều chuyện như vậy. Hơn nữa tôn kính toát ra từ trong mắt bọn họ cũng không phải giả vờ, nàng có thể cảm giác được phụ tử ba người họ đối với vị 'Chủ công' kia rất trung thành.

                Chẳng lẽ bọn họ thật sự là người phụ thân sinh ra nàng phái tới tìm nàng?

                Mặc kệ đi, vẫn là trước đổi lại nam trang, dùng nữ trang xuất hành rất dễ mang lại phiền toái, nhất là người xinh đẹp không gì sánh được như nàng.

                Vân Khởi Vũ ở trong bụi cỏ rậm rạp một lần nữa thay nam trang, nhìn tầng băng gạc bọc ngoài bộ ngực, tuy rằng còn hơi lồi lên, nhưng đây đã là cực hạn, nếu tiếp tục cuốn chặt một chút, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hô hấp, còn có thể ngạt thở, cho nên chỉ có thể như vậy.

                Sau khi thay nam trang, nàng một lần nữa xuất phát, mục tiêu là Lạc Vân thành, chính là không biết Lạc Vân thành rốt cuộc ở đâu nào?

                Vân Khởi Vũ đi trên con đường nhỏ trong núi đã lâu, rốt cục gặp một đoàn xe, vì thế tiến lên hỏi đường: "Xin hỏi Lạc Vân thành đi như thế nào?"

                Đây là một thương đội, thấy Vân Khởi Vũ một mình một người, bộ dạng lại mi thanh mục tú, lúc này mới đối đãi với nàng như thổ phỉ.

                Đứng đầu thương đội là một người nam tử tuổi còn trẻ, nam tử ngồi ở trên lưng ngựa, tốt bụng trả lời: "Tiểu huynh đệ, Lạc Vân thành ở phía nam, cách nơi này khá xa, đi bộ chỉ sợ phải đi nhiều tháng mới đến."

                "Cái gì, phải đi nhiều tháng sao?" Một tháng sau chính là đại thọ của phụ thân Lạc đại ca, nàng không có nhiều thời gian như vậy.

                "Nếu tiểu huynh đệ không có nhiều thời gian có thể đi đến Bàn Nguyệt thành cách nơi này không xa, chạy nhanh thì hôm nay có thể đến. Ở Bàn Nguyệt thành có một Truyền Tống Trận Pháp trực tiếp đi qua Lạc Vân thành, rất nhanh có thể đến Lạc Vân thành. Bất quá cái này chi phí rất cao, tiểu huynh đệ phải chuẩn bị tâm lý mới được."

                "Đa tạ vị đại ca này nhắc nhở. Như vậy xin hỏi Bàn Nguyệt thành nên đi như thế nào?"

                "Tiểu huynh đệ nếu không để ý thì cùng lên thương đội của chúng ta đi đi, chúng ta đúng lúc cũng muốn đến Bàn Nguyệt thành."

                "Như vậy, có được hay không?" Vân Khởi Vũ có thể cảm giác được trong thương đội truyền đi ra địch ý, có người tựa hồ không quá hoan nghênh nàng gia nhập, mà địch ý cực mạnh kia chính là đến từ chiếc xe ngựa hào hoa kia.

                Lúc này, trong xe ngựa truyền ra một đạo thanh âm nữ nhân bén nhọn, răn dạy và quở mắng nam tử chỉ đường: "Hạ Lâm Phi, ngươi tùy tiện để một người lạ gia nhập thương đội của chúng ta, vạn nhất có gì sơ xuất, ngươi đảm đương nổi sao?"

Hạ Lâm Phi bị nữ nhân trong xe quở mắng, sắc mặt trầm xuống, không dám ngỗ ngược với nàng, chỉ là ôn tồn nói: "Hàm Tố cô nương, vị tiểu huynh đệ này không giống như người xấu, hơn nữa lại chỉ có một mình, không có bất kỳ ác ý gì đối với thương đội chúng ta."

"Tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết hắn hiện tại trong lòng có chủ ý gì? Phía trước không xa chính là núi Vương Hổ, thổ phỉ hoành hành, nói không chừng hắn chính là người ở Núi Vương Hổ, được phái tới tìm hiểu quân tình."

"Hắn không giống như người ở núi Vương Hổ."

"Không giống cũng không có nghĩa là không phải. Để hắn đi, nếu không cũng đừng trách ta không khách khí. Hạ gia chúng ta không phải là nhà từ thiện, chó mèo gì cũng cứu giúp. Tiếp tục lên đường, tranh thủ trước khi trời tối đi qua núi Vương Hổ." Hạ Hàm Tố hạ lệnh, thương đội bắt đầu chậm rãi đi.

Hạ Lâm Phi không có cách nào, đành phải xin lỗi Vân Khởi Vũ: "Tiểu huynh đệ, thật sự rất xin lỗi, ta mặc dù đứng đầu thương đội này, nhưng hết thảy đều là Hàm Tố cô nương định đoạt, giúp không được ngươi. Bàn Nguyệt thành cách nơi này không xa, ra roi thúc ngựa trước khi trời tối là có thể tới. Bất quá muốn đi Bàn Nguyệt thành trước phải qua núi Vương Hổ, nơi đó thổ phỉ hoành hành, ngươi cẩn thận một chút."

"Đa tạ Hạ đại ca nhắc nhở, ân này ta nhất định khắc trong tâm khảm."

"Không giúp được ngươi cái gì, không cần phải nói cảm ơn, cáo từ." Hạ Lâm Phi không nói thêm nữa, thúc ngựa rất nhanh đuổi kịp thương đội.

Vân Khởi Vũ cũng không đem chuyện này để trong lòng, xem như là một khúc nhạc đệm nhỏ (kiểu giống quản cáo), tiếp tục chạy đi, thử xem có thể trước khi trời tối chạy tới Bàn Nguyệt thành hay không.

Hạ đại ca nói muốn tới Bàn Nguyệt thành trước phải đi qua núi Vương Hổ, nơi đó thổ phỉ hoành hành, nàng phải đề cao cảnh giác mới được.

Cái được gọi là núi Vương Hổ, kỳ thật chính là một nơi có ác bá tụ tập nơi, đặc biệt đánh cướp người qua lại.

Lúc Vân Khởi Vũ đi vào núi Vương Hổ, phát hiện xung quanh cỏ cây hỗn độn, trên mặt đất rơi rất nhiều thứ, rõ ràng nơi này không lâu từng có một cuộc chiến, mà cách đó không xa còn có thanh âm truyền đến.

"Thổ phỉ các ngươi, gan chó cũng thật lớn, ngay cả thương đội của Hạ gia cũng dám cướp, chán sống rồi sao?"

"Hạ gia? Hạ gia là cái gì? Ai là Hạ gia? Chúng ta sao lại không nghe nói qua? Mà cho dù đã nghe nói qua cũng không quan trọng, giết hết bọn chúng, tin tức sẽ không bị lộ ra, chúng ta như cũ có thể không cần lo lắng."

"Ha ha, đúng thế đúng thế, ha ha."

"Lão Đại, cô nương này bộ dạng rất xinh xắn, ngươi xem nên xử trí như thế nào?"

"Xử lý như cũ, để các huynh đệ vui vẻ xong liền giết, đỡ phải lưu lại phiền toái."

"Nói như vậy, các huynh đệ đêm nay có thể vui vẻ được rồi, ha ha."

Hạ Hàm Tố nghe được thổ phỉ nói lời xấu xa ô uế như vậy, lại xem tình huống thương đội của mình, tâm liền rơi xuống đáy. Đây là lần đầu tiên nàng mang thương đội đi, vốn tưởng rằng sẽ không phát sinh tình huống gì ra quá nghiêm trọng, ai ngờ lại rơi vào tay đám thổ phỉ Núi Vương Hổ. Trước đây, nàng hoàn toàn không thể tưởng được thực lực của đám thổ phỉ lại mạnh như thế, chiến thuật tập thể lại càng khủng bố. Chỉ mới giao chiến đơn giản, người của thương đội đã chết hơn phân nửa, hiện giờ cũng chỉ còn lại nàng cùng Hạ Lâm Phi có sức chiến đấu, những người khác đều không thể trông cậy.

