Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 74: Đoạt người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(74) Đoạt người

Edit: icedcoffee0011

Dận Chân cầm theo bức thư bước vào cửa, trong phòng cực kỳ ấm áp, cởi bỏ áo khoác trên người, Dận Chân lạnh mặt hỏi nha đầu trong phòng:

- Chủ từ các ngươi đâu?

- Hồi tứ gia, chủ tử vừa mới tắm rửa, hiện giờ đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ.

Dận Chân đưa tay phải nới lỏng cúc áo, hầu kết lăn xuống phía dưới, trên khuôn mặt âm trầm có vẻ đắc ý không dễ dàng phát hiện, hắn thong thả ung dung đi đến phòng ngủ, vòng qua bình phong, ập vào trước mặt là mị hương.

Mùi mị hương này hắn rất quen thuộc, cơ hồ mỗi nữ nhân khi thị tẩm đều đốt loại hương liệu trợ hứng này ở trong phòng.

Mạnh Hinh khoác lên mình áo choàng màu đen, làn váy rủ xuống đất, chậm rãi đi về hướng Dận Chân, bước đi khiến cho thịt đùi trắng nõn lúc ẩn lúc hiện, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt thanh triệt vui thích, đôi môi nàng không biết bôi cái gì, lại căng mọng thủy nhuận mê người như thế, Dận Chân nuốt nuốt nước bọt, không khí trong phòng càng ngày càng nóng.

Mạnh Hinh uốn gối, nút thắt vạt áo buông ra trước mặt Dận Chân, một tảng lớn trắng nõn hiện ra, đào hồng ẩn hiện trước mặt Dận Chân, lại bị Mạnh Hinh lấy vạt áo che đi:

- Thỉnh an tứ gia.

Động tác ôm lấy cổ áo tràn ngập vẻ dục nghênh còn cự, Dận Chân nhịn lại xúc động, ánh mắt nhìn ngón tay còn quấn băng gạc của Mạnh Hinh, đem bức thư ném tới đầu vai Mạnh Hinh, Mạnh Hinh muốn dùng tay tiếp lấy lại làm vạt áo trượt xuống, bả vai mượt mà Dận Chân xem vừa vặn, tư thế mờ ám mị hoặc, Dận Chân bước tới nói:

- Muốn gặp gia đến vậy?

Tay hắn túm lấy Mạnh Hinh, kéo áo choàng đang che lấp thân thể mềm mại của nàng, hình như là y phục hắn để lại trong phòng Mạnh Hinh, nàng vậy mà nguyện ý mặc quần áo của hắn?

- Một ngày không gặp như cách tam thu, ba tháng không gặp, quên luôn mùi thịt.

Mạnh Hinh dùng từ này, cũng là nói ra ý nghĩ chân thật, đôi tay Dận Chân vuốt ve eo nàng dừng một chút:

- Mùi thịt, ngươi thích ăn mặn đến vậy sao....

Mạnh Hinh cấp bách kéo áp ngoài của Dận Chân, lúc giúp hắn cởi áo, tay nàng còn không quên sờ soạng, ngực còn có cơ ngực, phía dưới cũng không hề nhỏ, khả năng còn có thể dùng thêm mấy năm, cánh tay phấn mịn của Mạnh Hinh câu lấy cổ Dận Chân, túm lấy đầu tóc, liếm vành tay Dận Chân:

- Trên giường, thiếp mới có thể biểu hiện được nỗi nhớ với ngài.

Dận Chân một cánh tay ôm chặt vòng eo của Mạnh Hinh, một cái tay khác nâng hàm dưới Mạnh Hinh, đối diện nhau, ánh nhìn đều không kiềm chế được d/ục v/ọng:

- Ngươi biết sai rồi?

- Biết, biết, ngài nói cái gì thì là cái đó.

Mạnh Hinh dán thân thể lên hắn, tựa câu dẫn, thân thể mềm mại đụng chạm như có như không, cái trán Dận Chân đổ mồ hôi, không nhân cơ hội này hoàn toàn hàng phục Tây Lâm Giác La thị, tương lai không dễ quản giáo nàng, ngón cái cọ xát cánh môi nàng, hắn nói:

- Bằng bản lĩnh như vậy?

Mạnh Hinh há mồm ngậm lấy ngón cái của hắn, mị nhãn như tơ:

- Gia không muốn sao?

