Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 41: Làm cha

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(41) Làm cha

Edit: icedcoffee0011

Dận Chân mặt lạnh có thể dọa sợ rất nhiều người thông minh, nhưng đối với tục nhân không kiến thức Thiện Bảo mà nói, hắn không học được xem sắc mặt hoàng tử.

Hắn theo sát Dận Chân vào thư phòng, Cao Không Cần nhận mệnh câm miệng, đứng ở cửa thư phòng, một là không đi vào tìm kích thích, hai là tìm người tới,

Một khi chủ tử gia bị Thiện Bảo chọc tức, liền lấy người khác trút giận. Nô tài lòng son dạ sắt phải biết vì chủ tử phân ưu.

Thiện Bảo vào thư phòng, đôi mắt đảo loạn, theo sau lắc đầu nói:

- Đáng tiếc a, không phải nô tài nói, thư phòng tứ gia quá mộc mạc, giống như cái động vậy, không tốt.

Dận Chân trầm mặc một hồi lâu, Thiện Bảo quen thuộc châm trà, uống trà, chớp chớp đôi mắt giải thích:

- Nô tài từng vào thư phòng Bát gia, thư phòng Cửu gia, so với chỗ của ngài đều đẹp hơn, thư phòng này của ngài so ra còn chẳng bằng Thân Vương.

Dận Chân nhiều vài phần cảnh giác,

- Ngươi gặp qua Bát đệ Cửu đệ?

- Là gặp qua, lần trước bị một bằng hữu đem nô tài đi bái kiến Bát gia Cửu gia.

Thiện Bảo uống một ngụm trà, lộ ra răng vàng,

- Tứ gia yên tâm, Quai Nữ là trắc phúc tấn ngài, nô tài biết bên nào gần bên nào xa, nhưng mà gần đây nô tài nhân duyên rất tốt, nô tài mười ngày thì chín ngày không ở trong nhà, bọn họ chết sống muốn mời nô tài, ai, thật thật là không biện pháp.

Thiện Bảo được tiện nghi còn khoe mẽ, làm Dận Chân thấy thế nào cũng không thoải mái, tay ngứa đến muốn đánh người, bất quá từ câu kia của Thiện Bảo, tức giận trong lòng Dận Chân thế mà nhiều một phân vui mừng vì Thiện Bảo hồ đồ cũng không đến mức đứng về phe người khác.

- Tứ gia chẳng phải nên thu thập thư phòng một chút? Không sao, ngài có thể nói với nô tài, nô tài cùng lắm thì đánh cuộc hai lần liền có thể cho ngài ngân phiếu, thư phòng là thể diện, ngài không thể để người khác xem thường, thư phòng trong phủ nô tài được rất nhiều người khen, bằng không nô tài liền sửa giúp ngài?

Dận Chân cái trán nhảy càng lúc càng đau,

- Ngươi câm miệng cho ta.

Thiện Bảo đứng lên, nói:

- Ngài nếu không muốn nghe, nô tài liền đi thăm Quai Nữ, giúp nàng thu thập an bài của hồi môn, nô tài không quấy rầy tứ gia.

Thiện Bảo đi ra ngoài, Dận Chân thấy Thiện Bảo tức giận, nhưng có chút lời không nhân cơ hội này hỏi rõ, Dận Chân lại không yên tâm, mâu thuẫn một hồi, nửa hỏa nửa băng chính là cách miêu tả chân thật nhất cảm giác của hắn lúc này,

- Ngươi chờ một chút.

Thiện Bảo nghe lời đứng lại, nghi hoặc hỏi:

- Tứ gia có gì phân phó?

Dận Chân chỉ chỉ ghế dựa, Thiện Bảo lại ngồi trở lại chỗ cũ, trong lòng càng thêm đau lòng nữ nhi, hầu hạ làm bạn một tứ gia hỉ nộ vô thường như vậy, thật là vất vả nữ nhi.

Một hồi muốn ngươi câm miệng, một hồi lại phân phó, Thiện Bảo gặp rất nhiều người cao quý, liền chưa thấy ai như tứ gia, Quai Nữ quá đáng thương, Thiện Bảo dùng tay áo xoa xoa khóe mắt,

- Ngài nói chính là muốn bạc hay là muốn tìm kỹ nữ, nô tài đều quen biết rất nhiều.

