Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 64: Bãi săn 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(64) Bãi săn 2

Edit: icedcoffee0011

Mấy ngày này Mạnh Hinh cảm nhận sâu sắc bầu không khí của đội ngũ đi tuần cùng Khang Hi đế bầu có bao nhiêu khẩn trương, Dận Chân cũng luôn bận rộn, mặc dù buổi tối ngủ ở bên cạnh Mạnh Hinh, hắn có vẻ có rất nhiều tâm sự.

Sáng sớm Mạnh Hinh nhìn đầu tóc hắn rụng bên cạnh, bên trong mơ hồ thấy được vài sợi tóc bạc, vì dùng não quá độ, tính kế quá độ mà khó tránh khỏi, Mạnh Hinh nhặt một sợi tóc rụng của Dận Chân vào hầu bao, tươi cười nhiều vài phần quỷ dị

- Thu lại đi, tương lai ta có chỗ cần dùng.

Lan Thúy chưa từng hiểu được hành động của Mạnh Hinh, nghe lệnh cất hầu bao đi.

- Chủ tử không nói chút gì với tứ gia sao? Nô tì nhìn tứ gia càng lúc càng...

Mạnh Hinh nuốt xuống điểm tâm, nghiêm trang nghiêm túc nói

- Tiên đế đã căn dặn nữ nhân không thể tham gia vào chính sự, ta chỉ là tới hầu hạ tứ gia, hắn không nói, ta không hỏi, cho dù hắn nói, trong đầu suy nghĩ gì đi nữa, ta cũng phải làm bộ như không biết, hầu hạ tứ gia ăn ngon ngủ yên mới là bổn phận.

- Điểm tâm này ngon, nhắc đầu bếp làm thêm một phần, ta vừa đi đường vừa ăn.

-...

Lan Thúy há miệng thở dốc, bất đắc dĩ đi phân phó đầu bếp, người ăn ngon cũng là trắc phúc tấn, có ai thấy tứ gia điểm tâm không rời miệng bao giờ?

Bởi vì là đi tuần, ngự trù Khang Hi đế mang theo cũng sẽ phục vụ hoàng tử, Mạnh Hinh không thể bỏ qua cơ hội nếm thử tay nghề của ngự trù trong cung. Về phần trấn an Dận Chân, bày mưu tính kế cho Dận Chân, âm thầm dẫn đường Dận Chân đoạt đích, căn bản không thuộc phạm vi nhiệm vụ của Mạnh Hinh.

Dận Chân phiền lòng, là vì hắn muốn đoạt đích, vấn đề là, cái này có liên can gì đến Mạnh Hinh?

Dận Chân thành công cô không nhất định có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, thất bại cũng không nhất định có bao nhiêu khổ sở.

Trấn an Dận Chân, làm cho Dận Chân chung tình là nhiệm vụ của các nữ chủ, không đi lộ tuyến nữ chủ, pháo hôi Mạnh Hinh không có nhu cầu làm Dận Chân lau mắt nhìn, ờ, trừ bỏ lúc ở trên giường...

Mạnh Hinh ở trong xe ngựa lặng lẽ thưởng thức đánh giá các hoàng tử, bọn họ cũng không ngọc thụ Lâm Phong, cái gì chính nghĩa lẫm nhiên như tiểu thuyết miêu tả...diện mạo bình thường thôi, nhưng bởi vì bọn họ là thiên chi kiêu tử, là hoàng tử... người ta nói đại trượng phu không thể một ngày không có quyền, nam nhân không quyền bộ dạng có đẹp cũng chỉ là tiểu bạch kiểm.

Ngược lại vẻ ngoài có thể hơi dưa vẹo táo nứt, nhưng quyền binh nơi tay, tiền tài giắt túi, cũng sẽ có khí thế hơn, dẫn tới nữ tử chen chúc tới. Ánh mắt Mạnh Hinh dừng ở trên người Dận Chân trên người, nếu hắn không phải kẻ thắng cuộc cuối cùng, sẽ có nhiều nữ thanh xuyên vờn quanh sao? Trên đời lắm người đáng thương, Dận Chân tuyệt không phải kẻ đáng thương nhất.

