Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: "Anh à, vận đào hoa gần đây của anh có chút vượng đấy"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bát tự của Hàn Hướng Nhu là thể chất thuần âm, khi vừa mới sinh ra liền liên tục mắc các bệnh nặng lẫn nhẹ không ngừng, vào buổi tối chưa có lúc nào là được ngủ ngon, thường xuyên khóc từ sáng cho đến tối khiến cho vợ chồng Hàn Bình An cùng Lưu Thục Cầm sầu đến bạc đầu, bọn họ sợ đứa con gái này của bọn họ sẽ không sống nổi mất.

Ngay lúc hai vợ chồng bọn họ không biết phải làm sao thì ông nội Hàn ở trong vùng núi sâu xa, cách bọn đến mấy ngàn dặm đột nhiên đến, câu đầu tiên khi vừa vào nhà chính là: "Thể chất của đứa bé này là thuần âm, rất dễ chọc phải cô hồn dã quỷ, nếu nuôi ở bên người các con, chưa tới nửa năm thì nó sẽ mất mạng, trong nhà này cũng chỉ có ba mới có có thể che chở nó bình an lớn lên thôi."

Đối với người ba lúc nào cũng thần thần quỷ quỷ, vẻ mặt Hàn Bình An bất đắc dĩ: "Ba à, bây giờ ba đến đây lừa luôn người nhà à ? Có phải việc xem phong thủy ở quê không được tốt lắm không ?"

Ông nội Hàn vừa nghe thấy lời này liền nổi giận: "Ranh con, nếu không phải con là con trai ba, con cho rằng ba sẽ chịu chạy từ nơi xa như vậy đến đây ? Từ đường của môn phái chúng ta còn không có ai trông coi kia kìa."

Hai vợ chồng đều không quá tin vào mấy thứ này, ông nội Hàn cũng lười nói lời vô nghĩa với bọn họ, trực tiếp lấy ra một lá bùa trong ngực dán lên trên trán cháu gái. Hàn Hướng Nhu vốn cứ khóc thút thít không ngừng lập tức an tĩnh lại, ngáp một cái liền ngủ.

Ông nội Hàn mặc dù đã dùng hành động để chứng minh lời ông nói là đúng, nhưng mà Hàn Bình An vẫn cứ bán tính bán nghi, cảm thấy có thể chỉ là trùng hợp.

Mà Lưu Thục Cầm sau khi nhìn thấy con gái lần đầu tiên được ngủ ngon như vậy, cuối cùng bà quyết định giao Hàn Hướng Nhu cho ông nội Hàn. Tuy rằng có chút luyến tiếc khi phải rời xa con gái cưng, nhưng thật sự đứa nhỏ này ở bên cạnh ông nội Hàn mới có thể giữ được mạng.

Vì thế vào lúc Hàn Hướng Nhu mới một tuổi liền rời khỏi nhà đi theo ông nội Hàn về núi Thần Tiên, số lần về nhà cũng vô cùng ít ỏi. Hai vợ chồng Hàn Bình An vừa áy náy lại vừa đau lòng, đặc biệt là Lưu Thục Cầm. Mấy năm nay bà thỉnh thoảng lại sầu não, cảm thấy lúc mình sinh con không xem giờ hoàng đạo, biết vậy thì bà đã sinh mổ cho rồi, nói không chừng con gái ngoan sẽ không có thể chất như vậy.

Bây giờ sau khi Hàn Hướng Nhu tốt nghiệp cũng đã có thể trở về nhà, ngày ngày Lưu Thục Cầm đều đếm tay tính số ngày Hàn Hướng Nhu trở về, mỗi ngày đều ngóng trông con gái có thể về nhà sớm một chút.

Xuống máy bay, Hàn Hướng Nhu mới đi ra liền nhìn thấy ba mẹ cùng anh trai đứng ở cửa chờ mình, cô lập tức kéo hành lý vội vàng chạy tới: "Ba, mẹ, anh, sao mọi người đều tới đây thế ? Tự con bắt xe về là được mà."

"Không được không được, con gái ngoan của mẹ xinh đẹp như vầy, lỡ bị tài xế bắt cóc mất thì phải làm sao ?" Vẻ mặt Lưu Thục Cầm đau lòng ôm lấy Hàn Hướng Nhu: "Sao ba lô lại lớn như vậy, có nặng không ? Để cho anh con đeo đi."

