Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Thiên Nhất Phái Plus

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hướng Nhu, nếu cậu rảnh nhất định phải tới Bắc Kinh chơi đấy, tớ nhất định sẽ mời cậu đi ăn vịt nướng, sau đó cùng nhau đi Vạn Lý Trường Thành." Trương Hân duỗi tay ôm Hàn Hướng Nhu, trong mắt tràn đầy sự lưu luyến.

Hàn Hướng Nhu vỗ vỗ lưng Trương Hân, lấy ra một lá bùa đưa cho cô ấy: "Cậu nhớ giữ kỹ lá bùa này đấy, chờ sang năm tớ sẽ đưa cho các cậu lá bùa mới, đi đường cẩn thận."

Trương Hân cẩn thận đem lá bùa cất vào trong túi đeo bên người, vẫy vẫy tay với Hàn Hướng Nhu, xoay người bước lên xe lửa.

Hàn Hướng Nhu trở lại trường học, trong trường lúc này đã không còn bóng người, các đàn em khóa dưới sau khi thi xong đều gấp gáp không chờ được mà trở về nhà nghỉ hè, còn các sinh viên đã tốt nghiệp như cô cũng đều lục tục rời đi.

Nằm trong ký túc xá yên tĩnh, Hàn Hướn Nhu thở dài đầy mất mát, nếu như có thể không tốt nghiệp thì tốt rồi, cái cảm giác phải chia tay bạn thân quả thực rất tệ.

Trời dần dần tối lại, toàn bộ ký túc xá tối đen thành một mảnh, duy chỉ còn cửa sổ của phòng 418 là còn sáng đèn, ở trong đêm đen nhìn vô cùng nổi bật.

Hàn Hướng Nhu đang trò chuyện với bạn cùng phòng trên WeChat thì bụng sôi lên hai tiếng, cô từ trên giường bò dậy, mở ngăn kéo lấy ly mì ăn liền ra nấu.

Rất nhanh, mùi thơm của mì ăn liền liền bay ra khắp cả phòng, trong lúc Hàn Hướng Nhu đang lục tung phòng lên để tìm dưa muối, thì cửa phòng ký túc xá kêu lên một tiếng kẽo kẹt, mở ra.

Hàn Hướng Nhu quay đầu lại nhìn thoáng qua, bên ngoài cửa tối om nhìn vô cùng dọa người. Cô nhíu mày đi ra ngoài, đèn trên hành lang không biết là đã bị hỏng hay là chưa được mở lên mà chỉ thấy một mảng đen thui, chỉ có chút ánh sáng từ cửa phòng 418 hắt ra.

Mắt nhìn hành lang tối hù, Hàn Hướng Nhu mặt không cảm xúc xoay người muốn trở về phòng, bỗng nhiên một trận gió thổi tới, đem cửa phòng Hàn Hướng Nhu đóng "uỳnh" lại một tiếng, chặn cô đứng ở bên ngoài.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, từng ngón tay trắng nõn của Hàn Hướng Nhu cuộn lại thành nắm đấm, nện lên trên cửa "rầm" một cái, cánh cửa đóng chặt lập tức mở ra.

Thời gian Hàn Hướng Nhu ở bên ngoài cùng lắm chỉ mới có nửa phút, mà căn phòng vốn sạch sẽ ngăn nắp bây giờ lại lộn xộn giống như mới trải qua một trận chiến tranh vậy.

Những quyển sách giáo khoa vốn được đặt gọn gàng trên bàn lúc này đang bị vứt bừa bãi khắp nơi, đông một quyển, tây một quyển, thậm chí có một quyển còn bị xé nát khiến cho vụn giấy rơi đầy trên đất.

Nhưng dọa người nhất chính là những dấu tay in lần lượt trên vách tường trắng tinh, có dấu tay màu đen mà cũng có có dấu tay màu đỏ như máu, làm cho người nhìn lạnh cả sống lưng.

Hàn Hướng Nhu nghiến răng, mặt mày lạnh lùng đi vào, ma nữ nghe thấy tiếng động kinh ngạc quay đầu nhìn, có chút không dám tin nhìn Hàn Hướng Nhu.

Đây là lần thứ hai cô ta bày ra trò đùa dai này, lần đầu là cô ta quậy trong một trường đại học ở thành phố kế bên, dọa cho một nữ sinh trong ký túc phải chạy mất dép. Thế mà nữ sinh đứng trước mặt cô ta lúc này lá gan lại lớn như vậy, lại có thể dám bước vào phòng !

Trong ánh mắt kinh ngạc của ma nữ, Hàn Hướng Nhu nhanh chóng khóa cửa phòng lại, cô không quan tâm tới ánh đèn chớp tắt chớp tắt, cũng không quan tâm tấm màn cửa sổ đang bị gió thổi bay loạn lên, mà là dẫm từng bước lên đống giấy lộn xộn trên mặt đất đi đến bàn học, trên mặt mang theo ý cười u ám.

"Cô xé sách của tôi ! Lại còn dám ăn mì của tôi ?!!!" Hàn Hướng Nhu nhìn ly mì ăn liền không còn một sợi, khuôn mặt xám xịt: "Cô làm ma chưa bao lâu nhưng gan ma thật ra cũng không nhỏ cơ đấy !"

Ma nữ bị khí thế của Hàn Hướng Nhu làm cho hoảng sợ, không khỏi bay về phía sau hai bước, làn váy dài quét qua ly mì ăn liền, toàn bộ nước trong ly liền đổ hết lên trên giường Hàn Hướng Nhu.

Trong nháy mắt, ma nữ cảm giác được nhiệt độ trong phòng như bị đóng băng lại, lạnh lẽo như rớt vào hầm băng.

Cảm nhận được nguy hiểm, ma khí trên người ma nữ liền tăng vọt lên , cô ta vừa nhấc đầu liền hiện ra một cái mặt quỷ, đầu lưỡi dài một mét rũ xuống, thất khiếu* bắt đầu chảy máu, tóc bay lên, tựa hồ muốn cuốn lấy cổ Hàn Hướng Nhu.

(*Thất khiếu: hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi với miệng)

Hàn Hướng Nhu nhìn thoáng qua đầu lưỡi rũ trên khăn trải giường của mình cùng mặt đất đầy máu, cô không khỏi cười lạnh thành tiếng: "Rất tốt, lá gan cô cũng không nhỏ !"

