Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39: Thỉnh trà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(39) Thỉnh trà

Edit: icedcoffee0011

- Thiếp thỉnh an phúc tấn, phúc tấn dùng trà.

Đằng sau lưng bài trí hoa lệ phú quý, trên ghế là đương gia phúc tấn đoan trang hiền thục, Mạnh Hinh bị Dận Chân chê bai là mang toàn bộ những thứ tốt đều mặc đến trên người - lúc này đang quỳ trên đệm mềm, đem chung trà từ tay Lan Thúy, nâng lên cao qua đỉnh đầu, kính cẩn nói:

- Phúc tấn thỉnh dùng.

Ô Lạp Na Lạp thị buông mí mắt, nhìn Mạnh Hinh, mới vừa rồi Mạnh Hinh vào cửa không chỉ hù nàng một vố, ai cũng không nghĩ tới nàng sẽ phô diễm đến vậy, nữ nhân nào không thích trang điểm? Nhưng mỗi người trang điểm, ăn mặc khí độ ra sao, không phải ai đều có thể minh bạch.

Nữ nhân trong hậu viện, Đồng Giai thị cao quý thanh nhã độc đáo, Ô Nhã thị nhu mỹ dịu dàng tinh tế, Lý thị đã từng minh diễm, nhưng hôm nay Mạnh Hinh trang điểm đến lộng lẫy, khí độ trên người nàng không phải bởi vì quần áo trang sức, trước tiên chớ trách hôm qua tứ gia đi đến phòng nàng nghỉ ngơi, vì nhan sắc Mạnh Hinh mang trên người hôm nay không phải cúc thanh nhã, không phải mẫu đơn phú quý, không phải hoa sen cao khiết, mà là như hải đường trên trâm cài của nàng.

Ô Lạp Na Lạp thị chần chờ hồi lâu không tiếp nhận chung trà, Mạnh Hinh không biết nàng là muốn ra oai phủ đầu, hay là vì nguyên nhân gì, nhưng cô không cảm thấy có chỗ nào ủy khuất, tay giơ cao chén trà.

Suy bụng ta ra bụng người, đổi là người khác cũng chẳng nuốt nổi chén trà mà vợ bé dâng cho, nhưng nàng là phúc tấn, Mạnh Hinh xác định sự việc tựa như kính trà còn xuất hiện nhiều.

Na ma ma tới gần Ô Lạp Na Lạp thị,

- Chủ tử, ngài xem bát bảo châu thoa này tặng cho Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn được không?

Ô Lạp Na Lạp cong môi cười càng tươi, tiếp nhận chung trà, nhấp miệng một ngụm nhỏ,

- Tây Lâm Giác La muội muội xin đứng lên.

- Tạ phúc tấn.

Mạnh Hinh trước tiếp lấy ban thưởng từ Ô Lạp Na Lạp thị, nhận lấy châu thoa trên khay, Mạnh Hinh cong đầu gối:

- Đa tạ phúc tấn ban thưởng.

Đem đồ vật giao lại cho Lan Thúy, Mạnh Hinh mặc dù thành trắc phúc tấn, nhân thủ bên người vẫn đều là Ô Lạp Na Lạp thị an bài, cô chưa bao giờ thu mua các nàng, cũng không đề bạt coi trọng ai, Lan Thúy nghiễm nhiên trở thành nha đầu tổng quản, cô đi đến đâu Lan Thúy theo tới đó.

Mạnh Hinh biết đời này đừng trông cậy vào việc có hài tử, ngược lại cô cũng không muốn có điều vướng bận, xem tình hình tứ gia ít nhất sẽ không lấy mạng mình trước khi Khang Hi qua đời, Mạnh Hinh một không có dã tâm lật đổ tứ phúc tấn, hai không có tâm tư tranh sủng, còn muốn thêm một đứa nhỏ làm gì?

Gọi một tiếng liền có người đến hầu hạ chu đáo tinh tế, Mạnh Hinh liền không nghĩ tới bồi dưỡng nha đầu ma ma tâm phúc, cô một thân tật xấu, lại có vài phần tiểu nhân đắc chí, cũng không có bí mật sợ người khác biết được, ai thích hỏi thăm cho hỏi thăm.

- Đồng giai tỷ tỷ an.

Mạnh Hinh hành bình lễ với Đồng Giai thị, khóe mắt đuôi lông mày lộ ra mấy phần ngạo mạn, không kính kính cẩn cẩn như ở trước tứ phúc tấn.

