Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43: Bia ngắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(43) Bia ngắm

Edit: icedcoffee0011

Dận Chân lòng mang hi vọng bước vào Tĩnh Ninh Các, lúc rời đi bụng đầy hỏa khí.

Nghĩ lại những lời chói tai của Mạnh Hinh, cái gì mà làm Quan Thế Hầu là cách cái chết không xa? Hoàng A Mã sủng ái Quan Thế Hầu còn không rõ? Dận Chân chân đi càng nhanh, sắc mặt càng khó coi, Mạnh Hinh là trào phúng hắn, Dận Chân lẩm bẩm:

- ...Nàng làm sao dám?

Nàng làm sao dám ở trước mặt hắn trào phúng hắn, nhưng mà Dận Chân cãi không lại nàng, hắn xác thật muốn lợi dụng Mạnh Hinh ảnh hưởng Quan Thế Hầu, Dận Chân bước đến viện của Đồng Giai thị, biểu muội săn sóc hiểu chuyện sẽ không thô tục bất kham như Mạnh Hinh, sẽ không giống Mạnh Hinh làm hắn bực bội.

Đồng Giai thị nghe thấy tiếng thỉnh an ở bên ngoài,

- Tứ gia an.

Tâm tình nàng lập tức tốt lên, vội vã đứng dậy ra ngoài đón hắn, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy những nữ nhân cúi đầu thỉnh an hắn ở bên ngoài, ý cười trên môi nàng liền phai nhạt,

Dận Chân mặt âm trầm đi vào trong phòng, Đồng Giai thị tự mình pha trà, rồi rót ra một chiếc chén đặt trước mặt Dận Chân.

Nàng xuyên một thân y phục hồng nhạt, trâm cài đầu không giống tục nhân nào đó, chỉ gài một chiếc trâm có tua rua, lại càng thể hiện mị lực, hương thơm thanh nhã dễ chịu, càng thêm mấy phần điềm tĩnh.

Dận Chân trước kia thích xem Đồng Giai thị pha trà, nhìn nàng, phảng phất mọi bực bội phiền lòng liền biến mất, nhưng hôm nay nhìn thế nào cũng vẫn tức ngực khó thở, bóng dáng Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh trong đầu hắn ném thế nào cũng không đi, còn có a mã long lanh ánh vàng rực rỡ sáng chói của nàng.

Đồng Giai thị bưng chén trà thật lâu, thấy Dận Chân khi thì cắn răng, khi thì phẫn nộ, khi thì bất đắc dĩ,

- Tứ gia.

Dận Chân tiếp nhận chung trà,

- Gia tâm không tĩnh.

Đồng Giai thị cho rằng Dận Chân là vì triều chính khó xử, ánh mắt lộ ra vài phần quan tâm,

- Bận rộn cũng nên chú ý thân thể, thiếp thực lo lắng ngài.

Ánh nhìn nhu tình như nước lại lộ ra ấm áp, lửa giận trong lòng Dận Chân liền bớt đi vài phần,

- Nàng ta nếu nghe lời giống nàng thì tốt rồi.

Nàng? Vẫn là nàng?

Đồng Giai thị nhịn xuống chua xót trong lòng, dựa vào người Dận Chân, cánh tay đưa lên giúp hắn mát xa thả lỏng, Dận Chân dựa vào lòng ngực Đồng Giai thị, Cao Không Cần liền tiến lên cởi giày cho Dận Chân, sau đó nhỏ giọng lui xuống, Dận Chân nhếch chân lên ghế, chợp mắt hưởng thụ Đồng Giai thị hầu hạ.

Đồng Giai thị có tiết tấu mát xa, xem sắc mặt Dận Chân chậm rãi tốt lên, thầm thở phào, chắc chắn là nàng suy nghĩ nhiều, Dận Chân sao có thể vì một nữ tử mà bối rối?

Mà cho dù nàng ta ở trong lòng Dận Chân chẳng là gì, ngực Đồng Giai thị vẫn khó chịu, Dận Chân vẫn luôn vô tình, Đồng Giai thị không cầu chiếm được chân tâm của hắn, nàng chỉ muốn trở thành người quan trọng hơn hết thảy những nữ nhân còn lại.

Đồng Giai thị mềm giọng, âm thanh như suối nguồn ấm áp bên tai,

- Thiếp dặn đầu bếp làm vài món ăn chay, một lát ngài nếm thử hương vị, thiếp biết ngài thích những thứ đơn giản, nhưng ngài nên suy nghĩ cho thân thể, thịt cá cũng có tác dụng của nó.

