Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Cẩn Đồng hỏi trực tiếp.

Phó Trì cũng không phủ nhận, gật đầu: “Ừm, là dao của tôi.”

Trả lời thành thật khiến Chu Cẩn Đồng thoáng chốc không biết nói gì, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng hắn, lộ ra vẻ nghi hoặc.

Phó Trì cười, đôi mắt bị mái tóc dài che khuất: “Tôi chỉ muốn được tiếp xúc với chị nhiều hơn.”

“Vậy em cũng không thể dùng phương thức cực đoan như vậy, em không sợ đau sao?”

Chu Cẩn Đồng thật sự muốn bổ đầu hắn ra, để xem rốt cục bên trong hắn suy nghĩ cái gì, mà dám làm ra chuyện nghiêm trọng như thế

“Sợ.” Âm cuối Phó Trì khẽ giơ lên “Được chị quan tâm, tôi có bị đau cũng không sợ.”

Điểm này Chu Cẩn Đồng không thể bì được, cô đặc biệt sợ đau, mỗi khi cô bị hoa đâm vào tay đều phải thổi cả  nửa ngày. Nói đến đây, thân là đàn chị lớn tuổi hơn hắn, hắn lại là con của dì Mạn Lệ, Chu Cẩn Đồng vẫn phải lên tiếng nhắc nhở:

“Thân thể là của chính mình, phải biết trân trọng, về sau đừng như thế nữa.”

Phò Trì ngoan ngoãn gật đầu.

Trong lòng lại nghĩ, để về sau rồi nói.

Đi hết con phố, Phì Trì một mực đòi đưa cô đến đầu ngõ, Chu Cẩn Đồng đành phải đồng ý. Lúc đi qua phòng khám gặp Triệu Bồi đi đổ nước, ngước mắt lên liền nhìn thấy Chu Cẩn Đồng cùng với thiếu niên đáng sợ ở bên nhau, trong lòng lộp bộp một tiếng, tay nắm chặt cái ly, vẫy tay gọi cô qua:

“Đồng Đồng à, lại đây, chị có việc tìm em.”

Chu Cẩn Đồng dạ một tiếng, bỏ Phó Trì qua một bên rồi chạy lại đó.

Phò Trì không thích cái cô bác sĩ này, hắn đứng từ xa không cần đoán cũng biết cô ta muốn nói gì, thật nhàm chán.

Chu Cẩn Đồng vừa đi qua, Triệu Bồi liền lôi kéo cô, khẩn trương:

“Không phải đã dặn em cách xa hắn rồi sao?”

Biết được cô ấy lo lắng cái gì, Chu Cẩn Đồng cảm kích cười:

“Không sao đâu, chị Bồi Bồi, em ấy là con trai của bạn mẹ em.”

“Là như vậy à.”

Có một tầng quan hệ như vậy, Triệu Bồi cũng yên tâm hơn chút, nhưng tưởng tượng đến ánh mắt đáng sợ của thiếu niên đêm đó, con dao con bị cô giữ lấy còn để trong ngăn kéo, trong lòng cô vẫn còn thấy hơi sợ:

“Bất quá hắn có thể tự đối với bản thân làm ra chuyện như vậy, tương đối đáng sợ, em tiếp xúc với hắn vẫn nên chú ý.”

“Dạ, em biết rồi, cảm ơn chị Bồi Bồi.”

Chu Cẩn Đồng gật đầu, đem lời nói để vào trong lòng, đưa mắt nhìn Phó Trì một thân lẻ loi đứng yên ở đó, thỉnh thoảng nhìn về bên này, lại cảm thấy hơi chút đáng thương.

Cô vẫy tay: “Chị Bồi Bồi, em về nhà trước.”

Triệu Bồi: “Ừ, được.”

Chu Cẩn Đồng lại về phía Phó Trì, Triệu Bồi nhìn một lúc sau đó cầm cái ly quay lại phòng khám. Phó Trì thu mắt, cũng không hỏi cô, cùng cô sóng vai đi vào ngõ, càng đi càng an tĩnh, hương hoa từ nhà cô tỏa ra cũng ngày càng ngào ngạt.

Phó Trì ngửi ngửi: “Bên trong có cửa hàng bán hoa.”