Cho dù là nàng cùng Hạ Lâm Phi liên thủ, cũng đánh không lại chiến thuật tập thể vô cùng khủng bố của đám thổ phỉ núi Vương Hổ này.

Chẳng lẽ Hạ Hàm Tố nàng hôm nay bắt buộc phải rơi vào trong tay lũ tiểu nhân này sao?

Nàng không cam lòng!

Hạ Hàm Tố dù thế nào cũng không muốn cứ như vậy chết đi, càng không muốn bị thổ phỉ làm nhục, vì thế hạ lệnh với Hạ Lâm Phi: "Dùng mạng của ngươi để ta chạy đi. Nếu mạng của ngươi không đủ, vậy dùng mạng của bọn hắn."

Ý tại ngôn ngoại, muốn dùng mạng của toàn bộ các ngươi đổi lấy ta một con đường sống.

Nghe được lệnh này, Hạ Lâm Phi giật mình không thôi, dùng ánh mắt oán hận trừng Hạ Hàm Tố, nghiến răng nghiến lợi chất vấn: "Hàm Tố cô nương, nếu không phải ngươi khăng khăng cố chấp, không nghe khuyến cáo của chúng ta, thương đội sao có thể lâm vào loại hoàn cảnh này? Đây vốn là lỗi của ngươi, ngươi tuyệt nhiên còn muốn chúng ta hy sinh tánh mạng đổi lấy ngươi một con đường sống, ngươi xem chúng ta là cái gì?"

"Hừ, các ngươi chẳng qua là kẻ không quan trọng ở Hạ gia, chết thì chết thôi, có cái gì không được? Mà ta chính là dòng chính của Hạ gia, các ngươi chẳng lẽ không nên dùng mạng bảo vệ ta sao?" Hạ Hàm Tố nói đúng lý hợp tình, trong mắt lộ vẻ khinh miệt, căn bản không đem đám người Hạ Lâm Phi để vào mắt, càng không quản sinh tử của bọn họ.

Hạ gia là một trong những gia tộc ở Lạc Vân đại lục đại, có hơn ngàn năm lịch sử, người cũng rất nhiều, nhưng đều lấy dòng chính làm chủ. Còn các dòng thứ, phần lớn đều là người có cũng được không cũng được, vĩnh viễn không sẽ không được coi trọng, cho dù là chết mấy người cũng sẽ không có ai quan tâm.

Hiện trường trừ Hạ Hàm Tố ra những người còn lại đều là người dòng thứ, tuy rằng bọn họ biết mình thân phận thấp kém, nhưng khi nghe châm chọc trong lời nói của Hạ Hàm Tố, trong lòng khó tránh khỏi tức giận bất bình.

Tất cả mọi người đều là người Hạ gia, trên người đều chảy máu của Hạ gia, dựa vào cái gì ngươi có thể ăn trên ngồi trước, mà chúng ta lại phải hy sinh tánh mạng bảo vệ ngươi?

Nếu Hạ Hàm Tố là một người hiểu chuyện, hiểu nhân tình, mọi người có lẽ sẽ đem hết toàn lực bảo vệ nàng rời đi. Nhưng không phải, nàng là nữ nhân khiến người khác chán ghét, đã không được đẹp mà tâm lại vô cùng độc ác.

