Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 81: Gặp nạn 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(81) Gặp nạn 1

Edit: icedcoffee0011

- Ngạch nương, con không cần nàng, con chỉ cần nương, ngạch nương, ngài không thể bỏ con.

Bàn tay Hoằng Huy với ra khỏi lu nước, túm chặt lấy Ô Lạp Na Lạp thị, khóc lóc:

- Ngạch nương, con không cần.

Lúc này rầm đỡ của căn phòng đã cháy gần hết, Ô Lạp Na Lạp thị không thể kéo dài thêm, nếu có thể sống, ai nguyện ý ch·ết? Nhưng vì Hoằng Huy, Ô Lạp Na Lạp thị có bị đè ch·ết trong biển lửa cũng không cảm thấy tiếc nuối, nàng nhẫn tâm tát Hoằng Huy một cái:

- Con câm miệng cho ta, nghe ta nói, ta đi rồi, a mã con tất nhiên sẽ nghênh thú kế phúc tấn, có Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh, cũng phải cố kỵ người chết là ta, địa vị nhà mẹ đẻ kế phúc tấn sẽ không quá cao, Tây Lâm Giác La thị hiểu rõ giữa đích phúc tấn và kế phúc tấn có khác biệt, đời này nàng sẽ không sinh hài tử cho a mã con, vì vậy Hoằng Huy, con nghe nàng đi, tương lai hết thảy của a mã đều là của con, con đừng làm ngạch nương đi không an tâm, ngạch nương muốn con trở thành người thừa kế của a mã, con đã hiểu chưa? Hoằng Huy, mặc kệ a mã con là Vương gia, hay là... hay là hoàng thượng tiếp theo của Đại Thanh, con cũng phải là người kế thừa, đừng để ngạch nương nằm dưới nền đất mắt nhìn người khác chiếm hết thảy.

- Ngạch nương... nhi tử nhớ rõ...

Gương mặt Hoằng Hu sưng đỏ, rưng rưng đáp lời Ô Lạp Na Lạp thị.

Ô Lạp Na Lạp cởi chuỗi ngọc trên cổ tay đưa cho Hoằng Huy:

- Mang theo nó, đây là quà a mã con tặng cho ta đêm chúng ta đại hôn, nếu có ai châm ngòi quan hệ giữa con và a mã, con đi tìm Tây Lâm Giác La thị hỗ trợ, nàng sẽ nói cho con nghe phải làm như thế nào, ta xem như minh bạch, người thấy rõ ràng nhất là nàng.

Ô Lạp Na Lạp thị dùng sức lực đẩy lu nước về hướng có tiếng gọi của Mạnh Hinh, nhìn lu nước lăn qua làn khói đặc, cổ họng Ô Lạp Na Lạp thị đau đớn, nhưng nàng vẫn hô lớn:

- Tây Lâm Giác La Mạnh Hinh, ta giao Hoằng Huy cho ngươi, giúp ta... giúp ta ...

Mạnh Hinh ôm theo thùng nước tưới lên ngọn lửa ngoài căn phòng, nghe thấy tiếng la thê lương nghẹn ngào này, thùng nước trong tay Mạnh Hinh rơi xuống đất, cô như con rối bị hỏng sụp người trên mặt đất, "con ngoan, nhất định phải sống sót", "Hinh Hinh nghe lời ba, con nhất định phải sống."

Vì sao khi tai nạn ập đến, cha mẹ sẽ luôn nghĩ đến con cái của họ đầu tiên, giao toàn bộ hi vọng sống sót cho đứa con, bọn họ thà rằng ch·ết, cũng hy vọng con mình có thể sống sót. Lấy thủ đoạn của Ô Lạp Na Lạp thị, dù lý trí biết rõ Hoằng Huy có mất đi, nàng vẫn có thể an ổn trên vị trí đích phúc, rõ ràng nàng có thể sống...

Lu nước lăn tới sát cánh cửa, tiếng khóc Hoằng Huy đánh thức Mạnh Hinh:

- Ngạch nương, ngạch nương.

- Đại a ca, ngài không thể đi, không thể đi.

Thị vệ phá cửa cứu Hoằng Huy, túm chặt đứa bé lại muốn vọt vào, Hoằng Huy khóc nháo không thôi:

- Để ta đi vào, để ta đi vào, ta muốn ngạch nương.

