Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 83: Thất ý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(83) Thất ý

Edit: icedcoffee0011

An bài này của Dận Chân không có gì đáng trách, Ô Lạp Na Lạp thị bệnh nặng, hậu viện không thể như rắn mất đầu, chỉ là hắn bỏ qua Đồng Giai thị xuất thân cao quý, giao việc của hậu viện cho Mạnh Hinh xử lý, thật là ý vị sâu xa.

Đừng nhìn Mạnh Hinh có anh trai là Quan Thế Hầu, bọn họ cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, nào có thể đuổi kịp một gia tộc có hai hoàng hậu là Đồng gia? Năng lực của Đồng Giai thị có thể bỏ xa Mạnh Hinh hai con phố, việc này người trong hậu viện đều biết, trước khi Quan Thế Hầu trở về, cô chính là nô tỳ hầu hạ người khác, một kẻ dưới từng hầu hạ họ, để cô quản hậu việc, ai phục?

Thị thiếp phía sau Đồng Giai thị trao đổi ánh mắt lẫn nhau, Lý khanh khách vò nát khăn tay, nhưng nàng ta cũng chỉ là một khanh khách, nàng còn có thể làm gì.

Trong lòng Lý khanh khách ngoài nghi ngờ với Dận Chân, còn là bất mãn với con trai duy nhất Hoằng Quân, mặc dù không được Dận Chân sủng ái, có hắn, Lý thị liền có hy vọng, huống hồ đích phúc tấn bệnh nặng, Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn chưởng quản hậu viện, Lý khanh khách nới lỏng tấm khăn đã bị nàng véo thành bánh quai chèo, người sốt ruột nhất không phải nàng.

- Đã là như thế, nếu Tây Lâm Giác La muội muội có việc cần giúp đỡ, có thể tới tìm ta.

Không cần biết trong lòng Đồng Giai thị nghĩ như thế nào, mặt ngoài vẫn là tôn trọng Mạnh Hinh. Mạnh Hinh gần như có thể nhìn rõ suy nghĩ trong lòng của các nữ nhân hậu viện. Chế độ lễ nghi, điều hành quản gia, chưa từng có ai dạy dỗ cô làm thế nào để hoàn thành vai trò của đương gia chủ mẫu, Mạnh Hinh ngoại trừ biết một chút lịch sử, còn lại hết đường xoay sở, chẳng biết cái gì, chỉ biết trong Hồng Lâu Mộng, một căn phòng bếp nhỏ cũng có thể khiến người ta lục đục với nhau, Mạnh Hinh coi như minh bạch, hậu việc phủ Tứ bối lặc không dễ xử lý.

Mạnh Hinh không cho rằng chỉ dựa vào tiểu thuyết, hoặc là chế độ quản lý nhân sự theo kiểu hiện đại là có thể quản lý hậu viện của Dận Chân, không có nhân thủ trong tay, Mạnh Hinh tin rằng chỉ cần cô tiếp nhận, ngày mà hậu viện tứ gia gà bay chó sủa cách không xa, tứ phúc tấn là vị trí không phải ai cũng có thể làm được, ít nhất Mạnh Hinh xác định bản thân mình không thể, mà dù có thể, dựa vào cái gì cô phải giúp đỡ Dận Chân lo liệu hậu viện? Làm tốt thì bị coi là việc nên làm, làm không tốt, lòng dạ hẹp hòi như Dận Chân không chừng sẽ bị người châm ngòi nghĩ đông nghĩ tây.

- Đồng giai trắc phúc tấn đi thong thả, ta... ta... bị... nội thương, đầu váng mắt hoa, ta thật sự là không quản được chuyện này.

Mạnh Hinh nhanh chóng làm ra dáng vẻ nhu nhược, một câu nội thương, hai câu đau đầu, thần y cũng không dám nói không phải thật, dù sao Thanh triều không có siêu âm chụp x quang để mà xác minh, Mạnh Hinh thấy Đồng Giai thị cũng không muốn bỏ lỡ việc quản gia, nàng nguyện ý lao tâm lao lực vì Dận Chân, Mạnh Hinh cũng sẽ không ngăn nàng, mừng rỡ thành toàn cho tâm nguyện này.