Hạ Hàm Tố thấy không ai nguyện ý liều mạng bảo vệ nàng, lấy ra quyền lợi của dòng chính Hạ gia hạ lệnh: "Ta hiện tại lệnh cho các ngươi, toàn lực ngăn cản bọn thổ phỉ này, nếu ai không tuân, sẽ lấy gia pháp Hạ gia xử phạt. Các ngươi có lẽ không quan tâm đến sống chết của mình, nhưng đừng quên, người nhà của các ngươi vẫn còn ở Bàn Nguyệt thành. Hôm nay nếu ai không nghe theo lệnh của ta, vậy thì chờ nhặt xác người nhà các ngươi đi."

Đã bị uy hiếp như vậy, mọi người giận cũng không dám làm gì, chỉ có thể nghe lệnh làm việc.

Nhờ mọi người liều chết bảo vệ, Hạ Hàm Tố rốt cuộc trốn khỏi núi Vương Hổ, nhưng nàng không hề áy náy gì, càng không quan tâm những người đã liều chết lót đường cho nàng. Sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, ý nghĩ đầu tiên của nàng chính là không bao giờ đi cùng người dòng thứ hộ tống thương đội, mấy người dòng thứ này thực lực quá yếu, căn bản bảo vệ không được nàng.

Hạ Hàm Tố chạy thoát, nhưng người còn lại trong thương đội Hạ gia liều chết tác chiến với thổ phỉ. Thương đội nguyên bản hơn mười người, hiện tại chỉ còn lại không tới mười người, hơn nữa mỗi người đều bị thương, bị dồn đến tuyệt cảnh, bọn họ thật sự không cam lòng.

"Đều là do nữ nhân Hạ Hàm Tố đáng giận kia làm hại, nói không thể đi đường này, nàng càng muốn đi. Hiện giờ xảy ra chuyện, chính nàng ta chạy trước, để chúng ta vứt lại đây, ta thật sự hận không thể đem nữ nhân kia băm thây vạn đoạn."

"Bây giờ nói cũng có ích lợi gì? Ai bảo nàng là dòng chính, chúng ta là dòng thứ chứ."

"Dòng thứ thì đã làm sao? Chẳng lẽ cha chú, tổ tông chúng ta cũng không phải là dòng chính sao?"

"Được rồi, hiện tại tranh luận cái này không có bất cứ ý nghĩa gì, còn không bằng giữ lại chút điểm khí lực giết thêm mấy tên thổ phỉ, chết như vậy cũng không tính lỗ." Hạ Lâm Phi đã muốn chuẩn bị đánh một trận tử chiến.

Những người khác cũng thế. Hiện tại trừ bỏ hợp lại đánh một trận tử chiến, bọn hắn đã không có đường lui.

Núi Vương Hổ thổ phỉ thực lực một người không tính quá mạnh, nhưng chiến thuật tập thể của bọn hắn rất lợi hại, chỉ cần bị bọn hắn vây khốn, vậy liền chỉ có một con đường chết.

"Lão Đại, người đàn bà kia chạy rồi."

"Nữ nhân kia lòng dạ quá mức ác độc, lại muốn những người này quên mình để đổi lấy nàng một đường sống, người như thế cũng sẽ không thể sống lâu. Trước mặc kệ nàng, giải quyết xong những người này, chúng ta liền rút lui."

"Dạ."

"Giết."

Hạ Lâm Phi vọt vào giữa đám thổ phỉ, quơ tàn kiếm trong tay, đem hết toàn lực giết địch, nhưng hắn cuối cùng vẫn là quá yếu, không được một hồi liền ngã xuống, mắt thấy sắp bị thổ phỉ đâm chết, đột nhiên thật nhiều cánh hoa bay tới, đem hắn từ dưới đao của thổ phỉ cứu ra.

"Sao lại thế này? Ở đâu ra nhiều hoa như vậy?"

"A!"

Thổ phỉ còn không kịp phản ứng đã có người bị cánh hoa giết chết. Thấy có người không dưng ngã xuống, những tên khác cảm giác không ổn, lập tức chạy trối chết.

Chính là mặc kệ bọn hắn trốn như thế nào cũng đều không thể chạy khỏi sự truy đuổi của những cánh hoa này, cuối cùng đều chết dưới những cánh hoa nhìn như xinh đẹp lại tràn ngập lực sát thương kia, chỉ riêng ngoại trừ đầu lĩnh núi Vương Hổ.

