Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 172: Thấy tôi trâu bò không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơn 3 giờ đêm hôm đó, một bóng người từ trong ký túc xá nam sinh của học viện Khoa học kỹ thuật Kim Lăng lén lén lút lút chạy tới, đi tới trước cửa một cửa hàng ở trung tâm sinh viên đại học gây dựng sự nghiệp.

Rõ ràng hắn có chìa khoá nhưng không mở khoá như bình thường, chủ động cầm gạch quay lại cửa kính "Cạch" một cái.

"Rầm".

Cửa kính nứt ra theo tiếng động.

Bóng người vẫn chưa thoả mãn, lại đi vào đập vỡ cặp bình hoa cao bằng nửa người.

Hắn vừa đập vừa nói thầm: "Đáng tiếc, nghe nói bình hoa hơn 600 lận, anh Trần cũng quá nhẫn tâm rồi."

……

Sáng ngày thứ hai, Trần Hán Thăng thảnh thơi ăn một bữa sáng trong nhà ăn của trường mình trước, lại lững thững đi một vòng trong trường.

Từ sau khi Thẩm Ấu Sở quay lại chuyện học hành, thời gian người nào đó tới phòng học cũng nhiều hơn.

Thất thần nửa tiết học, tính toán công việc bên kia làm gần như đã đủ lớn, Trần Hán Thăng mới chạy tới học viện Khoa học kỹ thuật Kim Lăng.

Hôm nay, một nhiệm vụ lập tức của hắn — — trả tiền rời đi.

Đương nhiên không phải thật sự rời đi, làm bộ một chút mà thôi.

"Anh Trần, tiệm bị phá mất rồi."

Lưu Bằng Phi kêu lên từ xa xăm.

Rất nhiều người vây quanh cửa hàng, chủ nhiệm quản lý trung tâm Lưu Húc cũng ở đây, còn có vài người mặc đồng phục bảo an, bao gồm cả tên mập tới cà khịa hôm qua.

"Cái gì bị phá cơ?"

Trần Hán Thăng một mặt "Kinh ngạc" chạy tới.

Hắn chen giữa đám quần chúng ăn dưa đi vào trong xem xét một chút, nghĩ thầm tiểu tử Lưu Bằng Phi này ra tay tàn nhẫn thật đấy, hai bình hoa không tìm được một mảnh sứ hoàn chỉnh có diện tích lớn hơn 10 centimet luôn, nói rõ là đập và phá luôn ấy.

Quả nhiên, lời của đàn ông không thể tin được, Lưu Bằng Phi hôm qua sau khi nhận được nhiệm vụ, ôm lấy bình hoa tiếc hận rất lâu, kết quả đập thật mẹ nó thoải mái a.

Trần Hán Thăng lập tức tìm tới tên mập mạp kia, hắn còn chưa kịp tới mở miệng nói xấu, thanh niên mập dục vọng cầu sinh* mãnh liệt sững sờ nói: "Không phải tôi, tôi không có đập, tối hôm qua tôi đi đấm bóp với đại ca mà."

Trần Hán Thăng nghĩ thầm chậu cứt này tao đã đội lên rồi, mày còn có thể chạy được sao?

Đội tiếp đi!

"Cậu có thể phá cửa mà, cùng lắm là tôi sửa chữa một chút thôi."

Trần Hán Thăng chỉ vào bình hoa tức giận nói: "Bình hoa có thể có gì sai được chứ, đây là đồ chủ nhiệm Lưu cố ý mua trên đường Phu Tử Miếu, cậu cũng nhẫn tâm đập vỡ được sao?"

Sắc mặt Lưu Húc vốn đã vô cùng khó coi, hiện tại bị kích một câu, mơ hồ có chút xanh hơn.

Thỏ cuống lên còn cắn người, thật sự thấy người có ăn học không còn cách nào khác nữa hay sao?

"Thật sự không phải tôi!"

Tên mập đã sớm không chịu đựng ánh mắt hoài nghi ở xung quanh nữa, chỉ tay lên trời thề thốt: "Ai mẹ nó đập bình hoa, sau này không sinh được con trai."

Lưu Bằng Phi ở bên cạnh nghe xong, vừa mắng tên mập, vừa an ủi bản thân vậy thì sinh con gái, tri kỷ áo bông nhỏ.

Nghĩ tới đây, hắn liếc mắt nhìn Thu An Bình, Thu An Bình vẫn chưa biết kế hoạch đã bắt đầu, đỏ mặt không phản ứng với Lưu Bằng Phi.

