Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Kinh mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

            0.

            Kinh Trập chi mộng

            Nhất mộng bất tỉnh


            1.

            Lưu lượng xe cộ ngược xuôi, tán gẫu tại nơi làm việc, ăn uống giải trí ồn ào náo nhiệt, tất cả đều khiến cho cuộc sống chúng ta không cách nào tránh khỏi 50 db. Khi trở lại không gian thuộc về mình 30 db, có lúc một âm thanh thông báo, cũng giống như vật nhọn cứa vào trong lòng. Điện thoại tắt âm, không nhận thông báo, tùy duyên trả lời, đã là chuyện bình thường.


            Nếu không phải là bởi vì muốn kiểm tra lịch trình một chút, Tô Sam Sam sẽ không mở weixin. Đối với nàng mà nói túi phòng mới chính là weixin.

            Không ngoài dự liệu, mở ra, trang chủ hiện lên một hàng dài avatar kèm chấm tròn đỏ. Nàng nhấp vào một cái avatar như vậy, đối phương gửi tin nhắn liên quan đến thời tiết Quảng Châu và quần áo mặc ở phương Nam. Nàng đáp lại một câu "Cảm ơn, gặp ở Quảng Châu." Sau đó trở về giao diện trò chuyện, tiếp tục tùy duyên mà trả lời.


            Thời tiết Quảng Châu quả nhiên như lời bằng hữu nói, ôn hòa ấm áp. Chỉ là mặc quần áo như vậy từ Thượng Hải quả thật khá lạnh, vẫn may có đeo khẩu trang nên fan không thấy được sắc mặt. Thời điểm gặp mặt bằng hữu đã là buổi tối, một nhóm người ăn cơm cùng nhau, các nàng lần lượt ngồi chung một chỗ. Bằng hữu ra vẻ chủ nhà, nhiệt tình chiêu đãi người từ Thượng Hải tới. Ở chỗ đông người, Tô Sam Sam từ trước đến giờ không phải người hướng ngoại hay điều khiển cuộc vui, nàng chỉ vùi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng ngây ngô cười.


            Cơm nước xong, ngầm hiểu lẫn nhau, lấy hành lý từ khách sạn, dưới ánh mắt ai oán của tiểu tiền bối đi cùng, theo bằng hữu trở về kí túc xá. Bằng hữu giúp nàng mang đồ đạc và túi vải, nàng nắm lấy vạt áo của bằng hữu. Quán ăn cách kí túc xá khá gần, đi bộ rất nhanh liền có thể đến. Dọc đường đi chạm mặt vài hậu bối, bằng hữu hào phóng cùng bọn họ chào hỏi, mấy tiểu hậu bối gọi "Sam Sam tiền bối", khiến nàng có chút xấu hổ. Bằng hữu biết nàng với đám nhỏ hậu bối Trung Thái không quen, liền nhiệt tình đến cả quê quán bọn họ cũng giới thiệu. Nàng hơi cúi đầu, khom người chào hỏi một chút.


            Mỗi lần tới Quảng Châu, phòng bằng hữu là nơi nàng tá túc, là nơi không thể quen thuộc hơn, so với lúc rời đi vào mùa hè năm ngoái không có quá nhiều thay đổi.

            "Quảng Châu thật tốt, Thượng Hải thật là lạnh, so với Bắc Kinh còn lạnh hơn." Bằng hữu rót ly nước, đưa cho Tô Sam Sam đang ôm Quái Quái thao thao bất tuyệt. Tô Sam Sam chính là như vậy, khi ở cùng người thân quen, trong không gian khoảng 3 người mới có thể bật chế độ loa nhỏ của mình.

            "Em ở Thượng Hải còn mặc dày hơn cả khi ở Bắc Kinh. Mỗi ngày đều không nghĩ đến việc cởi áo khoác. Cả mùa đông đều là áo phao, áo khoác nỉ và quần thể thao, đến fan cũng phỉ nhổ là mặc xấu."

            "Không đâu, giữ ấm là quan trọng nhất."

            "Cho nên nói, Quảng Châu thật tốt, không cần phải xuyên suốt mặc những trang phục xấu xí đó." Tô Sam Sam một bên oán giận thời tiết, một bên soạn đồ trong túi vải ra. Có thuốc bắc, có túi trang điểm, hơn nữa còn có món quà nhỏ tặng cho bằng hữu. Bằng hữu nói tiếng cảm ơn rồi nhận lễ vật, "Nhanh rửa mặt đi. Vất vả cả ngày hôm nay rồi."