Hàn Hướng Nhu bước lên một bước, duỗi tay nắm lấy cổ ma nữ, đem cô ta từ trên giường kéo xuống ấn mạnh lên trên mặt đất, nắm tay trắng nõn mạnh mẽ hạ xuống.

Ma nữ tuy rằng mới trở thành ma không lâu nhưng cũng đã bay lòng vòng vài nơi nên cũng có một chút kiến thức của ma, tuy nhiên việc bị ấn trên mặt đất mà đánh là lần đầu tiên cô ta gặp phải, còn chưa kịp phản kháng đã bị đánh cho đến nỗi ai u ai u kêu to.

Hàn Hướng Nhu nhìn cái khăn trải giường yêu thích nhất bị dơ, mì ăn liền cô cực khổ nấu thì bị ăn mất, ký túc xá sạch sẽ gọn gàng cũng bị làm cho rối tung rối mù lên, nhất thời trong lòng tràn đầy tức giận không có chỗ xả, lúc ra tay cũng không có chừng mực, ma khí trên người ma nữ liền tan đi hơn phân nửa, thân thể đã có chút trong suốt.

Ma nữ bị dọa cho run bần bật, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Chị hai à, tôi sai rồi ! Cầu xin cô đừng đánh tôi nữa, cô mà đánh tôi nữa thì tôi liền bị hồn phi phách tán đó."

Hàn Hướng Nhu nhìn huyết lệ của cô ta chảy xuống, ghét bỏ mà trừng mắt liếc cô ta một cái: "Đem nước mắt nuốt lại cho tôi."

Tiếng khóc lặp tức im bặt lại, ma nữ cố gắng đem tiếng khóc nuốt lại vào trong.

Hàn Hướng Nhu nhìn mớ hỗn độn trong phòng, đầu liền cảm thấy đau, duỗi tay chỉ vào ma nữ: "Cô, đem ký túc xá dọn dẹp sạch sẽ lại cho tôi."

Cô chỉ chỉ vách tường: "Những dấu tay trên tường đó phải lau thật sạch."

Sau đó lại chỉ chỉ trên mặt đất: "Trên mặt đất phải lau cho đến khi không còn một hạt bụi."

Cuối cùng ngón tay Hàn Hướng Nhu dừng lại trên giữa giường, nghiến răng nói: "Chiếu phải lau cho sạch sẽ, khăn trải giường phải giặt sạch như mới cho tôi !"

Ma nữ rụt cổ, có chút ủy khuất nhìn Hàn Hướng Nhu: "Tôi không có giẻ lau."

Hàn Hướng Nhu duỗi tay xé cái váy dài của ma nữ xuống một nửa, hai tay cầm hai bên lại xé thành hai miếng, ném vào trong ngực ma nữ: "Hai miếng giẻ lau, một miếng lau tường, một miếng lau nhà !"

Ma nữ nhìn cẳng chân cùng đầu gối của mình lộ ra bên ngoài, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh ở vành mắt, tại sao làm ma lại khổ như vậy chứ trời !

Nhìn xung quanh người Hàn Hướng Nhu toát ra hơi thở "Chị mày đang cáu", ma nữ không dám lên tiếng, thành thành thật thật bò lên tường đem những dấu tay mà mình tỉ mỉ in lên lau đi.

Hàn Hướng Nhu đem ly mì trên bàn quăng vào thùng rác, một lần nữa lấy ra một ly mì mới, lại lấy ra một gói cải bẹ cùng hai gói trứng kho trong ngăn kéo ra, sắc mặt lúc này mới đẹp lên một ít.

Mì rất nhanh liền chín, Hàn Hướng Nhu cúi đầu xì xà xì xụp ăn hết một ly mì, sau đó cầm lấy trứng kho cắn một miếng.

Ma nữ sau khi nỗ lực làm việc đem vách tường khôi phục trạng thái ban đầu, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại cúi đầu thấy mớ hỗn độn trên đất, suýt thì bị ngạt thở.

Tại sao trên mặt đất lại đầy giấy và máu như vậy ?!!!

Ma nữ hối hận muốn chết, tại sao cô ta lại ngứa tay như vậy, tự nhiên đi xé sách làm chi ! Để lại máu làm gì ! Hù ma dọa quỷ làm chi !

Rầu rĩ thở dài, ma nữ liếc mắt nhìn Hàn Hướng Nhu một cái, phát hiện cô không để ý tới mình, chỉ có thể cụp đuôi ủ rũ bò xuống tường, chịu thương chịu khó đi quét rác lau nhà.

Chờ sau khi ma nữ dọn dẹp mặt đất sạch sẽ, rốt cuộc Hàn Hướng Nhu cũng có tâm tình cùng cô ta nói chuyện phiếm: "Cô đã chết được bao lâu, tại sao vẫn chưa chịu đi đầu thai ?"

Ma nữ chịu đựng mùi thơm của trứng kho, nỗ lực đem nước miếng nuốt xuống: "Đã hơn một tháng rồi, lúc trước khi chết tôi chợt nhớ đến mối tình đầu, cho nên không đợi quỷ sai đến đưa tôi đi, tôi liền chạy đi."

"Đúng là mấy đứa có tình yêu." Hàn Hướng Nhu cười nhạo một tiếng, cắn một miếng trứng kho: "Vậy cô nhìn thấy mối tình đầu chưa ?"

"Đã thấy rồi." Ma nữ thở dài đầy mất mát: "Chỉ là không nghĩ tới sau khi chúng tôi chia tay ba năm, đầu anh ta liền bị hói! Nếu biết rằng anh ta biến thành bộ dạng này thì tôi đã sớm đi cùng quỷ sai rồi, quả thực là hù chết ma mà."

Hàn Hướng Nhu không nhịn được phun miếng trứng kho trong miệng ra: "Cho nên cô là vì thất tình nên muốn ra ngoài trả thù xã hội ?"

Ma nữ áy náy cúi thấp đầu: "Chỉ là tâm tình tôi hơi ngột ngạt nên muốn kiếm việc gì đó giải tỏa một chút thôi, tôi cũng không dám làm tổn thương đến các cô ấy."

Cô ta giơ một ngón tay ra, thật cẩn thận quan sát sắc mặt Hàn Hướng Nhu: "Tôi chỉ mới dọa người có một lần thôi." Dừng lại một chút lại bổ sung thêm một câu: "Hôm nay là lần thứ hai."