Có tò mò mấy cũng không thể hỏi Dận Chân chuyện triều đình, Đồng Giai thị biết rõ này là chỗ đại kỵ của Dận Chân,

Dận Chân ừ một tiếng, đồ ăn trong viện Đồng Giai thị luôn hợp khẩu vị hắn, có khi Đồng Giai thị sẽ tự mình xuống bếp làm cho hắn vài món ăn.

Dận Chân nâng nâng mí mắt, nhìn mặt gương đối diện, Dận Chân có thể thấy gương mặt Đồng Giai thị phản chiếu trên đó, mặt trời lặn, ánh chiều tà chiếu nghiêng đến trên gương, ảnh ngược của Đồng Giai thị như sáng lên, tươi cười bên môi dịu dàng, ấm áp, Dận Chân hoàn toàn thả lỏng lại.

Đồng Giai thị phảng phất không biết Dận Chân nhìn mình qua gương, tươi cười trước sau như một, nói chút chuyện vặt cho hắn nghe:

- Hạt giống ngài đưa thiếp lúc trước, thiếp đã sớm gieo xuống đất, sáng nay ra xem...đa phần đều đã nảy mầm, lá con nộn nộn, nhìn đáng yêu cực kỳ.

Dận Chân lúc ấy đã hứa với nàng, cùng nàng xem hạt giống nảy mầm từ dưới đất lên, Đồng Giai thị nghe Dận Chân không phản ứng, có chút thất vọng, nàng tiếp tục cười dò hỏi:

- Chờ chúng nở hoa, thiếp lại đưa cho gia xem.

Hoàn cảnh yên lặng bình thản không khỏi khiến Dận Chân ngủ gật, hay nên nói là không đủ kích thích, không giống như lúc đối mặt Tây Lâm Giác La thị, từng tế bào trên cơ thể hắn đều giận dữ, chỉ thiếu điều muốn bóp chết nàng, để nàng không thể mở cái mỏ hỗn đó cãi hắn.

Dận Chân là hoàng tử Đại Thanh tôn quý, được Hiếu Ý Hoàng Hậu nuôi lớn bên người, trừ bỏ Thái Tử, hắn là hoàng tử quý trọng nhất.

Hắn hô mưa gọi gió hai mươi mấy năm, chưa bao giờ có ai dám làm càn trước mặt hắn, to gan phản đối hắn, Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh làm được, lại cố tình bởi vì dã tâm của chính mình, hắn không làm gì được Mạnh Hinh.

Đồng Giai thị dựa vào đệm mềm phía sau lưng, Dận Chân thoải mái nằm trong lòng ngực nàng, mềm mại tròn trịa ... Dận Chân trong mông lung nhớ lại cái lúc Mạnh Hinh ăn mặc áo lót của hắn, bất giác dưới thân Dận Chân nhiều mấy phần khô nóng, ánh mắt rơi vào bình hồng tường vi trên bàn, từng chùm đỏ như ngọn lửa, nhìn như có thể tùy ý đùa nghịch, nhưng lại cứng đầu ương ngạnh, bởi vì Mạnh Hinh là trắc phúc tấn, đời này cũng đừng mong xỏ quần áo màu đỏ lên người, Mạnh Hinh ở trước mặt Dận Chân cũng chưa bao giờ mặc y phục có màu sắc tương tự hai màu hồng đỏ, ngày ấy dâng trà chào hỏi, nàng cũng không lựa chọn quần áo sắc hồng.

- Sao tự nhiên nàng lại bày hồng tường vi?

- Gia không thích?

Đồng Giai thị ngón tay xoa đôi mày nhíu chặt của Dận Chân, cười khanh khách nói:

- Trong phòng quá mộc mạc, thiếp muốn bày thứ gì tươi sáng chút.

Dận Chân chợp mắt,

- Bỏ đi, gia ghét những thứ màu mè này.

Đồng Giai thị ngạc nhiên, ánh mắt ảm đạm, Dận Chân chưa từng có ý kiến gì việc này bày hoa cảnh trong phòng, lần này sao lại phản ứng mãnh liệt như vậy? Đồng Giai thị hỏi:

- Ngài là vì hồng tường vi?

*Hoa tường vi:

Dận Chân hòa hoãn ngữ khí, xoay người đối mặt Đồng Giai thị,

- Không thể cưới nàng làm đích phúc tấn, gia biết nàng ủy khuất, sau khi vào phủ luôn có người nói ra nói vào, gia không phải không rõ, ta đau lòng biểu muội.

Đồng Giai thị ánh mắt đầy hơi nước, lắc đầu nói:

- Ta không sợ.

