Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 92: Chó cắn là chó không sủa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(92) Chó cắn là chó không sủa

Edit: icedcoffee0011

Mạnh Hinh bỏ ra ngoài trước, Dận Chân lại một lần túm chặt cánh tay cô, thần sắc phức tạp, khàn khàn nói:

- Ngươi muốn sống thọ, ngươi muốn sống thái thái bình bình, nhưng ngươi lại cố ý chọc gia tức giận đúng không! Đừng quên ngươi là trắc phúc tấn của gia, cả đời này ngươi không thoát khỏi gia được đâu.

Đầu ngón tay hơi lạnh của Dận Chân đè lên yết hầu Mạnh Hinh, Mạnh Hinh nhẹ giọng nói:

- Ngài không vui thì ngài nên trách ai? Tứ gia, ngài còn thiếp từng nói gì với ngài ở trong cung hay không? Cục diện trước mắt là do chính tay ngài tạo nên.

Dận Chân sau sống lưng tê dại, nhớ lại ngày hôm ấy ở trên vách tường góc chết của Vĩnh Hòa Cung hắn bị Mạnh Hinh đè lại. Mạnh Hinh nói tiếp:

- Thiếp biết mình biết ta chứ, không phải ngài đồng ý, thiếp lúc trước có thể thị tẩm sao? Có lẽ sẽ bị bán đi, có lẽ sẽ bị đánh chết, thậm chí có lẽ có thể đợi a mã thiếp đến đón đi, có vô số khả năng, nhưng quyết định lưu thiếp lại hậu viện của ngài, thiếp cũng đã bằng lòng đón nhận.

- Có lẽ thiếp phải nhắc nhở ngài thêm một lần, việc nên làm thiếp sẽ làm cho đủ, nhưng việc thiếp không cần làm, ngài cũng đừng hy vọng. Hậu viện có rất nhiều người nguyện ý xả thân vì ngài, ngài hà tất tự tìm phiền toái?

Cánh tay Dận Chân giống như đeo chì, rũ xuống hai bên, hắn hỏi:

- Không phải ngươi sợ chết hay sao? Không phải ngươi muốn sống thọ hay sao? Ngươi cho rằng Quan Thế Hầu có thể bảo vệ ngươi cả đời? Gia cho ngươi cơ hội, ngươi chưa bao giờ biết quý trọng.

Dận Chân không nghĩ thông được, Tây Lâm Giác La thị tuyệt đối không phải kẻ ngu dốt, nàng vô cùng thông minh, hắn lần lượt cho nàng cơ hội đến gần hắn, nhưng Mạnh Hinh hết lần này đến lần khác đẩy hắn ra xa. Phút trước bọn họ làm chuyện cá nước thân mật, phút sau đã cách xa vạn dặm, Dận Chân ngu ngốc đến mức không nhận ra, nghiêm khắc mà nói, chỉ là hắn không muốn lãng phí tâm tư vào chuyện nam nữ, cho dù là loại nữ tử nào, hắn muốn thứ gì, các nàng sẽ phải cho hắn.

Không cần biết đó là thân thể, tự tôn, tình cảm, hay sự an ủi, chỉ cần hắn muốn thì không có thứ gì mà hắn không chiếm được. Nhưng hết thảy những suy nghĩ cố hữu này, sai hoàn toàn khi ứng vào Mạnh Hinh, thứ mà hắn muốn, Mạnh Hinh có thể tùy tiện cho bất luận kẻ nào, nhưng duy độc sẽ không cho hắn.

Mạnh Hinh trả lời:

- Đúng, ngài nói không sai, Quan Thế Hầu không thể bảo vệ thiếp cả đời, sống chết của thiếp cũng bị ngài nắm giữ, thiếp không dám nói là thiếp hiểu ngài, nhưng ngày hôm nay thiếp lấy lòng ngài có thể có tác dụng, ngày mai có tác dụng, nhưng ngày sau thì sao? Thiếp chưa bao giờ nghĩ có thể giữ chân ngài bằng tình yêu, cũng sẽ không mơ mộng hão huyền hy vọng mình là một người đặc biệt trong lòng ngài, đặc biệt đến mức ngài sẽ thay đổi cả con người ngài vì thiếp.

