Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 193: Cẩu lương hung mãnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy dáng vẻ rướn cổ lên của Trần Hán Thăng, Thẩm Ấu Sở giờ mới hiểu được đã trúng phải động tác võ thuật.

Có điều tuy cô ngây thơ, trên phương diện đối nhân xử thế cũng vô cùng đần độn, nhưng thật sự thẹn thùng, dù cho Trần Hán Thăng không nỡ, hôn môi dưới con mắt của mọi người cũng cần dũng khí rất lớn.

Trần Hán Thăng nhắm mắt rướn cổ lên, trong lòng cũng đang suy đoán Thẩm Ấu Sở sẽ không tự mình làm, không ngờ trên mặt đột nhiên mát lạnh.

"Hôn thật à?"

Trần Hán Thăng kinh ngạc mở mắt ra, sau đó lập tức nhìn thấy Thẩm Ấu Sở đang chu đôi môi êm dịu, rủ lông mi dài, duỗi một đầu ngón tay ra đặt trên mặt của mình, dáng vẻ đần độn.

Trần Hán Thăng vừa nhìn liền cuống lên: "Để em hôn anh, chứ không phải để em ấn anh."

"Rồi mà."

Trần Hán Thăng tiếp tục giật dây: "Rồi, bẹp một cái rất nhanh."

"Đông người mà."

Thẩm Ấu Sở nhỏ giọng nói, cô không phải chưa từng thử, có thể rộn rộn ràng ràng nơi sân vận động, tình cờ có vài bạn học cùng lớp đi ngang qua, thực sự không buông.

Hồ Lâm Ngữ vốn đi trước, đang định quay đầu nói chuyện với Thẩm Ấu Sở, lúc này mới phát hiện ra cô đã bỏ cách rất xa.

Hoá ra tra nam Trần Hán Thăng xuất hiện, trên tay hắn ôm một đống quần áo thể thao, xem ra là cầm giúp Thẩm Ấu Sở.

"Các cậu đang biểu diễn theo kịch bản à?"

Hồ Lâm Ngữ đi tới hỏi, động tác bây giờ của hai người có chút buồn cười, Trần Hán Thăng rướn cổ lên trước người Thẩm Ấu Sở, Thẩm Ấu Sở dùng ngón tay trỏ đè lên mặt Trần Hán Thăng.

Trần Hán Thăng nghe thấy âm thanh của kỳ đà cản mũi Hồ Lâm Ngữ, trong lòng liền biết không thể làm chuyện xấu được.

"Không có gì, trên mặt nổi mụn, nhờ cô ấy nặn giùm tôi một chút."

Trần Hán Thăng giải thích lung tung.

"Nổi mụn là bởi làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn gây nên."

Hồ Lâm Ngữ nghiêm túc nói: "Chúng tôi ở trong trường ăn cơm và nghỉ ngơi đúng giờ, trên mặt lập tức có rất ít những thứ như vậy, cậu thường xuyên ra ngoài giao lưu mới có."

"Nổi mụn cũng có thể phí một đống lời sao?"

Trần Hán Thăng suýt chút nữa phì cười: "Được rồi tôi ngả bài, kỳ thực đây không phải là mụn, đây là tôi đẹp quá nên nổi bong bóng, cậu có lời nào để nói nữa không?"

"Ngạch…"

Hồ Lâm Ngữ quả nhiên bị lí do của con người không biết xấu hổ này làm cho mắc nghẹn, xoay người nói: "May chóng chuyển quần áo đi đi, còn có rất nhiều thứ phải thu dọn đấy."

Những bộ quần áo này phải được chuyển về phía sau phòng quản lý đa năng, nơi gọi là "Phòng quản lý hậu cần" chính là một trạm phục vụ loại nhỏ được xây ở chỗ ngoặt của sân vận động, bình thường viện thể thao sẽ phụ trách, những học sinh khác sẽ trở thành cộng tác viên.

Một trợ lý làm việc khá to lớn đặc biệt tích cực, chào hỏi từ rất xa: "Quần áo đặt ở bên này, sau đó bây giờ các cậu tới chỗ đối diện với trọng tài xem xem, còn có nơi nào cần hỗ trợ không."

