Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 6: "Tôi cảm thấy trong nhà tôi có ma"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Bách Nhiên nhìn Hàn Hướng Nhu xinh đẹp trước mắt, trong lòng không cảm thấy cao hứng mà ngược lại lại có chút đề phòng. Anh dời tầm mắt trở lại trên tài liệu, mặt không cảm xúc nói: "Cô có thể ra ngoài được rồi, đồng thời gọi Trần Lâm tiến vào giúp tôi."

Hàn Hướng Nhu gật gật đầu, xoay người đi ra văn phòng Tổng giám đốc.

Một lát sau, Trần Lâm gõ cửa văn phòng, Cố Bách Nhiên cầm ly trà Long Tỉnh trên bàn lên uống một ngụm, lúc này mới kêu Trần Lâm tiến vào.

"Cô chắc hẳn biết tôi không thích nữ thư ký có diện mạo xinh đẹp, diện mạo xinh đẹp sẽ dễ làm cho các cô ấy có tâm tư khác." Cố Bách Nhiên đi thẳng vào vấn đề nói: "Tôi coi trọng thư ký có năng lực làm việc chứ không phải thư ký chỉ có vẻ bề ngoài xinh đẹp ."

Trên mặt Trần Lâm vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp trả lời: "Cố tổng, phòng thư ký tương đối thiếu nhân lực. Lần này công ty chọn ra 150 sinh viên mới, trải qua giai đoạn huấn luyện cùng kiểm tra, các phương diện của Hàn Hướng Nhu đều rất ưu tú, cho nên mới được phân đến phòng thư ký."

Cố Bách Nhiên hơi gật đầu: "Cuộc họp phân tích kinh doanh trong nửa tháng sau cô hãy để cho Hàn Hướng Nhu chuẩn bị báo cáo tổng kếp và sắp xếp cuộc họp, tôi muốn nhìn xem năng lực của cô ấy tới đâu. Thêm nữa, ngày thường cô hãy để ý đến cô ấy một chút, tôi hy vọng phòng thư ký sẽ không xuất hiện người như Lý Trình Lâm hay Vương Viện Viện."

"Vâng, Cố tổng." Trần Lâm đáp, chị ấy thấy Cố Bách Nhiên không còn phân phó việc gì khác, lúc này mới xoay người rời đi.

Lý Trình Lâm cùng Vương Viện Viện đều từng là thư ký của Cố Bách Nhiên, cả hai đều có vẻ ngoài sắc xảo có thể đi làm minh tinh. Chỉ là không biết có phải hai cô ấy xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá hay không, mà sau khi được phân đến phòng thư ký thì không lo chăm chỉ làm việc, cả hai chỉ chăm chăm vào việc làm sao có thể bò lên giường Cố Bách Niên, vọng tưởng muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng.

Bởi vì đều có chung suy nghĩ cho nên Lý Trình Lâm cùng Vương Viện Viện ngay ngày đầu tiến vào phòng thư ký liền đấu đã lẫn nhau, xem đối phương như là kẻ thù.

Ngoại trừ chạm mặt nhau trong công việc, ngoài giờ làm việc Cố Bách Nhiên cũng không có tiếp xúc quá nhiều với phòng thư ký. Hai người Lý Trình Lâm cùng Vương Viện Viện cũng chỉ có thể trang điểm, ăn mặc xinh đẹp mỗi ngày sau đó suy nghĩ mọi cách để chạy đến trước mặt Cố Bách Nhiên.

Bởi vì hai người đều không chú tâm đến công việc, Trần Lâm đối với thái độ làm việc của hai cô ấy vô cùng bất mãn, vì thế chị ấy đã trao đổi với Bộ phận Nhân sự muốn sa thải hai người này.

Sau khi Lý Trình Lâm biết, cô ta không cam lòng cứ như vậy mà rời khỏi tập đoàn Thần Huy, cũng không thể nói cô ta còn rất lớn mật.

Vừa vặn chiều hôm ấy Trần Lâm phải đi sắp xếp hội nghị cho một bộ phận khác, Lý Trình Lâm liền nắm lấy cơ hội đó lẻn vào phòng nghỉ của Tổng giám đốc, đem Cố Bách Nhiên vừa mới đi xã giao về chuẩn bị nghỉ ngơi ấn lên trên giường.