Nhiệt độ trong người Dận Chân nháy mắt vọt tới, chặn ngang bế bổng Mạnh Hinh bước lên giường, áp yêu tinh chọc người dưới thân, Dận Chân đẩy cánh tay Mạnh Hinh lên đỉnh đầu:

- Ý đồ của ngươi gia đã biết, nhưng còn phải luyện tập, sau đừng làm bản thân bị thương.

Ai kiên nhẫn nghe Dận Chân nói cái gì thao thao bất tuyệt trên giường chứ? Hiện giờ Dận Chân chỉ có một tác dụng, Mạnh Hinh hôn lên hầu kết hắn:

- Thiếp muốn.

Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu (màn phù dung êm ái đêm xuân), Mạnh Hinh cùng Dận Chân giao triền cùng nhau, hưởng thụ t.ình á.i sau hơn ba tháng xa cách, phóng thích d.ục v.ọng của nhau, Dận Chân rong ruổi trên người nàng, phảng phất mỗi một chút tiến lui đều khiến người ta sốt ruột sung sướng, Mạnh Hinh ở dưới thân hắn quyến rũ nở rộ, bộc trực khát cầu, mái tóc rối tung của nàng lẫn với sợi tóc của Dận Chân trên giường.

Sau hồi hưởng lạc sung sướng, Dận Chân phóng thích ở sâu trong thân thể nàng cũng không nguyện ý rời đi, Mạnh Hinh thân thể sảng khoái, mi mắt cong cong, có thể nói kỹ thuật của Dận Chân tiến bộ không ngừng, Dận Chân nắm lấy ngón tay nàng, chậm rãi đặt tới bên môi, ngay sau đó... băng gạc trên ngón tay rơi mất, Dận Chân nhìn đầu ngón tay bóng loáng như ngọc:

- Ngươi lừa gia?

Mạnh Hinh nói:

- Không có lừa ngài, là thật sự rất nhớ ngài.

- Không phải ngươi viết huyết thư?

Nếu không phải như vậy, Dận Chân sao chịu bỏ Đồng Giai thị để lại đây? Hắn thực sự có phần sợ Mạnh Hinh nhớ hắn rồi làm ra chuyện gì ngu ngốc, Dận Chân trả thù cắn lên cổ Mạnh Hinh, mà Mạnh Hinh cảm nhận được hắn lại cứng:

- Không phải máu của ngươi?

- Tứ gia là sợ thiếp bị đau đúng không?

- ....

Dận Chân nhấp môi, Mạnh Hinh mặt không đổi sắc nói:

- Thiếp mà bị thương thật, chẳng lẽ tứ gia lại không đau lòng? Thiếp là suy nghĩ cho sức khỏe của ngài, thiếp sao lại ngốc nghếch tự cắt mình được?

Mạnh Hinh nắm lấy cánh tay vẫn đang bóp cổ mình, chậm rãi kéo ra phía ngoài, ánh mắt nàng vừa như thanh tỉnh lại vừa như bỏ đẫm bùa mê thuốc lú, vặn vẹo vòng eo, Dận Chân hít hà một hơi, lại chôn đến sâu cùng, tay Mạnh Hinh chọc chọc ngực Dận Chân:

- Thiếp chỉ là lấy một cái cớ để chúng ta được gặp nhau, ngài không nhớ thiếp sao?

- Không nhớ, ai thèm nhớ ngươi?

Dận Chân mạnh miệng, Mạnh Hinh vũ mị cười:

- Nó cũng không phải là nói như vậy, ngài không nhớ thiếp, thiếp nhớ ngài là được.

Ai nói chỉ có tiểu đệ đệ mới được trêu đùa tiểu muội muội? Mạnh Hinh không phản đối Dận Chân lúc này phất tay áo bỏ đi, chỉ là thân dưới của hắn có lẽ sẽ không nghe lời, Dận Chân lại bắt đầu một hồi cày cấy, có lẽ hắn nghĩ chỉ có lúc Mạnh Hinh ý loạn tình mê, nàng mới không chọc hắn tức giận, mới thần phục hắn.

Sáng sớm hôm sau, chào đón Dận Chân là Mạnh Hinh tham ngủ còn chưa tỉnh,

- Hầu hạ gia mặc y phục.

