Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 07: Nhìn sắc mặt lão tử mà hành xử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiên sư nó, hết ăn uống lại đụng trúng cha đẻ của người ta."

Về đến nhà Trần Hán Thăng không nhịn được mà nhổ nước bọt nói vài câu, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên đã đi làm, trong phòng sạch đến mức không có một chút khói lửa gia vị gì hết.

Lão nương là một người hung hãn, nói không hầu chính là không hầu.

Trần Hán Thăng dự định đi tắm rửa trước, sau đó no bụng ngủ trưa, trước đây hắn thường bận từ lúc mở mắt đến tận lúc nhắm mắt, bây giờ nhờ sống lại mới có thể thấy lại thứ ánh sáng nhàn hạ mà không dễ gì có được, đương nhiên phải cố gắng hưởng thụ.

Suy nghĩ như vậy liền ngủ thẳng một mạch đến 10 giờ rưỡi sáng, chuông điện thoại gấp gáp đánh thức Trần Hán Thăng từ trong giấc mộng.

Trong mộng Trần Hán Thăng còn ở năm 2019, vừa mở mắt lại thành ngày hè chói chang của năm 2002.

"Ai vậy?"

Trần Hán Thăng đi tới bên cạnh điện thoại cầm ống nghe lên nói.

"Mẹ của con!"

Lương Mỹ Quyên không chút khách khí nói: "Buổi trưa cha mẹ cùng ở bên nhà bà ngoại ăn cơm, sau khi lên đại học con sẽ ít có cơ hội gặp mặt hơn, trước khi đi thì tới nhiều hơn một chút."

"Biết rồi."

Trần Hán Thăng cúp điện thoại, ngơ ngác ngồi trên mép giường, một là xua tan cảm giác rời giường, hai là hồi tưởng lại tình huống dưới nhà ông bà ngoại.

Nghĩ đi nghĩ lại tự Trần Hán Thăng nở một nụ cười: "F*k làm sao có thể như cuốn tiểu thuyết đoạt mạng vậy được, lại còn phải từ từ dung nạp lại kí ức, có điều trước hay sau mười bảy năm cũng là bản thân mình, sổ sách này mẹ nó làm thế nào?"

…….

Nhà bà ngoại của Trần Hán Thăng ở nông thôn, ông ngoại là một giáo viên tiểu học, bà ngoại là chủ cả của gia đình, còn muốn gây dựng thêm mấy mẫu đất, ông bà của Trần Hán Thăng qua đời sớm, vì vậy hắn và ông bà ngoại có quan hệ vô cùng thân mật.

Đi xe bus công cộng nửa tiếng, Trần Hán Thăng tới nhà ông bà ngoại, nơi này sau này biến thành một khu khai thác, nhưng hiện tại cây vẫn xanh mơn mởn, phóng tầm mắt ra xa là một ruộng lúa vàng óng, cơn gió hè nóng nực thổi qua, "ào ào ào" âm thanh gió thổi đồng lúa thành cơn sóng.

"Ông ngoại, bà ngoại, làm chút nước uống nào."

Trần Hán Thăng vẫn như thường ngày, hô to gọi nhỏ đẩy cửa tiến vào khu vườn nông dân nhỏ, trong nhà người cũng không hề ít, gia đình bác cả, gia đình cậu hai, gia đình dì hai, tất cả đều ở đây, người nào người nấy đều đang ăn dưa hấu.

"Nhìn kìa, sinh viên đại học về rồi."

Mợ hai cười nói.

Trần Hán Thăng nở nụ cười "ha hả", mấy anh chị em nhà bác và dì hai đều không thi đại học, người khác đánh giá cao bốn chữ "Sinh viên đại học", bản thân Trần Hán Thăng lại hết sức né tránh, thậm chí còn không bộc lộ sự háo hức với cuộc sống đại học.

Hắn nâng miếng dưa hấu lên bắt đầu nhồm nhoàm ăn, nước hoa quả màu đỏ dính vào người cũng không thèm để ý, thấy dì hai cười không ngớt: "Là sinh viên đại học rồi, ăn đồ ăn còn như Trư Bát Giới vậy."

