Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 32: Thăng chức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(32) Thăng chức

Edit: icedcoffee0011

Mạnh Hinh ở trong cung sống rất yên bình, ma ma cung nữ bên người Đức phi rất nhiều , Mạnh Hinh lưu lại trong cung cũng bất quá là cái cớ, cơ hội để thực sự hầu hạ Đức phi không nhiều lắm.

Trong phủ Dận Chân,

Bởi vì Mạnh Hinh bỗng nhiên thành muội muội Quan Thế Hầu, đám người trong hậu viện người như muốn nổ tung, không thể tin nhất chính là người mang Tây Lâm Giác La thị vào phủ - Ô Nhã thị.

Nàng thật sự không tin nổi, Mạnh Hinh thấp kém giờ chẳng còn thấp kém nữa,

Nàng ta không chỉ có xuất thân thượng tam kỳ, còn là em gái ruột thịt của Quan Thế Hầu, Ô Nhã thị biết Mạnh Hinh dùng bạc bán mình để cứu huynh trưởng, mới có Quan Thế Hầu hôm nay, Quan Thế Hầu có thể đối xử kém với nàng ta?

Thô tục đanh đá Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh giờ có bối cảnh xuất thân có thể khiến Ô Nhã thị ghen tị, Ô Nhã thị gắt gao cắn môi, ngực buồn đến sinh đau, hai mắt đẫm lệ mê mang nhìn về phía tứ phúc tấn,

Nàng muốn bịt tai, không muốn nghe thêm bất cứ điều gì về Mạnh Hinh nữa, nàng ta đáng ra chỉ là thứ thị thiếp đê tiện không danh không phận.

Tứ phúc tấn nhìn nữ nhân bốn phía chung quanh, ngay cả Đồng Giai thị luôn thanh cao trầm ổn cũng thay đổi sắc mặt, tứ phúc tấn nhiều vài phần đắc ý,

Dận Chân trừ bỏ nói với nàng, không hề nhắc đến xuất thân của Mạnh Hinh với bất kỳ kẻ nào, đừng nhìn Dận Chân bình thường sủng ái Đồng Giai thị, đại sự hắn vẫn chỉ thương lượng cùng nàng.

- Ô Nhã thị ít nhiều cũng là người an bài Tây Lâm Giác La muội muội thị tẩm, hôm nay nàng vẫn ở lại cung Đức phi nương nương, Tây Lâm Giác La thị muội muội sau khi hồi phủ chắc chắn sẽ hảo hảo tạ ơn ngươi.

Ô Nhã thị nghe tứ phúc tấn nói, hai chân liền run lên,

Tây Lâm Giác La muội muội...

Tứ phúc tấn chỉ xưng hô với trắc phúc tấn là muội muội,

Ô Nhã thị là Đức phi sắp xếp vào phủ nhưng nàng cũng chỉ là khanh khách, tứ phúc tấn xưng hô với nàng là Ô Nhã thị.

Nàng liễm đi chua xót bên môi, muội muội Quan Thế Hầu - anh hùng cái thế chiến công hiển hách, sao có thể đi làm thị thiếp? Nếu không phải Quan Thế Hầu trở về quá trễ, Mạnh Hinh tất là tú nữ, đích phúc tấn hoàng tử.

Tống khanh khách hành lễ nói:

- Tì thiếp chúc mừng phúc tấn, nhà mẹ đẻ ngài vừa rồi phái người lại đây báo tin vui, có Hoàng Thượng phong thưởng.

Mạnh Hinh không có ở đây, tứ phúc tấn cũng không lo không có quân cờ dùng, trước khi Mạnh Hinh xuất hiện, Tống thị vẫn luôn theo sát bước chân tứ phúc tấn, nàng tự nhiên sẽ biết tin tức nào có thể khiến trắc phúc tấn đả kích lớn hơn nữa.

Nhà mẹ đẻ Tứ phúc tấn thăng quan tiến chức, cũng có nghĩa là Hoàng đế cất nhắc đến tứ phức tấn, Mạnh Hinh chỉ có thể làm đến trắc phúc tấn, không có chuyện đoạt vị trí của nàng.

- Hoàng ân cuồn cuộn, ở trong cung ta cũng đã nghe được, hôm nay phủ chúng ta song hỷ lâm môn, ngày mai ta mở tiệc, chúng ta cùng nhau náo nhiệt, chúc mừng phủ tứ gia có thêm một vị muội muội.