Dận Chân răng hàm đau, hiếm thấy giải thích:

- Gia không thiếu bạc, cũng không thiếu người sai sử.

Hắn không lưu lạc đến mức để cho Thiện Bảo tiếp tế, không cần phải dựa vào nhà mẹ đẻ nữ nhân, lại còn là nhà mẹ đẻ một trắc phúc tấn... Dận Chân sắc mặt khẽ biến, lời này nói không đúng lý hợp tình, nếu không phải bởi vì Quan Thế Hầu, hắn sẽ không để Mạnh Hinh thị tẩm, Thiện Bảo nhìn Dận Chân hoài nghi, trong lòng rất dày vò.

Thiện Bảo gõ gõ cái trán, ngón tay còn đeo nhẫn ban chỉ lấp lánh tỏa sáng, hiểu rõ kề sát Dận Chân,

- Quai Nữ từng nói cá cược nhỏ thì vui, tứ gia hay là cũng ngứa tay? Nô tài có thể mang ngài mặc thường phục đi đánh cuộc... nô tài từng mang Trang Thân Vương đi vài lần, không có ai nhận ra hắn là Trang Thân Vương ...

Dận Chân biết đánh người không tốt, tục nhân như Thiện Bảo, hắn lười đánh, trực tiếp lạnh mặt là có thể dọa lui hắn, nhưng hôm nay Dận Chân gõ lên đầu Thiện Bảo, phá công cả giận nói:

- Gia không đánh bạc.

Thiện Bảo xoa đầu, tứ gia gõ người thật là đau a, đáng thương vô cùng lại khó xử nói:

- Nô tài gánh không thể gánh, không thể vác, chữ Hán học không đầy đủ, sở trường chính là đánh bạc, việc nô tài làm không được cũng sẽ không làm, ngài có phải hay không tìm lầm người?

Dận Chân bị Thiện Bảo nói đến đau đầu,

- Gia ý tứ là... là... ngươi dám mang Trang Thân Vương đi sòng bạc đánh bài?

Thiện Bảo lập tức lấy tay che miệng, mắt trông mong lắc đầu, Dận Chân dùng ánh mắt lạnh băng tỏa định Thiện Bảo, hắn rốt cuộc chiếm thượng phong,

- Gia nghe thấy được.

- Ngài có thể coi như không nghe thấy.

Thiện Bảo yếu ớt kiến nghị,

- Ngài có thể coi như không nghe thấy, nô tài từng thề với Trang Thân Vương, nếu nói cho người khác, con rể con dâu một nhà xui xẻo...

Dận Chân bang một tiếng giận cực trí chụp cái bàn, sắc mặt âm trầm như hàn băng ngàn năm,

- Ngươi liền lôi con rể con dâu một nhà ra thề? Có người như ngươi sao?

Thiện Bảo nhiều một phân áy náy, cầm lấy cây quạt bên cạnh quạt quạt Dận Chân:

- Ngài nghe nô tài giải thích đã, lúc ấy Cẩu Đản nhi còn chưa trở về, Quai Nữ là thị thiếp không danh không phận, ngài cũng không thể xem như con rể nô tài, lúc ấy nô tài cho rằng Cẩu Đản nhi đã sớm chết cứng ở chỗ nào, nhi tử tìm không thấy, nơi nào tới con dâu? Nô tài như thế nào cũng sẽ không lấy Quai Nữ cùng Cẩu Đản nhi ra thề.

- Vì thế ngươi liền có thể tai họa con rể... không đúng, con dâu một nhà? Ngươi không sợ Quan Thế Hầu cưới không nổi con dâu?

- Sẽ không, hôn sự Cẩu Đản nhi nghe nói vạn tuế gia sẽ suy tính, Cẩu Đản nhi quá thẳng, nô tài muốn an bài thị thiếp thông phòng, hắn đều không cần, Quai Nữ cũng bảo nô tài đừng thêm phiền.

Thiện Bảo thành tâm thành ý kiến nghị Dận Chân,

- Ngài làm như không nghe được, chuyện gì đều sẽ không có, một khi bọn họ xui xẻo, cũng là vì ngài nghe được, miệng nô tài rất kín, sẽ không nói lung tung.

Dận Chân trong lòng từng trận vô lực,

Nói chuyện với Thiện Bảo còn lao lực hơn nói chuyện với trăm người, Dận Chân nhìn chằm chằm Thiện Bảo, trước mắt, không ai có bản lĩnh lợi dụng Thiện Bảo, hắn có phải hay không có thể tự mình an ủi yên tâm chút?