Đồng Giai thị ngây người một lúc, cân nhắc không ra Mạnh Hinh có ý đồ gì, đổi một người khác hẳn là sẽ kiêu căng ngạo mạn đáp ứng, Mạnh Hinh khó đối phó từ lâu, Đồng Giai thị lo lắng Mạnh Hinh mượn cơ hội này đi cáo trạng với Dận Chân, đừng nói Mạnh Hinh làm không được, nàng chỉ cần hơi ấm ức, đã tót cái đuôi đi tìm Dận Chân, hoặc đi tìm Ô Lạp Na Lạp thị cáo trạng.

- Ý Tây Lâm Giác La muội muội là sao? Sao ta nghe không hiểu? Tứ gia muốn cô chưởng quản chuyện trong phủ thay cho tứ phúc tấn, nếu cô không thoải mái, thì đi tìm thái y chữa.

Mạnh Hinh xem diễn xuất bình tĩnh đạm nhiên của Đồng Giai thị, biết nàng đang muốn thử mình, ngay thẳng nói:

- Tứ gia giao cho ta, ta cũng có thể làm ơn giao cho Đồng giai trắc phúc tấn, ta đau đầu, đi về trước, ta thấy cô và ta cùng là trắc phúc tấn, cô nhọc lòng một chút vậy, tứ gia sẽ cảm kích cô.

- Tây Lâm Giác La muội muội, nghe ta nói, ta không làm vậy được, tứ gia biết được sẽ trách tội.

Mạnh Hinh đỡ tay Lan Thúy, nhìn ra Lan Thúy kỳ thật ra không tán đồng việc trao quyền quản gia cho Đồng Giai thị, thứ nhất đây là vì Lan Thúy là người của tứ phúc tấn, người tứ phúc tấn kiêng kị lại chính là Đồng Giai thị, thứ hai là vì Lan Thúy hầu hạ cô lâu như vậy, dù Lan Thúy vẫn như cũ trung thành với tứ phúc tấn, nàng cũng có vài phần thiệt tình với Mạnh Hinh, chỉ cần Mạnh Hinh không gây trở ngại đến địa vị của tứ phúc tấn, Lan Thúy vẫn là người có thể tín nhiệm.

Đừng thấy người ta gọi Mạnh Hinh là nữ nhân được sủng ái nhất, trong hậu viện của Dận Chân, cô không có bất luận một thế lực gì, Lan Thúy có thể lo lắng cho cô, Mạnh Hinh vẫn là thật mừng, ai cũng không muốn trở thành con nhím, không có ai dám tiếp cận.

Mạnh Hinh cau mày nói:

- Cô không muốn tứ gia cảm kích mình sao? Không muốn tứ gia cảm thấy cô hữu dụng? Đồng giai trắc phúc tấn, qua lần này sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa, tứ gia hiện giờ bận rộn, cần nội trợ hiền lo liệu trong nhà, tính tình ta đanh đá, dễ đắc tội người khác, không thích hợp, tứ gia vừa rồi là sốt ruột, đợi ngài suy nghĩ cẩn thận cũng sẽ giao sự việc trong phủ cho cô, người tứ gia tin tưởng là cô, Đồng giai trắc phúc tấn cô còn đùn đẩy nữa, có ý nghĩa gì không?

Đồng Giai thị nắm chặt khăn lụa, Mạnh Hinh trào phúng nhìn nàng một cái:

- Ở trong lòng tứ gia ta chính là bùn nhão trét không lên tường, ta làm việc này bất chấp mọi giá, Đồng giai trắc phúc tấn thật sự muốn nghe lệnh ta? Chối từ một chút là khiêm tốn, một khi khiêm tốn quá mức, cẩn thận lại thành giỏ tre múc nước công dã tràng, cơ hội cũng không phải là thường xuất hiện.

Đồng Giai thị cố nén xấu hổ và giận dữ, Mạnh Hinh là nói được làm được, để nàng nói tiếp, người mất mặt mũi vẫn là mình và Dận Chân, Đồng Giai thị vì Dận Chân, chấp nhận nhịn nhục, chấp nhận làm trắc phúc tấn, giờ lại chấp nhận nhẫn nhịn Mạnh Hinh kiêu ngạo, này hết thảy còn không phải là vì suy nghĩ cho tương lai của Dận Chân?

- Nếu Tây Lâm Giác La muội muội nói như vậy, ta có thể hỗ trợ, nhưng tứ gia...

- Ta sẽ nói với tứ gia, Đồng giai trắc phúc tấn cứ yên tâm đi, ta là tiểu nhân không sai, nhưng không phải tiểu nhân âm hiểm ngáng chân đâm sau lưng người khác.