Tứ phúc tấn thưởng thức sắc mặt Đồng Giai thị càng lúc càng bệch,

Đồng Giai thị hơi hơi cúi đầu, lộ ra tươi cười vì Dận Chân, ở trước mặt tứ phúc tấn, nàng không thể chịu thua.

- Thiếp đã sớm nói Tây Lâm Giác La muội muội là người có phúc, gia có người vừa ý bên cạnh, cũng là chuyện tốt, thiếp muốn chúc mừng gia lại được thêm một vị mỹ nhân.

Lý thị vuốt ve bụng, nàng buông mí mắt che dấu tâm tư lo lắng, ban đầu nàng không phải là trắc phúc tấn, nhưng vì sinh liền hai con trai cho Dận Chân, Dận Chân mới thỉnh phong, Lý thị trừ bỏ nhi tử, nhà mẹ đẻ không so được với Đồng Giai thị, Lý thị trong lòng nhiều vài phần buồn bã, lần này địa vị của nàng liệu có giữ nổi?

Có người phụ họa theo Đồng Giai, cũng có người xem hai vị trắc phúc tấn náo nhiệt, càng có người ghen ghét Mạnh Hinh vận khí tốt, trong khoảng thời gian ngắn các nữ nhân trong phòng đủ loại tâm tư,

Chẳng mấy chốc, nghe thấy bên ngoài có động tĩnh,

- Chủ tử hồi phủ!

Đám nữ nhân trong phòng định thần, tứ gia hồi phủ, Lý thị cùng Đồng Giai thị triển lộ ra thần sắc Dận Chân thích nhất, nhìn thấy Dận Chân rồi, phúc thân hạ bái:

- Tứ gia an.

Dận Chân bình đạm ừ một tiếng, tứ phúc tấn đón hắn, cười:

- Thiếp thân mới cùng bọn tỷ muội nói về Tây Lâm Giác La muội muội, thiếp thân còn phân phó bãi rượu tới.

Thần sắc Dận Chân càng thêm đạm nhiên, ngồi xuống đối diện tứ phúc tấn,

Mà Đồng Giai thị cùng Lý thị không dám ngồi theo, cung kính đứng ở hai sườn, cách Dận Chân xa một khoảng, nơi các khanh khách thị thiếp thường đứng.

Dận Chân hãm lá trà:

- Hoàng A Mã mới vừa rồi giáo huấn Quan Thế Hầu, tuy rằng phạt hắn, nhưng Quan Thế Hầu còn chưa ra cửa cung, đã bị Hoàng A Mã gọi về, thời điểm gia ra cung, nghe nói, miệng vết thương trên người Quan Thế Hầu bị nứt, hoàng a mã vừa gọi thái y chữa trị cho hắn.

Lý thị trong lòng trầm xuống, Dận Chân đè đè trán, lại nói:

- Quan Thế Hầu thánh sủng hơn xa những người khác, tình cảm giữa hắn cùng Hoàng A Mã cũng nặng hơn người khác. Vương phủ tiền triều ở Tây Bắc Tử Cấm Thành được Hoàng A Mã hạ lệnh Nội Vụ Phủ nhanh chóng tu sửa, sung làm phủ Quan Thế Hầu.

Phủ của Quan Thế Hầu còn gần Tử Cấm Thành hơn phủ của chư vị hoàng tử. Dận Chân vốn không nói nhiều trước mặt nữ nhân hậu viện, nhưng hôm nay phá lệ nhiều lời, cũng là muốn cảnh cáo các nàng.

Chỗ dựa của Mạnh Hinh quá ngạnh (cứng), các ngươi liệu mà làm, đồng thời cũng là nói cho Đồng Giai thị cùng Lý thị nghe, không phải Dận Chân không muốn che chở các nàng, mà là Hoàng A Mã quá sủng Quan Thế Hầu, Mạnh Hinh thăng vị trắc phúc tấn hay không - không phải Dận Chân có thể quyết định, hắn bất quá là nghe lệnh Khang Hi đế.

Lý thị cắn môi, ánh mắt căm phẫn nhìn về phía Ô Nhã thị, không phải nàng, như thế nào sẽ có Mạnh Hinh? Ngươi biết Mạnh Hinh bò giường, sao không trực tiếp đánh chết nàng?