Mạnh Hinh lau khóe mắt, giơ tay liền cho Hoằng Huy một cái tát, mặt lạnh lùng nói:

- Đại a ca nghe không rõ sao, bảo ngươi sống sót, ngươi muốn ch·ết, thì cứ đi vào.

Hoằng Huy liên tiếp ăn hai bạt tai, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, Mạnh Hinh quát:

- Thất thần cái gì, tiếp tục cứu hoả, tứ phúc tấn còn ở bên trong, nàng còn chưa ch·ết.

- Vâng, trắc phúc tấn.

Bọn thị vệ tiếp tục cứu hoả, tuy rằng lửa đã tắt, cũng đã tìm được tứ phúc tấn bị bỏng khỏi hiện trường, Mạnh Hinh ngừng tại chỗ, không muốn đi xem Ô Lạp Na Lạp thị, cô xoay người chạy ra sau núi, người tứ phúc tấn muốn gặp nhất lúc này, một là Hoằng Huy, hai là Dận Chân, mặc kệ tứ phúc tấn yêu hay không yêu Dận Chân, nàng vẫn là đích phúc tấn, muốn gặp hắn là để phó thác di nguyện cũng được, hoặc là bảo hắn đánh thức khát vọng sống trong nàng cũng được.

Thiện phòng cháy, địa hình sau núi đủ cao, làm sao Dận Chân lại không thấy? Mạnh Hinh ghét bỏ váy vướng bận, trực tiếp xé rách một mảng, chạy lên. Ngay cả vợ mình Dận Chân cũng không thể bảo vệ, chết cũng tốt, Mạnh Hinh âm thầm nghĩ, thậm chí nghĩ Dận Chân chết rồi, cô cũng được giải thoát, không còn vướng bận.

Đuổi tới sau núi, Mạnh Hinh gặp phải hình ảnh khiến cô muốn nổ mạch máu não, Nữu Hỗ Lộc thị cõng Dận Chân ra khỏi căn phòng cháy, Dận Chân hình như còn chưa tỉnh, Nữu Hỗ Lộc thị bò trên người Dận Chân, nhẹ nhàng vuốt ve cái trán Dận Chân:

- Tứ gia, tứ gia.

Cái dáng này là muốn làm hô hấp nhân tạo đây mà.

Mạnh Hinh hai đời làm người, nhìn quen sinh ly tử biệt, nhìn quen nhân tình ấm lạnh, có khó khăn đến đâu, cô cũng chưa từng hận một người đến mức ấy, nhưng Nữu Hỗ Lộc thị làm được, Mạnh Hinh vừa mới nhìn Ô Lạp Na Lạp thị và Hoằng Huy sinh ly tử biệt, lại nhìn loại diễn xuất này của Nữu Hỗ Lộc thị, sợi dây tỉnh táo trong đầu cô đứt phăng.

- Con mẹ nó mỹ nhân cứu anh hùng, tao nhổ.

Mạnh Hinh mắng to ra tiếng, khiến cho Nữu Hỗ Lộc thị ngẩng đầu sững sờ, sao lại có người ở đây, Mạnh Hinh nhấc chân đá lăn Nữu Hỗ Lộc thị đang nằm trên người Dận Chân, Nữu Hỗ Lộc thị không nghĩ Mạnh Hinh sẽ dùng sức lực đến vậy, nàng ta té ngã lăn trên cỏ:

- Cô...

- Đ* má, tiện! Tôi chưa từng thấy ai tiện lại còn vô sỉ như cô, cô coi tứ phúc tấn là cái gì? Là NPC vô trì không có cảm tình sao?

Mạnh Hinh phẫn nộ vô cùng, lại đạp Nữu Hỗ Lộc thị đang định đứng dậy một chân, thân thể ép xuống, ngồi trên người nàng, giơ tay một cái chính là bốn cái tát, đánh đến nứt khóe miệng nàng, Nữu Hỗ Lộc thị gian nan:

- Cô... cũng là...

- Là cục cứt.

Mạnh Hinh xuống tay không lưu tình chút nào, phảng phất muốn phát tiết toàn bộ buồn bực, đau xót, Nữu Hỗ Lộc thị hứng trọn từng đòn:

- Con mẹ cô đang muốn khảo nghiệm mấu chốt đạo đức của tôi đúng không, cô làm tôi... làm tôi nhớ đến chuyện tưởng chừng là đã quên rồi.