Hàn Thịnh Vĩ nhìn thoáng qua áo sơ mi không một nếp nhăn trên người mình, chấp nhận đi lên cầm ba lô của Hàn Hướng Nhu đeo lên lưng, còn rất tự giác cầm lấy hành lý trong tay cô.

Hàn Hướng Nhu cười hắc hắc nhìn anh ấy: "Anh, cảm ơn anh nha. Chỉ là ......" Cô nhìn nhìn vẻ mặt Hàn Thịnh Vĩ, hơi nhíu mày: "Anh à, vận đào hoa gần đây của anh có chút vượng đấy, còn có một bông hoa đào nát nữa."

Cô cúi đầu, lấy ra một lá bùa từ trong túi đưa cho Hàn Thịnh Vĩ: "Cho anh lá bùa này để chặn nó nè, đây là em tự vẽ đó."

Hàn Thịnh Vĩ có chút bất đắc dĩ nhìn cô: "Em đi theo ông nội học cũng ra dáng phết đấy chứ."

Lúc đầu Lưu Thục Cầm cũng không tin mấy thứ này, nhưng khi nhìn thấy con gái vốn là một bộ dạng nửa sống nửa chết, sau khi về quê chẳng những không còn sinh bệnh mà còn bình an trưởng thành, bà liền bắt đầu tin tưởng những việc này. Liền nói con trai một câu: "Đừng có nói linh tinh, ông nội của con rất linh nghiệm đấy."

Hàn Thịnh Vĩ cười lắc lắc đầu, chỉ là vẫn đem lá bùa bỏ vào trong túi quần.

Nhắc tới ông nội, Hàn Bình An không khỏi hỏi con gái: "Ông nội con vẫn không chịu xuống núi dưỡng lão sao ?"

"Ông nội nói ông là chưởng môn của Thiên Nhất Phái nên phải ở lại trông coi từ đường, không thể xuống núi." Hàn Hướng Nhu giải thích: "Hơn nữa ông nội còn nói không khí trên núi Thần Tiên rất tốt, núi tốt mà sông cũng tốt, ông muốn ở đó dưỡng lão, không muốn tới Lâm Hải, ngại nơi này không thanh tịnh."

Hàn Thịnh vĩ vừa nghe liền vui vẻ: "Em gái, anh hỏi em một chút, có phải trong Thiên Nhất Phái chỉ có một mình ông nội thôi không ?"

"Nói bừa, là hai người !" Hàn Hướng Nhu chỉ chỉ mũi mình: "Em cũng là người của Thiên Nhất Phái, hơn nữa còn là chưởng môn tương lai đó."

Hàn Thịnh Vĩ không nhịn được cười ha ha lên: "Chủ yếu là trong môn phái các em cũng không có người khác để tranh chức vị chưởng môn này thôi."

Hàn Hướng Nhu thấy anh trai cười nhạo môn phái của mình xuống dốc, tức giận giải thích: "Thiên Nhất Phái chúng em đối với thiên phú của đệ tử yêu cầu rất cao, anh xem ba của chúng ta thuộc về diện không có thiên phú, cho nên ông nội mới không thèm dạy ba."

Cô nhìn Hàn Thịnh Vĩ, vẻ mặt ghét bỏ mà lắc đầu: "So với ba, thiên phú của anh cũng nhiều hơn một chút, nhưng cũng chưa đến nỗi có thể vào được môn phái của em đâu."

Hàn Thịnh Vĩ xì một tiếng rồi nở nụ cười, Hàn Bình An nằm không cũng trúng đạn xấu hổ sờ sờ mũi, ông đối với những thú đó vẫn không quá tin tưởng, cái gì mà quỷ rồi lại thần, từ trước đến nay ông đều chưa thấy qua. Đến nỗi con gái khi về quê liền tốt lên, ông cảm thấy có lẽ là do sông núi ở núi Thần Tiên dưỡng người mà thôi. Cơ mà Hàn Bình An cũng biết rõ không thể tranh luận vấn đề này cùng con gái, dù sao chỉ cần con gái thấy vui thì nó nói gì mà chả được.

Hàn Thịnh Vĩ sau khi thấy được ánh mắt cảnh cáo của ba cũng thôi trêu chọc em gái, cười hớn hở sờ mái tóc dài của Hàn Hướng Nhu: "Chờ sau khi ông nội đem chức chưởng môn truyền lại cho em, anh sẽ mua pháo đốt chúc mừng, lại góp thêm tiền cho em xây môn phái, môn phái cũng không thể chỉ có tên mà không có chỗ dừng chân được."

