Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 71: Qua đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Triệu Quân vừa nhìn, hắc, quả nhiên vô cùng xinh đẹp.

Cô gái này là một mỹ nhân có khuôn mặt hình trứng ngỗng êm dịu và dịu dàng, nổi bật dưới đèn sợi đốt như một viên ngọc lưu ly màu xanh ngọc, khả năng đụng vào chiếc bàn kia có chút khá là nặng, cái trán sưng rõ một mảng nhỏ, đau đến mức nước mắt tràn ra ngoài.

Đôi mắt hoa đào điềm đạm lại đáng yêu nước mắt lưng tròng, khiến người ta nhìn thấy trong lòng bỗng chốc se lại.

Trần Triệu Quân gật gù, ngũ quan của cô bé này cũng gần giống với Tiêu Dung Ngư, cơ bản thuộc cùng một loại hoàn hảo không tì vết.

"Con tên là gì vậy, con gái."

Lương Mỹ Quyên không biết tại sao, đặc biệt đau lòng đến lợi hại.

"Thẩm, Thẩm Ấu Sở ạ."

"Tên êm tai vậy."

Lương Mỹ Quyên đưa tay ra giúp lau nước mắt, Thẩm Ấu Sở có chút bất tiện: "Trên mặt cũng có bụi đó ạ."

"Ha ha ha."

Lương Mỹ Quyên cũng không nhịn được mà nở nụ cười, chóp mũi và hai bên gò má của Thẩm Ấu Sở đều có tro bụi, khả năng là lúc lau mồ hôi không cẩn thận mà xoa lên.

"Không sợ, dì không sợ bụi."

Lương Mỹ Quyên bình thường ở nhà có tính cách cứng rắn, cho nên bà thấy con trai của mình rất không vừa mắt, bởi Trần Hán Thăng cũng là nhân vật có chủ kiến, không nghe lời khuyên của người khác, nhưng Lương Mỹ Quyên rất thích Thẩm Ấu Sở ủy ủy khuất khuất.

Lương Mỹ Quyên một bên hỗ trợ lau nước mắt, một bên đánh giá Thẩm Ấu Sở, sống mũi thẳng, độ cong của môi ôn nhu một cách lạ thường, mặt mày như tranh vẽ.

Phải, quả nhiên tướng mạo rất được.

Trần Triệu Quân ở một bên nhìn không nổi nữa, chính sự còn chưa hỏi, liền mở miệng nói: "Chúng ta là cha mẹ của Trần Hán Thăng, con có quan hệ gì với nó vậy?"

"Bạn, bạn học ạ."

Thẩm Ấu Sở nhẹ giọng nói.

"Còn gì nữa không?"

Trần Triệu Quân lại hỏi nhiều hơn một câu.

"..."

Thẩm Ấu Sở không biết phải trả lời như thế nào, giữa hai người rõ ràng chỉ có một mối quan hệ chính là bạn học.

"Được rồi, được rồi, đừng quét tước nữa, đêm nay cùng dì tản bộ một chút đi."

Giống như không tin Tiêu Dung Ngư chỉ vẻn vẹn có quan hệ bạn học với con trai của mình, Lương Mỹ Quyên cũng không tin quan hệ bạn bè với Thẩm Ấu Sở buổi tối hỗ trợ quét tước ở phòng 101.

Bà dựa vào nguyên nhân tản bộ, dọc đường đi đã hiểu hầu như tường tận về tình huống gia đình của Thẩm Ấu Sở rồi, cuối cùng ở cửa ký túc xá nữ sinh, Lương Mỹ Quyên đưa Thẩm Ấu Sở đi về trước.

"Khí trời bên ngoài lạnh lắm, đông cứng cả tay, nghỉ sớm một chút đi đó."

"Ác…"

Thẩm Ấu Sở nghe lời giơ tay phải lên, đung đưa cáo biệt.

Chờ sau khi Thẩm Ấu Sở lên tầng, Trần Triệu Quân sâu sắc thở dài một hơi: "Tiểu Thẩm cũng quá hàm hậu rồi, bà hỏi cái gì con bé liền nói cái đó."

