Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 157: Đêm mê ly (Phần cuối)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phong của nhân viên chuyển phát nhanh năm 2003 hung hãn đến phi thường, lúc Bành Cường mang theo vài người đến tiệm đồ nướng Hương Mộc Hương, mấy bạn bè của thanh niên mập xăm hình cũng đã đến.

Có điều sự việc phát sinh là làm người ta bất ngờ nhất, người của hai bang lại quen nhau.

Bành Cường bất mãn nói: "Chuyển phát nhanh Trọng Thông của Tiểu Mã cậu trâu bò như vậy sao, lại để một cô gái tiếp rượu các cậu?"

Như thế Trần Hán Thăng mới biết đối phương là chuyển phát nhanh Trọng Thông gia nhập liên minh thương mại, cái này có thể coi là một vòng tròn nhân viên chuyển phát nhanh, thanh niên mập xăm hình cũng nhận ra Bành Cường, lúng túng nói: "Anh Cường, em đùa giỡn với mấy người anh em này thôi à."

Tính tình của Nhiếp Tiểu Vũ gấp gáp nhất, nhảy thẳng lên mắng hắn: "Ai nói là đùa giỡn với cậu chứ, lưu manh!"

Thương Nghiên Nghiên vốn không sợ, nghe thấy Nhiếp Tiểu Vũ mắng người, lại "Xì" nở nụ cười, cái từ "Lưu manh" này có khả năng nên dùng ở trên người Trần Hán Thăng thì thích hợp hơn.

Vừa nãy, đầy khuôn mặt hắn là sự xem thường còn nói với người khác là "Một đổi một".

"Anh Cường, thực sự là lũ lụt vọt lên miếu Long Vương thôi à."

Thanh niên mập có chút lo ngại Bành Cường, cầm lấy một chai bia đi tới nói: "Vừa nãy uống phải một chút nước đái ngựa nên không biết đông tây nam bắc gì, bây giờ em vứt chai rượu này đi, chuyện này có thể bỏ qua cho em không?"

Bành Cường nhìn về phía Trần Hán Thăng: "Cậu cảm thấy, giờ nói người của chúng tôi không được bắt nạt, cậu không muốn nhận thì cũng đừng làm mình bị oan."

Trần Hán Thăng nào muốn cãi cọ ở đây, giải quyết bằng một bình rượu là tốt nhất rồi, có điều hắn không vui về thái độ của thanh niên mập.

Mang một chén rượu qua gây sự, vứt một chai rượu đi để tạm ngưng, sự việc này làm gì có đơn giản như thế.

Trần Hán Thăng chỉ vào chai Hennessy trên bàn: "Bỏ qua thì cũng được thôi, nhưng tôi muốn cậu nốc hết bình rượu này."

"Tê ~"

Trịnh Quan Thị không nhịn được mà nhỏ giọng hít vào một hơi, cô không đau lòng vì rượu, mà là lo lắng cho tên mập, nhưng cái này là Hennessy chân chính không hề pha nước.

Thanh niên mập xăm hình thật sự cho rằng đây là rượu vang tự nhủ tại nhà, không nói hai lời liền cầm lên tu "Ùng ục ùng ục".

Có điều chưa uống được tới một nửa thì có phản ứng, độ mạnh của rượu tây kích thích dạ dày co rút lại, hắn "Oa" một tiếng liền ói hết ra ngoài, nước mắt nước mũi cùng nhau chảy xuống, ngồi chồm hổm trên mặt đất ôm ngực ợ hơi.

Bành Cường nhìn thấy tên mập xăm hình lười biếng, đi tới đá vào mông hắn nhắc nhở: "Nhanh lên một chút đi, còn cả nửa bình nữa đấy."

Trần Hán Thăng cảm thấy gần như là chấm dứt ở đây rồi, ngược lại rượu là của Trịnh Quan Thị, cuối cùng lại để yên cho mình sắp xếp, liền quay đầu về phía đám người Trịnh Quan Thị nói: "Chúng ta đi thôi."

Có điều trước khi rời đi, Trần Hán Thăng lại lấy một bình Hennessy chưa mở ở trên xe xuống đưa cho Bành Cường: "Anh Cường, có uống quen không?"