Trần Hán Thăng cười trong lòng, những trợ lý học sinh mới này, hắn cũng không biết phải đánh giá như thế nào.

Nếu nói là không làm việc, vậy cũng không đúng.

Trách nhiệm và tâm tính thiện lương cũng như dáng vẻ vô cùng mạnh mẽ của bọn họ, chỉ huy chuyện này, bắt làm chuyện kia, có lúc chính bản thân cũng bận bịu đến đầu đầy mồ hôi;

Nếu nói là làm việc, nhưng luôn động miệng nhiều nhất, sắp xếp người khác siêng năng làm việc nhanh nhất, chỉ trích lỗ hổng của người khác là tích cực nhất.

Trần Hán Thăng suy nghĩ một chút, đơn giản dùng một thành ngữ để khái quát — — mặt cao tay thấp.

"Ha, cậu định hút thuốc ở đây à?"

Một nam sinh đeo kính nổi giận đùng đùng đi tới, hắn nhìn thấy sau khi Trần Hán Thăng đặt quần áo xuống, móc thuốc lá ra ngậm trong miệng.

"Đúng."

Trần Hán Thăng gật gù đáp, nam sinh này ngoài miệng còn có chòm râu xuề xoà, không cần phải nói khẳng định là năm 1.

Nam sinh năm 2, sẽ không để cho dấu vết của loại non nớt này ở lại trên mặt mình.

Trợ lý tân sinh viên vô cùng mất hứng: "Vậy cậu có thể rời khỏi sân vận động được không, đừng làm ảnh hưởng tới những người đang làm việc trong hội thể thao chúng tôi."

"Hình như hội trưởng Ngụy Quân của hội thể thao các chú cũng hút ở đây mà."

Trần Hán Thăng chỉ vào một bóng người ở cách đó không xa: "Ngụy Quân có thể hút, tại sao tôi không thể hút được?"

Tân sinh viên đột nhiên không biết phải giải thích như thế nào, cũng không thể nói là "Anh ấy là hội trưởng mới có thể hút được, cậu có thân phận như thế nào chứ?"

Trần Hán Thăng nở nụ cười "Ha hả", không muốn tiếp tục làm khó dễ trợ lý tân sinh viên nữa, lớn tiếng gọi Ngụy Quân: "Lão Ngụy, lão Ngụy, cho mượn hộp quẹt dùng một chút."

Ngụy Quân quay đầu phát hiện là Trần Hán Thăng, thuận ý đưa bật lửa ra: "Công việc của ban Liên lạc Đối ngoại xong hết rồi à?"

Trần Hán Thăng vừa châm thuốc vừa nói: "Từ trước đến giờ tôi chỉ ủy quyền thôi, chuyện gì phó hội trưởng không giải quyết được thì mới tới tìm tôi, nếu không có ai tìm, vậy nói rõ là không cần tôi đứng ra rồi."

Ngụy Quân nghĩ tới tác phong của Trần Hán Thăng: "Cậu là cán bộ tiêu sái nhất hội học sinh của viện đấy, chúng ta ra phía cầu thang kia ngồi đi."

Bên cạnh phòng quản lý hậu cần có rất nhiều bậc thang lớn, thuận tiện đặt đồ vật, còn có một số lùm cây xanh mướt, không ít học sinh xem trò vui buôn dưa lê ngồi ở đó tán gẫu.

Trước khi Trần Hán Thăng rời đi, đột nhiên quay đầu về phía trợ lý tân sinh viên nói: "Mau chóng cạo hết chòm râu nhỏ đi, những cô gái đại học bình thường còn thành thục hơn nam sinh đấy, chú mà mang theo tiêu chí của học sinh cấp ba, bốn năm cũng đừng nghĩ tới chuyện tìm bạn gái."

Trợ lý tân sinh viên bị nói đến đỏ mặt, xoay người đi chỉ đạo người khác.

……

Trần Hán Thăng kỳ thực cũng không quá thân với Ngụy Quân, hai người chủ yếu ngồi trên bậc thang hút thuốc, có điều hắn cũng thuận tiện kéo Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ qua nghỉ ngơi.

Đến cùng vẫn là đau lòng khi Thẩm Ấu Sở phải làm việc.