Dận Chân quay sang nói với Ô Lạp Na Lạp thị:

- Bệnh của Hoằng Huy mới chuyển biến tốt , ngươi chú ý một chút.

- Gia yên tâm, thiếp thân đã biết.

Ô Lạp Na Lạp thị dò hỏi:

- Trời cũng không còn sớm, ngài nếu không còn chuyện khác phân phó, thiếp thân để các nàng lui?

Dận Chân uống một ngụm trà,

- Gia hôm nay đi phòng Đồng Giai thị nghỉ ngơi, ngươi chú ý Hoằng Huy.

Ô Lạp Na Lạp thị cười khanh khách ứng, Dận Chân buông chung trà, lại nghe hắn nói:

- Bữa tối chuẩn bị ở trong phòng Đồng Giai thị, gia nhớ nàng thích ăn cá chua Tây Hồ.

- Vừa vặn phòng bếp mới có mẻ cá sống, thiếp thân sẽ phân phó xuống.

Ô Lạp Na Lạp thị hiền huệ tươi cười, không thấy nổi nửa điểm sơ hở, nàng quay sang nhìn Đồng Giai thị:

- Đồng giai muội muội hôm nay hầu hạ gia, muội muội còn muốn ăn cái gì khác hay không?

Trong lòng Lý thị chợt có cảm giác thoát mệnh, trước kia nếu biết Dận Chân nghỉ ở phòng Đồng Giai thị, nàng nhất định sẽ ăn giấm, vậy mà riêng hôm nay nàng ước gì không thấy Dận Chân, Lý thị sờ bụng, đứa bé trong bụng mới là chỗ dựa lớn nhất của nàng.

Dận Chân cùng Đồng Giai thị rời đi, Ô Lạp Na Lạp thị xua tay để các nữ nhân trở về,

Trên mặt nàng khi thì đau khổ, khi thì chua xót, khi thì lại có vài phần sung sướng,

- Na ma ma, ngươi nói ý tứ gia có phải là muốn Đồng Giai thị lui một bước? Hắn không bận tâm thể diện Đồng gia?

- Đồng Giai trắc phúc tấn luôn là người hiểu được tâm tư tứ gia nhất, vì tứ gia mà bao nhiêu ủy khuất nàng cũng có thể chịu đựng, chưa cần tứ gia mở lời, nàng đã vui vẻ thoái nhượng, nếu lần này nàng không chịu, tứ gia không phải biết được trước nàng đều là giả vờ?

Na ma ma đấm chân cho Ô Lạp Na Lạp thị, lại nói,

- Chủ tử xem náo nhiệt cũng được, Đồng giai trắc phúc tấn sao dám có điều oán trách, như vậy chẳng khác nào ném thể diện của Đồng gia? Nàng ta còn có thể cáu giận với vạn tuế gia? Nô tỳ thấy tước vị của Ngạc Luân đại nhân chẳng khác gì đổ đi, ai bảo hắn nuôi được ra đứa con gái tự nguyện làm thiếp cho người khác?

Buồn bực trong lòng Ô Lạp Na Lạp thị tốt hơn rất nhiều, nhưng nàng cũng biết Đồng Giai thị không dễ đối phó, trong lòng trước sau không an ổn.

Mà bên kia,

Đồng Giai thị trước sau như một ôn nhu chăm sóc Dận Chân, dùng bữa tối xong, tự mình châm hương hãm trà cho Dận Chân, hắn không đề cập tới, Đồng Giai thị cũng không đề cập tới, bất luận là về Mạnh Hinh hay gì khác.

Ánh nến ấm áp chiếu lên gương mặt Đồng Giai thị, ngũ quan nàng vốn nhu mỳ, lại càng thêm nhu mỳ như nước, con ngươi ôn nhu thanh triệt như có thể hòa tan lạnh lẽo trên người Dận Chân,

Hắn nương cơ hội, cầm lấy tay Đồng Giai thị, đổi lấy tươi cười ôn nhu thẹn thùng của nàng, giọng nàng đáp lại uyển chuyển tựa yến oanh:

- Gia.

