Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Bilun

Bạch Cảnh nhận được thông báo của thầy giáo Cao Lăng, yêu cầu tất cả các thí sinh thông qua kỳ thi nhanh chóng tới chi nhánh hiệp hội đổ thạch. Đến lúc đó, chủ tịch chi nhánh tinh cầu Bỉ Lân sẽ phát huy hiệu bạc tương ứng cho bọn họ.

Khi cậu đi tàu huyền phù tới nơi, tiểu mập mạp Kim Mậu, An Ca cùng với đám người Ninh Vũ Huyên đã đến gần đông đủ.

Lần này có tất cả 16 người vượt qua kỳ thi, trong đó bình dân chỉ có 3 người, còn bao gồm cậu và An Ca.

Khi Bạch Cảnh đi về phía bọn họ với vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía cậu của những người này vô cùng phức tạp.

Rất nhiều con em quý tộc rất khó chấp nhận việc bản thân lại bị một người bình dân vượt qua, nhưng sự thật lại khiến bọn họ không thể không tin.

Nực cười hơn nữa, tên bình dân này đầu chỉ vượt qua bọn họ, mà ngay cả đám thiên chi kiêu tử của tinh cầu Thủ Đô cũng bị cậu đè ép một đầu.

Nghĩ như vậy, không cam lòng trong lòng các thiếu niên lập tức vơi đi rất nhiều.

"Chủ tịch Trác tới!"

Có học sinh tinh mắt nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng đi về phía bọn họ, huy chương bằng bạc trước ngực có chữ 'Sáu', phía sau còn có một đám đổ thạch sư đi theo, liền biết đây là chủ tịch chi nhánh tinh cầu Bỉ Lân.

Bọn họ sôi nổi đứng thẳng thân thể, cung kính hành lễ.

Chủ tịch Trác là một vị đổ thạch sư cấp 6 tôn quý.

Đổ thạch sư phân chia dựa theo cấp bậc:  từ cấp 1-3 là đổ thạch sư sơ cấp, từ cấp 4-5 là đổ thạch sư trung cấp, từ cấp 6 trở lên được gọi là đổ thạch sư cao cấp.

Toàn bộ đế quốc còn chưa có nổi 50 đổ thạch sư cao cấp, mỗi một vị đều được tôn sùng, có được địa vị cực cao, là độ cao mà tất cả đổ thạch sư đều mơ tới.

Trên khuôn mặt vuông vức của chủ tịch Trác không còn vẻ nghiêm túc như ngày thường, mà thay bằng một nụ cười rõ ràng.

Ông đi tới trước mặt Bạch Cảnh, thân mật vỗ vỗ bờ vai của cậu: "Bạch Cảnh, lần này cậu thể hiện rất tốt, hiệp hội quyết định tặng thưởng cho cậu 1 triệu tinh tệ. Sau này nếu có bất cứ vấn đề gì liên quan tới đổ thạch, có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào."

Lời vừa nói ra, ánh mắt nhìn về phía Bạch Cảnh của tất cả con em quý tộc đều mang theo ghen tị sâu sắc.

Phần thưởng 1 triệu tinh tệ đối với bọn họ mà nói có lẽ không là gì, nhưng có thể được một vị đổ thạch sư cấp 6 chỉ đạo, đây chính là may mắn lớn lao!

"Cảm ơn chủ tịch."

Bạch Cảnh khom mình hành lễ, cũng không có vẻ mừng rỡ như điên như trong tưởng tượng của mọi người, ngược lại vẻ mặt bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Chủ tịch Trác thầm gật đầu trong lòng, ở lứa tuổi này có thể có tâm thái không màng hơn thua như vậy, người này tương lại nhất định bất phàm.

Giây phút đó ông thậm chí còn có tâm tư thu đồ đệ, nhưng vẫn kịp thời kiềm chế lại. Con đường đổ thạch của bình dân không dễ đi, ông còn phải quan sát tiếp.

Rất nhanh, tài khoản trên quang não của Bạch Cảnh thu được 1 triệu tinh tệ.