Nữu Hỗ Lộc thị cả người bị đánh cho đau đớn, đầu óc nặng nề:

- Cô cũng xuyên tới? Đáng lẽ tôi phải sớm biết.

- Trên đời chỉ có một thằng đàn ông à? Cô yêu Dận Chân thì không màng tất cả? Con mẹ cô muốn trái dưa leo của hắn đúng không, không phải cô có không gian sao, cô thiến mẹ hắn đi, hắn sẽ vĩnh viễn là của cô.

Nắm tay Mạnh Hinh liên tục tiếp đón Nữu Hỗ Lộc thị, không đánh ả thành đầu lợn, Mạnh Hinh đời này không nuốt nổi cục tức, ả nói:

- Ai nói tôi yêu hắn? Tôi chưa từng nghĩ tới việc yêu Dận Chân, chỉ là tôi muốn... muốn...

- Muốn hắn ái yêu cô? Yêu đến mức không màng những người phụ nữ khác, trong lòng trong mắt chỉ có mình cô, có phải hay không?

Nếu nói về sức, Nữu Hỗ Lộc thị không phản kháng nổi Mạnh Hinh, chỉ có thể né tránh quyền cước đang nhằm đến mình, phẫn hận nói:

- Nếu cô đã biết lịch sử, cô cũng nên hiểu rõ tương lai sẽ ra sao, tôi muốn cho Đại Thanh một vị hoàng đế vĩ đại nhất, những người chết bây giờ cũng là vì tương lai tốt hơn, tôi chưa từng nghĩ tới yêu Dận Chân, hắn có thích tôi hay không cũng không phải việc tôi tính được.

Mạnh Hinh nâng nắm tay:

- Kỹ nữ! Cô không muốn Dận Chân yêu cô, cô đừng giả bộ nữa? Cô diễn đủ trò trước mặt hắn, thâm tình ôn nhu đủ kiểu, còn nói không yêu? Cô là người máy? Yêu thì yêu không thích thì thôi? Cô là ảnh hậu sao? Ảnh hậu diễn cả đời được sao. Huống chi... Dận Chân có ngu không, người trước mặt có yêu hắn hay không hắn không cảm nhận được? Tình yêu với hắn quan trọng sao? Cô lại quên hắn là người vô tình đến mức nào. Cho dù kỹ thuật diễn cao siêu của cô có lừa được hắn cả đời, sau đó cô định thế nào? Hắn bảo cô quỳ cô dám đứng sao? Hắn muốn làm cô cô còn dám cự tuyệt? Hắn muốn cô thế nào, cô sẽ biểu hiện ra như thế, cô ở trong tay hắn chỉ là con rối, diễn kịch tình yêu ư? Lừa mình dối người. Sau này cho dù Dận Chân yêu cô, lại có thể như thế nào? Thanh xuân, cả đời, cô đều cho hắn, sinh con đẻ cái, giúp hắn mưu tính, vất vả làm lụng, cô mất đi cái gì? Mà Dận Chân có mất đi cái gì không?

- Cô...

Nữu Hỗ Lộc thị không trả lời được, chẳng lẽ bẫy tình yêu, đổi lấy chân tình, nước đi này sai rồi sao?

- Cô không sợ, tôi không tin cô không biết Niên thị, cô còn đáng buồn hơn nàng ta.

*Đương ở triều Ung Chính, Niên thị là Quý phi duy nhất, thường được biết đến là "sủng phi", được Ung Chính Đế ân ái khác thường, sự sủng ái có thể được nhìn nhận là vượt qua Hiếu Kính Hiến Hoàng hậu.

- Thật sự đáng buồn sao? Nghiêm túc mà nói, Niên thị trừ bỏ mang thai sinh non, sinh một đứa chết một đứa, nàng rốt cuộc đáng buồn ở chỗ nào? Sách sử ghi lại nàng là người Dận Chân sủng nhất, là nàng mất sớm, nhưng cô đừng tưởng, Niên Canh Nghiêu rơi đài là việc xảy ra sau khi nàng đã chết, nàng là hoàng quý phi do Ung Chính sách phong, Nữu Hỗ Lộc thị ... ha hả, lúc ấy chỉ là một phi, đến trước mặt Niên thị cũng phải hành lễ, cho dù Ô Lạp Na Lạp chết, Hi phi cũng không trở thành Hoàng Hậu.