- Ngươi có thể đi rồi.

- Vâng

Thiện Bảo đi rồi, lại lui về phía sau vài bước, về tới bên người Dận Chân,

- Tứ gia không nghe được đúng không, Cẩu Đản nhi đã trở lại, tương lai phải cưới vợ, nô tài cân nhắc vẫn là đừng hại con dâu một nhà."

...

Dận Chân vô lực xua Thiện Bảo, nếu Thiện Bảo ở lại lâu thêm tí nữa, Dận Chân thật sợ sẽ hộc máu, Tây Lâm Giác La thị cũng rất khó đối phó, nói chuyện nhanh mồm dẻo miệng làm hắn không thoải mái, nhưng còn có thể nghe hiểu tiếng người, có thể hiểu đạo lý,

Thiện Bảo ít nhất nghe lời con gái hắn, Dận Chân thà rằng đối mặt với Tây Lâm Giác La thị, cũng không nghĩ đối mặt Thiện Bảo cùng Vinh Duệ.

- Chủ tử, đại a ca cầu kiến.

Thiện Bảo chuẩn bị ra khỏi thư phòng thì Cao Không Cần thông báo một câu như vậy.

Dận Chân nói:

- Hoằng Huy tiến vào.

Hoằng Huy trên mặt mang theo vài phần ốm yếu tái nhợt, thân mình bé nhỏ so với trước kia gầy một vòng, tuy là như thế, Hoằng Huy trong tay vẫn cầm theo bài tập đã làm xong.

Thiện Bảo dừng ở cửa, đánh giá Hoằng Huy, một hồi lắc đầu, một hồi lại lắc đầu, cử chỉ quái dị làm Dận Chân muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được. Hoằng Huy nâng khuôn mặt nhỏ nhìn người kim quang lấp lánh này, hắn là ai? Sao lại ăn mặc thành như vậy?

Dận Chân không muốn để hồ đồ Thiện Bảo dạy hư con vợ cả duy nhất của hắn,

- Hoằng Huy, ngươi lại đây, đứng cạnh a mã.

Hoằng Huy chưa từng thân cận với Dận Chân, bước chân ngắn nhỏ, đứng ở bên cạnh Dận Chân, khuôn mặt nhỏ nhiều vài phần đỏ ửng:

- A mã.

Dận Chân lạnh lùng nói với Thiện Bảo,

- Ngươi còn có chuyện gì?

Thiện Bảo đã nhấc một chân bước qua ngạch, lại đem chân trái thu vào, xoay người nói:

- Ngài cứ coi như nô tài nhiều chuyện đi. Nô tài nhìn đại a ca thân mình không khỏe, nô tài chẳng phải đại phu, nhưng ngài phải biết Cẩu Đản nhi lúc bằng tuổi hắn thân mình cũng không tốt, gió thổi qua liền đổ, nô tài gọi cha gọi mẹ tìm đại phu, đại phu đều nói Cẩu Đản nhi sống không quá 6 tuổi, nô tài lúc ấy hết hy vọng, Cẩu Đản nhi thân thể không tốt, cái gì cũng chưa chơi qua, nô tài nghĩ không thể để Cẩu Đản tiếc nuối mà đi, như thế nào cũng phải sống thật vui vẻ một lần, nô tài khi còn nhỏ da dày, chơi cũng nhiều, vì thế nô tài liền mang theo Cẩu Đản nhi leo cây đào trứng chim, cả ngày chạy vội, nô tài sẽ làm ngựa cho Cẩu Đản nhi cưỡi, Cẩu Đản chơi mệt mỏi, nô tài liền cõng hắn trở về, dần dần Cẩu Đản nhi tinh thần càng ngày càng tốt, ăn cũng nhiều, thịt chắc nịch...

...Sau này nô tài lại có Quai Nữ, nô tài cũng sẽ mang Quai Nữ đi chơi, không phải nô tài khoe khoang, ngộ tính Quai Nữ chơi tốt hơn Cẩu Đản nhi nhiều, Cẩu Đản nhi mười hai tuổi chơi không thắng được Quai Nữ sáu tuổi, đều nói con gái giống cha, Quai Nữ đúng là giống nô tài.