Mạnh Hinh được đỡ Lan Thúy trở về phòng, Đồng Giai thị suy nghĩ xuất thần, rõ ràng nàng đã nhận được quyền quản gia, rõ ràng có thể nhân cơ hội này để Dận Chân nhận ra nàng tốt bao nhiêu, nàng có thể giúp được Dận Chân... rõ ràng hết thảy đều có ích với nàng, Đồng Giai thị cố tình lại có cảm giác nhặt đi thứ đồ mà Mạnh Hinh không cần, thứ nàng coi như bảo bối lại bị người ta cho là rác rưởi.

Thời điểm biết Dận Chân muốn Mạnh Hinh quản gia, Đồng Giai thị không biết có bao nhiêu thất vọng, Dận Chân đột nhiên lại đối xử khác biệt với Mạnh Hinh, làm trái tim nàng đau đớn, tâm tình ngày xưa tưởng đã bình tĩnh lại khó yên lặng, nàng thậm chí muốn Mạnh Hinh lần này nhận đủ bẽ bàng, nhưng chẳng chờ nàng an bài, Mạnh Hinh thoải mái hào phóng ném quyền quản gia cho nàng, Đồng Giai thị nhất thời không biết mình nên vui vẻ hay là thấy mất mát.

- Chủ tử, nên trở về rồi, thái y có lẽ đã xem bệnh xong cho tứ phúc tấn, Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn không đáng trông cậy, trong phủ chỉ biết dựa vào ngài thôi.

Đồng ma ma khuyên nhủ Đồng Giai thị, ám chỉ nàng đây cơ hội tốt để đoạt lấy quyền lực, cho dù tứ phúc tấn có thể tỉnh lại, chỉ cần lấy đi nhân thủ, để tứ gia biết được năng lực của Đồng Giai thị năng lực, chắc chắn sẽ rất có lợi cho tương lai.

Đồng ma ma hạ giọng nói:

- Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn sợ là hỏng đầu óc rồi, lần này nếu ngài không suy nghĩ cho chính mình, ngài cũng nên suy nghĩ thay Nguyên thọ a ca, đại a ca cũng quá hoảng hốt, vậy Nguyên Thọ a ca ... Lý khanh khách cũng có nhi tử.

Trong lòng Đồng Giai thị vẫn còn bứt rứt:

- Ta biết, hiện giờ trọng tâm là không thể để tứ gia phân tâm.

Đồng Giai thị thấy thái y, quan tâm hỏi tình trạng của Ô Lạp Na Lạp thị, thấy cả người Ô Lạp Na Lạp thị được băng bó bằng băng vải, bệnh tình không lạc quan, Đồng Giai thị thần sắc bi thương, nắm lấy bàn tay Hoằng Huy:

- Đại a ca, tứ phúc tấn sẽ khá lên, đừng khóc, ngài đừng khóc.

Hoằng Huy dỏ hồng vành mắt, ma ma bên cạnh lo lắng, thấy chủ tử như vậy, nàng đau lòng muốn chết, Hoằng Huy khàn khàn nói:

- Đa tạ Đồng giai trắc phúc tấn.

Thái y nói rất nhiều, nhưng tổng kết lại đó là tình trạng của Ô Lạp Na Lạp thị rất nguy hiểm, nhưng nói đến chuẩn bị hậu sự thì còn quá sớm, còn khi nào tình trạng bỏng có thể tiến triển tốt hơn, bọn họ không dám khẳng định rõ ràng, Đồng Giai thị lau khóe mắt:

- Xin thái y cẩn thận kê đơn thuốc cho phúc tấn, phúc trông cậy vào thái y.

- Tuân mệnh.

Thái y không dám gật đầu bừa, Đồng Giai thị bắt đầu thay tứ phúc tấn quản gia, bởi vì Mạnh Hinh chủ động nhường ra quyền lợi lần này, Đồng Giai thị không dám vươn bàn tay đến chỗ Mạnh Hinh, Đồng Giai thị cũng là kẻ thông minh, nàng vẫn không đụng vào việc của tứ phúc tấn và Hoằng Huy, nàng bắt đầu xuống tay từ những chỗ rất nhỏ, như con tằm chậm rãi ăn lá nhả tơ, nhưng dù vậy, Đồng Giai thị cũng bị việc vặt trong phủ làm cho mệt đến quá sức, lần đầu tiên cảm thấy làm đương gia phúc tấn không dễ dàng.