Người đến người đi qua phòng quản lý hậu cần, chuyện phiền phức cũng đặc biệt nhiều.

Có vài người là bị phát sinh số của vận động viên, bọn họ chủ yếu thay đổi thành một mặt khó chịu;

Có vài người nhất thời muốn đổi hạng mục dự thi, người của hội thể thao không đồng ý, chủ yếu đang lớn tiếng cãi cọ;

Còn có một số người cảm thấy số đo quần áo thể thao không vừa vặn lắm, chủ yếu cầm quần áo khác đi thử;

……

Nói chung trên khuôn mặt của những con người chừng hai mươi tuổi này, loé lên khí tức của sức sống thanh xuân, và sự ngược lại chính là bên cạnh những lùm cây xanh mướt.

Bởi sinh trưởng ở gần sân vận động, lá cây xanh tốt trên cây dính không ít bụi đất, kém xa sự xanh tươi ướt át của hồ nhân tạo bên kia, có điều mọc vô cùng tốt, gió thu thổi qua, lá cây nhỏ nhắn nhẹ nhàng lắc lư động đậy.

Học sinh náo nhiệt và lá cây yên tĩnh, trong động và tĩnh có một sự chênh lệch rõ ràng.

Trần Hán Thăng lại xem xét Thẩm Ấu Sở và Hồ Lâm Ngữ một chút.

Hồ Lâm Ngữ cố hết sức ngồi xa một chút, không muốn sát gần bên Trần Hán Thăng và Thẩm Ấu Sở quá, trong tay cô cầm một chai nước suối, ngơ ngác nhìn sân vận động náo động và hỗn độn.

Kỳ thực Tiểu Hồ chính là nữ sinh viên đại học phổ thông, cô có mục tiêu của mình, cũng có sự thiện lương của nữ sinh.

Cho tới Thẩm Ấu Sở, chiếc cằm đôi êm dịu ở trên đầu gối, cúi đầu lẳng lặng nhìn con kiến bò tới bò lui ở bên chân trên mặt đất.

Có con kiến lúc bò bị hòn đá nhỏ chặn lại, đảo quanh xuống phía dưới, Thẩm Ấu Sở đưa tay dịch hòn đá nhỏ qua, con kiến nhỏ lúc này mới vội vội vàng vàng đuổi theo đại đội.

Lúc này, Thẩm Ấu Sở mới một mình hé miệng nở nụ cười, lộ ra một hàng răng gạo nếp chỉnh tề, sự vui sướng của cô chỉ đơn thuần như vậy, Trần Hán Thăng đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng hổ thẹn, đồng thời dâng lên một đám mây tình cảm nhu thuận lớn, đưa tay đẩy mái tóc ra sau cô một chút.

Vừa nãy Thẩm Ấu Sở khuân đồ bận việc một thân mồ hôi, tóc che cổ, da thịt trắng nõn đều khó chịu đến mẩn đỏ.

Đẩy ra một chút, gió thu thổi qua, nên khá là thư thích.

Nhìn thấy động tác săn sóc hiếm thấy của Trần Hán Thăng, trên mặt còn toát lên vẻ thương yêu, trong lòng Thẩm Ấu Sở thực sự vô cùng thoả mãn, nụ cười trên mặt không kiềm được lập tức lộ ra.

Nụ cười nở ra, mị lực của đôi mắt hoa đào liền được phô bày, nó khác với các loại mắt khác chính là, đuôi mắt hoa đào có hơi hướng lên trên, khoé mắt còn mang theo sắc ửng đỏ nhợt nhạt, lúc cười lên đặc biệt rõ ràng.

Trần Hán Thăng cũng cười theo, Thẩm Ấu Sở lại thấy bất tiện, tiếp tục cúi đầu ngắm kiến, có điều mông nhẹ nhàng hướng về phía Trần Hán Thăng dịch sang một chút, hai người càng dựa gần vào nhau hơn.

Hành động này đối với cô mà nói, gần như đã là trường hợp công khai giới hạn.

Hồ Lâm Ngữ bĩu môi, cô cảm thấy chai nước suối trong tay, đột nhiên không ngọt nữa.

……

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top