            Phòng vệ sinh vẫn không có gì thay đổi. Lúc đến vào mùa hè, nàng đã mua một bình sữa dưỡng thể lớn. Hiện tại còn dư lại không nhiều, nàng ở trong lòng âm thầm ghi nhớ. Đợi nàng rửa mặt xong bước ra, bằng hữu đã đem quần áo nàng treo trên giá.

            "Áo sơ mi nhăn rồi. Ngày mai sẽ giúp em ủi lại."

            "Được." Tô Sam Sam nhảy lên trên sofa, cùng lúc đó Quái Quái cũng chuẩn xác phóng vào trong ngực nàng.

            "Em xem, lông mèo dính cả vào người rồi." Bằng hữu cầm lăn quần áo, cho nàng xem lông mèo mới vừa lăn được trên người nàng.

            Tô Sam Sam lướt điện thoại, "Chị muốn gọi đồ ăn không?"

            "Không muốn ăn bên ngoài." Bằng hữu từ trên cao nhìn xuống, bắt lấy điện thoại nàng, "Nấu cho em bánh cá hầm."

            "Có thật không? Chị thật tốt. Để em giúp chị." Tô Sam Sam mới vừa từ sofa đứng lên, đã bị bằng hữu đè bả vai ấn trở lại ghế. "Rất nhanh."


            Tô Sam Sam nhìn quanh phòng, hẳn là đã đổi giấy dán tường. Đúng rồi, không có máy hút ẩm, máy sấy quần áo cũng cần mua một cái. Duyên phận của Tô Sam Sam và vị bằng hữu này bắt đầu vô cùng vi diệu, những năm này mặc dù một nam một bắc, nhưng vẫn quan tâm lẫn nhau. Cả hai đều không phải dạng người thường xuyên đăng bài khen ngợi lẫn nhau trên vòng bạn bè, mà là dạng chỉ cần vừa có thời gian nghỉ ngơi liền sẽ đến chỗ người kia để gặp mặt. Nàng thường xuyên ở trước mặt fan và đồng đội công khai gọi vị bằng hữu này là lão công, các nàng thoải mái chung sống, tính cách hai người đều kiểu "Người kia tốt với mình thì mình càng phải đối với người kia tốt hơn nữa". Ban đầu cách đối xử "moi tim móc phổi" vì đối phương như vậy đều khiến cả hai như có thêm gánh nặng, bởi vì các nàng không biết nên làm gì tốt hơn nữa cho người kia. Lâu ngày, đã thành thói quen quan tâm săn sóc đối phương, xuất phát từ tấm lòng, sẽ không khiến cho người kia e dè.


            "Xong rồi. Mau tới ăn." Bằng hữu đem bánh cá hầm vừa nấu xong bưng đến trước mặt Tô Sam Sam.

            "Ừm, thật là vui. Lần tới chị đến Thượng Hải, em sẽ đưa chị đi ăn lòng nướng."

            "Được nha. Lần trước em nướng cho chị, ăn rất ngon."

            "Ăn ngon đến mấy cũng không thể giữ chị lại."

            "Đều do công việc cả. Lần sau chị tranh thủ ở thêm mấy ngày. Phú bà, đói đói, muốn ăn cơm mềm, oa oa." Bằng hữu nghiêng đầu lên một bên vai Tô Sam Sam. Tô Sam Sam xiên một miếng cá viên đút cho bằng hữu, "Chị chỉ có thể ăn cơm mềm của em."

            "Nhỏ mọn." Bằng hữu cắn một miếng trên xiên cá viên Tô Sam Sam vừa mới ăn, "Chị đi tắm."

            So sánh với mình tắm rửa chậm chạp, bằng hữu nhanh hơn nhiều, "Cũng nhanh quá rồi đó. Chị có tắm rửa sạch sẽ không vậy?"

            "Không tin em ngửi thử đi. Rất thơm nha." Bằng hữu hướng cổ về phía mũi Tô Sam Sam.

            "Lại không sấy khô tóc." Tô Sam Sam đem tóc ướt của bằng hữu bám trên mặt nàng vén ra, cầm lấy máy sấy tóc bắt đầu công việc của Tony lão sư, cuối cùng còn tự khen kỹ thuật sấy tóc của mình thật cao siêu, đồng thời tiếp nhận công việc làm tóc ngày mai.