“A, là nhà chị.” Chu Cẩn Đồng nói: “Kể cũng thật khéo, lúc trước em cũng đã từng đặt hoa hồng của nhà chị.”

A, lần đó à.

Phó Trì nhớ tới, cười:

“Hóa ra lời nhắn nhận hoa trong điện thoại là của đàn chị, thật có duyên.”

Chu Cẩn Đồng cũng cảm thấy như vậy, chủ yếu là Phó Minh Lâm cũng đặt hoa vào ngày đó, chỉ khác là một đóa hoa bách hợp. Sau này Cố Cầm Nam nhớ lại, đó là ngày sinh nhật của Dung Mạn Lệ. Còn hơn 100m nữa là về đến nhà cô, Phó Trì dừng bước, thấy được biển sáng “Cẩn sắc hoa nghệ”, cười nói:

“Tới rồi.”

“Ừm, cảm ơn em đã đưa chị về.” Chu Cẩn Đồng nói:  “Em cũng mau trở về đi, về muộn dì Mạn Lệ lại lo lắng.”

Phó Trì gật đầu: “Ngày mai gặp.”

Chu Cẩn Đồng nhìn bóng hắn đi xa mới xoay người trở về nhà mình, Cô Cầm Nam đang ngồi sau quầy tính sổ, trên giàn hoa treo mấy lẵng hoa lủng lẳng, cô đi qua nhìn mấy tấm thiệp ghi chú, đều là giao vào ngày mai, hơi nóng nảy.

Cố Cầm Nam thấy cô, vội nhắc nhở cô:

“Về rồi đấy à, lên lầu ăn cơm đi, canh gà hầm phần con đấy.”

“Hôm nay là ngày gì vậy, lại hầm canh gà cho con.”

Chu Cẩn Đồng ngày thường không phải thích ăn đồ ăn mặn, thường xuyên ăn cá là bởi Cố Cầm Nam cho rằng ăn cá nhiều mới thông minh. Cô Cầm Nam nói:

“Cũng không có gì đặc biệt, buổi sáng đi chợ mua thức ăn liền thấy có bán tim phổi gà, nghĩ đến con chuẩn bị thi đại học liền mua về cho con tẩm bổ.”

Chu Cẩn Đồng hiểu rõ gật đầu, đi lên lầu.

Canh gà trên bếp toả hơi nóng thơm phức khắp phòng. Cô tắt bếp, dùng thìa múc nửa bát sứ canh, hơi nóng truyền khắp bàn tay. Bên ngoài bầu trời tối đen, đối diện với quán trà lầu 2 vẫn còn sáng đèn, từ nhà cô có thể nhìn rõ ràng cảnh phía đối diện. Chu Cẩn Đồng đi đến bên cửa sổ, bóng đêm yên lặng bao trùm.

Con đường mờ mờ tỏ tỏ, đèn đường không chiếu sáng hết mọi ngóc ngách, chỉ có thể dựa vào ánh đèn của cửa hàng. Chu Cẩn Đồng đưa mắt nhìn xung quanh, ngọn đèn phía xa xa, lộng lẫy tới cực điểm.

Phó Trì lúc này hẳn là lên xe rồi.

Chu Cẩn Đồng đột nhiên nghĩ tới, cô thu mắt, tình quay về phòng liền xuất hiện dư quang, đầu hẻm nơi cột điện dường như có bóng người lướt qua.

Cô nhìn không rõ, liền quay đầu nhìn lại, cái gì cũng không có.

Có lẽ cô nhìn nhầm.

Chu Cẩn Đồng cũng không suy nghĩ sâu hơn, uống canh gà rồi vào phòng, kéo lại màn ngăn cách với không gian bên ngoài.

Từ sau lần Văn Triều không cẩn thận đá cầu trúng Phương Hội Thanh trên sân thể dục, bọn họ ngày càng thân thiết, đến nỗi Chu Cẩn Đồng cảm thấy bản thân thật dư thừa. Mỗi khi tới giờ cơm trưa, Văn Triều liền chạy tới, lôi kéo Phương Hội Thanh nói một đống lời, tới lúc tan học, Phương Hội Thanh cũng sẽ nhanh chóng thu dọn rồi không đợi cô đã chạy mất dạng.