Hàn Hướng Nhu dọn dẹp bàn sạch sẽ, cầm tờ khăn giấy lau miệng: "Cô nếu như vì việc này mà bỏ lỡ cơ hội đi địa phủ thì cũng quá lỗ vốn rồi, nếu như để quỷ sai bắt được cô thì chắc chắn cô sẽ bị phạt."

"Phạt thì phạt thôi, ai mượn lúc ấy tôi chạy nhanh như vậy." Đầy mặt ma nữ tràn ngập vẻ ai oán, trong lòng vẫn có chút tức giận bất bình: "Cô nói thử xem tại sao anh ta lại bị hói như vậy chứ ? Cái này không phải là đã phá hư đi ký ức về mối tình đầu đẹp đẽ của tôi rồi sao ?"

Đối với người đàn ông bị hói kia Hàn Hướng Nhu không có hứng thú, việc cô để ý chính là công đức sắp tới tay mình.

Đem khăn giấy trong tay vo lại thành viên tròn ném vào thùng rác cách xa một mét, trên mặt Hàn Hướng Nhu lúc này lộ ra nụ cười hiền lành : "Linh hồn của cô vẫn được tính là còn sạch sẽ, lúc còn sống không có làm chuyện xấu, sau khi chết cũng không có dính tới mạng người. Tôi có thể trực tiếp mở cửa địa phủ đưa cô đi báo danh."

"Thật ư ?" Ma nữ kích động lập tức đứng lên: "Cô sẽ lập tức đưa tôi đi địa phủ ?"

Hàn Hướng Nhu uống một ngụm trà hoa: "Chỉ đưa một mình cô đi thì cũng không lời được bao nhiêu. Cô chờ một lát, đợi tôi tìm thêm nhiều ma đến rồi đưa cô đi chung một lượt, lúc ấy công đức cũng sẽ nhiều hơn một chút."

Hàn Hướng Nhu buông chén trà chỉ toilet: "Cô dọn xong sàn nhà rồi thì cũng đừng có lười biếng, cầm lấy chiếu cùng khăn trải giường vào toilet giặt sạch đi, tiện thể chà toilet luôn cho tôi."

Ma nữ cầm chiếu cùng khăn trải giường ủ rũ bay vào toilet, nghĩ tới việc mình chịu thiệt, nước mắt liền rơi lã chả. Còn không phải sau khi chết muốn đi xem bạn trai cũ đẹp trai, ngọc thụ lâm phong sao, ai ngờ bạn trai cũ bị hói thì cũng thôi đi, bản thân mình còn bị Hàn Hướng Nhu bắt giặt khăn trải giường rồi lại chà toilet nữa, ma nữ cảm thấy chắc chắn sẽ chả có con ma nào thảm hại hơn cô ta.

Ma nữ thở dài một hơi, vén tay áo lên, thở hổn hà hổn hển giặt khăn trải giường.

Lúc này, ở khe cửa bỗng tràn vào một cỗ âm khí nồng đậm. Ma nữ nuốt nước miếng xuống, đôi mắt mở to: "Thơm quá ! Thật muốn ăn !"

Cô ta bay đến cửa toilet, trộm mở ra một khe nhỏ, muốn nhìn một chút Hàn Hướng Nhu đang ăn gì, mùi hương lại thơm đến như vậy. Nhưng ma nữ dựa lên cửa, nhìn trái ngó phải cũng không thấy đồ ăn đâu, đang lúc không hiểu ra sao, bỗng nhiên mùi hương lại càng nồng hơn. Trong nháy mắt ma nữ liền hiểu được vấn đề, thì ra mùi hương này là từ trên người Hàn Hướng Nhu toả ra.

Ma nữ tuy là ma mới, đối với việc âm phủ cũng không hiểu gì, nhưng bản năng nói cho cô ta biết, nếu như ăn người có mùi hương âm khí nồng đậm như Hàn Hướng Nhu, cô ta sẽ trở nên mạnh hơn.

Ma nữ nuốt nước miếng, tuy rằng rất thèm ăn, nhưng sau đó lại nhớ tới nắm đấm của Hàn Hướng Nhu, cô ta lại ngoan ngoãn rụt cổ. Với năng lực của bản thân mình cô ta hiểu rất rõ, nếu cô ta có can đảm đi ra ngoài, chỉ sợ chưa kịp há mồm ăn liền bị Hàn HƯớng Nhu đánh cho dẹp lép. Loại đồ ăn cao lương mỹ vị này cho dù có ngon cỡ nào thì cô ta cũng không có dũng khí đi ăn đâu.

Chỉ là cô ta không dám ăn không đồng ngĩa với việc những con ma khác cũng không dám ăn, rất nhanh từng đợt gió đen nổi lên, một con lại một con ma từ cửa sổ bay vào, chẳng mấy chốc phòng ký túc xá liền bị những con ma lấp đầy.

Hàn Hướng Nhu đếm số lượng ma trong phòng, lộ ra nụ cười vừa lòng, tùy tiện đem cửa sổ đóng lại, dán một lá bùa lên: "Ma tới cũng thật nhiều nha."

Hàn Hướng Nhu thu âm khí trên người lại, lộ ra ánh sáng công đức chói muốn mù mắt: "Nghe nói các 'vị' đều muốn ăn tôi ?"

Ma nữ nhìn thấy mà nghẹn cả họng: Douma chị hai à, cô đây là đang ăn vạ đấy !

******

Tỉnh Hắc Long Giang vố có nhiều núi, những cánh rừng nguyên sinh rậm rạp bạt ngàn cùng những ngọn núi cao sừng sững, núi to núi nhỏ đều có đủ, nhiều đến nỗi đếm không xuể. Ở trong một trấn nhỏ tên Lâm Thành cũng có một ngọn núi cao, người dân nơi này gọi nó là núi Thần Tiên.

Núi Thần Tiên có tên như vậy là bởi vì có truyền thuyết nói rằng, một ngàn năm trước từng có một nhóm tiên nhân sống ở đây, bọn họ có thể hô mưa gọi gió, vẽ bùa niệm chú, bắt quỷ trừ ma, có thể đoán được mọi việc trong thiên hạ. Nhưng mà cũng không biết có phải do bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều chuyện thiên cơ bất khả lộ hay không mà đã bị thần phạt, nhóm tiên nhân đó dần dần biến mất, chỉ để lại những truyền thuyết kỳ lạ về nơi này.