Hàn ý trong mắt Dận Chân biến mất vài phần, mỹ nhân nhu thuận ngoan ngoãn mới là hắn muốn có, quên đi thất bại ở trên người Mạnh Hinh, tay hắn dùng sức, kéo nàng vào trong lòng ngực, nói:

- Ngươi không muốn nói chuyện kia với gia?

Bàn tay tinh tế mềm mại, Đồng Giai thị chạm vào bàn tay đang ôm bên hông nàng, con ngươi càng thêm ôn nhuận như nước,

- Biểu ca...

Một câu biểu ca làm Dận Chân có vài phần tâm hoa nộ phóng, Đồng Giai thị thông cảm cho hắn, thấu hiểu hắn, không giống như Tây Lâm Giác La thị, bề ngoài cung kính, kỳ thật kiệt ngạo khó thuần, Dận Chân hôm nay cũng coi như là xem minh bạch Mạnh Hinh vài phần, nhớ lại thời khắc bị Mạnh Hinh ấn lên trên tường - Dận Chân xem nhẹ nhu tình mật cùng Đồng Giai lúc này, cánh tay đặt bên hông Đồng Giai thị thít chặt,

- Gia đi Vĩnh Hòa cung, gặp được ngạch nương.

Đồng Giai thị eo rất đau, có phần không thở nổi, nàng quay đầu lại ôm cổ Dận Chân, trong mắt tràn đầy đau lòng,

- Đức phi nương nương là hồ đồ, mới không biết gia là nhi tử hiếu thuận nhất, nàng sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.

Dận Chân ánh mắt khẽ biến, tự nhiên hỏi một câu:

- Ngươi có nghe qua câu, trưởng tôn ấu tử là đuộc sủng ái nhất? Nhà mẹ đẻ ngươi sủng ái nhất là đệ đệ ngươi?

Dận Chân cho rằng bản thân đã sớm quên đi những lời của Mạnh Hinh, nhưng ở trước mặt Đồng Giai thị, hắn liền bất giác hỏi.

Thời điểm Mạnh Hinh nói những lời đại nghịch bất đạo kia, hắn nhìn ra trong mắt nàng sự khinh thường, giống như Dận Chân hắn là một tên ăn chơi trác táng không biết khó khăn trắc trở là gì. Dận Chân thế nhưng bị một nữ tử khinh thường, hắn nghẹn một bụng hỏa khí, Mạnh Hinh cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, dựa vào cái gì coi khinh hắn?

Đồng Giai thị nhận ra được cảm xúc Dận Chân thất thường, nhu hòa cười nói:

- Lời này ta nghe qua, ngạch nương ta coi trọng trưởng tử, coi trọng tiền đề của huynh ấy, tuy rằng bất công là khó tránh khỏi, nhưng bà sẽ tận lực xử lý sự việc thật công bằng, người ngạch nương trông cậy vĩnh viễn là trưởng tử, Đức phi nương nương không nghĩ thông suốt, thập tứ gia xúc động không đủ trầm ổn, thua xa ngài.

Dận Chân vuốt ve gương mặt mềm mại của Đồng Giai thị, trên mặt nàng đầy vẻ thẹn thùng, con ngươi dạt dào tình ý, tất cả đều đang trong tầm không chế của Dận Chân,

- Lý thị tuy rằng có thai, nhưng nàng xuất thân quá thấp, thai này của nàng cho dù là nam hay nữ, gia cũng sẽ nói tứ phúc tấn giao cho nàng nuôi dưỡng.

Đồng Giai thị trong mắt ánh lên bất thương, nhanh chóng thối lui, lắc đầu:

- Ta chỉ muốn nuôi nấng những đứa con mà ta cùng biểu ca sinh ra, ta biết ngài là suy nghĩ cho ta, nhưng...nhưng ta càng không đành lòng Lý tỷ tỷ mẫu tử chia lìa.

Dận Chân trầm mặc một hồi,

- Nàng không hiểu sao? Lý thị không thể nuôi con nối dõi của ta.

Không phải là trắc phúc tấn, sao có thể dưỡng nhi nữ, Dận Chân tiếp tục nói:

- Tây Lâm Giác La thị đanh đá không quy củ, gia không yên tâm nàng.

Đồng Giai thị hôn hôn hàm dưới Dận Chân,

- Gia nhờ phúc tấn nuôi dưỡng là tốt nhất, còn ta, ta chỉ muốn được ở cùng ngài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top