Tới bãi săn Mộc Lan, đội ngũ cũng thiếu đi vài gương mặt, Mạnh Hinh nghe chừng là Khang Hi đế xử phạt người của đại a ca, giáo huấn đại a ca, Mạnh Hinh nhíu nhíu mày, phải chăng người khiến cho ngựa của ca ca ngốc giẫm lên hoa màu chính là người dưới trướng đại a ca? Lại nghe nói Khang Hi đế cũng lạnh nhạt Dận Tự, Dận Tự lao lực tâm tư lắm mới có được cơ hội tới bãi săn.

Không thể không nói một câu, sự tận trung mà thái tử Dận Nhưng biểu hiện lúc này là vô cùng tốt, trấn an Vinh Duệ, lại cống hiến sức lực điều tra ra chân tướng, Khang Hi đế rất khen ngợi Dận Nhưng, ngược lại thái độ với Dận Chân sau đó càng lạnh như băng, có thể thấy Khang Hi đế tín nhiệm Dận Nhưng bao nhiêu.

Dận Chân tâm tình không tốt, cảm thấy tiền đồ hắc ám, Mạnh Hinh cũng sẽ không có việc gì sấn lên để bị hắn phát tiết. Vì vậy Mạnh Hinh an phận hơn nhiều, Dận Chân không nói lời nào, cô cũng trầm mặc, Dận Chân niệm kinh, cô xem đông cung đồ, lật lật trang sách bìa màu hồng, xem một lúc, xem đến chỗ phấn khích, liếc mắt một cái nhìn Dận Chân, lập tức lắc đầu, nhìn cái tay cái chân cứng ngắc kia, chắc chắn không làm được.

Vương công thủ lĩnh của tộc người Mông Cổ chờ sẵn ở bãi săn Mộc Lan, Khang Hi đế giá lâm, các vương gia Mông Cổ đều muốn biểu thị trung thành, phúc tấn bọn họ cũng không nhàn rỗi, đi theo kết giao với các phúc tấn hoàng tử.

Bát phúc tấn cũng đến bãi săn Mộc Lan, nàng mạnh vì gạo bạo vì tiền, nên nhu thì nhu, nên cương thì cương, nên sang sảng thì sang sảng, là người chói mắt nhất trong đông đảo các nữ nhân, khách tới mời nàng đi cưỡi ngựa đọc thơ không ngừng, bên người nàng cũng luôn có đông người nhất.

So sánh lên mà nói, người bát phúc tấn giao thiệp kém nhất cũng được nàng tặng một hai phân lễ vật, vì vậy, Mạnh Hinh cũng không phải tay không, nhưng hai phần lông thú này không thể coi là nổi bật, vì vậy trong đông đủ các loại tụ hội ở bãi săn, không ai nhớ tới cô, cũng không ai mời dự.

Ở trong lều trại tại bãi săn Mộc Lan, cũng chỉ có một mình Mạnh Hinh.

Lan Thúy tuy rằng được Ô Lạp Na Lạp thị dặn dò không cho Mạnh Hinh nổi bật, nhưng Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn có phải hay không hơi...lười một chút?

- Chủ tử, trắc phúc tấn các a ca đi cưỡi ngựa.

- Nga.

Mạnh Hinh kéo cánh tay, lấy ra một miếng mứt, cũng may đã dự tính trước, đồ ăn Mông Cổ trừ bỏ thịt chính là thịt, ăn khối mứt vào liền đỡ nhạt miệng.

- Chủ tử, ngũ a ca trắc phúc tấn đi yến hội bát phúc tấn, nghe nói bọn họ uống ruợu mã nãi ngon lắm.

Lan Thúy còn dùng tới đồ ăn dụ hoặc chủ tử, hai ngày này nàng liên tục nói với Mạnh Hinh chỗ nào tổ chức yến hội, chỗ nào người đông đúc, Mạnh Hinh liền rành mạch nói với nàng, bản thân là trắc phúc tấn, hẳn là an phận thủ thường, không thể đoạt nổi bật với hoàng tử đích phúc tấn hoặc là Vương gia phúc tấn. Lan Thúy bị Mạnh Hinh nói đến á khẩu không trả lời được.