Cộng với hơn 700.000 lúc trước còn, hiện tại trong tài khoản của cậu có 1,7 triệu tinh tệ, cũng đủ vốn để đổ thạch trong giai đoạn đầu.

Trợ lý bên cạnh chủ tịch Trác đúng lúc đưa ra một hộp nhung màu xanh ngọc, là huy hiệu đổ thạch học đồ từ trụ sở gửi qua đường bưu điện tới đây.

Mở hộp ra, ở giữa đặt một chiếc huy hiệu bằng bạc to tầm ngón cái, màu sắc kim loại sáng ngời, tinh tế nhỏ xinh, khắc đồ án sao năm cánh đại diện cho hiệp hội đổ thạch sư.

Chủ tịch Trác tự mình đeo huy hiệu cho các học sinh vượt qua kỳ thi.

Trong số rất nhiều huy hiệu, chỉ có của Bạch Cảnh là khác.

Huy hiệu của đổ thạch học đồ chỉ có đồ án sao năm cánh, ở giữa trống không.

Còn huy hiệu của Bạch Cảnh thì to hơn bọn họ một chút, ở giữa có chữ 'Một' nho nhỏ, đây là tiêu chí của đổ thạch sư cấp 1.

Mọi người háo hức nhìn chủ tịch Trác đeo huy hiệu đổ thạch sư cấp 1 cho Bạch Cảnh, cả đám hâm mộ muốn chết.

Đổ thạch sư cấp 1 là mục tiêu giai đoạn tiếp theo của tất cả đổ thạch học đồ.

Điều kiện để trở thành đổ thạch sư cấp 1 là: Đạt được 5 điểm.

Bắt đầu từ lúc trở thành đổ thạch học đồ, mỗi lần đổ trướng được cộng 1 điểm.

Năm điểm tương đương với đổ trướng năm lần, đồng thời đại biểu cho bạn phải trải qua ít nhất mấy chục lần đổ thạch, còn Bạch Cảnh lại trực tiếp bỏ qua một bước này, tiết kiệm được không ít thời gian và tinh tệ.

Ninh Vũ Huyên xếp hạng thứ 12, đạt được 3 điểm.

Cô nghiêng đầu nhìn về phía Bạch Cảnh, khuôn mặt thiếu nữ vẫn ngạo nghễ như xưa, nhưng trong mắt đã không còn kỳ thị và khinh thường nữa.

Là cô đã sai.

Thật quá nực cười, cô có tư cách gì để kỳ thị người xếp hạng cao hơn mình chứ?

Bạch Cảnh dùng hành động thực tế chứng minh với cô, xuất thân không đại biểu cho bất cứ thứ gì.

Cậu xuất thân bình dân, dùng thực lực hung hăng tát một cái thật mạnh lên đám con cháu thế gia bọn họ!

Ninh Vũ Huyên sờ sờ huy hiệu bằng bạc trên ngực, xuất thần suy nghĩ:

Nhất định cô sẽ mau chóng kiếm được 5 điểm, trở thành đổ thạch sư cấp 1.

Sau đó , đuổi theo bước chân của Bạch Cảnh!

Cô có dự cảm, nếu cô còn không nỗ lực, chỉ sợ sẽ bị đối phương ném ra xa hơn.

Không biết bắt đầu từ lúc nào, Bạch Cảnh đã trở thành mục tiêu cô muốn đuổi theo, tâm điểm trong mắt cô, cùng với người mà cô muốn trở thành.

***

Sáng sớm hôm sau, Bạch Cảnh đi tàu huyền phù tới cửa hàng đổ thạch Cố thị.

Kiều An đã sớm chờ ở trước cửa, dẫn cậu đi vào một lối đi bí mật lên tầng hai. Tuy đã tới vài lần, nhưng mỗi lần tiến vào Bạch Cảnh vẫn có một loại cảm giác không chân thực như bị tách ra khỏi không gian ban đầu.

Lọt vào tầm mắt là một mảnh thuần trắng, hành lang trống trải dường như dài vô tận, ánh đèn lần lượt kéo dài vào bên trong theo bước đi của hai người, tràn ngập cảm giác khoa học công nghệ.

