Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(truyện được đăng tại flowerbloomnight.wordpress.com)

Sau khi rời khỏi sân thượng, cả người Chu Cẩn Đồng mới được thả lỏng.

Phương Hội Thanh ngồi ở trên bậc thang, hai tay ôm chặt người, nhìn Chu Cẩn Đồng.

“Xong rồi chứ?”

“Ừ! Chúng mình mau về thôi.”

Phương Hội Thanh gật đầu, khoác tay cô.

Lúc xuống lầu lại bất ngờ gặp được Bách Vũ, Chu Cẩn Đồng cùng Phương Hội Thanh đều ngơ ngác, sửng sốt khi thấy cậu tới gần. Gương mặt của cậu vẫn lạnh lùng, khi thấy hai người thì lông mày có chút giãn ra, sau đó lại nhíu lại.

Phương Hội Thanh không thích cậu ta, đương nhiên sẽ không cho cậu sắc mặt tốt.

Chu Cẩn Đồng nhìn cậu ta mỉm cười chào hỏi, cùng Phương Hội Thanh tiếp tục đi xuống lầu. Bách Vũ nhìn chăm chú vào  bóng dáng rời đi của hai người, thu lại cánh tay vừa vươn ra, ngẩng đầu nhìn về hướng sân thượng, không nói gì đi xuống lầu.
Sau khi chia tay Phương Hội Thanh, Chu Cẩn Đồng bằng tốc độ nhanh nhất trở về nhà, nhà cô mở cửa hàng bán hoa, đều do một tay mẹ của cô xử lý, Chu Cẩn Đồng sau khi tan học sẽ về nhà giúp. Cô vào cửa hàng, hương hoa trong phòng tỏa ra ngào ngạt, một người phụ nữ với khuôn mặt ôn hòa đứng sau quầy, bà đang gói một bó hoa giấy.

“Mẹ, con về rồi.”

Chu Cẩn Đồng cầm lấy đơn hàng, hỏi

 “Bó hoa này phải giao khi nào ạ?”

“7 giờ sáng ngày mai.” Cố Cầm Nam nói “Cơm mẹ nấu rôi, con lên nhà ăn cơm trước đi, nhớ phải làm bài tập.”
“Vâng.”

Chu Cẩn Đồng đáp ứng, không nhúc nhích, tiếp tục hỏi “Đưa đến đâu ạ?”
“Phố Xuân Yến ở Nam Thành, số nhà 16.” Cố Cầm Nam đưa mắt nhìn địa chỉ ghi trên sổ bà đã nhớ rõ, động tác trên tay mau lẹ,thắt xong dải lụa cuối cùng thì bó hoa cũng đã được hoàn thành. Bà đem hoa để lên trên giá, thấy cô vẫn bất động, thúc giục “Đừng đứng ngốc ở đấy nữa, mau lên nhà ăn cơm. Mẹ còn hai bó hoa nữa phải gói, đừng quấy rầy mẹ”
Chu Cẩn Đồng cũng biết gói hoa, nhưng tay nghề của cô không tinh vi bằng Cố Cầm Nam, cho nên Cố Cầm Nam dù vội cũng sẽ không nhờ cô giúp.

Chu Cẩn Đồng dạ một tiếng, đi lên nhà. Nhà của hai mẹ con cô là ngôi nhà nhỏ hai tầng, tầng một là cửa hàng bán hoa, tầng hai là nơi ở của hai người. Ngôi nhà này không lớn những vẫn có đủ một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp nhỏ và một nhà vệ sinh. Cô vén rèm cửa lên, lọt vào trong tầm mắt chính là chiếc giường đơn trong phòng khách, đây là nơi mà Cố Cầm Nam ngủ.
Đôi mắt Chu Cẩn Đồng hơi tối đi, mang cặp sách vào phòng ngủ, sách vở trên bàn tối hôm qua bị cô bày bừa ra đã được sắp xếp lại gọn gàng, mặt bàn vô cùng sạch sẽ. Mở đèn bàn lên, nhìn cuốn lịch ở góc bàn, mặt trên bị cô viết chi chít, thời gian đến lúc thi đại học cũng chỉ còn hơn trăm ngày nữa, cuộc đời cô về sau như thế nào đều quyết định dựa vào kỳ thi này.

Bình ổn lại tâm trạng, Chu Cẩn Đồng ăn cơm trước, sau đó ngồi vào bàn bắt đầu học tập.