"Không cần, không cần, ta đem toàn bộ tiền đều đưa cho ngươi, van cầu ngươi không cần." Đầu lĩnh đám thổ phỉ quỳ xuống đất dập đầu, kỳ thật hắn đến bây giờ còn không biết là ai ra tay.

Không chỉ đầu lĩnh thổ phỉ không biết, đám người Hạ Lâm Phi cũng không biết, bọn hắn lẳng lặng chờ đợi bất động tại chỗ, nhìn thấy cánh hoa xinh đẹp bay đầy trời. Những cánh hoa này tựa hồ cũng có mắt, chỉ giết thổ phỉ, không thương tổn bọn hắn.

Vân Khởi Vũ từ trong mưa hoa bay xuống, uyển chuyển như tiên nữ. Đương nhiên, nếu là nàng thân mặc nữ trang thì mới là danh xứng với thực, đáng tiếc nàng hiện tại mặc nam trang. Bất quá cho dù là nam trang, cũng khó che dấu khí chất siêu phàm thoát tục trên người nàng.

"Là hắn." Hạ Lâm Phi thấy Vân Khởi Vũ theo đóa hoa nhẹ nhàng hạ xuống, thiếu chút nữa xem nàng trở thành tiên nữ, lòng bang bang nhảy loạn không ngừng.

"Là vị tiểu huynh đệ kia, không thể ngờ hắn là một cao thủ."

"Hừ, nếu không phải do xú nữ nhân Hạ Hàm Tố kia, tiểu huynh đệ này sẽ cùng chúng ta đồng hành. Lấy thân thủ của hắn, chúng ta cũng không thảm như vậy."

"Nói đi nói lại, đều là lỗi của nữ nhân Hạ Hàm Tố kia. Lần này nếu có thể còn sống trở về, cho dù là phải tạo ra lời đồn, ta cũng muốn để nàng ta bị ngập trong nước miếng chết đuối, để nàng ta mất hết danh dự."

"Tính cả ta nữa."

Hạ Hàm Tố mặc dù đã khiến cho nhiều người tức giận, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới cảm kích trong lòng mọi người giờ phút này với Vân Khởi Vũ, xem nàng trở thành thần thánh, cho rằng nàng chính là thần linh trên trời phái xuống dưới cứu bọn họ.

Vân Khởi Vũ sau khi hạ xuống đất, không để ý tới đầu lĩnh đám thổ phỉ quỳ xuống đất dập đầu, mà là đi đến trước mặt Hạ Lâm Phi, quan tâm hỏi: "Hạ đại ca, ngươi có khỏe không? Vì sao bị thương nặng như vậy?"

"Không có việc gì, vết thương nhỏ trở về nghỉ ngơi điều dưỡng mấy tháng là tốt rồi. Tiểu huynh đệ, lần này ít nhiều nhờ có ngươi, bằng không chúng ta những đều phải chết ở chỗ này. Còn không biết tiểu huynh đệ cao tính đại danh?" Thái độ của Hạ Lâm Phi đối với Vân Khởi Vũ so với trước càng thêm tốt, rất muốn kết giao bằng hữu với nàng, nhưng lại cảm thấy không thể trèo cao.

Hắn chỉ là người dòng thứ của Hạ gia, căn bản không được coi trọng, không khác gì người bình thường, làm sao có thể cùng nhân vật lớn như vậy làm bằng hữu?

"Ta gọi là Vũ Tư Phong."

"Cái gì, ngươi chính là Vũ Tư Phong? Người đánh bại Mạc Thu Thanh cùng La Sinh Đường Vũ Tư Phong, người có được Thiên Niên Huyết Sâm Vũ Tư Phong?"

Hiển nhiên, cái tên Vũ Tư Phong này đã được rất nhiều người biết.