Người khác nghị luận là bởi vì ghen ghét nàng chiếm cứ sủng ái của Dận Chân, Đồng Giai thị tới gần Dận Chân, nghe tiếng tim đập trầm ổn của hắn, tươi cười càng sâu.

Ngoan ngoãn nhu thuận, hiểu chuyện hiểu lý lẽ, an tĩnh hiền thục, săn sóc ôn nhu, minh diễm kiều mỹ, Dận Chân có thể tìm được trên người Đồng Giai thị rất nhiều rất nhiều ưu điểm. Trước kia Dận Chân cũng vì vậy mà tự đắc kiêu ngạo, Đồng gia đích nữ (con gái dòng chính Đồng gia) thà làm trắc phúc tấn của hắn còn hơn làm chính thê của người khác, Dận Chân ôm lấy eo Đồng Giai thị, nói:

- Tâm ý nàng gia biết, hiện giờ sẽ không có người nói nàng hồ ly tinh hoặc chủ, gia cho ngươi tìm một tấm mộc (bia đỡ đạn), gia sẽ không để bất kì ai tính kế nàng, làm nàng bị thương, hết thảy đều sẽ là Tây Lâm Giác La thị nhận lấy.

Đồng Giai thị cắn môi, không rõ hỉ nộ, nàng hẳn là nên cao hứng,

Từ sau khi Đồng Giai thị vào phủ, đúng là có rất nhiều người trào phúng nàng, hậu viện là bộ bộ kinh tâm (từng bước nguy hiểm), tứ phúc tấn thì coi nàng như kẻ địch.

Ô Lạp Na Lạp thị ngoài mặt hòa ái hiền huệ, sau lưng không ít lần cho Đồng Giai thị ăn khổ, hiện giờ có Tây Lâm Giác La thị, Đồng Giai thị sẽ nhẹ nhàng hơn, nhưng nếu nàng là bia ngắm, nếu Dận Chân làm vậy là vì bảo vệ nàng, như vậy Dận Chân tự nhiên sẽ thường xuyên nghỉ ở chỗ Tây Lâm Giác La thị.

Tuy rằng trước kia nàng được sủng ái, nhưng gánh vác trên người cũng không phải quá nhiều, Dận Chân xác thật không phải kẻ túng dục, trong một tháng chỉ nghỉ lại ở hậu việc nửa số ngày, trừ đi số ngày đến chỗ chính thất Ô Lạp Na Lạp thị nghỉ ngơi, số ngày Đồng Giai thị thị tẩm bất quá là năm sáu ngày mà thôi, vậy mà bây giờ bởi vì Dận Chân muốn 'bảo hộ' nàng, năm sáu ngày đó liền không có? Đây là bảo hộ nàng, đây là lấy Tây Lâm Giác La thị làm bia ngắm sao?

Đồng Giai thị ngửa đầu, chạm phải ánh mắt Dận Chân, theo bản năng hỏi ra lời trong đáy lòng:

- Ngài là vì ta suy nghĩ sao? Ngài là vì ta sao?

Dận Chân sắc mặt âm u, đẩy đầu Đồng Giai thị ấn lại trước ngực, nói:

- Ngọc Nhi ngốc, không phải vì nàng, gia vì cái gì một hai phải tìm tội như vậy? Vì cái gì một hai phải đi xem Tây Lâm Giác La thị thô tục bất kham?

Đồng Giai thị càng nghe càng mê mang, rõ ràng Dận Chân ở bên cạnh nàng, nhưng nàng phảng phất chưa bao giờ nhìn rõ Dận Chân, hắn nói vậy chính là vậy đi, Đồng Giai thị từ khi bị nâng vào phủ Tứ bối lặc đã không có ý định chuyên sủng, nàng không xem nặng tình dục, lại không phải hoa si không có nam nhân sống không nổi, chỉ là hy vọng trong lòng Dận Chân có nàng,

- Làm gia vì thiếp chịu ủy khuất.

Nói lời này Đồng Giai thị thiếu chút nữa cắn vào lưỡi, hưởng thụ tề nhân chi phúc Dận Chân chịu ủy khuất cái gì? Đồng Giai thị làm bộ rộng lượng, làm bộ săn sóc, làm bộ đau lòng vì hắn, nhưng trong lòng là chua xót, là bất mãn, những lời này, những biểu tình này nàng cần phải làm, nàng không thể làm Dận Chân chán ghét.

*Tề nhân chi phúc: giàu sang sung sướng, nhiều thê thiếp.