Đôi mắt Hàn Hướng Nhu lập tức liền sáng lên, quay người lại kéo tay Hàn Thịnh Vĩ: "Anh có thể quyên góp cho em hai trăm triệu không ?"

Hai chân Hàn Thịnh Vĩ mềm nhũn, suýt thì quỳ xuống: "Em là đang đi ăn cướp đấy à !"

Thật đúng là em gái ruột nha !

******

Điều kiện kinh tế nhà họ Hàn không tồi, nhớ ba Hàn năm đó mới mười mấy tuổi liền ra ngoài kiếm ăn, vừa lúc đuổi kịp chính sách tốt liền phát tài. Sau đó ông mở một công ty kinh doanh, quy mô tuy rằng không lớn nhưng hiệu quả và lợi ích vẫn luôn khá tốt. Hiện tại nhà họ Hàn đang sống trong một biệt thự bốn tầng, trong nhà cũng có mấy chiếc xe, tuy rằng không thể so với những người giàu có thuộc tầng lớp thượng lưu ở Lâm Hải, nhưng cũng có thể xem như là tầng lớp trung lưu.

Hàn Hướng Nhu tắm rửa thay đồ liền đi xuống lầu, dì Lý bảo mẫu đã sớm chuẩn bị một bàn ăn tối phong phú, sau khi chào hỏi với Hàn Hướng Nhu, dì vội vàng mang tô canh đầu cá mà dì nấu suốt bốn giờ bưng lên.

Lưu Thục Cầm duỗi tay múc cho Hàn Hướng Nhu một chén canh đầy thịt cá trắng: "Mẹ nhớ con thích nhất là ăn canh cá, mau nếm thử xem có ngon không."

Hàn Bình An cầm một con cua, lột đi mai rồi đặt lên dĩa Hàn Hướng Nhu: "Hướng Nhu à, con việc gì phải đi làm ở bên ngoài ? Tập đoàn Thần Huy kia tuy rằng rất tốt, nhưng con gái một mình đi ra ngoài làm việc lỡ như bị người ta khi dễ thì sao ? Không ấy con đến công ty ba làm đi, con muốn làm vị trí nào ba cho con vị trí đó !"

Hàn Hướng Nhu cười tủm tỉm nhìn vô cùng đơn thuần đáng yêu: "Con muốn đi ra ngoài làm quen với nhiều người, kết bạn nhiều một chút ạ."

Nhìn con gái xinh đẹp đáng yêu, Hàn Bình An cũng không muốn làm cô thất vọng, chỉ có thể dặn dò cô mãi: "Lỡ như có bị người ta ăn hiếp nhất định phải về nhà nói với ba, cùng lắm thì từ chức không làm nữa, dù sao công ty ba sau này cũng là của con, anh con cũng không cần."

Hàn Thịnh Vĩ không nhịn được duỗi tay sờ đầu Hàn Hướng Nhu: "Anh trai em cũng mở một công ty, tuy rằng không bằng công ty kinh doanh của ba, nhưng tiền đồ rất tốt, nếu em thích thì cũng có thể đến công ty anh làm."

Hàn Hướng Nhu cúi đầu tránh thoát bàn tay Hàn Thịnh Vĩ: "Hai trăm triệu anh còn không có, em mới không thèm đến công ty anh làm đâu, chả có tí tiền đồ nào cả."

Cô đem thịt cua trắng như tuyết cho vào miệng, không quên hỏi Hàn Thịnh Vĩ một câu: "Phải rồi, tập đoàn Thần Huy có hai trăm triệu không anh ?"

Hàn Thịnh Vĩ bị đả kích lòng tự tin, chán nản rũ đầu: "Đừng nói hai trăm triệu, hai tỷ cũng có."

Hàn Hướng Nhu nghe xong đôi mắt liền phát sáng: "Mọi người đừng khuyên con nữa, con quyết định sẽ đi tập đoàn Thần Huy, buổi chiều liền đi báo danh !"

Trước khi đi báo danh phải trang điểm lại một chút, tập đoàn Thần Huy đối với việc ăn mặc của nhân viên yêu cầu rất nghiêm khắc, nhân viên nữ phải mặc trang phục công sở lịch sự tinh tế, còn trang phục ngày thường của Hàn Hướng Nhu như áo thun, quần jeans đều không thích hợp để mặc đi làm.