Và nơi này chính là quê hương của Hàn Hướng Nhu.

"Hướng Nhu à, sau khi con trở về bên cạnh ba mẹ cũng đừng chỉ lo bắt ma tích cóp công đức nũa, mà hãy kiếm công việc ổn định mà làm, sau đó thì kiếm một người bạn trai đi." Ông nội Hàn gắp một cái đùi gà hầm vào trong chén Hàn Hướng Nhu, lải nhải dặn dò cô.

Hàn Hướng Nhu dùng đũa xé thịt gà trong chén: "Việc tìm bạn trai không quan trọng, việc kết bạn mới quan trọng hơn cơ."

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng tâm tư lại đơn thuần của cháu gái, ông nội Hàn có chút lo lắng: "Ngoại trừ việc kết bạn, con không còn mục tiêu nào khác à ?"

"Dạ có chứ !" Hàn Hướng Nhu cắn một miếng đùi gà: "Con còn phải kiếm thật nhiều tiền để xây dựng lại Thiên Nhất Phái của chúng ta nữa."

Cô gắp một miếng nấm cho vào miệng, lơ đãng hỏi: "Ông nội, nếu như muốn khôi phục Thiên Nhất Phái lại như cũ thì phải cần bao nhiêu tiền ạ ?"

Cả đời ông nội Hàn ăn uống toàn là đồ tự cung tự cấp, đối với tiền bạc cũng không có quá nhiều hiểu biết, chỉ là ông biết rõ không thể để lộ sự thiếu hiểu biết trước mặt cháu gái được, vẻ mặt điềm đạm liền nói: "Việc này chắc chắn sẽ không thể tiêu ít tiền được rồi, con có thể đặt ra một mục tiêu trước, ví dụ như là một trăm triệu chẳng hạn."

Miếng nấm hương trong miệng Hàn Hướng Nhu liền rớt ra ngoài.

Thế mà lại cần nhiều tiền như vậy ?! Tổ tiên cũng đâu để lại kho báu gì trong môn phái đâu ?

Hàn Hướng Nhu lặp tức có chút nuốt không trôi, cái này quả thực là đang gài bẫy con cháu mà ! Một trăm triệu, làm sao kiếm được đây ?

Ông nội Hàn không biết tâm sự của cháu gái, sau khi ăn cơm xong, vội vàng thúc giục Hàn Hướng Nhu trở về phòng thu dọn hành lý.

Kỳ thật cô cũng không có đồ gì để thu dọn cả, hành lý vừa mới mang về cũng chưa có mở ra. Hàn Hướng Nhu lôi một ít quần áo trong vali ra, đem công cụ vẽ bùa cùng kính bát quái nhét hết vào trong đó.

Ông nội Hàn ngồi trong sân thấy Hàn Hướng Nhu đi ra liền đứng lên: "Đi thôi, đi đến từ đường lạy tổ tiên, rồi nói cho bọn họ biết một chút về mục tiêu to lớn của con."

Phải là rất to lớn đấy ạ ! Trong lòng Hàn Hướng Nhu vô cùng hối hận, nếu biết rằng việc xây dựng lại Thiên Nhất Phái cần nhiều tiền như vậy, lúc trước khi thần thức của ông tổ đi ra đem môn phái cùng bảo vật trấn phái truyền lại cho cô, cho dù có nói gì thì cô cũng phải từ chối.

Hàn Hướng Nhu ủ rủ đi theo sau lưng ông nội Hàn, sau khi hai ông cháu đi bộ khoảng một cây số, rốt cuộc cũng tới cửa từ đường Thiên Nhất Phái.

Thôn Thần Tiên hiện nay từng là địa điểm của Thiên Nhất Phái khi xưa, trải qua hàng ngàn năm tháng, kiến trúc huy hoàng khí phái ban đầu đã không còn nữa, chỉ còn lại một từ đường thoạt nhìn có chút cũ nát, cổ xưa.

Ông nội Hàn mang theo cháu gái vào từ đường, trước tiên ông thắp hương cho từng bài vị được xếp dày đặc trong từ đường, sau đó lui qua một bên, nhìn cháu gái Hàn Hướng Nhu đang quỳ gối trên đệm hương bồ.

Sau khi Hàn Hướng Nhu dập đầu vái ba cái, vẻ mặt như đưa đám nhìn lên bài vị của ông tổ đã sáng lập nên Thiên Nhất Phái – Hàn Tĩnh Tu.

"Ông tổ à, ông nội của con nói để xây dựng lại Thiên Nhất Phái của chúng ta phải cần đến một trăm triệu. Ngài không biết đâu, thời buổi bây giờ rất khó kiếm tiền, không ấy chúng ta thương lượng lại một chút có được không ạ ?"

Bài vị ở trên cao nhất bỗng nhiên lay động kịch liệt, Hàn Hướng Nhu sợ nó rơi xuống đập lên đầu mình, cô vội vàng sửa miệng: "Ý của con là, chỉ việc xây dựng lại Thiên Nhất Phái còn lâu mới thể hiện được lòng thành kính của con đối với ngài, con quyết định sẽ kiếm hẳn hai trăm triệu, đem Thiên Nhất Phái của chúng ta phát triển thành Thiên Nhất Phái Plus !"

Ông tổ dường như rất hài lòng với lời hứa hẹn này, bài vị lập tức yên tĩnh lại, vững vàng đứng ở trên cao.

Hàn Hướng Nhu lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt như đưa đám đứng dậy, hận không thể cho mình một cái tát: Cho ngươi lanh chanh nè, mở miệng ra liền thêm một trăm triệu, cũng không biết lúc còn sống có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không đây.

Hàn Hướng Nhu cảm thấy nếu đến lúc chết mà cô còn chưa xây dựng nên Thiên Nhất Phái Plus, không chừng đến kiếp sau cô sẽ bị ông tổ bắt lấy đòi trả nợ nữa.

Đúng là rất biết cách gài bẫy con cháu mà TT

"Hướng Nhu, nếu cậu rảnh nhất định phải tới Bắc Kinh chơi đấy, tớ nhất định sẽ mời cậu đi ăn vịt nướng, sau đó cùng nhau đi Vạn Lý Trường Thành." Trương Hân duỗi tay ôm Hàn Hướng Nhu, trong mắt tràn đầy sự lưu luyến.