Sáng sớm hôm sau, cô dậy sớm hơn nửa giờ so với mọi ngày, rửa mặt xong, ăn bữa sáng, lập tức lấy mấy bó hoa trên kệ, vội vội vàng vàng thu xếp rồi nói với Cố Cầm Nam

“Mẹ,chỗ này con tiện đường đi qua, để con giao cho.”
“Được rồi, con đi đường cẩn thận chút.” Cố Cầm Nam gật đầu nói, “Địa chỉ có ghi ở trên đó, đừng đưa sai”
“Vâng, con biết rồi.” Chu Cẩn Đồng lấy tờ giấy ghi địa chỉ, ôm hoa ra cửa. Phố Xuân Yến là khu phố sang trọng nhất nhì Nam Thành, bên trong đều là những biệt thự vô cùng hòa nhoáng, mỹ lệ. Những người ít kinh nghiệm lần đầu tiên đến con phố này như Chu Cẩn Đồng tất nhiên sẽ bị cảnh vật tráng lệ bên trong làm cho ngơ ngẩn. Những ngôi biệt thự tao nhã điểm xuyết màu xanh của lá cây, con đường hai bên ngập tràn sắc màu rực rỡ của các loài hoa. Đi qua một đoạn đường mà Chu Cẩn Đồng như vào lạc thế giới thần tiên, mùi hương làm say lòng ngươi đi từ mũi đến tận trái tim làm tâm trạng cô tốt hơn bao giờ hết. Cô vừa đi một bên cảm thán, phòng của người có tiền có khác, lớn hơn nhà cô vài lần chứ chẳng vừa.

Khu Hòa Đình số nhà 16.
Chu Cẩn Đồng ấn chuông cửa. Cánh cổng son to lớn được mở ra, bước ra là một người tuổi phụ nữ trung niên tầm 50 tuổi, ngời còn buộc tạp dề, hia tay xoa lên mặt, đi đến trước mặt Chu Cẩn Đồng đang đứng ở cửa sắt

“Cháu là…?”
“Xin chào, cháu đến từ cửa hàng hoa.” Chu Cẩn Đồng cười ôn hòa, đưa hoa cho bà ấy.
“Hoa?” Người phụ nữ trung niên ngẩn người, lui qua một bên, “Cháu vào đi, phu nhân đang ở bên trong.”
Chu Cẩn Đồng câu nệ gật đầu.
Đi qua cửa sắt là cái sân rất rộng lớn, chủ nhân căn nhà có lẽ cũng là người yêu hoa, bày rất nhiều chậu hoa trong sân, màu sắc và hoa văn cũng được phối hợp hài hòa. Chu Cẩn Đồng không dám nhìn loạn, mắt thấy cách người trước mắt một khoảng lớn, cô liền vội vàng đuổi theo.
“Phu nhân, có người đưa hoa tới.” Người phụ nữ trung niên hướng bàn ăn nói. Chu Cẩn Đồng đi qua xem, trên bàn ăn cách đó mấy mét có một người phụ nữ đang ngồi, khí hậu đầu xuân bà mặc một bộ sườn xám màu xanh lục đậm, khoác áo lông màu trắng, mái tóc đen nhánh hơi cong có cài một chiếc trâm, cả người ung dung mỹ lệ.
Chu Cẩn Đồng nhìn đến ngây người.
Dung Mạn Lệ nghe vậy, ngước mắt hỏi “Là ai đưa?”
Người phụ nữ trung niên nhìn về phía Chu Cẩn Đồng, cô vội vàng nói: “Là vị tiên sinh họ Phó.”

Tờ giấy ở trong túi cô không cách nào lấy ra, lúc gần đi xem cũng chỉ nhớ kỹ họ. Dung Mạn Lệ vừa nghe, liền nở nụ cười, từ ghế trên đứng dậy, bước chân dài lắc mông đi đến trước mặt cô, cười nói