Địa vị tương đồng, Mạnh Hinh đêm qua còn ăn thịt thoải mái một phen, chính là cậy sủng mà kiêu ngạo tự mãn, có ai dám chỉ trích?

Đồng Giai thị tuy rằng cật lực che giấu, nhưng Mạnh Hinh vẫn là có thể nhìn ra nàng ngẫu nhiên lộ ra đau thương, sau đó lại khôi phục bình tĩnh không gợn sóng, tiến thối thích hợp cũng hướng Mạnh Hinh uốn gối đáp lễ,

- Tây Lâm Giác La muội muội an.

Sau đó nàng ngồi về phía bên kia tứ phúc tấn, nhường vị trí cho Mạnh Hinh, cử chỉ thản nhiên của Đồng Giai thị khiến người xem kịch vui có chút thất vọng, tứ phúc tấn rót nước trà, ánh mắt đảo qua Đồng Giai thị.

Mạnh Hinh cũng không khách khí trực tiếp ngồi xuống, trong tay phe phẩy cây quạt cống phẩm, không mặn không nhạt nói một câu:

- Đa tạ Đồng giai tỷ tỷ nhường nhịn.

Nếu đã là pháo hôi, tự nhiên kiêu ngạo nhất thời, nếu tương lai tránh không được vận mệnh xui xẻo, giờ không kiêu ngạo, tương lai sẽ hối hận. Đối với kẻ bề trên, muốn luận tội thì sợ gì không có lí do, Mạnh Hinh có từng kiêu ngạo hay không, không liên hệ đến vận mệnh sau này.

Đồng Giai thị đạm đạm cười, trong mắt không có bất luận cảm xúc nào khác, đạm nhiên đến phảng phất không cảm giác được Mạnh Hinh trào phúng nàng ta,

- Không cần.

Nàng nguyện ý nhẫn nại, nguyện ý thoái nhượng, Mạnh Hinh đương nhiên sẽ không nói lí với nàng, chiến đấu đi, tranh sủng đi, đều nói khi dễ ỷ thế hiếp người là đáng xấu hổ, nhưng Mạnh Hinh khi dễ Đồng Giai thị đạm nhiên ẩn nhẫn sao lại sướng như vậy.

- Tì thiếp thỉnh an Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn, tì thiếp thỉnh trắc phúc tấn dùng trà.

Lý thị lớn bụng quỳ xuống trước mặt Mạnh Hinh, cánh tay hơi run rẩy đem chung trà dâng trước mặt Mạnh Hinh,

- Ngài thỉnh dùng.

Mạnh Hinh khi dễ người cũng có nguyên tắc, ít nhất sẽ không khi dễ thai phụ, hậu viện nhiều nữ nhân bồi Mạnh Hinh chơi, không thiếu một thai phụ như Lý thị, tuy rằng thù đã kết, nhưng không có lí do gì để phí công phu lên người Lý thị, cô tiếp nhận chung trà, nói:

- Làm ngươi ủy khuất, chờ gia thăng chức, ngươi có nhi tử bên cạnh, gia tự nhiên có vị trí cho ngươi.

Lý thị thấp giọng nói:

- Đúng vậy.

Vành mắt tự nhiên phiếm hồng, Lan Thúy đem cây trâm bích ngọc đưa cho Lý thị, Lý thị đứng dậy lui ra phía sau.

Tống thị tiến lên, mấy khanh khách cũng đều tiến lên hiến trà, sau cùng là Ô Nhã thị. Mắt nàng đỏ lên, một đôi thủy mục sóng nước lóng lánh, Ô Nhã thị mặc quần áo mộc mạc, để mặt mộc, cũng chọc người trìu mến, chỉ tiếc trong phòng đều là nữ nhân, nam nhân chân chính có thể trìu mến nàng đi theo Thái Tử chạy vặt rồi.

Ô Nhã thị quỳ trên đệm hương bồ, cánh tay run rẩy đến lợi hại,

- Tây Lâm Giác La...trắc phúc tấn thỉnh dùng trà.

Mạnh Hinh phe phẩy cây quạt, giống như Lý thị, Ô Nhã thị cũng là người kết thù với cô, nhưng Ô Nhã thị không có nhi tử hộ thân, Mạnh Hinh khi dễ nàng không hề có áp lực,

- Xưng hô không đúng, tì thiếp cũng không xưng một tiếng sao? Đây là quy củ nhà ai?