Sắc mặt Dận Chân trong nháy mắt trắng bệch, nửa người trên cứng đờ như cục đá, Mạnh Hinh xuyên thấu qua Dận Chân nhìn tượng Phật, kỳ thật cô là một người vô thần cũng vô đạo, cho dù có xuyên hồn qua, cô cũng vẫn là một kẻ vô thần. Bởi vì Mạnh Hinh đã từng khàn cả giọng khẩn cầu Phật Tổ, nhưng cũng chẳng có cứu rỗi nào giáng xuống cuộc đời khốn khổ này.

Vì thế Mạnh Hinh không nghĩ đến tu tập, không màng đến tích đức, chỉ muốn kiếp này kiêu ngạo, tiêu sái.

Câu lấy cổ Dận Chân, Mạnh Hinh nhón mũi chân, con ngươi tĩnh lặng như nước, cô không tin Phật, không tin trời, chỉ tin tưởng chính mình, cô nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng Dận Chân:

- Tứ gia, ngài còn chưa phải quân chủ Đại Thanh, mà cho dù vậy, không phải tất cả mọi thứ đều xoay quanh ngài.

Nhìn Dận Chân tự coi mình là mặt trời, tất cả các hành tinh phải xoay xung quanh hắn, Mạnh Hinh thật là muốn đánh người. Nói cho Dận Chân thì hắn cũng sẽ không hiểu, Dận Chân là hoàng tử, hắn bị mọi người chiều hư rồi, Mạnh Hinh cũng chẳng có tâm tư uổng phí môi lưỡi.

Mạnh Hinh đi rồi, Dận Chân đứng như trời trồng một lúc lâu, ngón tay không tự giác vuốt ve nơi bị Mạnh Hinh hôn lên, con ngươi đen kịt, phảng phất dính phải thứ dơ bẩn gì, hắn dùng tay áo hung hăng chà lau, khóe miệng đỏ lên, cục đá trong ngực Dận Chân áp càng nặng.

Hắn xoay người đi đến trước tượng Phật, quỳ gối trên tấm đệm hương bồ, nghĩ thoáng chuyện từ bối lặc hàng xuống bối tử, nghĩ thoáng chuyện uổng phí mất mười ba năm, nghĩ thoáng chuyện nữ nhân trong hậu viện đường đường chính chính oán trách hắn, thậm chí là không muốn để ý đến hắn, nghĩ thoáng chuyện... hắn không đủ định lực mà bị Nữu Hỗ Lộc thị hãm hại, nghĩ thoáng chuyện Nữu Hỗ Lộc thị gây ra tất cả những khổ sở này trên danh nghĩa là vì hắn, nghĩ thoáng chuyện hắn vẫn còn một đứa con vợ cả... dù phúc tấn vẫn đang nằm liệt trên giường không lúc nào mới tỉnh lại, nghĩ thoáng chuyện hắn phải đối đầu với tất cả gian nan lại lần nữa, nghĩ thoáng việc bị các huynh đệ mỉa mai trào phúng...

Hết thảy hết thảy, đầu óc Dận Chân rối như tơ vò, Dận Chân vân vê chuỗi Phật châu trong tay, đọc Kinh Kim Cương, đọc Đại Nhật Như Lai chú, đọc tất cả các kinh Phật có trong đầu, nhưng đọc kinh Phật cũng chẳng giải quyết được những sự tình đang bủa vây hắn.

Đôi tay Dận Chân ôm đầu, Phật châu làm từ đàn hương kề sát cái trán ngày xưa có thể giúp bình tâm tĩnh khí đọc kinh Phật, lúc này chỉ làm hắn bực bội. Tâm trạng hắn chưa bao giờ tồi tệ như lúc này, hắn túm Phật châu, xé, kéo, lạch cạch, chuỗi hạt bị hắn kéo đứt, Phật châu rơi rụng đầy đất, mặc kệ dây Phật bện chặt vào đầu ngón tay, Dận Chân nhìn máu chảy nhuộm theo sợi dây, theo sau lại hai mắt đỏ đậm, cơ hồ điên cuồng:

- Luẩn quẩn trong lòng, luẩn quẩn trong lòng.

Ống tay áo quay cuồng, Dận Chân bước khỏi Phật đường, Cao Vô Dung thấy chủ tử như Diêm Vương sống, hắn lặng lẽ cách hai bước mà đi theo, hắn xem phương hướng, tựa hồ là đi Tĩnh Ninh Các... nửa đêm đi đến đây, liệu cơn giận trong lòng chủ tử có tiêu bớt? Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn liệu có đốt một mồi lửa cho hỏa hoạn luôn? A di đà phật, Cao Vô Dung niệm trời niệm phật.