Trên vách tường bóng loáng lập lòe vầng sáng di động, theo lời giới thiệu của Kiều An, đây là tường phòng hộ của công nghệ cao nào đó, cho dù dùng pháo laser uy lực lớn nhất cũng không thể lay động mảy may.

Sau khi Kiều An nhận dạng trong mắt và gen, cánh cửa áp suất hình tròn chậm rãi mở ra, không gian bên trong cực đại, nhưng Bạch Cảnh liếc mắt một cái liền thấy được người đàn ông ngồi trên sô pha da.

Quân trang thẳng tắp phác họa ra thân hình thon dài đĩnh bạt của Cố Nguyên Triều, trong mắt Bạch Cảnh, mỗi khối cơ bắp sau lớp quân phục kia đều tràn ngập sức mạnh, hoàn mỹ tới cực hạn.

Dáng ngồi của hắn rất tùy ý, lại tản ra một khí chất không thể bỏ qua.

"Lại đây ngồi." Cố Nguyên Triều nhướng mày, ý bảo Bạch Cảnh ngồi ở đối diện.

Bạch Cảnh vừa ngồi xuống, đối phương liền đẩy một cái hộp hình chữ nhật tới.

Không biết hộp được làm bằng chất liệu gì, toàn thân màu xám bạc, có cảm giác như kim loại, bên trên điêu khắc hoa văn phức tạp, góc trên bên phải có một logo viết tắt: LS.

Nếu Bạch Cảnh hiểu biết về nhãn hiệu này, là có thể phát hiện đây là chữ viết tắt của nhà sản xuất vũ khí số 1 đế quốc - La thị, cũng là đối tác duy nhất của quân

Mỗi một món vũ khí do La thị chế tạo đều thuộc hàng tinh phẩm, cũng không bán ra bên ngoài, chỉ có thể mua được bằng con đường đặc biệt.

Bạch Cảnh mở hộp ra, một khẩu súng lục màu bạc hết sức tinh xảo xuất hiện trước mắt cậu.

Cố Nguyên Triều: "Đây là súng năng lượng mới nhất có tên hiệu là L9 do La thị chế tạo, chiều dài là 203mm, nặng 0,58kg, sơ tốc đầu đạn là 1.500m/giây, tầm sát thương 100 mét, đường kính là 4,5-9mm."

Nghe được đối phương giới thiệu, đôi mắt xinh đẹp của Bạch Cảnh hơi trợn to:

Khẩu súng năng lượng này cho dù là sơ tốc đầu đạn hay tầm bắn, đều gấp mấy lần các loại súng ống cậu từng dùng, tính năng cao tới mức không thể tưởng tượng!

Đầu ngón tay trắng nõn của cậu nhẹ nhàng chạm vào nòng súng màu bạc, cảm xúc trơn nhẵn, đường cong lưu sướng, nhẹ nhàng tinh xảo, tản ra cảm giác lạnh lẽo chỉ thuộc về kim loại, khiến cậu nhất thời không nỡ buông tay.

Cố Nguyên Triều: "Khẩu L9 được trang bị công nghệ nén khí mới nhất, không cần nạp đạn, chỉ cần bóp cò súng, không khí nén tới mức tận cùng đủ để bắn thủng bất cứ loại kim loại nào, thậm chí là cơ giáp trung cấp. Không chỉ vậy, nó còn có công nghệ ngắm chuẩn và lấy độ nét tự động, cho dù là người không có kinh nghiệm cũng có thể sử dụng được nhanh chóng."

Đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Nguyên Triều nhìn về phía Bạch Cảnh: "Tôi cảm thấy khẩu súng năng lượng này rất thích hợp với cậu. Cậu.....thích không?"

Không biết vì sao, trong lúc chờ thiếu niên trả lời, hầu kết của hắn vô thức lên xuống, có một loại khẩn trương khó phát hiện.

"Ừm, rất thích."

Bạch Cảnh ngẩng đầu nở một nụ cười thật tươi với Cố Nguyên Triều.

Nụ cười sạch sẽ trong trẻo, sáng ngời tự nhiên, giống như một tia sáng chiếu tới, khiến người đàn ông phía đối diện lập tức sững sờ tại chỗ, nhịp đập trái tim lập tức mất cân bằng.