Cố Bách Nhiên tuy rằng có uống chút rượu vang đỏ nhưng không đến mức say không biết trời trăng mây đất, anh trực tiếp giơ chân đạp Lý Trình Lâm đang bò trên giường ra ngoài.

Lúc này cũng không cần đợi người của Bộ phận Nhân sự thông báo, Lý Trình Lâm trực tiếp bị sa thải, đồng thời Vương Viện Viện có cùng suy nghĩ trèo cao như cô ấy cũng bị liên lụy, bị tập đoàn Thần Huy chấm dứt hợp đồng lao động.

Bởi vì chuyện này mà Cố Bách Nhiên đã dọn dẹp lại phòng thư ký một cách triệt để, những thư ký tồn tại những suy nghĩ riêng đều bị điều tới các bộ phận khác, còn những người ở lại phòng thư ký đều là những người không có suy nghĩ lung tung và có năng lực làm việc tốt.

Hàn Hướng Nhu không biết mình đã trở thành đối tượng cần đặc biệt đề phòng của Cố Bách Nhiên, mà cho dù có biết cô cũng không thèm để ý.

Cô đi làm ở tập đoàn Thần Huy, một là bởi vì tiền lương lẫn đãi ngộ nơi này so với các công ty khác đều tốt hơn, hai là bởi vì làm chung với các đồng nghiệp ở phòng thư ký đều rất thoải mái và vui vẻ, còn đàn ông, trước nay vẫn luôn nằm trong phạm vi không cần chú ý đến của cô.

Trần Lâm đem việc chuẩn bị cuộc hộp phân tích kinh doanh cùng tài liệu giao cho Hàn Hướng Nhu.

Hàn Hướng Nhu hỏi mượn các đồng nghiệp khác các tài liệu liên quan đến phân tích kinh doanh trước đó, sau khi xem qua một lượt liền liên hệ với các trưởng phòng của các bộ phận đó, kêu bọn họ đưa ra các báo cáo có liên quan như thường lệ.

Trong lúc Hàn Hướng Nhu đang bận rộn, bỗng nhiên Hàn Thịnh Vĩ gọi tới một cuộc điện thoại, không vòng vo liền trực tiếp hỏi thẳng: "Tiểu Nhu, hôm nay em có tăng ca không ? Có một người bạn của anh có việc muốn nhờ em giúp."

Hàn Hướng Nhu nhìn đồng hồ trên tường, tính toán thời gian, lúc này mới trả lời: "Chắc có thể sẽ tan làm như bình thường, chỉ là bạn của anh có việc gì cần em giúp ?"

"Chính là liên quan đến việc đó đó." Hàn Thịnh Vĩ hạ giọng nói: "Em yên tâm, anh ta hiểu quy tắc, chắc chắn sẽ trả thù lao cho em."

"Thù lao ?" Mắt Hàn Hướng Nhu sáng lên: "Còn có thù lao ư ? Không thành vấn đề, em nhất định sẽ trợ giúp hết mình !"

Hàn Thịnh Vĩ cúp điện thoại, người bạn bên cạnh lập tức hỏi: "Thế nào ? Em gái cậu đồng ý rồi sao ?"

"Yên tâm đi." Hàn Thịnh Vĩ đem điện thoại đặt qua một bên: "Tí nữa tan làm nó sẽ tới đây."

****

Chiều nay Hàn Thịnh Vĩ nhận được điện thoại từ một người anh em mới từ nước ngoài trở về, muốn cùng mấy người bạn tốt tụ tập với nhau ăn uống trò chuyện.

Hàn Thịnh Vĩ cũng mấy năm không gặp anh ta, lập tức đồng ý, bắt tay xử lý công việc một chút, liền lái xe đi tới quán trà đã hẹn.

Người tới quán trà đều là anh em từ nhỏ của Hàn Thịnh Vĩ, quan hệ đặc biệt tốt, chẳng qua là hiện tại ai nấy đều bận việc người đó cho nên quanh năm suốt tháng cũng chả chạm mặt nhau được mấy lần.