Dận Chân được Đồng Giai thị âu yếm thương tiếc vỗ về, cảm giác nhục nhã từ chỗ Mạnh Hinh rốt cuộc biến mất, lại nghe Đồng Giai thị hỏi:

- Tây Lâm Giác La muội muội ngày thường ở chung với gia cũng tùy tiện bừa bãi? Không phải thiếp lắm miệng, Ô Nhã thị như thế nào cũng là ân nhân của nàng, vậy mà Tây Lâm Giác La muội muội có chút quá mức, trong phủ hôm nay đánh rất nhiều nô tỳ.

Đồng Giai thị muốn biết Tây Lâm Giác La thị ở trước mặt Dận Chân là như thế nào, Dận Chân luôn miệng nói nàng là nữ nhân thô tục, thế nhưng Dận Chân lại luôn đến chỗ nàng. Chỉ là vì Quan Thế Hầu sao? Dận Chân có dã tâm, nhưng hắn sẽ vì Quan Thế Hầu mà nhân nhượng Tây Lâm Giác La thị? Nếu thực sự phiền chán nàng, Dận Chân hẳn là không chạm vào nàng, không nghỉ ở phòng nàng mới đúng.

Dận Chân buông Đồng Giai thị, nói với bên ngoài:

- Cao Không Cần.

Cao Không Cần lập tức vào cửa, Dận Chân cẩn thận hỏi chuyện, mới vừa rồi Cao Không Cần nói đại khái, lúc này nghe kỹ càng tỉ mỉ, Dận Chân lại nâng nâng chân, Cao Không Cần quỳ xuống đất hầu hạ hắn xuyên giày, Dận Chân đứng lên, quay đầu lại nói với Đồng Giai thị:

- Gia không giáo huấn Tây Lâm Giác La thị, cái đuôi nàng liền muốn vểnh lên trời.

Dận Chân chỉ để lại cho Đồng Giai thị một câu:

- Nàng nghỉ ngơi, gia hai ngày nữa tới xem nàng.

Hắn đi rồi, Đồng Giai thị cười khổ không thôi:

- Ta chẳng lẽ cũng nên làm bia ngắm, nên thô tục như nàng.

Mạnh Hinh bày một bàn đầy đồ ăn thịnh soạn, gắp một con tôm lớn cho Thiện Bảo, lại rót cho ông một chén rượu quế hoa,

- A mã nhắc tới những ngày khổ cực trước kia làm cái gì? Hiện giờ ngài là lão thái gia phủ Quan Thế Hầu, có ta cùng ca ca hiếu thuận ngài.

Thiện Bảo xoa xoa đôi mắt, uống một ngụm rượu ngon,

- Ta mấy ngày này vẫn nhớ dáng vẻ con lúc ăn nồi thịt dê đó.

Thiện Bảo lải nhải, Mạnh Hinh nguyên bản an tĩnh nghe, nhưng nghe đến lời này, Mạnh Hinh không khỏi nói,

- A mã quên rồi sao? Nồi thịt dê nhà chúng ta ăn hai ba tháng không dám ăn hết còn là vì ai, chẳng phải là vì ai đó đi đánh bạc thua hết bổng lộc hay sao?

Hồi ức qua đi Thiện Bảo rụt rụt bả vai, nhẹ giọng, thiếu chút nữa khóc ra tiếng:

- Quai Nữ a, a mã sai rồi.

Mạnh Hinh thu lại vẻ lạnh lùng, lại múc một bát cháo gạch của đưa cho Thiện Bảo:

- Nữ nhi chưa bao giờ trách a mã, chuyện qua đi cũng coi như là một loại trải nghiệm, biết được khổ, mới có thể quý trọng hạnh phúc hôm nay.

Dận Chân dừng bước, có lẽ hắn chưa bao giờ hiểu được Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh.

Tác giả có lời muốn nói: Bia ngắm kỳ thật là sống rất tốt, Dận Chân muốn trang đến giống, liền sủng ái bia ngắm, khụ khụ, quả đào liền suy nghĩ, nếu sủng ái bia ngắm, cùng bia ngắm ở chung nhiều, kia Dận Chân còn có thể suy nghĩ cẩn thận ước nguyện ban đầu sao? Cảm tình, vô luận là ái hay là hận, đều là ở chung xuống dưới mới có thể sinh ra, quả đào không tin xem một cái chính là cả đời, liền tính là nhất kiến chung tình, cũng có hậu tướng mạo chỗ.

Đồng Giai thị là ôn nhu săn sóc hình nữ chủ, cho nên nữ chủ chịu quá khổ, hiện nàng đều thừa nhận, nhìn trời, chờ đợi pháo hôi Mạnh Hinh bị pháo hôi thời điểm đi. <

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top