- Ta không thích uống rượu, uống rượu liền làm bậy, không được, không được.

Mạnh Hinh nheo mắt

- Mệt rồi, ta đi ngủ trước.

Lan Thúy hoàn toàn nhận mệnh, tứ phúc tấn vĩnh viễn không cần lo lắng chủ tử muốn đoạt nổi bật, hoặc là giúp tứ gia giao thiệp, chủ tử nàng hầu hạ đời này vĩnh viễn không có tâm tư kia. Nhìn sắc mặt tứ gia bình tĩnh âm trầm, chỉ sợ cũng nhận ra không thể trông cậy vào chủ tử .

Mạnh Hinh mặc dù ngồi trong lều trại, nhưng bãi săn Mộc Lan chen một đống người quyền quý, đất chật người đông, vì thế các loại bát quái bay đầy trời, Mạnh Hinh uống trà cắn hạt dưa nghe bát quái.

Tỷ như Khang Hi đế đồng ý cho Lăng Trụ tổ chức duyệt binh vào ngày săn bắn nhằm kinh sợ các quý tộc Mông Cổ, lại tỷ như Lăng Trụ càng ngày càng được Khang Hi đế coi trọng, tỷ như Khang Hi đế gần đây càng giữ khư khư Quan Thế Hầu bên người, lại tỷ như không biết tỷ tỷ ngốc nào nói bát phúc tấn còn có khí thế hơn Thái Tử Phi, đương nhiên vị đại tỷ ngốc kia bị ăn đánh, nghe bảo còn rớt mấy cái răng.

- Có khí thế hơn Thái Tử Phi à, thật không hiểu là trào phúng vạn tuế gia có mắt không tròng chọn ra Thái Tử Phi tư chất kém cả bát phúc tấn, hay là nói bát phúc tấn cùng thái tử....ấy, không thể nói, không thể nói.

- Phốc.

- Tứ ca chớ trách không cho trắc phúc tấn xuất môn, lời này nói được thật sự là khác người.

Mạnh Hinh ăn có chút nhiều, lại bị Lan Thúy nhắc nhở, liền đi dạo xung quanh khu trại cho tiêu cơm, thuận miệng cảm thán một câu, thế nhưng bị Dận Chân Dận Tường nghe được,

Quỳ gối, cúi đầu, Mạnh Hinh cung kính nói:

- Gặp qua tứ gia, gặp qua thập tam gia.

Đối lập với Dận Chân chưa già đã yếu, Dận Tường sáng sủa anh khí, trên đường đi Mạnh Hinh lặng lẽ đánh giá nhiều lần, hiện giờ được nhìn mặt Dận Tường thật gần, vẫn là như vậy. Mạnh Hinh tự biết đầy người tật xấu, nhưng có những điểm mấu chốt như chuyện nam nữ không nên khiêu chiến, nếu đã phải làm trắc phúc tấn Dận Chân, Mạnh Hinh không nghĩ tới ở trước mặt nam nhân khác khoe khang biểu hiện hoặc là khiến cho người khác ái mộ, làm cho Dận Chân hoặc sốt ruột, trước khi Dận Chân chết, Mạnh Hinh sẽ không hồng hạnh xuất tường.

Dận Tường đảo mắt nhìn Tây Lâm Giác La thị cúi đầu kính cẩn không có một tia khác biệt, cười nhẹ bên tai Dận Chân:

- Nàng khác Đồng Giai trắc phúc tấn, nhìn thực thành thật, đầu cũng không nâng.

Hắn từng gặp Đồng Giai thị , có khi hắn nói chuyện với Dận Chân , Đồng Giai thị sẽ ở một bên nghe chuyện, với việc Dận Chân nạp Đồng Giai thị làm trắc phúc tấn, Dận Tường cũng có hâm mộ, Đồng Giai thị thanh lệ yên tĩnh, Dận Tường coi như tẩu tử bình thường mà tôn trọng, cũng có chút hảo cảm, cảm thấy Tứ ca có một nữ nhân biết thú vui lại hiểu chuyện làm bạn, không như Mạnh Hinh kia, Dận Tường sẽ chẳng thèm liếc mặt thêm một cái.