            Có một số việc không tránh khỏi, gần đây với Tô Sam Sam mà nói chính là uống thuốc bắc. Fan lo lắng, cha mẹ nhắc nhở. Khi bằng hữu đem thuốc đã được hâm nóng tới, nàng trên mặt viết đầy hai chữ cự tuyệt, "Em không muốn uống. Em không muốn uống." Nàng chạy khỏi ghế sofa hướng đến cửa chính thì bị bằng hữu chặn ngang ôm trở lại.

            "Ngoan, uống thuốc." Bằng hữu nửa quỳ cạnh bên ghế sofa, đem chén thuốc đến bên miệng nàng. Nàng nhăn mày nuốt xuống từng ngụm thuốc bắc với mùi vị không thể diễn tả thành lời, "Thật giỏi." Bằng hữu giống như đang dỗ dành trẻ nhỏ vậy, bóc vỏ một viên kẹo rồi đưa vào trong miệng nàng, "Đây là thưởng cho bé ngoan." Bằng hữu nhẹ nhàng vuốt tóc, mắt cười dịu dàng nhìn nàng. Chuyện này khiến cho Sam Sam nhớ tới khi còn bé, cha ở cổng trường học mua cho nàng kẹo bông màu hồng, mềm mại, ngọt ngào.


            Giường của bằng hữu không lớn, vừa đủ hai người, nàng thích ngủ cạnh bằng hữu. Nàng cũng từng cùng đồng đội, bạn bè ở Thanh 2 ngủ trên giường nhỏ, nhưng cũng chưa từng gần gũi như vậy. Nàng ôm lấy cánh tay bằng hữu, ngửi được mùi hương sữa tắm trên cơ thể người kia. Mặc dù cả hai đều dùng một loại, nhưng nàng vẫn có thể nhận ra được khác biệt. Nàng đối với mùi hương trời sinh nhạy cảm. Mấy lần cùng đồng đội chơi trò ngửi mùi, tỉ lệ chính xác rất cao. Không phải nàng có thể nhớ mùi nước hoa các đồng đội thường dùng, mà cái nàng nhớ chính là hương tự nhiên từ cơ thể của từng người.


            Nàng luôn có thể nhớ một ít chuyện kỳ quái, khi cùng người khác nói tới chuyện này, mọi người đều sẽ nói Tô Sam Sam trí nhớ quá tốt, không dám đắc tội nếu không sẽ bị nhớ rất lâu. Mà vị bằng hữu kia lại vỗ tay khen ngợi "Sam Sam nhà chúng ta thật lợi hại, cũng chỉ có nhân tài tâm tư thuần túy giống như Sam Sam nhà chúng ta mới nhớ được nhiều chi tiết như vậy." Đại khái chính là bằng hữu so với những người bạn thông thường tương đối khác biệt.


            "Chị đối với em thật tốt." Tô Sam Sam ôm chặt cánh tay bằng hữu, mặt tựa vào đấy.

            "Em cũng vậy mà. Được rồi, ngoan, mau ngủ đi." Bằng hữu dùng tư thế rất không tự nhiên vỗ nhẹ Tô Sam Sam, nhiệt độ từ tay bằng hữu theo quy luật truyền đến trên người Tô Sam Sam, như đường cong hình sin, theo thời gian kéo dài vô hạn.


            Hơn nửa đêm, phòng đóng kín cửa, nhiệt độ có chút tăng cao. Tô Sam Sam thể chất thiên nhiệt, thêm cả những ngày gần đây uống thuốc bắc, khiến cho người càng thêm nóng. Trong bóng đêm, cảm nhận chút mát lạnh toả ra từ người bên cạnh, tay nàng lướt trên bụng bằng hữu, so với bụng nhỏ chút thịt của mình, bụng bằng hữu rất phẳng, tay trượt lên trên một chút, có thể rõ ràng sờ được xương sườn bên dưới. Tay nàng dường như không còn nghe theo kiểm soát của trí não, tùy ý hướng lên trên thăm dò, là cổ, là cằm, là môi. Nàng cảm nhận được khi đầu ngón tay chạm vào môi có hơi động một chút, nhưng không nghe được tiếng vang.


            Hô hấp dồn dập lạ thường quanh quẩn trong phòng. Tô Sam Sam nghiêng người, chống tay nâng thân thể lên cao, nàng nhớ nhung cảm giác đầu ngón tay chạm vào nơi mềm mại kia. Nàng cúi đầu xuống, hai chóp mũi chạm nhau, môi và môi kề sát. Nội tâm nhộn nhạo như có một luồng điện chạy qua, tê rần. Cảm giác tê ấy, sau đó trở nên ngứa ngáy, nhanh chóng lan tỏa khắp thân thể. Nàng muốn, không chỉ đơn giản như vậy.