Xử hết mấy miếng dưa hấu dưới con mắt của mọi người, Trần Hán Thăng lau miệng, ợ lên một tiếng vang dội nói: "Bà ngoại đâu ạ?"

"Ở đằng sau trên cốc tràng phơi lương thực." Ông ngoại hút tẩu thuốc đáp.

Trời nóng như vậy, bà lão cũng thật bướng bỉnh, trong lòng Trần Hán Thăng thở dài một tiếng, đứng lên nói: "Con đi coi sao."

"Đừng đi."

Cậu hai nói: "Bọn cậu đi gọi đều không chịu về, không giải quyết ổn thoả đống lương thực kia, bà ấy không nỡ trở về đâu."

"Đấy là bởi vì con chưa đi thôi, sự thiên vị của bà ngoại không chừng với cháu trai sẽ cao hơn."

Trần Hán Thăng cười hì hì nói, nhặt một chiếc mũ rơm từ dưới đất lên, không thèm để ý mùi mồ hôi và xác lúa, tiện tay đội lên đầu một cái, đẩy nhiệt huyết sục sôi đi về hướng cốc tràng.

Trong phòng nhất thời có chút yên tĩnh, ông ngoại gõ tẩu thuốc "xoạch xoạch" hai cái, chậm rãi nói: "Con trai nhà lão tam, tính cách này ở chỗ nào cũng có thể phát huy được, lại là sinh viên còn chưa tốt nghiệp, sau này sẽ có tiền đồ rộng mở."

Lương Mỹ Quyên ở nhà xếp hàng lão tam, vợ của bác cả có quan hệ như chị em dâu của Lương Mỹ Quyên, bĩu môi nói: "Cũng chỉ là thành tích nhỉnh hơn một chút thôi mà, học vẹt chứ có gì đâu."

Ông ngoại cười cợt, gõ gõ tẩu thuốc không lên tiếng.

Ông là giáo viên kì cựu, quan sát học sinh không chỉ qua điểm số, Trần Hán Thăng từ nhỏ đến lớn đều làm việc vô cùng rõ ràng, lại lão luyện và hiểu biết rộng, còn có dã tính cái gì cũng không để ý, người học vẹt không phải như vậy.

Cốc tràng kì thực là một chỗ đất trống rộng rãi trong thôn, chuyên dùng cho gia công đãi lúa và phơi lương thực, bà ngoại của Trần Hán Thăng là một bà lão bé nhỏ, rất dễ phân biệt trong một đám người.

"Bà ngoại." Trần Hán Thăng lớn tiếng kêu lên.

Bà lão nghe được âm thanh quen thuộc, có chút chần chừ mà ngẩng đầu lên, quả thật là cháu ngoại của mình.

"Ai da, sao con lại tới đây?"

Bà thả chổi xuống đi tới, nắm lấy tay Trần Hán Thăng không chịu buông ra, lớn tiếng giới thiệu với những người khác cùng ở cốc tràng: "Đây là cháu ngoại lớn nhất của tôi, năm nay lên học đại học Kiến Nghiệp rồi."

Cũng ít khi thấy sinh viên đại học ở nông thôn, mọi người xung quanh đều đứng đánh giá Trần Hán Thăng.

"Đây là con nhà lão tam đúng không, mắt và mũi giống nhau y như đúc."

"Bao lâu không thấy, chớp mắt cái đã lên đại học rồi."

"Vẫn anh tuấn như khi còn bé đấy."

……

Cách khen người ở nông thôn là kiểu trực tiếp như vậy, Trần Hán Thăng một mình vơ hết, cười ha ha tiếp lời người quen: "Thím cứ khen con tuấn tú khôi ngô, nhưng có thấy thím giới thiệu chị Ngọc cho con đâu."

Vừa đúng lúc Tiểu Ngọc cũng ở cốc tràng, cô nói gắt một câu: "Chị là khuê nữ ba mươi tuổi, dì ba cũng không biết cầu hôn nhà chúng ta sớm hơn một chút."

Người dân trong làng quê đều có chút quan hệ thân thích với nhau, Lương Mỹ Quyên đứng thứ ba, vì vậy người dưới hay gọi là "Dì ba", Trần Hán Thăng cười đáp: "Vậy không tính là muộn, chúng ta đợi con gái của chị Tiểu Ngọc là được rồi."