Tướng mạo bình bình, bất quá là thanh tú, nếu nàng không phải là em gái Quan Thế Hầu thì vị trí trắc phúc tấn cũng chẳng đến lượt nàng. Dận Tường sờ sờ hàm dưới, thật sự là khó có thể xem Mạnh Hinh là đặc biệt, hắn dời ánh mắt

- Ngày mai duyệt binh, lăng trụ lo liệu việc này bận bịu chân không chạm đất, ngay cả Quan Thế Hầu cũng phải nghe hắn chạy ngược xuôi, ta nghe nói Quan Thế Hầu bội phục hắn vô cùng.

Dận Chân không lên tiếng, Mạnh Hinh cũng không thể tự chủ trương về lều trại, chỉ có thể đứng ở sau Dận Chân, cúi đầu xem cỏ dại, đuổi muỗi. Dận Chân khóe mắt đảo qua Mạnh Hinh, ừ nhẹ một tiếng.

- Con gái Lăng Trụ Nữu Hỗ Lộc Thị uyển chuyển hàm xúc ôn nhu, nhưng tư thế cưỡi ngựa ngày hôm qua oai sợ là ít có người dám so với nàng, không kém gì bát tẩu, nàng sang năm tuyển tú, ta thấy Thập Tứ đệ rất để bụng nàng ta, hoàng a mã hôm qua nhìn nàng kỵ xạ còn khen ngợi.

Dận Chân mất tự nhiên nhấp hé miệng môi, Dận Tường tuy rằng chưa đại hôn, nhưng đích phúc tấn đã sớm định ra , chỉ chờ đến sang năm tuyển tú sẽ thành thân. Khang Hi đế sẽ không thay đổi chủ ý, Dận Tường tuy rằng có vài phần kính trọng Nữu Hỗ Lộc Thị, nhưng biết được hắn không có cơ hội.

- Lăng trụ đang được thánh sủng, hoàng a mã sẽ không cho nàng làm trắc phúc tấn, cũng không uổng Thập Tứ đệ kính trọng nàng, nàng trổ mã xinh đẹp, da thịt trong suốt trắng nõn, như là trân châu thượng đẳng.

Mạnh Hinh bật cười, Dận Chân quay đầu nhíu mày

- Nói.

Mạnh Hinh cúi đầu nói:

- Thiếp nghe người ta nói, con gái chưa lấy chồng là trân châu, gả cho người rồi thì chính là mắt cá, thiếp nghe Thập Tam Gia so sánh, đúng là Giả công nói không sai.

Dận Tường sắc mặt đen kịt, nhíu mày bực bội như không, hoàng tử kiêu ngạo, làm sao chịu được người khác đùa cợt.

- Giả công là ai?

- Một người được rất nhiều nam tử hâm mộ.

*Giả Bảo Ngọc là nhân vật hư cấu, một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, của nhà văn Tào Tuyết Cần. Bảo Ngọc là con trai út của Giả Chính và Vương phu nhân có những mối tình ngang trái với nhiều cô gái.

Dận Chân đè cánh tay Dận Tường, cảnh cáo trừng mắt liếc Mạnh Hinh, sau đó bình thản khuyên nhủ

- Thập tam đệ đừng chấp nhặt nàng , nàng không hiểu chuyện, cũng là cái hồ đồ.

- Phải , tứ gia nói phải, tứ gia có thể chịu nạp một người thiếp hồ đồ, thật là quá khó được.

Mạnh Hinh tiếp lời Dận Chân, dịu ngoan phúc thân xin lỗi, nhưng Dận Tường vẫn có vài phần khó chịu,

- Tứ ca, ta đi về trước.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nào có bị phần đông hoàng tử ái mộ thanh xuyên nữ? Hoàng tử thưởng thức không giống với, trên đời cũng không phải chỉ có một nữ nhân. Quả đào muốn nhắn lại cổ vũ, cảm mạo thật là khó chịu a, thật là khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top