Mạnh Hinh trở lại chỗ ở, ăn cơm, rửa mặt, ngủ, sinh hoạt y như ngày thường.

Cho dù Dận Chân có là bối tử, Nội Vụ Phủ sẽ không quá nghiêm khắc, ai bảo đảm được Dận Chân sang năm có quay về vị trí cũ hay không, dù sao hắn cũng là hoàng tử do Hiếu Ý Hoàng Hậu nuôi nấng, địa vị trong cung của Đức phi cũng đã vững.

Cô đang ngủ ngon lành, đột nhiên cảm giác bị bóng đè, lại giống như bị thứ quỷ quái gì liếm hôn, trên cổ ẩn ẩn cảm giác đau đớn, chẳng lẽ là oppa quỷ hút máu? Mạnh Hinh đúng là từng mơ được gặp quỷ hút máu đại nhân đẹp trai cao to.

Mạnh Hinh trợn mắt, nương theo ánh nến chập chờn nhìn ra gương mặt đen như than cần phát tiết buồn bực của Dận Chân, cô theo bản năng trốn tránh vào bên trong, cô bị Dận Chân gắt gao cắn, cổ đau:

- Tứ gia... tứ gia... nói chuyện đàng hoàng... đừng như là... không nói...liền...cắn người... như vậy không tốt đâu...

Dận Chân để lại trên cổ cô một loạt dấu răng, hận không thể một ngụm nuốt chửng người dưới thân, lời nói đứt quãng kia dễ dàng làm người ta hiểu lầm hắn là cái thứ không biết nói chỉ biết cắn người, đáng chết, nàng cố ý...

Dận Chân cắn lên môi Mạnh Hinh, nếu để cho nàng nói chuyện, nàng nhất định sẽ dùng một đống lý do bao biện với hắn, đến lúc đó hắn chỉ biết tức giận, dưới cục diện hiện giờ, hắn không thể tổn thất thêm Quan Thế Hầu.

Dận Chân kéo chân nàng, cách quần lót sờ sờ vào u cốc, một tay kéo quần áo của mình, trực tiếp lôi ra hung khí đâm người, Mạnh Hinh biết thân thể này thật rất chặt, quá dễ bị thương, bằng không nguyên chủ cũng sẽ không đau đớn đến mức hồn phi phách tán.

Mạnh Hinh nghĩ thầm, nếu để Dận Chân cứ như vậy vọt vào, hoặc là cô bị làm chết, hoặc là bị thương nặng, môi Mạnh Hinh vẫn bị gặm nhấm, để lại từng dấu răng, nhưng tay lại tinh chuẩn nắm lấy hung khí của Dận Chân, trước khi Dận Chân tức giận, hai ngón tay cùng lòng bàn tay nặng nhẹ thích hợp vừa sờ vừa kẹp. Dận Chân không ngăn được rên một tiếng trầm thấp từ cổ họng, che đậy thân thể Mạnh Hinh, ngậm lấy vành tai cô:

- Ưm...

Mạnh Hinh thở phào một hơi, nhẹ giọng nói:

- Tứ gia, ngài thật sự muốn thiếp bị đâm chết sao?

Khen ngợi phương diện nào đó của nam nhân cũng cần kỹ xảo, Dận Chân cắn lên vành tai cô, như khen thưởng. Con ngươi Mạnh Hinh thanh lãnh:

- Thiếp nói không muốn, ngài có nguyện ý nghe?

Mạnh Hinh nhìn con ngươi đen kịt của hắn, lại nhéo hung khí trong tay, tự giễu cười nói:

- Một khi đã như vậy, thiếp liền giúp gia nguôi giận một chút.

Theo sau đó Dận Chân như là qua lại giữa thiên đường và địa ngục, Mạnh Hinh chẳng khác chi hóa thân của xà tinh, quấn quanh hắn, mỗi lần hắn sắp thăng hoa lên tận trời, đều bị Mạnh Hinh lấp kín nơi phát tiết, một lần lại một lần, Dận Chân muốn kéo Mạnh Hinh ra, nhưng lại nhịn không được mà nghĩ nàng sẽ dùng thủ đoạn gì lên người mình, nếu hôm nay Mạnh Hinh dụ hoặc hắn, Dận Chân chắc chắn hắn sẽ chẳng đối ứng kịp mà đồng ý hết thảy.

