Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Cực hình hải quái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con Hổ Sa đang cắn xúc tu của mực không chịu nhả ra, trực tiếp bị cho nổ tung, mà con còn lại bị hắn nóng nảy lấy xúc tu nhấc lên giữa không trung!

"A, Oh my God!" Binh sĩ đầu trọc bị dọa sợ đến mức thả rơi kính viễn vọng, "Phanh!" thấu kính rơi xuống mặt đất mà vỡ nát.

Hắn sợ hãi không ngừng mà đi lùi lại đụng vào cái bàn, hắn hốt hoảng cầm lấy chai Vodka uống một ngụm. Lúc này mới khôi phục được mấy phần thần trí, ôm đầu nỉ non: "Là thật sao...? Một con mực dài đến sáu mét?!"

"Luke!" Binh sĩ đầu trọc nhớ đến cái gì đấy liền ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ của hải đăng, hắn thấy tên binh sĩ đội mũ vẫn không nhúc nhích nhìn qua kính viễn vọng. Trong lòng hắn dâng lên một cảm giác rất ngờ vực. Lẽ nào đây chỉ là ảo giác?

"Luke!" Một lần nữa lên kêu lên, tên binh sĩ đầu trọc vỗ vỗ vai tên binh sĩ đội mũ. Nhưng mà sau đó chỉ vài giây, tên binh sĩ kia bất động ngã về sau, trên gương mặt vặn vèo tràn đầy sợ hãi. Tên binh sĩ đầu trọc sắc mặt trắng bệch, hắn nhìn đồng bọn nằm trên mặt đất, lại nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, gió lạnh sưu sưu thổi tới.

Cuối cùng tựa như hắn đã quyết định được cái gì, tên binh sĩ đầu trọc run rẩy ra sức rút lấy cái kính viễn vọng trong tay đồng bọn, sau đó hướng về phía biển nơi hải quái xuất hiện mà nhìn. Nhưng mà thị hắn tựa hồ bị một miếng vải đen che lấp, binh sĩ đầu trọc nghi ngờ buông kính ra, thì hắn thấy một đôi con ngươi to lớn đang yên tĩnh nhìn chằm chằm hắn.

"A!! Thượng Đế, mẹ nó... Hải, hải quái!!!" Tên đầu trọc sợ hãi quát lên một tiếng, nhưng không ngất đi mà hạ thấp người bò nhanh đến góc tường, liền muốn lấy cây súng trường treo trên tường.

Phương Ngôn dùng xúc tu thô to quấn quanh ngọn hải đăng, trong mắt mang theo chút mê man nhìn nhân loại ở bên trong.

"Ta..."

"Biến lớn?"

Phương Ngôn vẫn nhìn ra được tên đầu trọc đang cầm lấy cây súng, hắn duỗi một xúc tu ra hung hăng quấn lấy tên binh sĩ, bóp nát thành nhiều mảnh. Bụng hắn sôi lên ùng ục, hắn rất muốn ăn tên nhân loại trước mặt, vừa nãy biến lớn thành hải quái, hắn so với lúc trước càng đói bụng. Còn chưa kịp dùng xúc tu để nhét thi thể tên kia vào trong miệng, hắn liền cảm thấy vô cùng suy yếu lan truyền khắp người. Thân thể hắn giống như co rút lại cực hạn, khôi phục về nguyên bản mực chỉ lớn bằng bàn tay.

"Ba!"

Trong bóng đêm, một con mực như diều bị đứt dây, rơi từ phía trên hải đăng rơi xuống biển.

"Mệt mỏi quá..."

"Cũng thật đói."

Sau khi Phương Ngôn rơi xuống biển trôi nổi một hồi, hắn lật thân mình lại, cố gắng bò lên trên hải đăng vì muốn không lãng phí "mỹ thực". Thế nhưng xúc tu của hắn yếu ớt không có một tia khí lựa, mềm oặt như bông gòn.
"Mặc kệ, ta phải đi vào đại lục đã, biển sâu quá nguy nghiểm lúc nào cũng có nguy hiểm cận kề." Phương Ngôn nỉ non tự nhủ, rồi hướng về phía thành thị ngay bờ biển kia mà bò đi.

Cảng Ferrov vào ban đêm hết sức yên tĩnh, tựa như sóng biển cùng một dạng ngủ thiếp đi. Ngay tại bóng đêm yên tĩnh này, trong nước biển bỗng hiện lên một đạo đỏ rực rỡ, sau đó là thân ảnh của một con mực cuốn đầy rêu xanh đang cố gắng bò lên trên bến cảng.

Phương Ngôn hiện tại giống như là một vị khách trăm phương nghìn kế lén vượt biên, nội tâm hắn thấp thỏm không thôi.

Nếu như hắn thật sự là khách lén vượt biên có lẽ còn may mắn hơn, chí it người lén vượt biên còn được pháp luật chiếu cố, mà hiện tại hắn chỉ là một con mực mạc danh kì diệu bò lên bờ. Nếu hắn bị nhân loại phát hiện ra có lẽ kết cục duy nhất mà hắn nhận được chính là biến thành một món ăn trên bàn mỹ thực.