Bành Cường cầm lấy xem xét nhìn, trước đây hắn từng uống với Chung Kiến Thành, liền hỏi: "Chính phẩm à?"

Trần Hán Thăng gật gù: "Tuyệt đối là chính phẩm."

Bành Cường đột nhiên có chút đáng tiếc: "Thực sự là hên cho tên mập này, rượu quý như thế mà đưa hết cho cậu ta ói."

Trịnh Quan Thị cảm thấy Trần Hán Thăng làm vậy thực sự không tệ, không mềm cũng không cứng, chú ý chừng mực, cuối cùng còn đưa một bình rượu ra để trả ân tình, trên căn bản là trong ngoài đều được chăm sóc chu toàn.

"Xem ra, cũng không phải ai cũng có thể làm tra nam được."

……

Lúc mấy người đang chờ xe ở ven đường, Thương Nghiên Nghiên liếc mắt nhìn Trần Hán Thăng, phát hiện trên tay hắn còn cầm theo một bình rượu tây, đột nhiên nói: "Buổi tối chúng ta đi hát K đi."

Trần Hán Thăng chủ yếu nghe theo ý kiến của Trịnh Quan Thị, đêm nay tâm tình của cô không tệ: "Trước đây ở nước ngoài còn chưa từng hát K."

Trần Hán Thăng hiểu rõ, vung tay lên: "Hát K đi."

Sau khi thuê một phòng KTV cách âm ở đối diện, Trần Hán Thăng lại gọi món ăn và một chai rượu phổ thông."

Thương Nghiên Nghiên đột nhiên cầm lấy Hennessy: "Mang theo cũng quá vất vả rồi, không mấy bây giờ uống đi."

Kim Dương Minh cũng ồn ào ở bên cạnh, cuối cùng bình rượu tây kia cũng bị mở ra.

Thấy ánh mắt rạng ngời rực rỡ của Thương Nghiên Nghiên ở trong phòng khách tối tăm, Trần Hán Thăng nghĩ thầm Thương Nghiên Nghiên rõ ràng dự tính phát sinh một số sự cố, tiểu tử Kim Dương Minh chú coi như có muốn phát sinh cũng không có cơ hội đâu.

Cũng không được bao lâu, tác dụng phụ của các loại rượu liền bắt đầu thể hiện ra ngoài.

Vừa mới bắt đầu mọi người đều không có cảm giác gì, vừa hát vừa nói chuyện, thỉnh thoảng còn vỗ tay, đại khái là sau gần nửa canh giờ, Trịnh Quan Thị chủ yếu đang hát (Thiên thiên khuyết ca), còn có người khen tiếng Quảng của cô đạt tiêu chuẩn.

Kết quả là chưa hát xong một ca khúc, mấy sinh viên đại học liền ngất ngây con gà tây nằm trên ghế sa lông.

Cuối cùng, chỉ có Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Thị còn có thể duy trì sự tỉnh táo.

Lại hát vài bài, Trần Hán Thăng quyết định tới nhà vệ sinh rồi quay về ký túc xá, hắn cho rằng tất cả mọi người đều đã uống say, chỉ đóng cửa chứ không khoá.

Mới vừa đi tiểu xong còn chưa kịp xả nước, Thương Nghiên Nghiên đỏ mặt, nhắm hai mắt đẩy cửa đi vào.

"Cậu làm gì thế?"

Trần Hán Thăng mau chóng xách quần lên.

Ánh đèn phòng vệ sinh tối tăm mê muội, Thương Nghiên Nghiên lim dim con mắt đánh giá Trần Hán Thăng, đột nhiên nhào vào trong lồng ngực của hắn.

"Cậu thật sự khiến tôi có cảm giác vô cùng an toàn, đêm nay đừng về trường nữa."

Thương Nghiên Nghiên vừa nói đôi môi vừa hướng tới hôn Trần Hán Thăng, Trần Hán Thăng lắc đầu né tránh, lúc hai người giãy dụa, đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa "Tùng tùng tùng" ở bên ngoài.

Động tác của hai người cùng dừng lại, Trần Hán Thăng hỏi: "Ai vậy?"

"Là cậu à Hán Thăng."

Trần Thiêm Dụ lầu bầu nói ở bên ngoài: "Cậu nhanh một chút đi, tôi cũng có hơi gấp rồi."