Mạnh Hinh mơ hồ hồ đứng dậy, hơn ba tháng được ngủ nướng, hôm nay dậy sớm ai chịu nổi? Lúc cài cúc áo, nàng còn cài trên dưới lẫn lộn, Dận Chân còn phải tự mình cài lại một lần, hầu hạ hắn dùng đồ ăn sáng, nàng lấy bánh bao cuộn đặt vào bát cháo đưa cho Dận Chân, Dận Chân một phách đập bàn,

- Hư đốn.

Mạnh Hinh ngẩng đầu nhìn:

- Hồi tứ gia, bánh bao mềm mại dễ cắn, có lợi cho tì vị của ngài.

Mạnh Hinh còn nhân vậy múc thêm một muôi đường trắng, Dận Chân bực bội ném Mạnh Hinh trở lại trên giường:

- Ngủ chết ngươi đi!

- Thiếp sẽ nỗ lực ngủ chết... đi... thiếp có lòng hầu hạ ngài... nhưng ngài quá lợi hại, mí mắt thiếp nhấc không nổi... ôi....

Tiếng hít thở đều đặn lại truyền đến, Dận Chân giơ tay, buông, lại giơ tay, lại buông, sau đó hắn nhắm vào cái mông mơn mởn bang một cái, tức tối phất tay áo bỏ đi:

- Đừng nghĩ gia lại qua đây.

...

Ngày sinh nhật (thọ lễ) của Tứ phúc tấn trước giờ luôn điệu thấp không xa hoa, bởi vì Dận Chân bề ngoài thoạt nhìn thanh tâm quả dục, thực tế cũng không có nhiều môn nhân, bởi vậy khách khứa tới chúc thọ không nhiều lắm, kém xa so với ngày sinh nhật của Bát phúc tấn, Thái Tử Phi, cho dù là tiệc mừng của Cửu phúc tấn cũng náo nhiệt hơn nàng ấy.

Tứ phúc tấn cũng không quan trọng việc khoa trương hay không, biểu hiện của nàng trước mặt Dận Chân cực kỳ hoàn mỹ. Khang Hi đế chắc chắn không nhớ được ngày sinh của các con dâu, nhưng Đức phi nương nương sáng sớm đã cho người tới ban thưởng, trắc phúc tấn thiếp thị trong phủ sáng sớm đều đi thỉnh an chúc thọ tứ phúc tấn, bởi vì trước một ngày, Dận Chân luôn nghỉ ở phòng của tứ phúc tấn, đám người Mạnh Hinh đợi hồi lâu, tứ phúc tấn mới đứng dậy, đây là đãi ngộ của một mình chính thê.

Ngay cả Đồng Giai thị đang có mang và Lý thị sắp lâm bồn cũng chờ ở bên ngoài, uy phong của tứ phúc tấn uy hiện rõ.

Chờ ngày sinh nhật của tứ phúc tấn qua đi, lúc này Mạnh Hinh nhân lúc Dận Chân đi đến việc của Ô Nhã thị, tự mình chặn đường Dận Chân, Dận Chân nhìn Mạnh Hinh một hồi lâu, túm nàng quay về Tĩnh Ninh Các, Mạnh Hinh lại lần nữa thắng Ô Nhã thị.

Phảng phất là nàng cố ý bất hòa với Ô Nhã thị và Đồng Giai thị, phàm là Dận Chân đi đến chỗ các nàng, Mạnh Hinh sẽ tuyệt đối cướp người đi cho bằng được, Đồng Giai thị còn tốt, mặc dù Dận Chân tới hắn cũng không làm được gì, Ô Nhã thị vốn định thừa dịp Đồng Giai thị có thai mà tranh sủng, kết quả đều bị Mạnh Hinh phá bĩnh.

Mạnh Hinh mấy ngày này ở hậu viện ăn no thịt, nghe nói Dận Chân ở ngoài lao lực trăm cay ngàn đắng mời Ô Tư Đạo nhập phủ, cho đến hôm nay hắn còn chưa tuyên thệ nguyện trung thành với Dận Chân, chỉ là lấy danh nghĩa môn khách ở lại phủ Tứ bối lặc, từ khuôn mặt thỉnh thoảng lại u sầu của Dận Chân, có thể nói việc Ô Tư Đạo vẫn chưa thể hiện quan điểm làm hắn rất phiền não.