Ô Nhã thị gắt gao cắn môi, ngẩng đầu phẫn nộ nhìn về phía Mạnh Hinh, cặp mắt sưng đỏ lên án chỉ trích ngươi còn có thể kiêu ngạo bao lâu? Không chừa cho chính ngươi chút thiện duyên?

Người trong phòng đều tỉnh táo, Ô Nhã thị ủy khuất, thống khổ, tất cả mọi người biết, nhưng cũng sẽ không có ai giúp nàng nói chuyện, đắc tội Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn chắc chắn được sủng ái lại miệng lưỡi sắc bén liệu còn có thể sinh tồn trong phủ tứ gia? Ở đây người nào không hướng phú quý? Người nào không phủng cao dẫm thấp?

Người duy nhất có thể giúp Ô Nhã thị - tứ phúc tấn lúc này trầm mặc uống trà, Ô Nhã thị vành mắt ngập nước, bi bi thương thương nói:

- Ngươi nhất định phải khó xử ta sao?

Mạnh Hinh phì cười, cây quạt điểm điểm lên đầu Ô Nhã thị,

- Làm khó dễ ngươi? Ô Nhã khanh khách, ngươi biết cái gì là khó xử sao? Không phải trước kia chính ngươi dạy ta quy củ, ta nói sai chỗ nào? Ta nói không đúng chỗ nào?

- Ô Nhã thị thưa hỏi cho đúng.

Giọng nói Tứ phúc tấn mang theo vài phần cảnh cáo, Mạnh Hinh cũng chẳng thèm lo lắng mặt mũi Đức phi.

Cánh tay Ô Nhã thị run rẩy, chén trà trong tay nàng hoảng đến rớt, nước trà đổ ra ngoài làm sưng tấy mu bàn tay trắng nõn, nàng nức nở:

- Tì thiếp...tì thiếp thỉnh an Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn.

Mạnh Hinh không tiếp chén trà, bên môi lộ ra ác ý, thích thú nói:

- Có một việc nha Ô Nhã khanh khách, tỳ nữ bên cạnh ngươi, còn có ma ma, chính là nô tài ngươi tín nhiệm thân cận nhất ấy, các nàng châm chọc ta, mắng ta, chính ma ma của ngươi rót chén thuốc kia vào miệng ta, ta bụng dạ không rộng rãi, lại là người có thù tất báo, đắc tội ta, ta có thể nhớ kỹ cả đời, ta không mắng các nàng, cũng không đuổi các nàng ra phủ, Ô Nhã khanh khách giáo huấn các nàng một lần là được, để các nàng minh bạch một đạo lý thiên cổ bất biến, ninh khinh chim sáo đá, chớ khinh thiếu niên nghèo.

- Chút việc nhỏ này với Ô Nhã khanh khách, chắc là không khó đi.

Mạnh Hinh chưa bao giờ là người có thể lấy đức báo oán, sẽ không bỏ qua không chấp nhặt cùng nô tỳ, cô nhớ rõ ràng những người từng vũ nhục mình, không thể cho qua như vậy.

Ô Nhã thị cắn môi trắng bệch, ném chung trà xuống mặt đất, nàng bi phẫn:

- Phù Dung, ta nhìn lầm ngươi, ta cũng sai khi giúp ngươi, lương tâm ngươi vứt cho chó ăn, tứ gia... tứ gia sẽ không sủng ngươi, tứ gia vì cái gì nâng ngươi thành trắc phúc tấn? Nếu không phải ngươi là muội muội Quan Thế Hầu, tứ gia sao có thể để ý đến ngươi, Phù Dung, ngươi sớm hay muộn có một ngày gặp báo ứng...

Chén trà vừa lúc rơi xuống bên chân Mạnh Hinh, làn váy bị nước trà đổ ướt, người khác cho rằng Mạnh Hinh sẽ tức giận, cô lại cười:

- Phù Dung, cái tên này đã thật lâu không nghe lại, Ô Nhã khanh khách thật khiến ta hoài niệm.

- Ngươi...

Mọi người nghĩ Mạnh Hinh sẽ chỉ to tiếng mắng mấy câu, thế mà nàng cười - giơ tay tát lên má Ô Nhã thị, tươi cười trên mặt nàng lúc này cùng với tươi cười khi cảm thán cái tên Phù Dung trong lời Ô Nhã Thị không có gì khác nhau - nhưng cái tát này khiến người khác ghi nhớ, Tây Lâm Giác La thị có gan ra tay tàn nhẫn.