“Nhất định là Minh Lâm mua.”
Chu Cẩn Đồng lấy hóa đơn ra “Phiền ngài ký xác nhận vào đây, cảm ơn.”
Dung Mạn Lệ tâm tình sung sướng, lưu loát ký tên,  đưa tay nhận hoa, yêu thích không muốn buông tay, khuôn mặt tràn ngập vẻ ôn nhu.
Chu Cẩn Đồng hoàn thành nhiệm vụ, gật đầu hỏi đường đi ra ngoài, bỗng nhiên thấy có chỗ nào không đúng. Cô nhớ rõ tên người mua là hai chữ.  Như muốn khẳng định suy nghĩ của mình, cô liền lấy tờ giấy trong túi ra xem. Quả thật có hai chữ.
Phó Trì.
Cô cũng không thắc mắc quá lâu. Khi cô tới lớp, Phương Hội Thanh còn chưa đến, cô vừa vào cửa liền đụng phải Bách Vũ đứng trước cửa.
Chu Cẩn Đồng theo thói quen cười cười.
Mặt Bách Vũ vô cảm, dời mắt đi.
Gãi gãi đầu, Chu Cẩn Đồng ngồi vào chỗ mình, đối với thái độ của Bách Vũ với mình cô cũng quen rồi, có thể thấy cậu ta thực sự ghét cô.

Bất quá cũng không quan trọng, cô nhét cặp sách vào bàn thì đụng phải một vật, vang lên âm thanh sột sọat của túi nilon, so với không gian yên lặng trong lớp thì quả thực rất chói tai. Chu Cẩn Đồng cúi đầu nhìn vào trong, trong ngăn bàn của cô có hai thanh kẹo kèm một tờ giấy nhỏ, của ai đây? Cô nghi hoặc, nhìn khắp lớp, không ai chú ý tới cô cả.
Hai thanh kẹo là vị socola cô thích nhất.

Cũng là loại mà cô thường ăn.

Đây là cố ý đưa cho cô! Chu Cẩn Đồng mấp máy môi, mở tờ giấy ra, chữ viết trên đó giống hệt với nét chữ trong thư tình hôm nọ.

“Tại sao lại bỏ về?”
Chính là nội dung của tờ giấy.
Chu Cẩn Đồng nhất thời dở khóc dở cười, hôm qua cô đã nói rất rõ ràng, cậu ta lại cố tình không chịu hiểu, hơn nữa hôm qua gặp cũng không nói lời nào, xong bây giờ lại đưa cô kẹo và giấy nhắn,rốt cuộc hắn ta để lời cô nói ở đâu vậy?
Cất tờ giấy, Chu Cẩn Đồng tính tìm hắn một lần nữa.

Thời gian học buổi sáng kết thúc rất nhanh, giờ cơm trưa, Phương Hội Thanh lôi kéo Chu Cẩn Đồng chậm chạp đi đến nhà ăn. Trường học hai người có hơn nghìn học sinh, ăn cơm cũng không khác gì đi đánh giặc, đến chậm một chút thì chỉ có nhịn ăn.

Hai cô tuy đến sớm một chút nhưng vẫn không tránh khỏi việc xếp hàng, Chu Cẩn Đồng tự động xếp hàng phía sau, đột nhiên cảm giác có một tần mắt mãnh liệt hướng về phía mình, nhìn chăm chằm đến mức lưng cô đều tê dại. Cô quay đầu lại nhìn nhìn, chỉ thấy toàn người đi đi lại lại, không có ai đứng yên cả. Có lẽ do cô nhạy cảm quá, cô lắc lắc đầu, chắc là đọc sách nhiều quá nên hồ đồ luôn rồi.

“Nè, cho cậu xương sườn.”

Phương Hội Thanh gắp một miếng xương sườn rất nhiều thịt cho vào khay cơm của Chu Cẩn Đồng, trước khi dời đũa còn tiện thể gắp thêm một miếng cá “May là đến sớm, chậm một chút nữa thì hết đồ ngon để ăn rồi.”
“Đúng thế.”

Chu Cẩn Đồng cắn một miếng xương sườn.
“Cậu có nhớ tên của người hôm qua không?”

Phương Hội Thanh biết rõ việc buổi sáng bèn hỏi.

Chu Cẩn Đồng cắn cắn đũa, lắc đầu nói “Chỉ thấy lớp thôi. Nhưng mà cậu ta rất đẹp trai, nếu gặp lần nữa chắc chắc tớ sẽ nhận ra.”
“Tớ muốn đi với cậu.” Phương Hội Thanh xung phong nhận việc, cô luôn có lòng hiếu kì đối với người đẹp, hơn nữa người này cũng là người đầu tiên dám theo đuổi Chu Cẩn Đồng, quả thực khiến cho cô vô cùng tò mò.