Lưu Bằng Phi cười trong bóng tối, tuy tiền bối Thu không xinh đẹp, nhưng là loại mình thích.

"Cậu có ý gì thế, vậy là tự tôi tới đập hay sao?"

Trần Hán Thăng biện luận với tên mập: "Cậu cảm thấy tôi nửa đêm tới trung tâm sinh viên đại học gây dựng sự nghiệp, đập phá cửa lớn lại đập luôn bình hoa, chỉ để cho mọi người xem náo nhiệt à?"

"Không phải ý này."

Tên mập vung vung tay, hắn vạn lần không nghĩ tới lời Trần Hán Thăng nói chính là lời nói thật, còn giúp Trần Hán Thăng biện bạch: "Cậu không bị bệnh thần kinh, tại sao lại tự đập đồ của mình được chứ, ý của tôi là không có ai đập cả."

Trần Hán Thăng gật gù: "Không sai, bình hoa tự sát, xong việc vẫn chưa được tính, còn dẫn theo cả cửa kính tự sát cùng nữa."

Bên cạnh có một nữ sinh viên đại học nghe xong, không nhịn được mà "Xì" cười một tiếng.

"Cười cái gì mà cười."

Trần Hán Thăng doạ nạt nói: "Chúng tôi đều đang khổ sở, cậu lại còn cười, nói không chừng là do cậu đập a."

"Không phải tôi."

Cô gái nhỏ cũng sợ hết hồn: "Chúng tôi chỉ là một cửa hàng đồ ngọt, không xung đột nghiệp vụ, hơn nữa hôm qua cũng không đánh nhau với cậu, cũng không công khai uy hiếp cậu, căn bản không tự động nhúc nhích đập tiệm được."

Tư duy của cô gái nhỏ này kín đáo, việc đã được làm rõ, sau khi nói xong, các nữ sinh viên đại học khác của cửa hàng đồ ngọt đều giơ ngón tay cái lên vì sự nhanh trí của cô.

Trần Hán Thăng cũng chuẩn bị khen ngợi cô.

Sau này cửa hàng đồ ngọt của cậu, chính là đồng bọn phân chia hợp tác thân thiết trong học viện Khoa học kỹ thuật Kim Lăng của Hoả Tiển 101.

Dù cô gái nhỏ này chỉ vì muốn giải vây cho mình, nào đâu nghĩ tới từng thứ từng thứ tất cả đều chỉ lên trên người tên mập.

Hết cách, hắn quá thoả mãn điều kiện rồi.

Đầu tiên, nghiệp vụ hai nhà có sự xung đột;

Thứ hai, ban ngày từng đánh nhau;

Cuối cùng, tên mập uy hiếp tiệm của Trần Hán Thăng không tiếp tục mở ra được nữa.

Trần Hán Thăng lại xem xét cô gái nhỏ một chút, trông cũng không tệ, rảnh rỗi đùa giỡn một chút, nhìn cô phải được phân làm bà chủ mới phải.

Nói tới chỗ này, đến ngay cả bản thân tên mập cũng nhận mệnh: "Lão tử không muốn nhiều lời nữa, nói chung không phải tôi đập, lão tử không muốn tính toán với các cậu, cặp bình hoa này bao nhiêu tiền, tôi bồi thường được chưa."

Lưu Bằng Phi tận dụng mọi thứ nói: "Giáo sư của chúng tôi đã nói rồi, không có một chiếc lá cây trên thế giới này tương đồng với nhau hết, cặp bình hoa này do chủ nhiệm Lưu mua, chất chứa tâm ý của chủ nhiệm Lưu, tiền có thể mua được hay sao?"

Tên mập vô cùng buồn bực: "Cái gì mà lá cây với chả cành cây, tâm ý được xem là thứ đồ chơi gì chứ, bao nhiêu tiền nói một con số thôi."

Lưu Húc nghe xong, trên mặt cũng muốn hoá đá, tâm ý của người có ăn học cũng có thể tùy tiện xem thường được hay sao?

Trần Hán Thăng cười cợt, nếu việc này của em trai thúi có thể để mày dùng tiền giải quyết được, vậy tao còn làm loạn để làm gì nữa?

"Quên đi, chủ nhiệm Lưu."

Trần Hán Thăng thở dài một hơi: "Không trêu chọc em trốn cũng không nổi nữa, anh giao lại tiền cho em đi, em nên đi thôi."

Tên mập sững sờ: "Cậu phải đi sao, vậy bình hoa này có phải bồi thường nữa không?