Mạnh Hinh nghiên cứu Dận Chân từ trên xuống dưới thật thấu triệt, chỗ này là nơi mẫn cảm, chỗ này chỉ cần hôn nhẹ nhàng là đủ, còn có chỗ này, thì ra cái tai Dận Chân khi động tình sẽ ửng hồng, đúng là phát hiện lớn, bằng không cô viết một cái sổ tay khuê phòng vậy?

Trước nửa đêm Mạnh Hinh nghiên cứu Dận Chân, sau nửa đêm Dận Chân bắt được cơ hội tử hình Mạnh Hinh ngay tại chỗ. Hai người triền miên vắt kiệt tinh lực của nhau, Mạnh Hinh mệt mỏi chẳng muốn động đậy nữa, chỉ có thể cạn kiệt mà rên:

- Ư... Ưm...

Vẫn là thất bại, thể lực không đủ, quả nhiên bài thể dục tình yêu không thể dựa vào kinh nghiệm mà phải dựa vào thể lực. Dận Chân vuốt ve gương mặt Mạnh Hinh, khàn khàn cười nhẹ:

- Cũng rất đa dạng.

- Quá khen quá khen.

- Lại đến một lần.

Mạnh Hinh nhấc chân đá cẳng chân Dận Chân, lúc này vốn dĩ chẳng còn sức lực, cho nên không khác gì gãi ngứa. Dận Chân mượn cơ hội bắt mắt cá chân tinh tế của nàng, nhìn bộ dáng mềm mại của Mạnh Hinh, Dận Chân thư thái trong phút chốc:

- Ý tứ Hoàng A Mã là muốn ngươi quản gia, cho đến khi phúc tấn tỉnh táo lại.

Mạnh Hinh bất chấp chân cẳng mềm xốp, giãy giụa:

- Vẫn là từ bỏ đi, thiếp có chút này sao có thể quản gia?

- Là khẩu dụ của Hoàng A Mã, ngươi dám kháng chỉ?

Mạnh Hinh tròng mắt chuyển động, mềm như bông nói:

- Thiếp không cần cái gì hết, thiếp chỉ cần tứ gia thôi, vinh hoa phú quý cái gì, quyền lợi quản gia cái gì, trong mắt thiếp đều không có quan trọng như tứ gia ngài... thiếp...

Dận Chân dùng cái hôn ngăn chặn miệng Mạnh Hinh, sau một lúc lâu, Dận Chân nói:

- Đừng ghê tởm gia có được không?

Mạnh Hinh cuốn chăn, ha hả cười trộm, Dận Chân nghi hoặc hỏi:

- Cười cái gì?

- Không có việc gì.

- Nói!

Mạnh Hinh đưa lưng về phía Dận Chân:

- Không có gì thì nói như thế nào? Thiếp cười một chút cũng cần nguyên nhân sao? Ngài sống thật mệt.

Dận Chân che đậy cái trán, mệt không? Hắn sống có mệt không?

Mạnh Hinh vui vẻ nghĩ, cho cô quản gia thì cũng không sao cả, nhưng nghiệp lớn đào hố là chuyện trường kì.

Hôm sau, Dận Chân đi Phật đường chép kinh thư, Mạnh Hinh uống nước trà do Tiền thị đệ dâng lên. Mạnh Hinh ý xấu nhìn chân Tiền thị:

- Hán nữ không bó chân hả?

- Đó là tập tục xấu.

Tiền thị tâm không hoảng ý không loạn đáp, Mạnh Hinh bừng tỉnh cười:

- Ồ, là tập tục xấu ư, nhưng ta nghe nói nam nhân rất thích như vậy, bằng không ngươi thử xem? Không chừng có thể khiến tứ gia nhìn ngươi bằng con mắt khác.

Tiền thị hận không thể cắn chết Mạnh Hinh, nhưng hôm nay nàng chỉ có thể bên cạnh hầu hạ, địa vị cao thấp quyết định hết thảy.

- Tây Lâm Giác La trắc phúc tấn, Đức phi nương nương mờ ngài vào cung thương lượng chuyện tuyển tú.

Thế là Mạnh Hinh dưới ánh mắt hâm mộ ghen tị của Đồng Giai thị, ngồi xe ngựa tiến cung, tuyển tú sao, cô nên giúp Đức phi chọn cho Dận Chân những cô nàng như thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top