            Bên ngoài nổi lên trận mưa lớn, từng đợt từng đợt gõ lên bệ cửa sổ. Nước thấm vào bùn đất, nơi vốn khô hạn đã lâu, phút chốt căng tràn.


            Khi Tô Sam Sam tỉnh giấc đã là xế chiều, nàng mơ hồ cảm nhận được bằng hữu đã ra ngoài, nhưng nàng quá mệt mỏi, cảm giác buồn ngủ cứ vây lấy, không cách nào thoát ra được. Từ trước đến giờ, sau khi thức dậy, nàng luôn thích nằm trên giường thêm một lúc, nhớ lại một chút về giấc mộng trước đó. Trong đầu thoáng lướt qua vài hình ảnh, sắp xếp câu chữ rồi nhắn một tin "Nửa đêm không biết trời mưa thật, hay chính mình mơ thấy mưa."


            3.

            "Ding dong, tiểu khả ái nhà chị sắp tới Trung Thái đó." Đồng đội mỗi ngày thông báo, nhắc nhở đội trưởng rằng phu nhân của ngài vài ngày nữa sẽ đến. Cô thấy nàng ở trong túi phòng hỏi vài vấn đề về thời tiết Quảng Châu, liền nhắn Wechat cho nàng mặc quần áo phương nam. Khi thấy ảnh nàng tại sân bay Thượng Hải, Lưu Lực Phi trong đầu thầm mắng mình, chết tiệt quên dặn nàng nhất định phải mặc áo khoác.


            Người Trung Thái kỳ quái đều thích KY, có thể KY trên sân khấu tuyệt đối không để vào hậu đài mới KY, nhất là có thể KY Trung Thái hòa thượng Lưu Lực Phi, một người hô hào đương nhiên toàn đoàn nhanh chóng hưởng ứng. Tiệc thân mật tiếp đãi TOP16 này, công ty giao cho Lưu Lực Phi. Các vị thần đường Gia Hưng, ở khía cạnh KY chưa bao giờ chịu lép vế, dẫu sao được đích thân người mà đồng đội gọi là "lão công" tới tiếp đãi, các nàng giống mẹ vợ đến xem con rể vậy, càng nhìn càng thích.


            "Lưu Lực Phi, Tô Sam Sam bảo em là lão công của nó. Vậy nó là gì của em?"

            "Em ấy là cô gái của em nha." Một lời nói ra, như sấm nổ vang rền. Phương diện đối phó với KY, Lưu Lực Phi hiển nhiên khôn khéo, mình tự KY mình, khiến cho người khác không thể KY. Nếu mình càng ngượng ngùng né tránh không nói, các nàng sẽ càng không buông tha, truy hỏi ngọn nguồn tìm niềm vui. Vì vậy Lưu Lực Phi và nàng cùng về khách sạn lấy đồ, rồi cùng nhau trở về kí túc xá, dọc đường đi gặp rất nhiều người vẻ mặt đều là gặm đường đến chết, vẫn hết sức bình tĩnh.


            Mỗi khi ở cùng nhiều người, nàng đều là dáng vẻ trốn tránh, vừa về tới phòng, liền bắt đầu nói không ngừng. Lưu Lực Phi rất thích nghe nàng nói chuyện. Trải qua nhiều năm như vậy, nàng giống như chưa bao giờ lớn lên, ngoại hình không đổi, giọng nói không đổi, sở thích không đổi, cách nói chuyện không đổi, tất cả đều không có gì thay đổi. Nếu như nói thay đổi lớn nhất, chính là cả hai đã thích ứng với việc dựa dẫm vào nhau, thoải mái tiếp nhận ý tốt từ đối phương. Nàng tặng cho cô tai nghe mới, vừa khéo mấy ngày trước ra ngoài vô tình làm mất, hiện đang rất cần.


            Nàng ngồi trên ghế sofa, cùng Quái Quái chơi đùa. Lưu Lực Phi rất thích nhìn nàng cười, nhất là khi nàng dùng đôi mắt sáng đến trong suốt nhìn mình, giống như một dòng suối mát lạnh lướt qua tảng đá giữa rừng thông. Cô cũng thích khi nàng gọi mình "Phi Phi", ngữ điệu đặc biệt chỉ nàng mới có, giống như trong miệng có ngậm một viên kẹo sữa, thuần khiết ngọt ngào. Chỉ cần nàng lấy "Phi Phi" làm mở đầu cho bất cứ thỉnh cầu nào, truyền vào trí não Lưu Lực Phi đều là mệnh lệnh không thể khước từ. Toàn bộ những lời từ nàng, cho tới bây giờ cô chưa từng có suy nghĩ sẽ cự tuyệt.