"Cô gái này ở trên núi chưa gặp quá nhiều chuyện đời, còn chưa học được cách nói dối."

Vẻ mặt hiền lành bác ái lúc tán gẫu của Lương Mỹ Quyên đột nhiên lạnh lùng: "Lão Trần, con trai ông lên đại học, những thứ khác thì không học, chân đạp hai thuyền thực sự lại chơi lưu loát đến như vậy."

Trần Triệu Quân không lên tiếng.

Lương Mỹ Quyên càng nói càng tức, tâm tình cũng kích động hơn: "10 giờ tối trời lạnh như vậy, người ta còn bị nó cho đi quét tước vệ sinh, con trai ông tán ai không tán, lại tán phải cô gái như thế này."

Trần Triệu Quân móc Hồng Kim Lăng ra đốt, cũng là một vẻ u sầu, không phải nói tốt cho Tiêu Dung Ngư sao, tại sao lại nắm luôn cả Thẩm Ấu Sở rồi.

Lương Mỹ Quyên một mặt nghiêm túc: "Cái khác tôi mặc kệ, chuyện sau này cũng không muốn hỏi nhiều, hai cô bé này đều là những cô gái tốt, thế nhưng nó lại dám tiếp tục làm tới như vậy."

"Tôi coi như chưa từng sinh đứa con trai này ra đi!"

……

Trần Hán Thăng còn không biết buổi tối xảy ra chuyện như vậy, hôm thứ hai hắn vẫn lên phòng học như cũ, Lương Mỹ Quyên không cho xin nghỉ, Trần Hán Thăng cũng vui vẻ đến bận rộn với chút chuyện của bản thân mình.

Sau khi tan học, Trần Hán Thăng gọi "Đoàn Dự" Vương Nham Tùng, "Mục Niệm Từ" Hứa Mộng Trúc, "Miêu Nhân Phượng" Hà Binh, còn có "Hoàng Dung" Nhiếp Tiểu Vũ đến.

Bọn họ đối với biến hoá của phòng 101 và 102 có chút không dám tin tưởng, mấy ngày trước vẫn chỉ là cỏ dại sống dậy, một góc tàn tạ, sao bây giờ lại giống như một công viên hoặc một điểm thăm quan như vậy.

Nơi này trải qua ba làn sóng người nỗ lực, đợt thứ nhất là các bạn học của quản lý công cộng ban 2, họ thanh lý phần lớn rác thải, làn sóng thứ hai là các bạn học thời cao trung của Trần Hán Thăng, những người này sắp xếp vững vàng cơ sở trang sức.

Một đợt cuối cùng chính là Thẩm Ấu Sở, mặc kệ là thực vật xanh bên cửa sổ, vẫn là góc tường biến mất không còn chút tăm hơi hay dấu vết của nấm mốc, những thứ này đều là kết quả làm việc trong yên lặng của cô.

"Đoàn Dự, Mục Niệm Từ, Miêu Nhân Phượng, ba người các cậu phụ trách dán những đơn tuyển kiêm chức này ở phòng lấy nước của trường học, những nơi công cộng như nhà ăn, ký túc xá, bây giờ tôi xác định phạm vi một chút, Đoàn Dự phụ trách nam sinh…"

Cuối cùng, Trần Hán Thăng lại tăng thêm một câu: "Những việc này đều không phải là miễn phí, thù lao của mỗi người là 20 yên, nhưng nhất định phải dán cho tử tế, đến lúc đó tôi sẽ kiểm tra đấy."

Ba người này vốn tưởng rằng đây là làm việc không công, không nghĩ tới lại còn có tiền lương.

Tương đương với một xấp đơn quảng cáo dày đặc cần dán mà nói, 20 yên có thể cũng không đáng là bao nhiêu, nhưng đây là niềm vui bất ngờ, cũng bao hàm một dạng khẳng định năng lực của bản thân.

"Tôi không chỉ sau đại học, tôi còn có thể kiếm tiền trong đại học rồi."

Đây chính là ý nghĩ trong lòng của ba sinh viên đại học trước mắt.