- Tôi nói cho cô biết, cả đời này tôi sẽ không sinh con cho Dận Chân, sẽ không có nỗi đau mất con, cần hưởng thụ sẽ hưởng thụ, về sau kết cục của tôi ra sao, là tôi tự chịu. Cô không cần nhọc lòng, tự liệu kết cục của chính cô đi.

Mạnh Hinh nhìn đến con mương nhỏ bên cạnh, đứng dậy từ trên người Nữu Hỗ Lộc thị, nhìn đầu nàng đã sưng như cái đầu lợn, chắc hẳn là đau cực kỳ.

- Ông trời cho cô không gian để cô đoạt nam nhân sao? Tôi thấy không gian này cô cũng đừng giữ nữa, quá lãng phí, còn về cái chí hướng vĩ đại của cô, ngu ngốc, hai đời chưa thấy ai ngu ngốc như vậy, có bản lĩnh có năng lực mắc cái gì còn cần dựa vào nam nhân? Làm Hoàng Hậu cái gì? Dận Chân cái gì? Không cần tình yêu, không cần hết thảy, cô trực tiếp làm nữ hoàng còn không phải sướng? Nếu tôi có không gian, tôi sợ cái đếch gì trời phạt, tôi trực tiếp làm thiên hạ này trở thành thế giới nữ tôn, con mẹ nó, nhét cả Dận Chân lẫn Cửu Long vào hậu cung đi, vui thì triệu hạnh sủng ái, không vui, bảo bọn họ dỗ cho tôi vui, cô không cảm thấy như vậy cuộc sống mới có tư có vị sao?

Nữu Hỗ Lộc thị nhìn Mạnh Hinh yêu dị liếm liếm môi, nàng không hoài nghi Mạnh Hinh làm không được, khó trách ông trời không cho nàng không gian:

- Cô... không sợ tôi trả thù cô? Không sợ tôi vạch trần cô?

- Tôi mà bị làm sao, chắc chắn tôi sẽ kéo cô đi cùng, còn cái không gian của cô, nó vô dụng với tôi, một khi vỡ lở, người ch·ết chỉ có thể là cô, tôi có anh trai là Quan Thế Hầu, Khang Hi sợ hắn thương tâm.

- Cô có không gian, tôi có anh trai tốt và một ông bố hồ đồ, ông trời là công bằng.

Mạnh Hinh tiện tay tháo chiếc vòng bóng loán trên tay nàng, ném xuống mương, nhấc chân lại đạp Nữu Hỗ Lộc thị, Nữu Hỗ Lộc thị dọc theo sườn dốc lăn đến mương, theo dòng nước phiêu xuống dưới chân núi, Mạnh Hinh như là đã thanh trừ xong rác rưởi vỗ vỗ tay, trong đầu suy tính, Mạnh Hinh ngửa mặt lên trời dựng lên ngón giữa,

- Ông trời cũng thật không có mắt, người có không gian chỉ biết đi làm vợ bé, không có tầm nhìn như vậy, ông trời khóc mười ngày mười đêm cũng chắng đủ.

Mạnh Hinh nghĩ rất thoáng, dù có thể bị không gian hãm hại, nhưng có thể đánh chửi Nữu Hỗ Lộc thị một trận, cô thật là sảng khoái từ trong ra ngoài, lửa giận trong lòng hoàn toàn biến mất:

- Đúng là sảng khoái.

Mạnh Hinh thấy Dận Chân còn hôn mê, đi đến bên người hắn, nhấc chân đạp Dận Chân cho bõ giận:

- Dậy nhanh.

Mạnh Hinh thế nhưng thấy được chiếc nhẫn Nữu Hỗ Lộc thị nhét vào tay Dận Chân, Mạnh Hinh nhìn nhìn bốn bề vắng lặng, được lắm, ta là pháo hôi, trọng trách quan trọng nhất sao có thể lơ là, Mạnh Hinh móc chiếc nhẫn ra, cầm lấy, trực tiếp ném vào trong mương, Dận Chân lúc này mở mắt, trước mắt mơ hồ một mảnh, hắn còn nhớ rõ thời điểm nguy hiểm, có một nữ nhân ở bên tai hắn nói:

- Tứ gia.

- Tây Lâm Giác La... Mạnh Hinh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top