- Ngươi không phục? Ngày đó ta khổ sở cầu ngươi giữ lại tính mạng, ngươi cũng không đau lòng ta chỗ nào, là ngươi nói cho ta, chúng ta không bình đẳng, địa vị vi tôn. Hiện giờ ta là vì ngươi vũ nhục ta, vũ nhục tứ gia, một cái tát này của ta vẫn là nhẹ. Tứ gia chính là hoàng tử, tứ gia vì ca ca ta mà phải bán mình? Ô Nhã thị...đầu ngươi có phải bị lừa đá hay không?

- Ô ô....

Ô Nhã thị che gương mặt sưng đỏ, nức nở:

- Phúc tấn...

Mạnh Hinh xoay mình nhìn Ô Lạp Na Lạp thị, nghẹn ngào nói:

- Phúc tấn...nàng bắt nạt ta, nàng mắng ta, nàng vũ nhục tứ gia...phúc tấn...thiếp...thiếp thật đau lòng.

Ngay cả cáo trạng ngươi cũng cáo không thắng ta, Mạnh Hinh cầm cây quạt che ngực, làm ra bộ dáng rất thống khổ, đề đề làn váy, để Ô Lạp Na Lạp thị nhìn thấy nước trà trên váy mình:

- Cầu phúc tấn làm chủ cho thiếp.

Ô Lan Na Lạp thị trấn an Mạnh Hinh,

- Tây Lâm Giác La muội muội đừng nóng vội, ta xử trí Ô Nhã thị, làm chủ cho ngươi.

- Đa tạ phúc tấn.

Mạnh Hinh đứng lên, Ô Nhã thị thế mà lớn mật nói ra nguyên nhân Mạnh Hinh được sủng ái, Mạnh Hinh liền nói nàng bảo Dận Chân bán mình...Ô Lạp Na Lạp thị thì hận đến ngứa răng, nếu không phải cố kỵ Ô Nhã thị là người Đức phi đưa tới, tứ phúc tấn có thể trực tiếp đưa Ô Nhã thị đến làm bạn với Vương khanh khách điên rồ, tứ phúc tấn cảm thấy, Ô Nhã thị điên không kém Vương khánh khách.

- Người tới, kéo Ô Nhã thị ra ngoài sám hối, bảy ngày chỉ ăn lương khô.

- Vâng.

- Tỳ nữ bên người Ô Nhã thị hầu hạ chủ tử không chu toàn, mỗi người đánh 50 bản tử.

- Vâng.

Ô Lạp Na Lạp thị nhìn về phía Mạnh Hinh,

- Tây Lâm Giác La muội muội thấy thế nào?

Mạnh Hinh tin phục cúi đầu,

- Phúc tấn anh minh.

Chào hỏi xong, Mạnh Hinh lường trước sẽ không có ai không muốn sống tới cửa làm phiền, ở trong viện, Mạnh Hinh thản nhiên nửa nằm phe phẩy cây quạt,

- Nếu tính mạng ta còn hai mươi năm, ta hy vọng mười chín năm mười một tháng ba mươi ngày nữa ta sẽ không phải chịu bất luận cái ủy khuất gì, kiêu ngạo sinh hoạt, khổ sở sau khi ta nhắm mắt lại hẵng đến tìm tam, a di đà phật, Bồ Tát phù hộ.

Tác giả có lời muốn nói: Quả đào lại lần nữa nhắc nhở đại gia một tiếng, bổn văn Mạnh Hinh các loại tiểu nhân đắc chí, các loại ích kỷ, các loại có thù tất báo, chướng mắt thỉnh điểm xoa xoa, quả đào không nghĩ bởi vì mấy cái nhắn lại phá hư gõ chữ tâm tình. Trước kia quả đào xem phim truyền hình, đừng động nhiều ít tập, nữ chủ bị cả đời khí, phần sau tập các loại dương mi thổ khí, sau còn có thể tha thứ hại nàng sám hối nữ xứng, quả đào thật là vẻ mặt huyết a, từ khi đó khởi, quả đào phá lệ thích nữ xứng, ít nhất các nàng hạnh phúc một chỉnh bộ phim truyền hình. <

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top