Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 178: Sổ tiết kiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Hán Thăng nhận bánh mì, ước lượng trong tay hai lần: "Trả tiền cái này rồi à?"

Thẩm Ấu Sở nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Trần Hán Thăng gật gù, nhìn bánh mì hạt vừng nhỏ một chút, đột nhiên bàn tay dùng sức, chỉ nghe "Phốc" một tiếng, vốn là bánh mì đã bị nắm vỡ thành một cục bột nhão nhỏ.

Kỳ thực vào lúc này mới nhìn ra được trọng lượng thực của bánh mì, số khác đều là do không khí tạo thành, Thẩm Ấu Sở cao 1 mét 7, ăn cái này làm sao có khả năng no cho được, không chừng lại đói bụng làm việc mất.

Có điều Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ đều không nhìn ra tâm tư của Trần Hán Thăng, Hồ Lâm Ngữ còn ghét bỏ nói: "Trần Hán Thăng, cậu thực sự là quá hư hỏng rồi."

Trần Hán Thăng cười cợt, đưa cục bột nhão cho Thẩm Ấu Sở một lần nữa: "Anh không ăn đâu, trả cho em đấy."

"A?"

Thẩm Ấu Sở oan ức liếc mắt từ dưới đất lên nhìn Trần Hán Thăng, nếu không ăn, vậy còn tạo bánh mì nhỏ đáng yêu thành một cục nhăn nhúm làm gì, cô chu khuôn mặt nhỏ ra nhận lấy, vươn ngón tay kéo dài ra một chút để phục hồi lại như cũ.

Vất vả lắm mới kéo cục bột thành hình bánh, cô đưa đến miệng cắn một miếng nhỏ, chú ý Trần Hán Thăng vẫn còn nhìn mình, vẫn quan tâm hỏi: "Anh thật sự không ăn à?"

Hồ Lâm Ngữ thực sự không nhìn nổi: "Trần Hán Thăng, đây chính là Thẩm Ấu Sở đấy, cô gái đáng thương mắc bệnh cũng không nỡ bỏ rơi của cậu đấy, sao cậu có thể nhẫn tâm bắt nạt vậy?"

"Cũng không thật sự bắt nạt mà, chủ là quen chọc một chút thôi."

Thâm tâm Trần Hán Thăng nói tình cảm của Tiểu Hồ dồi dào thật đấy, hắn cười đoạt chiếc bánh trong tay Thẩm Ấu Sở tới ăn vài miếng, thuận tay cầm một bình nước suối lên trút "Ùng ục ùng ục".

"Được rồi, anh ăn cơm trưa của em, bây giờ đi trả cho em."

Trần Hán Thăng lấy từ trên quầy hàng nghiêm túc chọn bánh mì có nhân, sữa bò, còn có cả bánh bích quy đi tính hoá đơn, Thẩm Ấu Sở đi theo ngay sau mông, không nói được: "Đừng mua, đừng mua mà…"

Trần Hán Thăng không phản ứng, mãi đến tận lúc trả tiền đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, hắn mới duỗi hai ngón tay ra kẹp lấy khuôn mặt bóng loáng của Thẩm Ấu Sở, nhẹ nhàng lung lay: "Tuyệt đối đừng có gầy đi đấy."

Hồ Lâm Ngữ ở bên cạnh căm giận bất bình nói: "Tại sao lại gầy đi cậu còn không biết rõ lắm hay sao, hiện đang sắp gọn người, cũng là Thẩm Ấu Sở có thói quen giống như cậu, thay đổi tôi đã sớm một cước đá bay rồi."

Tâm của Trần Hán Thăng nói Tiểu Hồ cậu thì biết cái gì chứ, hiện tại khoảng cách giữa Thẩm Ấu Sở và tôi gần hơn, áp lực chỉ có thể càng ngày càng lớn hơn, chuyện hiểu lầm kia kỳ thực cũng là một lời nhắc nhở, hơn nữa không sử dụng biện pháp có khả năng sẽ thật sự gặp phải sự cố.

Có điều thấy mức độ thật sự quan tâm Thẩm Ấu Sở của cô, Trần Hán Thăng không tính toán, chuẩn bị lái xe rời đi.