Một lần Mạnh Hinh thất bại khi túm Dận Chân khỏi phòng Ô Nhã thị, Mạnh Hinh suy nghĩ một lúc lâu, đi đến kết luận, chuyện này phản khoa học:

- Lan Thúy, gần đây Ô Nhã khanh khách có phải đang bày trò gì không? Ta thỉnh an phúc tấn, mấy lần đều chẳng thấy nàng ta.

- Nô tỳ không nghe nói.

- Cũng đúng, tái ông thất mã, cũng không có chuyện lần nào cũng gặp may được.

Nhưng khi Mạnh Hinh chuẩn bị quên đi lần thất bại trước Ô Nhã thị này, Ô Nhã thị xuân phương đầy mặt lại chủ động đến tìm Mạnh Hinh, thương hại nhìn "thất sủng" Mạnh Hinh:

- Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn đừng quấy rầy tứ gia nữa, ngài làm như vậy sẽ chỉ làm tứ gia chán ghét mà thôi, tứ gia sao có thể tùy tiện nghe theo cô? Tứ gia là hoàng tử tôn quý. Ngài suốt ngày bày trò làm loạn, sẽ chỉ làm bọn tỷ muội hận ngài, trong phủ trên dưới chướng mắt ngài, cũng làm Ổ tiên sinh có ấn tượng không tốt với ngài, dù sao ngài cũng do tì thiếp mang vào phủ, tì thiếp không đành lòng nhìn ngài đi vào đường mòn như vậy.

Lời nào cũng là vì tốt cho Mạnh Hình, chân thành suy nghĩ cho Mạnh HÌnh, đúng là chuyện lạ:

- Lời này của Ô Nhã khanh khách cũng thật lạ, ta chỉ cần tứ gia thích ta, người khác yêu thích hay không thì có can hệ gì? Hạ nhân có coi trọng ta hay không, ta vẫn như cũ là trắc phúc tấn, ta sai sử bọn họ, bọn họ phải nghe, còn về bọn tỷ muội... ta nghĩ trừ bỏ Ô Nhã thị ngươi, người khác sẽ còn cảm tạ ta, không có bản lĩnh giữ chân tứ gia, còn đòi đến thương hại ta, trong chúng ta rốt cuộc là ai thất sủng? Ngươi có tin hay không, lần sau tứ gia đi đến chỗ ngươi, ngươi vẫn sẽ chẳng giữ chân được tứ gia? Ngươi có cược với ta không?

- Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn, tì thiếp là vì ngài nên mới nhắc nhở ngài, Ổ tiên sinh và tứ gia nói qua luân đối chi sách, ngươi không rõ tâm tư của gia.

- Ngươi gặp Ô Tư Đạo rồi?

- Gặp khi ở cùng tứ gia, ổ tiên sinh là nhân sĩ Giang Nam, ta cũng rất thích Giang Nam, còn có thể đối thoại qua lại với hắn, lần trước ngươi tìm tứ gia, ta đang pha trà cho tứ gia cùng ổ tiên sinh.

Tròng mắt Mạnh Hinh chuyển động, do dự hỏi:

- Ô Tư Đạo quyết định tỏ lòng trung thành với tứ gia, là công lao của ngươi?

Ô Nhã thị không nhìn ra cái bẫy Mạnh Hinh đặt cho nàng, càng thêm vài phần kiêu ngạo, khinh thường nói:

- Ổ tiên sinh không để vào mắt những nữ từ kiêu ngạo tùy hứng, Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn cũng đừng quá cao ngạo, tứ gia coi ổ tiên sinh là sư hữu, ngươi gọi một tiếng ổ tiên sinh không tính là bôi nhọ ngươi, ổ tiên sinh nói chuyện dí dỏm, học thức cao, thông minh tài trí, tứ gia cực kỳ kính nể hắn, nói gì nghe nấy, hắn còn nhìn ta với con mắt khác ....

Mạnh Hinh tươi cười đáp lời nàng:

- Nhìn ngươi bằng con mắt khác? À à à, vận khí của Ô Nhã thị đúng là vận khí tốt, có được hảo cảm của Ô Tư Đạo mà tứ gia nể trọng, thuyết phục hắn nguyện trung thành với tứ gia, ngươi là người nỗ lực nhất.

- Ngươi có ý tứ gì?

Ô Nhã thị bắt đầu khẩn trương, Mạnh Hinh nói với Lan Thúy:

- Tứ gia hiện giờ đang ở thư phòng đúng không? Ô nhã khanh khách, chúng ta đi gặp tứ gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top