Trần Hán Thăng nhìn kĩ vẻ biến hoá trên khuôn mặt của họ, trong lòng cười cợt.

Sinh viên đại học kiêm chức kỳ thực cũng không đơn giản, có thể sự việc không được tính là phức tạp, nhưng áp lực cần phải chịu đựng là không hề nhỏ.

Rất nhiều sinh viên đại học vừa mới bắt đầu bởi nhiệt tình, hiếu kỳ, hứng thú đồng ý thử một chút, chỉ khi nào chân chính đi gõ cửa chào hàng, đối mặt với vô vàn ánh mắt kỳ kỳ quái quái, chân chính có thể kiên trì là rất ít.

Kỳ thực Trần Hán Thăng bố trí nhiệm vụ đã là tiến bộ dần dần rồi, bắt đầu chỉ là để bọn họ đi dán đơn tuyển, loại này thuộc vào nhiệm vụ độc lập, không có bộ phận giao lưu đối ngoại.

Vô cùng trực tiếp để bọn họ cầm đơn tuyển đi phân phát ở ký túc xá và phòng học, nói không chừng rất nhanh sẽ có người rút lui có trật tự.

Có điều đãi cát lấy vàng*, cuối cùng cũng có thể tiếp tục kiên trì, mới có thể chân chính theo "Giáo chủ Minh giáo Trương Vô Kỵ" hắn làm sự việc lớn hơn đôi chút.

Trần Hán Thăng bàn giao xong nhiệm vụ, ba người kia cầm đơn quảng cáo đi về trước.

"Hoàng Dung" Nhiếp Tiểu Vũ có chút buồn bực: "Tôi thì sao?"

Trần Hán Thăng móc một xấp đơn tuyển từ đáy bàn ra: "Nhiệm vụ của cậu và bọn họ không giống nhau, cậu tới sát vách học viện Công Trình phân phát và dán những đơn tuyển này đi, tiền lương là 50 yên."

Nhiếp Tiểu Vũ sửng sốt một chút: "Một mình tôi phụ trách học viện Công Trình sao?"

"Sao, cậu không làm được à?"

Trần Hán Thăng hỏi ngược lại.

Lòng dạ của Nhiếp Tiểu Vũ còn có nghị lực hơn ba người ở bên trên, Trần Hán Thăng vừa sử dụng vừa đánh bóng, tận lực đạt đến kết quả song thắng.

Tuy nhiên, cô hít sâu một hơi, nhận lấy đơn tuyển lớn tiếng nói: "Tôi nhất định có thể làm được!"

Rất nhanh căn cứ gây dựng sự nghiệp lại chỉ còn một người là Trần Hán Thăng ở dưới, ánh mặt trời buổi sớm nhẹ nhàng toả lên người, ấm áp và vô cùng thư thái.

Hai chân Trần Hán Thăng vểnh trên bàn, trong lòng nghĩ cách hoạt động bước tiếp theo, một khung cảnh trời xanh vô cùng mịn màng trên đỉnh đầu, không khí Kiến Nghiệp cuối mùa thu cảm giác mát mẻ, hơi hơi híp mắt nghỉ ngơi.

Có người nhẹ nhàng đi tới, Trần Hán Thăng không cần mở mắt cũng biết là ai.

"Tối hôm qua cậu tới quét tước à."

Lúc trời vừa sáng Trần Hán Thăng nhìn thấy những chiếc bàn phòng 101 và 102 sạch sẽ hơn rất nhiều, hắn liền biết nhất định là Thẩm Ấu Sở làm.

"Ừm."

Thẩm Ấu Sở trả lời một câu, sau khi trải qua một thời gian nhàn rãi ngắn ngủi mà cũng khá dài, cô lại nói.

"À, tối hôm qua, tôi gặp được dì."

"Dì nào?"

"Dì Lương."

Một âm thanh "rầm" vang lên.

Trần Hán Thăng sơ ý một chút, chật vật ngã ngồi xuống đất.

……

_______________________

(*) Đãi cát lấy vàng: Chỉ việc không tiếc công tìm chọn để lấy cái có giá trị trong vô số cái không giá trị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top