Không nghĩ tới Hồ Lâm Ngữ càng nói càng tức, lại cản ở phía trước: "Cậu kiếm được tiền, còn cam lòng đổi xe, có thể Thẩm Ấu Sở cũng đã có kế hoạch tới thư viện làm kiêm chức lần thứ hai rồi."

Trần Hán Thăng sửng sốt một chút: "Cô ấy không thiếu tiền, tôi tiết kiệm một ít tiền lương cho cô ấy, đủ nhiều để chi tiêu đó."

"Lâm Ngữ, chúng ta đi làm việc thôi."

Thẩm Ấu Sở không muốn để cho Hồ Lâm Ngữ tiếp tục tranh luận nữa.

Không nghĩ tới, Trần Hán Thăng và Hồ Lâm Ngữ cùng nói: "Chờ chút!"

Trần Hán Thăng muốn biết tình hình thực tế, Hồ Lâm Ngữ cảm thấy nhất định phải nói ra.

Hồ Lâm Ngữ khinh bỉ nhìn Trần Hán Thăng: "Cậu tự cho là phát tiền lương, nhưng đã từng hiểu rõ cậu ấy dùng bao nhiêu chưa, đã từng hiểu rõ cậu ấy dùng như thế nào chưa?"

Tâm Trần Hán Thăng nghĩ nhiều chuyện như vậy, tôi nào chú ý tới những chi tiết này chứ, lắc đầu một cái nói: "Không biết."

"Hanh."

Hồ Lâm Ngữ hừ lạnh một tiếng, quay đầu về phía Thẩm Ấu Sở nói: "Cô gái ngốc cậu cứ không nói thật, người nào đó thật sự cho rằng mình là người đàn ông hoàn mỹ nhất trên đời này, mọi chuyện đều có thể nắm giữ được chu toàn đấy."

Trần Hán Thăng cảm thấy không đúng, đi tới hỏi: "Số tiền kia em dùng như thế nào?"

Thẩm Ấu Sở cúi đầu, nhìn mũi nhọn của đôi giày vải bạt trắng, nhỏ giọng nói: "Cho bà và em gái một ít, còn lại đều tiết kiệm."

"Tiết kiệm được bao nhiêu rồi?"

Trần Hán Thăng nắm lấy mấu chốt của vấn đề, trầm mặt hỏi.

Thẩm Ấu Sở sợ nhất là dáng vẻ này của Trần Hán Thăng, lập tức liền nói: "7237 yên 5 xu."

"Nhiều vậy sao?"

Bản thân Trần Hán Thăng cũng kinh ngạc, Thẩm Ấu Sở làm trong 101 hơn nửa năm, lúc đó tiền lương của cô gần như là 1000 yên một tháng, thỉnh thoảng sẽ nhiều hơn một chút, bởi Trần Hán Thăng cảm thấy tiền này đặt trên người ai cũng không khác nhau là mấy.

Hiện tại hắn cũng nghĩ là như vậy.

Trần Hán Thăng cho rằng Thẩm Ấu Sở đã mang toàn bộ số tiền này về nhà, không nghĩ tới cô lại tiết kiệm.

"Ấu Sở, cậu đi lấy sổ tiết kiệm xuống đây."

Hồ Lâm Ngữ nói.

Thẩm Ấu Sở không thực sự muốn đi, mãi đến tận khi Trần Hán Thăng gật gật đầu nói: "Lấy xuống đây anh xem một chút."

Lúc này Thẩm Ấu Sở mới chạy về ký túc xá lấy sổ tiết kiệm, trong lúc nhất thời chỉ có hai người Hồ Lâm Ngữ và Trần Hán Thăng đối diện với nhau.

Trần Hán Thăng dựa vào cửa xe, yên lặng rút một điếu thuốc ra nói: "Cảm ơn cậu."

"Cảm ơn tôi vì điều gì chứ?"

Hồ Lâm Ngữ có chút không thích ứng: "Cậu đừng có cảm ơn tôi, vẫn là làm thế nào đối xử với Ấu Sở tốt hơn một chút đi."

Trần Hán Thăng không lên tiếng mà chỉ lo hút thuốc, chỉ chốc lát sau Thẩm Ấu Sở đã chạy chậm quay lại, cầm trên tay một quyển sổ tiết kiệm màu đỏ.

Trần Hán Thăng nhận lấy rồi lật đến một cột kim ngạch kia, quả nhiên là vừa đúng "7237.5 yên".