(t cười bò =)))))

Đắc ý trên mặt Thiện Bảo hòa tan cảm xúc của Dận Chân, hắn thật vô pháp tưởng tượng bộ dạng Tây Lâm Giác La thị bò lên trên cây đào trứng chim....

- Gia không muốn Hoằng Huy học theo Quan Thế Hầu.

Ánh mắt sáng lấp lánh của Hoằng Huy nháy mắt ảm đạm xuống, Thiện Bảo khù khờ cười:

- Đại a ca Tứ gia tinh quý, nô tài liền nhọc lòng, nô tài luôn không nỡ lòng nhìn mấy đứa trẻ ốm yếu bệnh tật, nhưng mà tứ gia, ngài thấy Cẩu Đản nhà nô tài không tốt sao, bao nhiêu người đều hâm mộ nô tài có thể nuôi dưỡng Cẩu Đản nhi, thật nhiều người đều hỏi thăm nô tài làm sao nuôi được thằng Cẩu Đản như vậy, hắn từ sau ngày đó liền không bao giờ bị bệnh, ở nơi khổ hàn bò băng nằm tuyết cũng không ốm bệnh.

Thiện Bảo thu thập nhi tử thế nào cũng được, nhưng người khác nói Vinh Duệ không tốt, Thiện Bảo sẽ liều mạng với hắn,

- Cũng chính là ngài, đổi người khác...hừ, trước kia có tiên sinh dạy học ghét bỏ Cẩu Đản nhi đọc sách không tốt, liền không chịu dạy chữ cho hắn, nô tài lúc ấy nửa đêm dám trèo tường vào nhà hắn, đánh cho hắn thành đầu heo, đến ngày Cẩu Đản phong hầu, nô tài liền đem người đi tìm tên tiên sinh kia, hắn không nhớ rõ Cẩu Đản nhi, nhưng nhớ bị đánh thành đầu heo, hắn dập đầu nhận sai, còn nói cái gì Khổng Tử rằng... rằng... cái gì giáo dục không phân nòi giống, nô tài nghe không hiểu, hắn chủ động nói hắn có mắt không tròng, như thế nô tài mới lãnh người trở về.

Cao Không Cần đúng lúc vào thư phòng, thấp giọng kể lại cho Dận Chân việc Mạnh Hinh chào hỏi sáng nay, Dận Chân bất đắc dĩ lắc đầu, bọn họ là cha con, một cái tính tình.

Dận Chân trong lòng không thấy có thù tất báo là sai, đương nhiên Dận Chân sẽ không cho rằng hắn giống Thiện Bảo.

- Tứ gia, nô tài cáo lui.

Ấn tượng của Thiện Bảo với Dận Chân thật kém, giống Cẩu Đản nhi có chỗ nào không tốt? Cẩu Đản nhi thân thể khỏe mạnh, còn rất có bản lĩnh, Thiện Bảo vỗ vỗ đầu, lại không phải cháu ngoại chính mình, quan tâm làm gì? Thiện Bảo vui tươi hớn hở đi gặp Mạnh Hinh, hậu trạch Thiện Bảo cũng không dám xem loạn, không thể gây tai họa cho con gái.

Dận Chân nhìn Hoằng Huy viết chữ, nhớ lại thái y nói Hoằng Huy không sống được bao lâu nữa, Hoằng Huy là con vợ cả duy nhất của hắn, Dận Chân coi trọng Hoằng Huy, nhưng cũng thương hắn, nếu Hoằng Huy chết non ... Dận Chân chẳng lẽ làm cha còn kém Thiện Bảo?

Tác giả có lời muốn nói: Các cô nương dùng nhắn lại tạp chết quả đào, quả đào tiếp tục làm ngày quân, ngày mai Dận Chân bị Mạnh Hinh kích thích, khụ khụ, không phải quả đào không nghĩ hồi nhắn lại, mỗi một cái quả đào đều nhìn, chỉ là không biết sao lại thế này, Tấn Giang tiểu cúc hoa vẫn luôn chuyển a chuyển, quả đào sẽ lượng trả lời đại gia nghi vấn, đủ đưa phân tiêu chuẩn, quả đào mỗi tháng đều sẽ đưa phân. <

rất ưng bộ này nên làm cố gắng cẩn thận nhất có thể, nếu sót typo mọi người nhắc tui nhé <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top