Tên mập này kỳ thực hỏi dò bằng tấm lòng chân thực, bởi không phải hắn đập, nếu có thể không cần bồi thường vậy thì là tốt nhất rồi.

Có điều câu nói này bị Lưu Húc nghe được, cơ bản là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, hắn không nói một lời nhặt mảnh vỡ trên đất lên, đặt vào lòng bàn tay ước lượng hai lần, nhìn tên mập nói: "Khinh người quá đáng!"

Lưu Húc nói xong liền quay về văn phòng, Lưu Bằng Phi còn muốn tiếp tục yêu cầu trả tiền rời đi, Trần Hán Thăng kéo hắn lại.

Có một số việc gần như là đã được, không thích hợp để làm quá phận quá đáng, phải làm một "Người bị hại" biết giữ chừng mực.

Kết quả của sự việc này không phải chờ quá lâu, rất nhanh Lưu Húc liền nghĩ ra một bản thảo xin chỉ thị dỡ bỏ cửa hàng kinh doanh của tên mập, đưa tới cửa bộ hậu cần của học viện Khoa học kỹ thuật Kim Lăng để giải thích lý do, sau khi nhận được chỉ thị phê chuẩn, buổi trưa liền đưa hợp đồng tiền bồi thường cho tên mập.

"Không phải lão tử đập, tại sao không ai trong số các người tin vậy!?"

Sau khi tên mập nhận được kết quả, nổi trận lôi đình, quở trách lung tung trên quảng trường nhỏ trong trung tâm gây dựng sự nghiệp, cuối cùng bảo an của học viện Khoa học kỹ thuật tới "mời" tên mập và đồ của hắn ra ngoài.

Trần Hán Thăng yên lặng nhìn, mãi đến tận sau khi tên mập rời đi, Lưu Bằng Phi đi tới kính nể nói: "Anh Trần, trâu bò thật đấy, một đổi một luôn."

"Việc này vẫn còn chưa xong đâu."

Trần Hán Thăng nói với Thu An Bình: "Chị đi dạo trên đường Phu Tử Miếu, chọn một cặp bình hoa tương đồng hoặc gần giống vậy mang tới đây."

Lưu Bằng Phi vô cùng nghi hoặc: "Tại sao còn phải mua bình hoa nữa?"

Trần Hán Thăng nói: "Đây là mua cho Lưu Húc thấy thôi, tuy bình hoa do tên mập "đập", nhưng vỡ trong tiệm của chúng ta, khó bảo toàn khúc mắc trong lòng anh ta, chúng ta mua một cặp tương đương với tiêu trừ loại ứng xử này."

Lưu Bằng Phi bỗng nhiên tỉnh ngộ, có điều hắn đau lòng cho bạn học: "Vậy để em đi mua cho, bình hoa nặng lắm."

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Chú có chuyện quan trọng hơn cần phải làm đây này, bình hoa có thể thuê người kéo về mà."

"Chuyện gì?" Lưu Bằng Phi hỏi.

"Tên mập đã rời đi, nhưng thị trường và sinh viên đại học kiêm chức của anh ta vẫn còn đó."

Trần Hán Thăng nhìn Lưu Bằng Phi nói: "Cậu đi chiêu mộ bọn họ về đây."

Lưu Bằng Phi suy nghĩ một chút: "Thay đổi địa vị như vậy, bọn họ không thể thích ứng được đúng không?"

"Tại sao lại không thích ứng chứ?"

Trần Hán Thăng nói: "Sinh viên đại học chỉ là làm kiêm chức mà thôi, anh cung cấp công việc cho bọn họ một lần nữa, nghiệp vụ giống y như đúc, chỉ là thay đổi tên mà thôi, bọn họ mới không quản quá nhiều ấy."

Chưa qua vài ngày, Chung Kiến Thành nghe tin mà tới xem chi nhánh của Hoả Tiển 101 náo nhiệt tưng bừng trong học viện Khoa học kỹ thuật, kinh ngạc không thôi: "Vậy thành quy mô đó nha, nhanh hơn nhiều so với cậu kinh doanh trong học viện Tài chính Kinh tế năm đó a."

"Sau này sẽ chỉ có nhanh hơn thôi."

Trần Hán Thăng cười đắc ý nói: "Giờ, thấy tôi có trâu bò không?"

Chung Kiến Thành suy nghĩ một chút: "Không thấy."

________________________

(*) Dục vọng cầu sinh: Ước muốn/khát vọng muốn sống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top