Đối với tất cả những việc này, Chu Cẩn Đồng rất phiền nhiễu.

Bạn bè cô không nhiều lắm, chỉ có Phương Hội Thanh là chơi thân nhất, mà dạo gần đây Văn Triều đã lôi kéo toàn bộ sự chú ý của Phương Hội Thanh, cô thật lâu đã không ăn chung một bữa cơm với Phương Hội Thanh, ngồi xuống nói chuyện.

Thấy không, vừa tới giờ cơm, Văn Triều đã tới rồi.

Cũng không thấy vắng buổi nào nha.

Phương Hội Thanh thấy cậu ta liền vui vẻ, còn người phía sau nhìn cậu ta bằng ánh mắt không chút thiện cảm.

“Các em là đang đến sân thể dục à?”

Văn Triều không có mang khay đồ ăn.

“Đúng rồi, hôm qua anh họ Lâm Trì tới nhà em chơi, em cố ý xin chữ ký của anh ấy giúp chị “

“Ôi đệch, thật không?”

Phương Hội Thanh kích động nắm lấy tay cậu ta, đôi mắt sáng rực lên.

Văn Triều tay hơi cứng lại, chớp chớp mắt, biểu tình hơi ngưng lại một chút rồi khôi phục lại như bình thường:

“Đúng vậy, trong cặp sách của em, đợi lát nữa chị đi lấy với em.”

“Được được được.”

Phương Hội Thanh đáp ứng liền 3 lần, đối với việc ăn cơm hoàn toàn không hứng thú, sợ buồi chiều đi học đói, vội vàng nhét mấy thứ vào miệng nhai:

“Chị ăn xong rồi, đi thôi, lấy chữ ký của thần tượng.”

Chu Cẩn Đồng:…

Cô lớn như vậy cũng chưa bao giờ bị coi như không khí.

Cô giật giật môi, gọi: “Hội Hội…”

Phương Hội Thanh không đợi cô nói chuyện, vội vàng đứng dậy, thúc giục Văn Triều:

“Chúng ta đi nhanh đi.”

Lại quay sang nói với cô:

“Đồng Đồng à, cậu cứ từ từ ăn, ăn xong về lớp trước nha, đợi chút nữa tớ mang chữ ký idol về cho cậu cùng thưởng thức.”

Nói xong, túm tay Văn Triều chạy vội ra ngoài.

Chu Cẩn Đồng nhìn bóng dáng hai người biến mất, oán hận chọc đũa vào miếng cá, trong lòng đem Văn Triều mắng lên mắng xuống.

Phó Trì từ đằng xa nhìn thấy Văn Triều bị Phương Hội Thanh lôi đi, Chu Cẩn Đồng ngồi một mình ăn cơm, liền bưng đồ ăn chậm rì rì qua:

“Đàn chị, tôi có thể ngồi không?”

Chu Cẩn Đồng ngẩng đầu thấy là hắn, vui vẻ đồng ý: “Có thể.” Vừa lúc cô cũng không có ai ngồi ăn cùng.

Phó Trì buông khay cơm xuống, Chu Cẩn Đồng nhìn hắn vẫn là một món yêu thích duy nhất, thịt bò điểm chút rau thơm ở trên. Hắn ngồi xuống, chưa vội ăn mà cầm đũa bắt đầu đối phó với mấy cọng rau thơm đáng ghét. Chu Cẩn Đồng cười:

“Thực ra rau thơm ở đây ăn cũng khá ngon, chị thích ăn nó cùng với thịt bò hoặc thịt dê nấu.”

Phó Trì rất tập trung gắp rau thơm, biểu tình thực nghiêm túc, giống như đang đối mặt với thuốc nổ, nghe thấy lời cô nói, lắc đầu:

“Ăn không quen. Tôi chán ghét đồ ăn hắn ta thích, sẽ bị bàn tán, thực sự vô cùng chán ghét.”

Lời nói phảng phất ám chỉ gì đó, Chu Cẩn Đồng không để ý.

Phó Trì gắp xong, mới bắt đầu ăn cơm:

“Đàn chị, sao hôm nay chị chỉ ngồi một mình, đàn chị kia đâu?”

“Đi theo đuổi thần tượng rồi.” Chu Cẩn Đồng cắn răng.