Lần này nếu không phải Đổng Lực Dương từ nước ngoài trở về gọi bọn họ tụ tập, bọn họ còn không biết tới khi nào mới có thể ngồi nói chuyện phiếm uống trà cùng nhau đâu.

Một đám người đã lâu không gặp, đều hỏi nhau tình hình của đối phương gần đây. Đổng Lực Dương rót trà cho mọi người, cười hỏi: "Các cậu đều có bạn gái hết rồi phải không ? Tôi nói trước, bất kể là ai kết hôn tôi đều sẽ đi làm phù rể cho người đó."

Cao Phong cười nói: "Tôi cũng muốn kết hôn lắm, nhưng mà vẫn chưa có bạn gái, lại nói trong nhóm chúng ta Hàn Thịnh Vĩ là người có số đào hoa nhất, tôi đoán không chừng người đầu tiên trong nhóm sẽ là cậu ấy đấy."

Hàn Thịnh Vĩ vừa nghe đến hai chữ "đào hoa" liền nhịn không được run lên lập cập, lập tức cười khổ nói: "Đừng đùa chứ, hiện tại tôi sợ nhất là hai chữ "đào hoa" đấy cậu biết không. Hôm qua tôi vừa mới bị hoa đào yêu quấn lấy, nếu không phải em gái tôi ra tay, có lẽ bây giờ tôi đã bị hoa đào yêu hút hết dương khí rồi."

Vừa dứt lời, có mấy người cười phá lên: "Hoa đào yêu, thật hay giả vậy ? Người anh em, có phải dạo gần đây cậu xem Liêu Trai* nhiều riết rồi bị lú không ?"

(*: tập truyện ngắn gồm 431 truyện ngắn, sáng tác vào đầu đời nhà Thanh (cuối thế kỷ 17) của nhà văn Bồ Tùng Linh)

"Thật mà." Hàn Thịnh Vĩ đem chuyện ngày hôm qua kể lại kỹ càng tỉ mỉ, sau đó còn lấy ra bùa hộ mệnh tùy thân từ trong túi: "Đây là bùa hộ mệnh em gái cho tôi, vô cùng linh nghiệm."

Một đám người cười hi hi ha ha muốn duỗi tay sờ lá bùa hộ mệnh, Hàn Thịnh Vĩ thấy vậy vội vàng đem lá bùa cất đi, sợ sau khi bị người khác chạm vào liền không còn linh nghiệm.

Mấy người trẻ tuổi đối với mấy chuyện ma quỷ này đều không quá tin tưởng, cho dù Hàn Thịnh Vĩ nói khàn cả giọng, bọn họ vẫn như cũ cho rằng anh ấy chỉ là đang nói giỡn, tuy nhiên chỉ có một người tên Triệu Tuấn Thanh vẫn luôn trầm mặc không nói gì.

Đang lúc một đám người cười cười nói nói về những chuyện thú vị đã gặp qua, Triệu Tuấn Thanh bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Thịnh Vĩ, em gái cậu thật sự có kinh nghiệm về lĩnh vực này ?"

"Đúng vậy." Hàn Thịnh Vĩ gật gật đầu: "Nếu không phải gặp được loại sự tình như hôm qua thì tôi cũng không tin."

"Không biết cô ấy có thể bắt ma không ?" Triệu Tuấn Thanh vuốt mặt nói: "Tôi giống như bị ma quấn lấy vậy, đã đi nhiều nơi xin bùa đều không dùng được, nếu có thể tôi muốn nhờ em gái cậu bắt ma giúp. Đương nhiên, tôi sẽ trả tiền cho cô ấy thật tốt."

Vì thế, Hàn Thịnh Vĩ liền gọi một cuộc điện thoại kia cho Hàn Hướng Nhu.

Sau khi Triệu Tuấn Thanh nghe nói Hàn Hướng Nhu đồng ý không khỏi thở phào nhẹ nhõm, Đổng Lực Dương nhìn thấy sắc mặt anh ta khó coi, vội vàng rót cho anh ta ly trà nóng: "Người anh em, rốt cuộc cậu đã gặp phải chuyện gì ? Nói cho anh em nghe thử xem xem mọi người có thể giúp đỡ gì cho cậu không."