Lưu Thục Cầm đối với những chỗ mua đồ dưỡng da này nọ còn biết, chứ đối với trang phục công sở thì không có nhiều hiểu biết. Vậy là Hàn Thịnh Vĩ liền xung phong nhận việc làm người tư vấn cho em gái.

Hai người sáng sớm liền ra khỏi cửa, thẳng cho đến mười mấy giờ tối mới xách hơn ba mươi cái túi trở về nhà.

Hàn Bình An cùng Lưu Thục Cầm nhìn con gái dẫm trên đôi giày cao gót mười cm cùng mái tóc xoăn gợn sóng trước mặt mà sững sờ.

Hàn Hướng Nhu chớp chớp mắt, xách theo túi trong tay đi một vòng: "Mẹ, mẹ cảm thấy như thế nào ? Là anh tư vấn cho con đấy."

Đẹp, nhưng là quá đẹp rồi !

Ngũ quan Hàn Hướng Nhu rất đẹp, dáng người lồi lõm quyến rũ, đôi chân lại dài. Lúc còn đi học cũng có rất nhiều nam sinh thích cô, nam sinh đưa thư tình mỗi ngày đều không dứt.

Hàn Bình An cùng Lưu Thục Cầm vốn dĩ lo lắng con gái lớn lên xinh đẹp, tâm tư lại đơn thuần sẽ bị người ta bắt mất. Thế mà Hàn Thịnh Vĩ lại mời người làm tóc cho Hàn Hướng Nhu, làm cho cô vốn ngây thơ nay lại nhiều thêm vài phần quyến rũ, càng làm cho người khác khó mà dời mắt đi được,

Lưu Thục Cầm từ trên sofa nhảy lên, cầm cái gối đang ôm trong tay ném lên mặt Hàn Thịnh Vĩ: "Đều tại con cái thằng nhóc này, nửa năm nay con nhất định không thể quen bạn gái !"

Hàn Thịnh Vĩ ngơ ra, cái gì tại con ? Liên quan gì tới việc có bạn gái ?

Hàn Hướng Nhu hài lòng gật đầu: "Lời mẹ nói đúng đó, anh có nhiều hoa đào nát lắm."

******

Hàn Thịnh Vĩ xoay quanh em gái ba ngày, rốt cuộc cho đến ngày Hàn Hướng Nhu tới tập đoàn Thần Huy đi làm, anh ấy mới lưu luyến đi đến công ty mình.

Khác với office building 38 tầng của tập đoàn Thần Huy, công ty sáng tạo khoa học kỹ thuật của Hàn Thịnh Vĩ chỉ thuê một tầng trong office building.

Hàn Thịnh Vĩ ngâm nga bài hát đi đến cửa kính của công ty, cô gái lễ tân sau khi thấy anh lập tức đứng lên, đôi mắt sáng như sao chớp hai cái: "Chào Hàn tổng !"

"Chào !" Đối với cái liếc mắt đưa tình của cô gái Hàn Thịnh Vĩ làm như không thấy, Hàn Thịnh Vĩ tuy rằng có chỗ đào hoa, cũng thích lui tới với những cô gái xinh đẹp, chỉ là anh ấy có một nguyên tắc: chỉ cần là nhân viên trong công ty, cho dù có đẹp cũng không được dính tới, việc tư không thể lẫn với việc công.

Nhìn thấy mắt Hàn Thịnh Vĩ nhìn cũng chưa nhìn mình một cái, Tiết Yến Yến chán nản ngồi xuống, trên khuôn mặt nhỏ thanh tú tràn đầy sự mất mát.

"Chẳng lẽ bởi vì mình lớn lên khó coi, cho nên Hàn tổng mới không thích mình ?" Tiết Yến Yến mở ngăn kéo ra, lấy một cái gương cầm tay màu vàng lên soi: "Nếu mình có thể xinh đẹp hơn một chút thì tốt quá rồi."

Tiết Yến Yến thở dài, ánh mắt trong gương mang theo vài phần không cam lòng: "Mình thật sự muốn được đẹp hơn !"

👻👻👻👻👻👻

Lim: Bởi vì mình là một người khá là thích đọc bình luận, cho nên nếu mọi người ghé qua đây mà cảm thấy hay và hứng thú thì đừng quên để lại bình luận và nhấn sao cho Lim nha, cảm ơn mọi người ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top