            Lưu Lực Phi luôn luôn không thích cùng người khác có quá nhiều tiếp xúc chân tay, hơn nữa cô còn có một bí mật, đó là da đầu cô vô cùng nhạy cảm. Chẳng qua là nàng đặc biệt thích giúp cô sấy khô tóc, nàng khen tóc cô mềm vừa phải, sờ rất thoải mái. Luôn luôn là như vậy, mỗi khi ngón tay nàng chạm vào da đầu Lưu Lực Phi, tất cả giác quan trong cô như được phóng đại, dường như có thể nghe được tiếng tim rộn ràng của mình giữa âm thanh ồn ào của máy sấy tóc. Lòng cô như một thùng chứa đầy pháo hoa, mà ngón tay mềm mại của nàng là mồi lửa, mỗi lần tiếp xúc là mỗi lần pháo hoa nở rộ.


            Một gian phòng, một chiếc giường, hai người. Nàng dính cả người vào cô, chậm rãi kể những chuyện khó khăn. Cô tìm nhiều cách len lỏi vào trong tâm trí nàng, đem từng mảnh vụn trong những câu chuyện khiến nàng không vui, quét sạch toàn bộ.

            "Chị đối với em thật tốt." Nàng luôn là như vậy, chưa bao giờ che giấu tâm ý của mình với cô. Mỗi lần nhắc tới họ tên cô, đều là giọng điệu vui vẻ. Cho dù cách xa ngàn dặm cô vẫn có thể cảm nhận được. Cô biết nàng lệ thuộc vào mình, đó là ràng buộc đặc biệt giữa hai người. Cô nhẹ nhàng vỗ về nàng, hy vọng có thể giúp nàng cảm thấy yên lòng, dù sự yên lòng này chỉ kéo dài một đêm, cũng có thể giúp nàng bớt lo nghĩ vài phần.


            Đêm rất dài.

            Nàng thể nhiệt, Lưu Lực Phi thể hàn. Nửa đêm, cô đem chăn bị nàng đá ra, kéo lên. Cô ngắm nhìn người bên cạnh ngủ, là bạn thân của cô. Dưới ánh sáng ấm áp từ đèn ngủ, nhìn từng đường nét trên gương mặt thanh tú của nàng, những đường nét không thể nào quen thuộc hơn. Từng đợt hô hấp của nàng như chuồn chuồn lướt trên mặt nước, khiến lòng cô dâng lên rung động, nhưng khi vô số chuồn chuồn lướt qua, chính là sóng cuộn biển gầm, phát triển không ngừng.


            Bàn tay nhỏ nhắn của nàng du ngoạn trên thân thể cô. Nhiệt độ cơ thể nàng nóng như bỏng lửa, mà cô lại lạnh chẳng kém người leo núi tuyết, không chút do dự chạm vào lửa nóng. Cô nhiệt tình nhận lấy ấm áp. Nhiệt độ từ cơ thể nàng trải dài khắp da thịt cô, năng lượng qua vô số lần tích góp, trải qua vượt núi băng đèo, từng bước nở hoa.


            Lưu Lực Phi thức dậy khi vừa qua giờ ngọ, cô vì không muốn đánh thức nàng, sang phòng đồng đội cạnh bên rửa mặt. Buổi chiều, thời gian nghỉ giữa giờ chụp ảnh, thấy nàng ở túi phòng đặt câu hỏi, liền weixin trả lời, "Không phải là mộng. Lấy áo khoác đen trong túi trên sofa mặc vào, bên ngoài lạnh lắm."


            4.

            Kinh Trập nhất thủy vạn vật sinh

            Tổng hữu phong vũ chiết tỏa hoa


TBC


Đôi lời editor: Song Túc Song Phi là tên do chính chủ 433 đặt (theo bản dịch của bạn Salt&Sweet95). Môi Than là mình edit theo QT từ 煤炭. Mình thì hay gọi Than Than nghe cho dễ thương. Nếu bạn nào biết tên chính thức Tiếng Việt của cp này thì cho mình xin với nhé! Mình cảm ơn ạ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top