Triệu Tuấn Thanh cười khổ: "Chờ Hàn đại sư tới rồi nói luôn một lần, tôi không muốn nhớ về hồi ức này một lần nào nữa hết."

Đổng Lực Dương vỗ vỗ bờ vai anh ta, lại nói tới một vài chuyện thú vị, điều chỉnh lại bầu không khí náo nhiệt.

5 giờ chiều, một đám người chuẩn bị đi đến phòng khách sạn đã đặt trước, Hàn Thịnh Vĩ đã gửi định vị cho Hàn Hướng Nhu. Khách sạn này cách tập đoàn Thần Huy cũng không quá xa, một đám người đợi tầm hơn hai mươi phút, Hàn Hướng Nhu liền đến.

Hàn Hướng Nhu là trực tiếp từ công ty đến đây, trên người vẫn còn mặc trang phục công sở, một nửa mái tóc xoăn gợn sóng dài đến eo rũ trước ngực, yêu kiều làm người khác phải trầm trồ

Một đám đàn ông đôi mắt đều nhìn thẳng, không nghĩ tới em gái Hàn Thịnh Vĩ lớn lên lại đẹp đến như vậy.

Đổng Lực Dương ân cần đứng lên, vừa kéo ghế ra giúp Hàn Hướng Nhu vừa kích động đến nỗi hai mắt đều phát ra ánh sáng: "Thịnh Vĩ à, đây chắc là em gái Tiểu Nhu của chúng ta hả ?"

Hàn Thịnh Vĩ đã quá quen thuộc với ánh mắt của những đám người này rồi, anh ấy kéo Hàn Hướng Nhu ngồi xuống vị trí bên cạnh mình, nhìn đám anh em của mình đầy phòng bị: "Phắn đi, đừng có mà lôi kéo làm quen, đều tránh xa em gái tôi ra."

Hàn Hướng Nhu cười cười nhìn bọn họ, sau đó đem ánh mắt dừng trên người Triệu Tuấn Thanh: "Là anh muốn nhờ tôi giúp đỡ ?"

Triệu Tuấn Thanh vội vàng gật đầu không ngừng, Đổng Lực Dương không biết cô làm thế nào mà đoán ra được, nhưng cũng rất nể mặt cổ vũ: "Bingo, em gái của chúng ta thật là thông minh !"

Mắt Hàn Thịnh Vĩ trợn trắng, Triệu Tuấn Thanh thấy như vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, dường như đối với Hàn Hướng Nhu đã có chút tin tưởng.

Người đã đến đông đủ, người phục vụ mang tất cả các món ăn đã gọi trước bưng lên. Vốn dĩ đám anh em bọn họ lúc nào tụ tập với nhau cũng đều phải ngồi uống với nhau một hồi, nhưng bởi vì chuyện của Triệu Tuấn Thanh nên hôm nay mọi người đều không có uống rượu, vô cùng đơn giản ngồi ăn xong cơm, sau đó nghe Triệu Tuấn Thanh kể lại những chuyện quỷ dị xảy ra xung quanh anh ta.

"Đại khái là nửa năm trước tôi liền phát hiện có chỗ không đúng." Triệu Tuấn Thanh sờ lên điếu thuốc, nhưng mà nhìn thấy Hàn Hướng Nhu hơi nhíu mày, lại nhanh chóng bỏ xuống.

"Tôi cảm thấy trong nhà tôi có ma." Trên mặt Triệu Tuấn Thanh mang theo vài phần bất an: "Tuy rằng tôi không nhìn thấy cô ấy, cô ấy cũng không làm tổn thương tôi, nhưng mà tôi vẫn có thể cảm giác được cô ấy tồn tại."

"Có phải là do cậu đa nghi không ?" Cao Phong cắt ngang: "Rốt cuộc cậu cảm thấy chỗ nào không đúng ?"

"Ngay từ đầu tôi chỉ cảm thấy luôn có người nhìn chăm chú vào tôi, nhưng mà các cậu cũng biết từ khi vào đại học tôi liền dọn ra ngoài ở một mình rồi, trong nhà ngoại trừ tôi sẽ không có người thứ hai, cho nên ngay từ đầu tôi cũng không suy nghĩ quá nhiều về nó, cho đến mấy tháng trước tôi mang theo bạn gái mới về nhà."