Hàn Hướng Nhu vỗ vỗ lưng Trương Hân, lấy ra một lá bùa đưa cho cô ấy: "Cậu nhớ giữ kỹ lá bùa này đấy, chờ sang năm tớ sẽ đưa cho các cậu lá bùa mới, đi đường cẩn thận."

Trương Hân cẩn thận đem lá bùa cất vào trong túi đeo bên người, vẫy vẫy tay với Hàn Hướng Nhu, xoay người bước lên xe lửa.

Hàn Hướng Nhu trở lại trường học, trong trường lúc này đã không còn bóng người, các đàn em khóa dưới sau khi thi xong đều gấp gáp không chờ được mà trở về nhà nghỉ hè, còn các sinh viên đã tốt nghiệp như cô cũng đều lục tục rời đi.

Nằm trong ký túc xá yên tĩnh, Hàn Hướn Nhu thở dài đầy mất mát, nếu như có thể không tốt nghiệp thì tốt rồi, cái cảm giác phải chia tay bạn thân quả thực rất tệ.

Trời dần dần tối lại, toàn bộ ký túc xá tối đen thành một mảnh, duy chỉ còn cửa sổ của phòng 418 là còn sáng đèn, ở trong đêm đen nhìn vô cùng nổi bật.

Hàn Hướng Nhu đang trò chuyện với bạn cùng phòng trên WeChat thì bụng sôi lên hai tiếng, cô từ trên giường bò dậy, mở ngăn kéo lấy ly mì ăn liền ra nấu.

Rất nhanh, mùi thơm của mì ăn liền liền bay ra khắp cả phòng, trong lúc Hàn Hướng Nhu đang lục tung phòng lên để tìm dưa muối, thì cửa phòng ký túc xá kêu lên một tiếng kẽo kẹt, mở ra.

Hàn Hướng Nhu quay đầu lại nhìn thoáng qua, bên ngoài cửa tối om nhìn vô cùng dọa người. Cô nhíu mày đi ra ngoài, đèn trên hành lang không biết là đã bị hỏng hay là chưa được mở lên mà chỉ thấy một mảng đen thui, chỉ có chút ánh sáng từ cửa phòng 418 hắt ra.

Mắt nhìn hành lang tối hù, Hàn Hướng Nhu mặt không cảm xúc xoay người muốn trở về phòng, bỗng nhiên một trận gió thổi tới, đem cửa phòng Hàn Hướng Nhu đóng "uỳnh" lại một tiếng, chặn cô đứng ở bên ngoài.

Nhìn cửa phòng đóng chặt, từng ngón tay trắng nõn của Hàn Hướng Nhu cuộn lại thành nắm đấm, nện lên trên cửa "rầm" một cái, cánh cửa đóng chặt lập tức mở ra.

Thời gian Hàn Hướng Nhu ở bên ngoài cùng lắm chỉ mới có nửa phút, mà căn phòng vốn sạch sẽ ngăn nắp bây giờ lại lộn xộn giống như mới trải qua một trận chiến tranh vậy.

Những quyển sách giáo khoa vốn được đặt gọn gàng trên bàn lúc này đang bị vứt bừa bãi khắp nơi, đông một quyển, tây một quyển, thậm chí có một quyển còn bị xé nát khiến cho vụn giấy rơi đầy trên đất.

Nhưng dọa người nhất chính là những dấu tay in lần lượt trên vách tường trắng tinh, có dấu tay màu đen mà cũng có có dấu tay màu đỏ như máu, làm cho người nhìn lạnh cả sống lưng.

Hàn Hướng Nhu nghiến răng, mặt mày lạnh lùng đi vào, ma nữ nghe thấy tiếng động kinh ngạc quay đầu nhìn, có chút không dám tin nhìn Hàn Hướng Nhu.

Đây là lần thứ hai cô ta bày ra trò đùa dai này, lần đầu là cô ta quậy trong một trường đại học ở thành phố kế bên, dọa cho một nữ sinh trong ký túc phải chạy mất dép. Thế mà nữ sinh đứng trước mặt cô ta lúc này lá gan lại lớn như vậy, lại có thể dám bước vào phòng !

Trong ánh mắt kinh ngạc của ma nữ, Hàn Hướng Nhu nhanh chóng khóa cửa phòng lại, cô không quan tâm tới ánh đèn chớp tắt chớp tắt, cũng không quan tâm tấm màn cửa sổ đang bị gió thổi bay loạn lên, mà là dẫm từng bước lên đống giấy lộn xộn trên mặt đất đi đến bàn học, trên mặt mang theo ý cười u ám.

"Cô xé sách của tôi ! Lại còn dám ăn mì của tôi ?!!!" Hàn Hướng Nhu nhìn ly mì ăn liền không còn một sợi, khuôn mặt xám xịt: "Cô làm ma chưa bao lâu nhưng gan ma thật ra cũng không nhỏ cơ đấy !"

Ma nữ bị khí thế của Hàn Hướng Nhu làm cho hoảng sợ, không khỏi bay về phía sau hai bước, làn váy dài quét qua ly mì ăn liền, toàn bộ nước trong ly liền đổ hết lên trên giường Hàn Hướng Nhu.

Trong nháy mắt, ma nữ cảm giác được nhiệt độ trong phòng như bị đóng băng lại, lạnh lẽo như rớt vào hầm băng.

Cảm nhận được nguy hiểm, ma khí trên người ma nữ liền tăng vọt lên , cô ta vừa nhấc đầu liền hiện ra một cái mặt quỷ, đầu lưỡi dài một mét rũ xuống, thất khiếu* bắt đầu chảy máu, tóc bay lên, tựa hồ muốn cuốn lấy cổ Hàn Hướng Nhu.

(*Thất khiếu: hai mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi với miệng)

Hàn Hướng Nhu nhìn thoáng qua đầu lưỡi rũ trên khăn trải giường của mình cùng mặt đất đầy máu, cô không khỏi cười lạnh thành tiếng: "Rất tốt, lá gan cô cũng không nhỏ !"

Hàn Hướng Nhu bước lên một bước, duỗi tay nắm lấy cổ ma nữ, đem cô ta từ trên giường kéo xuống ấn mạnh lên trên mặt đất, nắm tay trắng nõn mạnh mẽ hạ xuống.