Phó Trì cười, làm bộ tùy ý nói:

“Tôi thấy hai người thường xuyên ở bên nhau, quan hệ hẳn là không tồi.”

Chu Cẩn Đồng nói: “Ừm, chị với Hội Hội từ sơ trung đến cao trung vẫn học chung một lớp, quan hệ khá tốt.”

“Oh.” Phó Trì hiểu rõ gật đầu.

“Còn em thì sao?” Chu Cẩn Đồng hỏi, cô chưa thấy Phò Trì đi với bạn bao giờ cả. Phó Trì nghe vậy, đôi mắt cong cong, tay chống cằm nói:

“Tôi ấy à, khả năng nhân duyên không tốt, không có bạn bè.”

“Một người cũng không có?” Chu Cẩn Đồng kinh ngạc.

Phó Trì nghĩ nghĩ, Văn Triều hẳn là vẫn tính:

“Có một người.”

Một lát sau, lại bổ sung thêm một câu:

“Cũng không khác mấy.”

“Chị cũng chỉ có Hội Hội.” Chu Cẩn Đồng có điểm chua xót, Cố Cầm Nam luôn nói rằng có bạn bè đi khắp nơi đều không sợ, về sau xã hội hỗn loạn, mà cô lại chỉ có một. Bất quá Phó Trì so với cô còn thảm hơn, trong lòng Chu Cẩn Đồng cân bằng lại không ít.

“Không sao, bạn thân có một người là đủ rồi, lại nói…” Phó Trì vuốt tóc mai trên trán, ôn hoà nói:

“Tôi với chị cũng là bạn mà.”

Bọn họ vừa nói chuyện hôm qua.

Chu Cẩn Đồng hơi mỉm cười.

“Quan hệ của chúng ta về sau sẽ ngày càng tốt, tốt đến mức không ai có thể chia cắt được.”

Phó Trì ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi, lời cuối cùng gần như đang thì thầm, con ngươi đen nhánh toàn bộ đều là hình bóng cô, tràn đầy ý cười như tắm mình trong gió xuân.

“A, em nói gì, chị nghe không rõ.”

Chu Cẩn Đồng hỏi lại.

Phó Trì lắc đầu: “Tôi nói đồ ăn sắp nguội, ăn nhanh đi, trưa chị còn muốn lên lớp ngủ mà.”

“À à.”

Ăn xong, hai người đặt khay cơm lên bàn, hai người cùng đi về khu dạy học.

Dọc đường đi, Phó Trì hấp dẫn đa số ánh mắt nữ sinh, tràn đầy hâm mộ với những tiếng thì thầm khe khẽ. Chu Cẩn Đồng cả người lộ ra vẻ không tự nhiên, bởi vì những nữ sinh đỏ sau khi nhìn Phó Trì liền quay sang dò xét cô một phen, bọn họ như mấy con khỉ trong vườn bách thú bị con người soi mói.

Phó Trì có thói quen đối với những việc xảy ra xung quanh đều có vẻ không để ý, biểu tình đạm mạc với dung mạo điển trai, góc cạnh không khác gì dệt hoa trên gấm. Đồng phục bị các bạn học trong trường chê xấu đến tắt thở, mặc trên người hắn lại như vật phẩm cao quý trong tiệm, giơ tay nhấc chân đều mang hơi thở của quý tộc.

Chu Cẩn Đồng âm thầm cảm thán: không hổ là nhà ở phố Xuân Yến.

“Đúng rồi, nghe mẹ tôi nói chị cùng dì Cố cuối tuần này muốn tới nhà tôi chơi.”

Phó Trì đột nhiên nhớ tới.

Chu Cẩn Đồng nói: “Ừ, thứ 7 đi.”

Phó Trì: “Thật tốt.”

Hắn âm thầm cao hứng, như vậy liền có thể đưa cô vào trong phòng hắn, khiến cho căn nhà của hắn có chứa hơi thở của cô, vào đêm khuya tĩnh lặng, cũng không còn quá nhớ cô nữa, bất quá đây không phải là kế sách lâu dài. Vết cắt trên cánh tay ẩn ẩn nóng lên, Phó Trì đưa tay ấn xuống, nơi ngo nghoe rục rịch lại chính là mong muốn bại hoại của hắn.

editor: Cáo Xám

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top