Hắn liếc về phía bên trên góc trái, ký hiệu một lần nữa ánh lên sắc đỏ, thông qua ký ức của Tà Thần hắn có thể hiểu nhiều hơn về cái ký hiệu này.

     Tà năng 11%

Vừa rồi hắn nuốt hai con Hổ Sa. Nói một cách nôm na đơn giản nhất là tà năng của cái thân thể này chính là năng lượng của Tà Thần. Mà lại thông qua tiêu hao năng lượng có thể bộc phát chân thân trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Phương Ngôn coi như là có chút gan lớn, dễ dàng tiếp nhận loại thiết lập này. Thật ra ký hiệu này còn ẩn chứa rất nhiều thứ bên trong, thế nhưng ký ức của vị Tà Thần này quá mức hỗn loạn, nên không thể nào lý giải hơn được nữa.

Một mùi thơm ngát xông vào mũi hắn.
Bụng của hắn lại cồn cào đói bụng, hắn đi theo hướng mùi thơm ấy mà bò đến khu xếp hàng của cảng. Thẳng đến khi hắn leo lên được một rương gỗ chất hàng, hắn nhìn vào bên trong dò xét, thì ra là rương táo hai màu xanh đỏ. Hắn liền chui vào rương hàng, nuốt chửng hơn phân nửa táo bên trong, rồi mỏi mệt nằm xuống hôn mê tại trong rương.

Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Ngôn bị một trận lắc lư làm cho bừng tỉnh.
"Mợ nó, chuyện gì vậy?" Hắn gào lên. Tinh thần dường như khôi phục được một chút, hắn hìn ra ngoài thì thấy có một đôi tay có hình xăm đang nhấc bổng cái rương lên, rồi thô lỗ nhét lên một chiếc xe ngựa cũ nát.

"Đi thôi!"

Mã phu ngồi đằng trước xe ngựa, vỗ vỗ ngựa của hắn rồi tiếng vó ngựa cộc cộc vang lên, xe ngựa chưa đầy rương hoa quả dần dần hướng ra ngoài phía bến cảng mà đi.

Phương Ngôn núp ở trong rương hoa quả nhìn thấy một màn này, trong nội tâm ảo não: "Móa, chủ quan quá, ta thế mà lại ngủ như chết trong thùng hoa quả này." Nhưng bây giờ hối hận cũng không kịp, xe ngựa đã đi vào phố trong thành phị, người ở nơi này còn đông hơn ở bên trong bến cảng. Bây giờ mà ra ngoài chính là muốn chết, một con mực đi loạn ở trong thành thị của nhân loại, sáng ngày mai nhất định lên đầu đề!

Hắn thoải mái nằm ở phía trên đống hoa quả, định sẽ chờ đến khi xe ngựa chạy đến nơi thưa thớt dân cư hơn, tốt nhất là một khu rừng rậm chẳng hạn. Rảnh rỗi nên hắn lại nhìn lên góc phải, hôm qua lúc hắn biến thân thành hải quái thì tà năng ở mức 11%, bởi vì hắn nuốt được hai con Hổ Sa, mà hôm qua ăn nửa rương hoa quả thì lại tăng được 0,5%.

"Xem ra ta không cần phải bất chấp nguy hiểm đi săn động vật cũng có thể gia tăng được tà năng năng lượng." Phương Ngôn suy nghĩ: "Thế nhưng tà năng này rốt cuộc làm được cái gì? Hẳn là có thể cho ta biến thân thành hải quái, trừ cái đó ra có vẻ như không còn tác dụng khác?"

"Mà biến thân thành hải quái lại có tác dụng gì, không thể biến thân thành nhân loại. Tùy tiện biến thân thành hải quái để làm gì chứ, ngại không có ai đến tiêu diệt mình sao?" Phương Ngôn có chút ủ rũ, lẽ nào về sau cả một đời chỉ có thể sống với thân phận là một quái vật?

Xe ngựa một đường chạy trên phố, hai bên đường là những ngọn đèn tương đối cũ kỹ, cư dân ăc mặc cũng có chút giống như thế ký mười tám ở phương tây. Ngẫu nhiên còn có thể thấy những tên nam sĩ mang đồ vét, tay cầm trượng đi ngang qua. Phương Ngôn nhớ tới danh hài Chaplin, những người này ăn mặc y hệt ông ấy.

"Xem ra đây không phải thời hiện đại, nếu như dựa theo niên đại Trái Đất suy tính, đây hẳn là lúc các phát minh hơi nước ra đời. Mà ta lúc còn ở đại dương cũng gặp qua tàu thủy chạy bằng hơi nước, không biết hay không bây giờ đã có truyền hình hoặc máy tính?"

Là một người cả đời đã từng sống cùng với máy tính, Phương Ngôn không có cách nào tưởng tượng ra một thế giới không sử dụng mạng lưới internet là một thế giới bi thảm đến dường nào.

Ngay lúc hắn đang thất thần suy nghĩ, thì xe ngựa lại dừng ở một cái nhà kho. Nhà kho này bên ngoài có lều che nắng nên cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, tên mã phu tháo cái nón xuống chùi đi mồ hôi trán, miệng lầm bầm: "Cái thời tiết mắc toi này!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top