Ma nữ tuy rằng mới trở thành ma không lâu nhưng cũng đã bay lòng vòng vài nơi nên cũng có một chút kiến thức của ma, tuy nhiên việc bị ấn trên mặt đất mà đánh là lần đầu tiên cô ta gặp phải, còn chưa kịp phản kháng đã bị đánh cho đến nỗi ai u ai u kêu to.

Hàn Hướng Nhu nhìn cái khăn trải giường yêu thích nhất bị dơ, mì ăn liền cô cực khổ nấu thì bị ăn mất, ký túc xá sạch sẽ gọn gàng cũng bị làm cho rối tung rối mù lên, nhất thời trong lòng tràn đầy tức giận không có chỗ xả, lúc ra tay cũng không có chừng mực, ma khí trên người ma nữ liền tan đi hơn phân nửa, thân thể đã có chút trong suốt.

Ma nữ bị dọa cho run bần bật, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: "Chị hai à, tôi sai rồi ! Cầu xin cô đừng đánh tôi nữa, cô mà đánh tôi nữa thì tôi liền bị hồn phi phách tán đó."

Hàn Hướng Nhu nhìn huyết lệ của cô ta chảy xuống, ghét bỏ mà trừng mắt liếc cô ta một cái: "Đem nước mắt nuốt lại cho tôi."

Tiếng khóc lặp tức im bặt lại, ma nữ cố gắng đem tiếng khóc nuốt lại vào trong.

Hàn Hướng Nhu nhìn mớ hỗn độn trong phòng, đầu liền cảm thấy đau, duỗi tay chỉ vào ma nữ: "Cô, đem ký túc xá dọn dẹp sạch sẽ lại cho tôi."

Cô chỉ chỉ vách tường: "Những dấu tay trên tường đó phải lau thật sạch."

Sau đó lại chỉ chỉ trên mặt đất: "Trên mặt đất phải lau cho đến khi không còn một hạt bụi."

Cuối cùng ngón tay Hàn Hướng Nhu dừng lại trên giữa giường, nghiến răng nói: "Chiếu phải lau cho sạch sẽ, khăn trải giường phải giặt sạch như mới cho tôi !"

Ma nữ rụt cổ, có chút ủy khuất nhìn Hàn Hướng Nhu: "Tôi không có giẻ lau."

Hàn Hướng Nhu duỗi tay xé cái váy dài của ma nữ xuống một nửa, hai tay cầm hai bên lại xé thành hai miếng, ném vào trong ngực ma nữ: "Hai miếng giẻ lau, một miếng lau tường, một miếng lau nhà !"

Ma nữ nhìn cẳng chân cùng đầu gối của mình lộ ra bên ngoài, nước mắt lại bắt đầu đảo quanh ở vành mắt, tại sao làm ma lại khổ như vậy chứ trời !

Nhìn xung quanh người Hàn Hướng Nhu toát ra hơi thở "Chị mày đang cáu", ma nữ không dám lên tiếng, thành thành thật thật bò lên tường đem những dấu tay mà mình tỉ mỉ in lên lau đi.

Hàn Hướng Nhu đem ly mì trên bàn quăng vào thùng rác, một lần nữa lấy ra một ly mì mới, lại lấy ra một gói cải bẹ cùng hai gói trứng kho trong ngăn kéo ra, sắc mặt lúc này mới đẹp lên một ít.

Mì rất nhanh liền chín, Hàn Hướng Nhu cúi đầu xì xà xì xụp ăn hết một ly mì, sau đó cầm lấy trứng kho cắn một miếng.

Ma nữ sau khi nỗ lực làm việc đem vách tường khôi phục trạng thái ban đầu, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì lại cúi đầu thấy mớ hỗn độn trên đất, suýt thì bị ngạt thở.

Tại sao trên mặt đất lại đầy giấy và máu như vậy ?!!!

Ma nữ hối hận muốn chết, tại sao cô ta lại ngứa tay như vậy, tự nhiên đi xé sách làm chi ! Để lại máu làm gì ! Hù ma dọa quỷ làm chi !

Rầu rĩ thở dài, ma nữ liếc mắt nhìn Hàn Hướng Nhu một cái, phát hiện cô không để ý tới mình, chỉ có thể cụp đuôi ủ rũ bò xuống tường, chịu thương chịu khó đi quét rác lau nhà.

Chờ sau khi ma nữ dọn dẹp mặt đất sạch sẽ, rốt cuộc Hàn Hướng Nhu cũng có tâm tình cùng cô ta nói chuyện phiếm: "Cô đã chết được bao lâu, tại sao vẫn chưa chịu đi đầu thai ?"

Ma nữ chịu đựng mùi thơm của trứng kho, nỗ lực đem nước miếng nuốt xuống: "Đã hơn một tháng rồi, lúc trước khi chết tôi chợt nhớ đến mối tình đầu, cho nên không đợi quỷ sai đến đưa tôi đi, tôi liền chạy đi."

"Đúng là mấy đứa có tình yêu." Hàn Hướng Nhu cười nhạo một tiếng, cắn một miếng trứng kho: "Vậy cô nhìn thấy mối tình đầu chưa ?"

"Đã thấy rồi." Ma nữ thở dài đầy mất mát: "Chỉ là không nghĩ tới sau khi chúng tôi chia tay ba năm, đầu anh ta liền bị hói! Nếu biết rằng anh ta biến thành bộ dạng này thì tôi đã sớm đi cùng quỷ sai rồi, quả thực là hù chết ma mà."

Hàn Hướng Nhu không nhịn được phun miếng trứng kho trong miệng ra: "Cho nên cô là vì thất tình nên muốn ra ngoài trả thù xã hội ?"

Ma nữ áy náy cúi thấp đầu: "Chỉ là tâm tình tôi hơi ngột ngạt nên muốn kiếm việc gì đó giải tỏa một chút thôi, tôi cũng không dám làm tổn thương đến các cô ấy."

Cô ta giơ một ngón tay ra, thật cẩn thận quan sát sắc mặt Hàn Hướng Nhu: "Tôi chỉ mới dọa người có một lần thôi." Dừng lại một chút lại bổ sung thêm một câu: "Hôm nay là lần thứ hai."