"Biết rồi, gấp cái rắm."

Trong lòng Trần Hán Thăng vô cùng hồi hộp, nếu Trần Thiêm Dụ biết mình khổ sở bị một cô gái theo đuổi, chủ yếu còn đang ôm mình trong phòng vệ sinh, có khả năng tam quan của hắn đều sẽ phát sinh biến hoá.

Mãi mới chờ được đến lúc Trần Thiêm Dụ rời đi, Thương Nghiên Nghiên phát động hành động "hôn môi" lần thứ hai, không ngờ lại là tiếng gõ cửa "Tùng tùng tùng".

"Ai vậy, bên trong có người a."

Trần Hán Thăng lớn tiếng nói.

"Hán Thăng, cậu có thấy Thương Nghiên Nghiên không?"

Trần Thiêm Dụ lớn tiếng nói: "Tôi không thấy cô ấy đâu cả, cô ấy ở WC à?"

"Thần kinh à, lão tử đang ở WC, làm thế nào cậu ta vào đây được?"

Trần Hán Thăng ở bên trong mắng.

"Cũng đúng, lão tử thực sự uống say rồi, đàn ông và phụ nữ làm sao ở cùng nhà WC được."

Trần Thiêm Dụ lúc này mới lắc lư rời đi.

Trong thời gian này Trần Hán Thăng vẫn không dám tác động quá lớn, đột nhiên bất chợt cảm thấy người mình chìm xuống, hoá ra Thương Nghiên Nghiên ôm cổ mình ngủ, miệng dừng lại ở bên tai mình.

Lúc trong lòng Trần Hán Thăng đang do dự có nên tự mình đi ra ngoài dò đường hay không, điện thoại đột nhiên vang lên một tiếng.

Đôi mắt sáng tập trung liếc nhìn màn hình điện thoại, tin nhắn gửi bởi Trịnh Quan Thị.

"Bọn họ say hết rồi, yên tâm ra ngoài đi."

Lúc Trần Hán Thăng ôm Thương Nghiên Nghiên ra ngoài, Trịnh Quan Thị vẫn đang tự mình nghe tự mình hát, ánh mắt nhìn kỹ Trần Hán Thăng và Thương Nghiên Nghiên.

"Vừa nãy, kỳ thực là một sự hiểu lầm thôi, chúng tôi không hề làm gì hết."

Trần Hán Thăng định giải thích một chút.

"Vừa nãy tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì hết, các cậu hài lòng rồi chứ."

Trịnh Quan Thị nói trong microphone, cô rõ ràng là không tin, có điều cũng không quá giật mình, hành động của Trần Hán Thăng hoàn toàn phù hợp với hình tượng của một tra nam.

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái, nhiều người uống say như vậy, hắn cũng không có cách nào để lôi đi hết một lượt, không thể làm gì khác hơn ngoài gọi điện thoại kêu Lý Quyến Nam qua giúp đỡ, trực tiếp vứt Lưu Bằng Phi ở ký túc xá nam sinh là được.

Sau khi Trần Hán Thăng và Trịnh Quan Thị đưa mấy nữ sinh uống rượu say về ký túc xá, chuẩn bị thêm thắt cảm tình với Trịnh Quan Thị sâu sắc hơn, liền nói: "Có muốn đi trong trường một chút không?"

Không nghĩ tới bên cạnh có người nói chuyện.

"Tiền bối Trần!"

Trần Hán Thăng vừa quay đầu, La Tuyền cười tươi rói đứng cách đó không xa.

Trịnh Quan Thị lập tức nói: "Tôi gọi tài xế trong xưởng tới đón tôi rồi."

Có điều cô cũng không quên mất cảm ơn: "Đêm nay chơi rất vui, cảm ơn tiên sinh tra nam họ Trần nhé."

Trịnh Quan Thị đi mất, Trần Hán Thăng nói với La Tuyền: "Em tìm tôi có chuyện gì không?"

La Tuyền nhìn khuôn mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn của Trần Hán Thăng, thốt lên: "Em muốn yêu đương với anh!"

"Ai…"

Trần Hán Thăng ngẩng đầu lên nhìn mặt trăng, đột nhiên thở dài một hơi: "Đêm nay thật mê ly a."

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top