Không chỉ có giám sát tình hình dưỡng bệnh của tứ phúc tấn, Đồng Giai thị còn phải làm ra vẻ phụng dưỡng ân cần, bận rộn tứ sáng sớm đến tối mịt, Đồng Giai thị mệt đến gầy đi một vòng, mỗi khi có khách tới thăm tứ phúc tấn, nàng đều đến bên cạnh đứng chờ, không dám lơ là chút nào, rốt cuộc bên ngoài đều đang thảo luận một khi tứ phúc tấn gặp phải chuyện gì, Đồng Giai thị xuất thân từ Đồng gia, lại có nhi tử, không chừng sẽ trở thành kế phúc tấn.

Người tới thăm bệnh cũng chịu cho Đồng Giai thị mặt mũi, nói vậy không có nghĩa là không có người nào mặc kệ nàng ta, tỷ như Bát phúc tấn, nàng ta trực tiếp khinh miệt nói với Đồng Giai thị:

- Tứ gia giao sự tình trong phủ cho ngươi quản thì ngươi có quyền ngồi trước mặt ta?

Mặt mũi Đồng Giai thị mặt tái mét, nhăm nhe đứng dậy, Bát phúc tấn uống một ngụm trà, nàng nói tiếp:

- Nói trắng ra, ngươi cũng chỉ là một trắc phúc tấn, cho dù tứ phúc tấn hiện giờ gặp nạn, hôn mê bất tỉnh, người bọc thành cái bánh không rõ sinh tử, ngươi cho rằng ngươi có thể thay thế người khác, sấn thời cơ làm loạn?

Bát phúc tấn liếc xéo Đồng Giai thị, nhìn vành mắt nàng đỏ lên vì ấm ức:

- Trừ bỏ hậu cung phi tần của Hoàng A Mã ai gặp cũng cần lễ bái, nhà phải có quy củ, nếu tứ gia muốn ta đến thăm bệnh phúc tấn mà phải khen ngợi ngươi, ta đúng là phải hỏi tứ gia rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Mạnh Hinh trùng hợp đứng ngoài cửa dừng bước chân, Bát phúc tấn lợi hại thật.

Gần đây Khang Hi đế rất coi trọng sự kiện phóng hỏa suýt lấy mạng Dận Chân, Dận Chân hiện giờ trừ bỏ ở trong phủ dưỡng bệnh, đánh Thái Cực quyền, thì là nhân cơ hội này thanh tẩy nhân thủ trong phủ, rất nhiều hoàng tử không vừa mắt Dận Chân tham gia sự việc lần này, tựa thật tựa giả, Dận Chân mượn cơ hội này để Khang Hi đế nhìn xem bên dưới huynh hữu đệ cung là sóng ngầm mãnh liệt đến mức nào, hôm nay có thể muốn mạng huynh đệ, ngày mai liền có thể hành thích cha.

Chiêu trò lần này của Dận Chân, ngay cả Bát gia Dận Tự thực lực trải rộng triều dã cũng ăn không tiêu, trừ bỏ Thái Tử thì Dận Tự là người có thực lực đáng gờm thứ hai.

Dận Chân bên ngoài vẫn là người của phe Thái Tử, quan trọng hơn là giả sử sau khi Ô Lạp Na Lạp thị chết bệnh, bên cạnh Dận Chân vẫn còn hai trắc phúc tấn có bối cảnh hiển hách trắc phúc tấn, Bát phúc tấn đây là mượn cơ hội này đả kích Đồng Giai thị, cũng để Khang Hi đế trong cung nhìn xem, phù chính không phải là cử chỉ sáng suốt.

*Khi thiếp được yêu chiều mà vượt qua chính thất, đó gọi là "Sủng thiếp diệt Thê" (宠妾灭妻), thậm chí còn đưa thiếp làm chính thất, đó được gọi là hiện tượng "Phù chính" (扶正).

- Chủ tử.

- Ta và Bát phúc tấn không thân, ta không vào đâu, để Đồng giai trắc phúc tấn chiêu đãi Bát phúc tấn đi.

Mạnh Hinh không có tâm tư tới cửa tìm khó chịu, nên trốn liền phải trốn thật nhanh, hiện giờ đi đến đó để Bát phúc tấn chọc tức, thật đúng là rảnh rỗi tìm vướng bận.

- Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn, từ từ, ta... ta nên làm gì bây giờ?

Hoằng Huy từ đâu xuất hiện, đứng trước mặt Mạnh Hinh, cúi đầu nói:

- Ngạch nương bảo ta nghe ngươi, bảo ta hiếu thuận ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top