Hàn Hướng Nhu dọn dẹp bàn sạch sẽ, cầm tờ khăn giấy lau miệng: "Cô nếu như vì việc này mà bỏ lỡ cơ hội đi địa phủ thì cũng quá lỗ vốn rồi, nếu như để quỷ sai bắt được cô thì chắc chắn cô sẽ bị phạt."

"Phạt thì phạt thôi, ai mượn lúc ấy tôi chạy nhanh như vậy." Đầy mặt ma nữ tràn ngập vẻ ai oán, trong lòng vẫn có chút tức giận bất bình: "Cô nói thử xem tại sao anh ta lại bị hói như vậy chứ ? Cái này không phải là đã phá hư đi ký ức về mối tình đầu đẹp đẽ của tôi rồi sao ?"

Đối với người đàn ông bị hói kia Hàn Hướng Nhu không có hứng thú, việc cô để ý chính là công đức sắp tới tay mình.

Đem khăn giấy trong tay vo lại thành viên tròn ném vào thùng rác cách xa một mét, trên mặt Hàn Hướng Nhu lúc này lộ ra nụ cười hiền lành : "Linh hồn của cô vẫn được tính là còn sạch sẽ, lúc còn sống không có làm chuyện xấu, sau khi chết cũng không có dính tới mạng người. Tôi có thể trực tiếp mở cửa địa phủ đưa cô đi báo danh."

"Thật ư ?" Ma nữ kích động lập tức đứng lên: "Cô sẽ lập tức đưa tôi đi địa phủ ?"

Hàn Hướng Nhu uống một ngụm trà hoa: "Chỉ đưa một mình cô đi thì cũng không lời được bao nhiêu. Cô chờ một lát, đợi tôi tìm thêm nhiều ma đến rồi đưa cô đi chung một lượt, lúc ấy công đức cũng sẽ nhiều hơn một chút."

Hàn Hướng Nhu buông chén trà chỉ toilet: "Cô dọn xong sàn nhà rồi thì cũng đừng có lười biếng, cầm lấy chiếu cùng khăn trải giường vào toilet giặt sạch đi, tiện thể chà toilet luôn cho tôi."

Ma nữ cầm chiếu cùng khăn trải giường ủ rũ bay vào toilet, nghĩ tới việc mình chịu thiệt, nước mắt liền rơi lã chả. Còn không phải sau khi chết muốn đi xem bạn trai cũ đẹp trai, ngọc thụ lâm phong sao, ai ngờ bạn trai cũ bị hói thì cũng thôi đi, bản thân mình còn bị Hàn Hướng Nhu bắt giặt khăn trải giường rồi lại chà toilet nữa, ma nữ cảm thấy chắc chắn sẽ chả có con ma nào thảm hại hơn cô ta.

Ma nữ thở dài một hơi, vén tay áo lên, thở hổn hà hổn hển giặt khăn trải giường.

Lúc này, ở khe cửa bỗng tràn vào một cỗ âm khí nồng đậm. Ma nữ nuốt nước miếng xuống, đôi mắt mở to: "Thơm quá ! Thật muốn ăn !"

Cô ta bay đến cửa toilet, trộm mở ra một khe nhỏ, muốn nhìn một chút Hàn Hướng Nhu đang ăn gì, mùi hương lại thơm đến như vậy. Nhưng ma nữ dựa lên cửa, nhìn trái ngó phải cũng không thấy đồ ăn đâu, đang lúc không hiểu ra sao, bỗng nhiên mùi hương lại càng nồng hơn. Trong nháy mắt ma nữ liền hiểu được vấn đề, thì ra mùi hương này là từ trên người Hàn Hướng Nhu toả ra.

Ma nữ tuy là ma mới, đối với việc âm phủ cũng không hiểu gì, nhưng bản năng nói cho cô ta biết, nếu như ăn người có mùi hương âm khí nồng đậm như Hàn Hướng Nhu, cô ta sẽ trở nên mạnh hơn.

Ma nữ nuốt nước miếng, tuy rằng rất thèm ăn, nhưng sau đó lại nhớ tới nắm đấm của Hàn Hướng Nhu, cô ta lại ngoan ngoãn rụt cổ. Với năng lực của bản thân mình cô ta hiểu rất rõ, nếu cô ta có can đảm đi ra ngoài, chỉ sợ chưa kịp há mồm ăn liền bị Hàn HƯớng Nhu đánh cho dẹp lép. Loại đồ ăn cao lương mỹ vị này cho dù có ngon cỡ nào thì cô ta cũng không có dũng khí đi ăn đâu.

Chỉ là cô ta không dám ăn không đồng ngĩa với việc những con ma khác cũng không dám ăn, rất nhanh từng đợt gió đen nổi lên, một con lại một con ma từ cửa sổ bay vào, chẳng mấy chốc phòng ký túc xá liền bị những con ma lấp đầy.

Hàn Hướng Nhu đếm số lượng ma trong phòng, lộ ra nụ cười vừa lòng, tùy tiện đem cửa sổ đóng lại, dán một lá bùa lên: "Ma tới cũng thật nhiều nha."

Hàn Hướng Nhu thu âm khí trên người lại, lộ ra ánh sáng công đức chói muốn mù mắt: "Nghe nói các 'vị' đều muốn ăn tôi ?"

Ma nữ nhìn thấy mà nghẹn cả họng: Douma chị hai à, cô đây là đang ăn vạ đấy !

******

Tỉnh Hắc Long Giang vố có nhiều núi, những cánh rừng nguyên sinh rậm rạp bạt ngàn cùng những ngọn núi cao sừng sững, núi to núi nhỏ đều có đủ, nhiều đến nỗi đếm không xuể. Ở trong một trấn nhỏ tên Lâm Thành cũng có một ngọn núi cao, người dân nơi này gọi nó là núi Thần Tiên.

Núi Thần Tiên có tên như vậy là bởi vì có truyền thuyết nói rằng, một ngàn năm trước từng có một nhóm tiên nhân sống ở đây, bọn họ có thể hô mưa gọi gió, vẽ bùa niệm chú, bắt quỷ trừ ma, có thể đoán được mọi việc trong thiên hạ. Nhưng mà cũng không biết có phải do bọn họ đã nhìn thấy quá nhiều chuyện thiên cơ bất khả lộ hay không mà đã bị thần phạt, nhóm tiên nhân đó dần dần biến mất, chỉ để lại những truyền thuyết kỳ lạ về nơi này.