Nhưng nụ cười kia chỉ trong nháy mắt, rất nhanh tầm mắt thiếu niên lại đặt vào khẩu súng năng lượng màu bạc, nhìn một lúc lâu mới luyến tiếc rời đi.

Sau đó, cậu đậy nắp hộp lại 'cạch' một tiếng, lại đẩy  về trước mặt Cố Nguyên Triều.

Cố Nguyên Triều: ?

Bạch Cảnh cụp mắt xuống: "Cảm ơn, món quà này quá quý giá, tôi không thể nhận được."

Cậu từng nhìn thấy súng năng lượng trong tủ kính trên StarNet, những khẩu súng được đặt ở hàng đầu vô luận là chế tác, tốc độ hay là tầm bắt đều không bằng khẩu súng này, nhưng mặc dù như vậy, giá cả của nó cũng trên 1 triệu tinh tệ.

Khẩu súng này có tính năng ưu việt như vậy, chắc chắn không chỉ có giá 1 triệu, thậm chí còn có thể gấp hai gấp ba lần.

Tuy cậu rất thích khẩu súng năng lượng này, nhưng trong tài khoản của cậu chỉ có 1,7 triệu tinh tệ, bằng cách nào cũng không mua nổi.

Càng quan trọng hơn là, cậu còn đang nợ đối phương 38 triệu tinh tệ phí chữa trị gen suy biến, có tư cách gì để nhận món quà quý giá như vậy nữa chứ?

Cậu không thể tham lam như vậy được.

Cố Nguyên Triều nhìn mái tóc rủ xuống của Bạch Cảnh.

Thiếu niên hơi nghiêng đầu dời tầm mắt sang một bên, không chịu nhìn cái hộp kia nữa.

Rõ ràng rất muốn.

Trong lòng Cố Nguyên Triều sinh ra một loại thương tiếc xưa nay chưa từng có.

Thiếu niên này vì sao lại khiến người thương xót như vậy? Cậu cùng lắm mới 18 tuổi, phải là lứa tuổi hăng hái khí phách mới đúng.

Hắn nhìn về phía Bạch Cảnh, nhẹ giọng nói: "Cậu còn nhớ hợp đồng chúng ta đã ký chứ? Bên trên quy định mỗi năm sẽ trả cho cậu 5 triệu tiền lương. Hiện tại cậu đã trở thành đổ thạch sư cấp 1, có tư cách tham gia đổ thạch chiến, có thể ứng trước 2 triệu tinh tệ làm chi phí mua súng năng lượng."

"Thật vậy sao? Cảm ơn!"

Ánh mắt Bạch Cảnh sáng lên, trong giọng nói tràn ngập vui sướng.

Tận đến lúc này, cậu mới hiện ra một chút ngây thơ nên có ở lứa tuổi này.

Chiếc hộp kim loại màu xám bạc lại lần nữa bị đẩy tới trước mặt cậu, Bạch Cảnh vội vàng cầm lấy L9, nắm chặt báng súng, ngón trỏ tay phải vừa lúc dừng trên cò súng, dán chặt vào nó, động tác tự nhiên như nước chảy mây trôi.

Kiều An đứng ở bên cạnh nhìn mà mí mắt giật giật: Nếu người thừa kế của La thị biết L9 tự tay mình chế tạo bị Cố thiếu qua tay tặng cho người khác, còn chỉ bán với giá 2 triệu tinh tệ, không biết sẽ có vẻ mặt như nào?

Nghĩ tới tính khí nóng nảy của La thiếu, Kiều An không khỏi rùng mình một cái, chuyện này tuyệt đối không thể để cho hắn biết.

Cố Nguyên Triều: "Cậu muốn dùng thử không?"

Bạch Cảnh nóng lòng muốn thử: "Có thể chứ?"

Cố Nguyên Triều: "Đương nhiên có thể."

Hắn ra hiệu cho Kiều An treo bia ngắm làm bằng vật liệu hấp thụ nano, loại vật liệu này có thể phân tán hấp thu áp suất tập trung ở một điểm nào đó trong vòng 1/1000 giây, là vật liêu cao cấp nhất thường dùng để luyện tập.