"Ngoại trừ biếu bà, em chưa từng dùng cho bản thân mình à?"

Trần Hán Thăng nhìn Thẩm Ấu Sở nói.

Thẩm Ấu Sở nhìn Trần Hán Thăng, vểnh miệng không nói lời nào.

"Quyển sổ tiết kiệm này."

Hồ Lâm Ngữ tiếp tục nói: "Lúc đó bởi nhầm lẫn của bệnh viện, Ấu Sở vốn dự định rời khỏi trường trước rồi chuyển giao lại cho tôi để đưa cho cậu, cậu nhìn lại tên của cuốn sổ tiết kiệm này một chút đi."

Ngón tay của Trần Hán Thăng chỉ vào một tờ giấy ở phía trước, họ tên người tiết kiệm rõ ràng là "Trần Hán Thăng".

"Cậu ấy cầm thẻ căn cước của cậu đi làm người đứng tên, mỗi lần cậu phát tiền lương, trừ cho bà và em gái, cậu ấy đều tận lực tiết kiệm vào trong tài khoản này."

Hồ Lâm Ngữ nói tới chỗ này, âm thanh đột nhiên trở nên kích động: "Vì vậy tôi đặc biệt không thích cậu bắt nạt Thẩm Ấu Sở, từ khi cậu bước vào cuộc sống của cậu ấy, cậu ấy liền vĩnh viễn tính toán vì cậu."

"Trần Hán Thăng, cậu thật sự coi mình không gì là không làm được à?"

"Với vóc dáng và dung mạo của Ấu Sở, sau này sẽ không có nam sinh nào theo đuổi sao?"

"Hay cậu cảm thấy, Thẩm Ấu Sở rời đi cậu sẽ không sống nổi?"

……

Nghe từng lời từng lời quở trách của Hồ Lâm Ngữ, Trần Hán Thăng nửa câu nói cũng không phản bác, ngược lại Thẩm Ấu Sở gấp gáp muốn khuyên nhủ cô.

Mãi đến tận lúc Hồ Lâm Ngữ ngưng lại, Trần Hán Thăng mới mở miệng nói: "Cuốn sổ tiết kiệm này nếu tiết kiệm trên danh nghĩa của anh, vậy anh lập tức giữ lại, em không có ý kiến gì đúng không."

Thẩm Ấu Sở lắc đầu một cái, sao cô có thể có ý kiến được chứ.

Hồ Lâm Ngữ đang định trừng mắt lên nói chuyện, Trần Hán Thăng đột nhiên nói với Thẩm Ấu Sở: "Vừa nãy em về ký túc xá, quên mang theo đồ ăn vặt, em mang về trước đi đã."

Thẩm Ấu Sở nghe lời nhấc túi đồ ăn vặt lên quay về lần thứ hai.

Mãi đến tận sau khi Thẩm Ấu Sở rời đi, Trần Hán Thăng mới thở dài một hơi não nề: "Nếu cuốn sổ tiết kiệm này vẫn đặt ở chỗ của cô ấy, một tờ tiền cũng không xài đâu."

"Vì vậy cậu mới muốn giữ lại bên mình sao?" Hồ Lâm Ngữ nói.

"Tôi cũng sẽ không động vào như vậy."

Trần Hán Thăng lắc đầu một cái: "Cứ lấy 7000 yên này làm trụ cột, tôi bổ sung thêm một phần nữa, cho các cậu mở một tiệm trà sữa ở trong trường học, cũng cho các cậu trải nghiệm ngồi ở vị trí ông chủ luôn."

Hồ Lâm Ngữ không nghĩ tới kết cục này: "Tôi làm chủ tiệm trà sữa sao?"

"Nói một cách chính xác hơn, cậu kỳ thực là một tổng giám đốc."

Trần Hán Thăng đính chính nói: "Ông chủ là Thẩm Ấu Sở, có điều vì chỉ có hai người các cậu, vì vậy ông chủ và tổng giám đốc không cần thiết phải phân chia rõ ràng đến như vậy, nói chung chính là đồng sở hữu thôi."

Hồ Lâm Ngữ không phục: "Nếu chúng tôi làm to thì sao?"

Trần Hán Thăng cười cợt: "Nếu làm to, vậy tôi chính là ông chủ, Thẩm Ấu Sở chính là bà chủ, cậu vẫn là tổng giám đốc."

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top