Và nơi này chính là quê hương của Hàn Hướng Nhu.

"Hướng Nhu à, sau khi con trở về bên cạnh ba mẹ cũng đừng chỉ lo bắt ma tích cóp công đức nũa, mà hãy kiếm công việc ổn định mà làm, sau đó thì kiếm một người bạn trai đi." Ông nội Hàn gắp một cái đùi gà hầm vào trong chén Hàn Hướng Nhu, lải nhải dặn dò cô.

Hàn Hướng Nhu dùng đũa xé thịt gà trong chén: "Việc tìm bạn trai không quan trọng, việc kết bạn mới quan trọng hơn cơ."

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng tâm tư lại đơn thuần của cháu gái, ông nội Hàn có chút lo lắng: "Ngoại trừ việc kết bạn, con không còn mục tiêu nào khác à ?"

"Dạ có chứ !" Hàn Hướng Nhu cắn một miếng đùi gà: "Con còn phải kiếm thật nhiều tiền để xây dựng lại Thiên Nhất Phái của chúng ta nữa."

Cô gắp một miếng nấm cho vào miệng, lơ đãng hỏi: "Ông nội, nếu như muốn khôi phục Thiên Nhất Phái lại như cũ thì phải cần bao nhiêu tiền ạ ?"

Cả đời ông nội Hàn ăn uống toàn là đồ tự cung tự cấp, đối với tiền bạc cũng không có quá nhiều hiểu biết, chỉ là ông biết rõ không thể để lộ sự thiếu hiểu biết trước mặt cháu gái được, vẻ mặt điềm đạm liền nói: "Việc này chắc chắn sẽ không thể tiêu ít tiền được rồi, con có thể đặt ra một mục tiêu trước, ví dụ như là một trăm triệu chẳng hạn."

Miếng nấm hương trong miệng Hàn Hướng Nhu liền rớt ra ngoài.

Thế mà lại cần nhiều tiền như vậy ?! Tổ tiên cũng đâu để lại kho báu gì trong môn phái đâu ?

Hàn Hướng Nhu lặp tức có chút nuốt không trôi, cái này quả thực là đang gài bẫy con cháu mà ! Một trăm triệu, làm sao kiếm được đây ?

Ông nội Hàn không biết tâm sự của cháu gái, sau khi ăn cơm xong, vội vàng thúc giục Hàn Hướng Nhu trở về phòng thu dọn hành lý.

Kỳ thật cô cũng không có đồ gì để thu dọn cả, hành lý vừa mới mang về cũng chưa có mở ra. Hàn Hướng Nhu lôi một ít quần áo trong vali ra, đem công cụ vẽ bùa cùng kính bát quái nhét hết vào trong đó.

Ông nội Hàn ngồi trong sân thấy Hàn Hướng Nhu đi ra liền đứng lên: "Đi thôi, đi đến từ đường lạy tổ tiên, rồi nói cho bọn họ biết một chút về mục tiêu to lớn của con."

Phải là rất to lớn đấy ạ ! Trong lòng Hàn Hướng Nhu vô cùng hối hận, nếu biết rằng việc xây dựng lại Thiên Nhất Phái cần nhiều tiền như vậy, lúc trước khi thần thức của ông tổ đi ra đem môn phái cùng bảo vật trấn phái truyền lại cho cô, cho dù có nói gì thì cô cũng phải từ chối.

Hàn Hướng Nhu ủ rủ đi theo sau lưng ông nội Hàn, sau khi hai ông cháu đi bộ khoảng một cây số, rốt cuộc cũng tới cửa từ đường Thiên Nhất Phái.

Thôn Thần Tiên hiện nay từng là địa điểm của Thiên Nhất Phái khi xưa, trải qua hàng ngàn năm tháng, kiến trúc huy hoàng khí phái ban đầu đã không còn nữa, chỉ còn lại một từ đường thoạt nhìn có chút cũ nát, cổ xưa.

Ông nội Hàn mang theo cháu gái vào từ đường, trước tiên ông thắp hương cho từng bài vị được xếp dày đặc trong từ đường, sau đó lui qua một bên, nhìn cháu gái Hàn Hướng Nhu đang quỳ gối trên đệm hương bồ.

Sau khi Hàn Hướng Nhu dập đầu vái ba cái, vẻ mặt như đưa đám nhìn lên bài vị của ông tổ đã sáng lập nên Thiên Nhất Phái – Hàn Tĩnh Tu.

"Ông tổ à, ông nội của con nói để xây dựng lại Thiên Nhất Phái của chúng ta phải cần đến một trăm triệu. Ngài không biết đâu, thời buổi bây giờ rất khó kiếm tiền, không ấy chúng ta thương lượng lại một chút có được không ạ ?"

Bài vị ở trên cao nhất bỗng nhiên lay động kịch liệt, Hàn Hướng Nhu sợ nó rơi xuống đập lên đầu mình, cô vội vàng sửa miệng: "Ý của con là, chỉ việc xây dựng lại Thiên Nhất Phái còn lâu mới thể hiện được lòng thành kính của con đối với ngài, con quyết định sẽ kiếm hẳn hai trăm triệu, đem Thiên Nhất Phái của chúng ta phát triển thành Thiên Nhất Phái Plus !"

Ông tổ dường như rất hài lòng với lời hứa hẹn này, bài vị lập tức yên tĩnh lại, vững vàng đứng ở trên cao.

Hàn Hướng Nhu lau mồ hôi trên trán, vẻ mặt như đưa đám đứng dậy, hận không thể cho mình một cái tát: Cho ngươi lanh chanh nè, mở miệng ra liền thêm một trăm triệu, cũng không biết lúc còn sống có thể kiếm được nhiều tiền như vậy không đây.

Hàn Hướng Nhu cảm thấy nếu đến lúc chết mà cô còn chưa xây dựng nên Thiên Nhất Phái Plus, không chừng đến kiếp sau cô sẽ bị ông tổ bắt lấy đòi trả nợ nữa.

Đúng là rất biết cách gài bẫy con cháu mà TT

👻👻👻👻👻👻

Lim: Bởi vì mình là một người khá là thích đọc bình luận, cho nên nếu mọi người ghé qua đây mà cảm thấy hay và hứng thú thì đừng quên để lại bình luận và nhấn sao cho Lim nha, cảm ơn mọi người ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top