"Ha ha! Hình như là vậy. Bất quá Thiên Niên Huyết Sâm đã được bán đi, ta hiện tại không có nó." Nàng cũng không muốn bởi vì chuyện Thiên Niên Huyết Sâm mà trêu chọc thêm phiền toái, cho dù trên người còn, cũng không thể để người ngoài biết được.

"Không thể tưởng được không ngờ là Vũ huynh đệ, ngưỡng mộ đã lâu."

"Hạ đại ca, kỳ thật ta cũng không lợi hại như bên ngoài nói, ta vẫn là thích làm người bình thường thôi. Các ngươi đây là có chuyện gì?" Vân Khởi Vũ nói sang chuyện khác, nếu tiếp tục tán gẫu cái đề tài này, nàng cũng không biết nên nói như thế nào, hơn nữa đều là nói dối, nàng không thích nói dối, bây giờ chỉ là bị bất đắc dĩ thôi.

"Việc này nói thì dài dòng, sự tình là như vậy." Hạ Lâm Phi đem sự tình ngóc ngách đơn giản nói một lần, trong lời nói tràn ngập oán hận với Hạ Hàm Tố.

Hạ Hàm Tố cơ hồ hại tất cả bọn họ chết ở núi Vương Hổ, chuyện này hắn sẽ không quên đi dễ dàng như vậy, cho dù là phải đấu cùng với dòng chính Hạ gia, hắn cũng phải vì các huynh đệ đã chết đi lấy lại công đạo.

"Hạ đại ca, ta cũng không phải là người Hạ gia, cho nên không dám nói bừa. Không biết các ngươi kế tiếp có tính toán gì không? Ta còn muốn đi Bàn Nguyệt thành, không bằng chúng ta cùng đi đi?"

"Được, có Vũ huynh đệ đi cùng, chúng ta nhất định có thể an toàn trở lại Bàn Nguyệt thành. Bất quá trước khi đi, ta phải vì các huynh đệ đã chết đi báo thù." Hạ Lâm Phi thống hận Hạ Hàm Tố, nhưng hắn cũng hận thổ phỉ núi Vương Hổ, mặc kệ chúng cầu xin tha thứ như thế nào, hắn vẫn cũ giết chết.

Thổ phỉ núi Vương Hổ sau khi bị giết, tất cả những của cải phi nghĩa bọn hắn đoạt được đều bị Hạ Lâm Phi vơ vét hết. Nhưng Hạ Lâm Phi cũng không có nuốt riêng khoản của cải này, mà là toàn bộ đều cho Vân Khởi Vũ.

Vân Khởi Vũ cự tuyệt, cho dù là chia 5:5 cũng không được, mọi người Hạ gia không nên toàn bộ cho nàng, nàng cũng không có làm gì, chỉ là gặp đúng lúc mà thôi.

Sau khi xử lý tốt chuyện thổ phỉ, Hạ Lâm Phi cùng với mọi người thu thập vật phẩm bị rơi của thương đội, sắp xếp lại tốt, tiếp tục đi. Dọc đường đi đều nói có cười có cùng Vân Khởi Vũ, làm cho hắn cảm thấy được cùng Vân Khởi Vũ kết giao bằng hữu cũng không phải là chuyện xa vời gì.

Nhân vật vô cùng thần bí lại thần kỳ trong truyền thuyết này kỳ thật rất mộc mạc, không có kiểu xử sự của đệ tử đại gia tộc ăn trên ngồi trước, đối nhân xử thế rất có lễ phép, làm cho người ta trong lòng thích.

Vân Khởi Vũ kỳ thật cũng không có làm chuyện gì đặc biệt, chỉ là những việc bình thường giống người bình thường. Nhưng ở Lạc Vân đại lục này là dựa vào thực lực để nói chuyện, phần lớn mọi người thích ỷ vào nắm đấm. Đầu cứng, tự nhiên giống con cua, ánh mắt mọc ở trên đỉnh, lại đi ngang.

Đây là Lạc Vân đại lục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top