“Được.” Chu Cẩn Đồng cười.
Khi dọn bàn ăn, cô lại có cảm giác kỳ quái bị nhìn chằm chằm. Chu Cẩn Đồng nhìn quanh, ai ai cũng đi lại rất vội vàng, không ai có thời gian để ý tới cô hết. Cô nhíu mày, cố áp xuống cảm giác quái dị trong lòng, gương mặt tươi cười đi theo Phương Hội Thanh ra ngoài. Khi đi tới cửa, Phương Hội Thanh đột nhiên thét một tiếng chói tai.
“Phó, Phó…”

Phương Hội Thanh lắp bắp nói không rõ, ngón tay chỉ chỉ. Chu Cẩn Đồng nhìn theo hướng tay cô nàng, bỗng ngây ra, đó chẳng phải người đưa thư tình cho cô hay sao? Cô còn chưa đi tìm hắn, hắn đã tự mình dâng tới cửa.
Khó có được cơ hội, Chu Cẩn Đồng bỏ Phương Hội Thanh qua một bên, chạy chậm đến trước mặt Phó Trì. Hắn cúi đầu ăn cơm, một bên sườn mặt đẹp như muốn tỏa sáng.

Những tia nắng mặt trời nhảy nhót ngoài sân.

Phó Trì ngẩng đầu, con ngươi sau một giây kinh ngạc liền trở nên bình tĩnh, nhàn nhạt nói

“Là chị à, có việc gì không?”
Hắn quá mức bình tĩnh.
Chu Cẩn Đồng không biết nói thế nào, xung quanh bắt đầu có người chú ý, nhỏ giọng bàn tán, cô da mặt mỏng liền không nhịn được đỏ mặt. Gương mặt một tầng ửng hồng, đôi mắt trong trẻo phản chiếu hình ảnh của hắn, Phó Trì ngây người một chút, buông đôi đũa xuống, cười cười

“Tìm nơi nào khác yên tĩnh hơn được không?”
Chu Cẩn Đồng gật đầu.
Phó Trì đứng dậy, khi đi ra ngoài thấy cô vẫn ngây ngốc không di chuyển, bèn trêu chọc “Muốn em dẫn chị đi à?”
Chu Cẩn Đồng lại lần nữa đỏ mặt, không ngừng lắc đầu “Không, không cần, chị tự đi được.”
Phó Trì cười.
Hai người một trước một sau ra khỏi nhà ăn, Phương Hội Thanh sau khi kinh ngạc trong đầu lại toàn dấu chấm hỏi, Đồng Đồng quen Phó Trì như thế nào vậy?
Thật kì diệu…

Tại rừng cây nhỏ phía sau khu dạy học, Phó Trì dựa một chân vào tường, hạ mí mắt nhìn người trước mặt. Ngày hôm qua không nhìn kỹ, hiện tại mới thấy cô thật đẹp, đôi mắt long lanh, lấp lánh những tia sáng bên trong, cánh môi hồng nhuận như đóa hoa nở rộ, bộ đồng phục rộng bao lấy dáng người tinh tế, yểu điệu.

“Cái này…”

 Chu Cẩn Đồng lấy tờ giấy cùng thanh kẹo trong túi ra

“Chị không thể nhận, em mang về đi. Hôm qua chị đã nói rõ rồi, em đừng tặng đồ cho chị nữa, chị ngại lắm!”
Phó Trì thu lại vẻ mặt, liếc mắt nhìn đồ trong tay cô, cảm thấy đáng tiếc cho người tặng. Nhưng hắn cũng không có ý định nói ra.

Trò chơi này quả thực rất vui.
Hắn cúi đầu nhìn ngực cô chăm chú, có lẽ là do ánh mắt của hắn quá mức chuyên chú, Chu Cẩn Đồng cảm giác nơi đó bất giác nóng lên, vội dùng tay che lại. Phó Trì giương mắt, cười cười, nhẹ giọng nói

 “Chu Cẩn Đồng”

Tiếng nói của hắn dịu dàng ôn nhu, tên cô phát ra từ miệng hắn như một dòng điện xẹt qua người. Lần đầu tiên Chu Cẩn Đồng phát hiện, tên của mình thật là êm tai.

Cáo: vui lòng không re up khi chưa được sự đồng ý

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top