Kiều An chọn một tấm bia ngắm lớn nhất, đường kính chừng 2 mét.

Tuy L9 dễ sử dụng hơn, nhưng đối với người mới chưa có kinh nghiệm mà nói vẫn phải rất lâu mới thích ứng được, hắn không muốn bị viên đạn vạ lây.

Bạch Cảnh tháo kính xuống, vén tóc mái ra sau tai, lộ ra ngũ quan tinh xảo cùng đôi mắt màu trà sáng như sao, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Cậu đứng yên ở vị trí cách bia ngắm 20 mét, tìm được góc độ đối diện với hồng tâm, hai chân tách ra rộng bằng vai.

Bạch Cảnh nâng tay phải lên, giữ thẳng cánh tay, tay phải nắm chặt báng súng, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt ở cò súng ở trạng thái chuẩn bị bóp cò.

Đồng thời mắt phải nhìn xuyên qua ống ngắm nhắm ngay hồng tâm, đột nhiên bóp cò súng, động tác nhanh nhẹn linh hoạt.

Đạn không khí bắn ra với tốc độ siêu nhanh, hoàn toàn không nắm giữ được tung tích.

Chỉ nghe 'pằng' một tiếng, viên đạn ở giữa hồng tâm!

Viên đạn tạo một lỗ thật sâu ở hồng tâm, sau đó theo chấn động từng vòng phán tán ra hết ra ngoài.

'Động tác thật nhanh nhẹn, thương (súng) pháp quá nhanh!'

Kiều An bị chiêu thức của Bạch Cảnh làm cho bàng hoàng, cái này mà gọi là không có kinh nghiệm sao?!

Từ tư thế định vị, ngắm bắn đến bắn, tổng cộng chỉ dùng chưa tới 1 giây, tư thế còn tiêu chuẩn hơn rất nhiều quân sĩ đế quốc, tốc độ thì càng không phải nói——

Cái thiếu niên thoạt nhìn nhỏ yếu này, quả thực quá đáng sợ.

Cố Nguyên Triều đi tới phía sau Bạch Cảnh, dáng người cao lớn bao phủ thiếu niên ở bên trong: "Động tác vừa rồi rất tiêu chuẩn, còn muốn thử tiếp không?"

"Có!"

Cố Nguyên Triều ra hiệu cho Kiều An đổi bia ngắm thành bia giả thuyết di động.

Loại này khó khăn lớn hơn, cần phải dự đoán vị trí, hướng đi trước, đồng thời phải nắm chắc thời cơ, mới có thể bắn trúng mục tiêu.

Bạch Cảnh luyện tập đến giữa trưa, mới chưa đã thèm dừng lại, mà tỉ lệ chính xác của cậu đạt tới 98,75% đáng kinh ngạc!

Đây là trình độ mà rất nhiều quan quân đế quốc đều không đạt được!

Trên trán Bạch Cảnh đều là mồ hôi, trên người cũng có vết nước rõ ràng, phác họa ra đường nét thân thể thon dài mảnh khảnh của thiếu niên.

Đôi mắt màu trà xinh đẹp kia càng giống như được nước rửa qua, trong trẻo không tì vết, khiến người không nhịn được muốn ——

"Nơi này có phòng tắm, cậu đi tắm rửa một cái rồi thay quần áo đi."

Cố Nguyên Triều xoay người đưa lưng về phía Bạch Cảnh, giọng nói trầm ấm có chút khàn khàn vô thức.

"Ừm, được." Bạch Cảnh cũng cảm thấy mồ hôi trên người thực không thoải mái, trời sinh ưa sạch sẽ cậu muốn mau chóng tắm sạch một chút.

Chờ sau khi thiếu niên đi vào phòng tắm, thân thể căng chặt của Cố Nguyên Triều mới thả lỏng lại.

Vừa rồi hắn chắc chắn là điên rồi, khi nhìn thấy đôi mắt phiếm sương mù của đối phương, thế mà lại có loại xúc động muốn hôn lên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top