"Phi, đánh chết em!"

Chị Tiểu Ngọc mũm mĩm phúc hậu nện cho Trần Hán Thăng một trận, trêu đến lúc mọi người xung quanh đều cười, những người sáng nắng chiều mưa cũng phải yêu thích giọng điệu này.

Lúc này, Trần Hán Thăng mới nói với bà ngoại: "Về thôi, trời nóng quá."

Bà lão lắc đầu: "Chưa được, còn chưa phơi xong nữa."

Trần Hán Thăng hết cách rồi, cầm công cụ từ trong tay bà ngoại: "Vậy bà đi bên cạnh nhìn đi, để con làm cho."

"Con không biết làm mấy cái này đâu, về nhà xem TV đi."

Bà ngoại không yên lòng, hơn nữa cũng xót cháu ngoại.

"Được được, sao bà lão bé nhỏ này lại bướng bỉnh thế chứ."

Trần Hán Thăng nói thầm một câu, mang găng tay tới bắt đầu lật thóc ra phơi, tay chân Trần Hán Thăng không phải là không nhanh nhẹn, cũng không phải dạng học sinh không biết làm gì, trước đây đích thân Trần Triệu Quân còn thường xuyên lôi kéo Trần Hán Thăng về quê để trợ giúp.

Bà lão nhìn thấy Trần Hán Thăng làm cũng không đến nỗi tệ, khuyên vài lần không có hiệu quả, liền đi tới dưới gốc cây hóng gió, tầm nửa tiếng sau, Trần Hán Thăng rốt cuộc cũng xong việc, khắp người toàn là mồ hôi nhễ nhại, bỏ mũ rơm ra để có thể toả nhiệt.

Sau khi quay về, Trần Triệu Quân và Lương Mỹ Quyên cũng đã đến, thấy dáng vẻ chật vật của con mình, Lương Mỹ Quyên đau lòng mang một chậu nước mát tới: "Lại đây rửa mặt đi, thằng nhóc con đến lúc đó mà thành chó mực thì đừng có khóc đấy."

Lão Trần một chút cũng không thèm để ý, cười híp mắt bật quạt: "Đen chút trông cho nó khoẻ mạnh."

Mọi người ăn cơm náo nhiệt, bàn luận toàn là chuyện nhà, cơm nước xong bà ngoại lặng lẽ gọi Trần Hán Thăng lên nhà bếp, móc từ trong túi ra một tấm vải lụa, sau khi mở ra có 10 bó tiền giấy 100 đồng.

"Bà ngoại, bà làm gì thế?"

"Xuỵt."

Bà lão nhìn lên nhà chính một chút: "Đừng có để cho chú bác của con nghe thấy, số tiền này con mang lên Kiến Nghiệp mà mua đồ ăn vặt."

"Con đến tiền của cha mẹ ruột còn không lấy, con lấy tiền của bà làm gì."

Trần Hán Thăng vung vung tay muốn rời đi.

Bà lão kéo lại không cho đi, Trần Hán Thăng hết cách, chỉ có thể rút một tấm nhét vào trong túi nói: "100 là được rồi, giữ ý tứ chút."

Đương nhiên Trần Hán Thăng cũng không lấy không, mấy ngày trước hôm khai giảng đều ở lại nông thôn để giúp đỡ.

Ngày mùng 1 tháng 9 là ngày báo danh chính thức, ở cửa trạm xe Cảng Thành, Vương Tử Bác chờ mãi mới thấy bóng dáng người bạn tốt, hắn lập tức oán giận nói: "Mấy ngày nay đều không liên lạc được cho cậu, lêu lổng đi đâu mà không thèm tới chỗ tôi vậy."

Có điều sau khi nhìn rõ dáng vẻ của Trần Hán Thăng, súc sinh Vương Tử Bác lại không tim không phổi cười phá lên: "Sao bây giờ cậu còn đen hơn cả tôi nữa vậy."

"Cười cái con khỉ, chú ý tới sắc mặt lão tử mà hành xử."

Trần Hán Thăng mắng một câu, bước nhanh tới xe khách "Cảng Thành - - Kiến Nghiệp".

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top