Trên mặt Triệu Tuấn Thanh mang theo vài phần sợ hãi: "Tôi đi tắm trước sau đó liền nằm lên giường chơi điện thoại, bạn gái tôi thì đi tắm rửa, qua nửa giờ cô ấy từ trong phòng tắm đi ra, chân đeo lộn xộn một đôi giày vải trắng thêu hoa. Lúc ấy tôi liền cảm thấy kỳ quái, nhịn không được hỏi một câu không phải cô ấy đi dép lê vào sao ? Kiếm đâu ra đôi giầy vải ấy ? Lúc đó bạn gái tôi chỉ nhìn tôi cười không nói lời nào, chậm rãi bò lên trên giường."

Triệu Tuấn Thanh kinh hãi nuốt nước miếng: "Tôi phát hiện động tác của cô ấy cứng đờ, đôi mắt cũng có chút vô hồn, kinh khủng nhất chính là tóc của cô ấy vốn chỉ dài tới ngang vai thôi, thế mà lúc cô ấy leo lên giường tôi liền phát hiện tóc cô ấy đã dài đến eo !"

"Sau đó thì sao ?" Đổng Lực Dương nghe mà đôi mắt đều trợn tròn.

Triệu Tuấn Thanh xoa mặt, vẻ mặt không ổn lắm: "Tôi bị dọa cho té xỉu, buổi sáng ngày hôm sau khi tỉnh lại thì phát hiện tôi đang nằm ở trên giường, còn được đắp chăn cẩn thận, mà bạn gái tôi thì nằm trên mặt đất, tóc đã ngắn lại như cũ, trên chân cũng không có đôi giày vải nào. Sau khi cô ấy tỉnh lại dường như cũng không nhớ được vì sao lại nằm trên mặt đất, lúc đó liền nổi giận với tôi, buổi tối hôm qua tôi đã bị dọa cho một trận, cho nên cũng đồng ý chia tay với cô ấy luôn."

Hàn Thịnh Vĩ vỗ vỗ bả vai Triệu Tuấn Thanh, vẻ mặt đồng tình mà nhìn anh ta: "Người anh em, việc mà cậu gặp phải so với việc tôi gặp còn đáng sợ hơn nhiều."

Triệu Tuấn Thanh cười khổ một cái: "Tôi còn tưởng rằng là do cô ấy dính phải thứ gì đó không tốt, ngày hôm sau vội vàng đến miếu gần nhà vái lạy, rồi gọi người tới dọn dẹp phòng cho thật sạch sẽ. Tôi còn nhờ em họ đến đó ở với tôi một cái tuần, thấy không có chuyện kỳ quái gì phát sinh , sau đó tôi liền đem chuyện này vứt ra sau đầu."

"Tháng trước, tôi lại quen bạn gái mới......"

Triệu Tuấn Thanh mới nói một nửa, đám người nháy mắt liền hiểu: "Cậu lại đưa bạn gái mới về nhà ?"

Triệu Tuấn Thanh gật đầu: "Tuy rằng đã thay bạn gái, nhưng việc gặp phải lại giống nhau như đúc. Tôi không có biện pháp nào đành nhờ người tìm không ít cái gọi là cao nhân, còn đi đến miếu cầu rất nhiều bùa bình an, nhưng mà đều không có hiệu quả. Bạn gái gần đây của tôi sau khi đến nhà tôi liền trở nên không bình thường, tuần trước thậm chí còn đổ máu. Tôi sợ làm hại đến cô ấy, vội vàng cùng cô ấy chia tay, trong nhà lúc này mới yên tĩnh lại."

Một đám người sau khi nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau, Hàn Thịnh Vĩ có kinh nghiệm phong phú dẫn đầu suy đoán: "Có lẽ nhà cậu có ma nữ, không thể muốn nhìn thấy cậu ở cạnh người phụ nữ nào khác, cho nên mới bày trò như vậy."

Triệu Tuấn Thanh cũng đoán như vậy, cho nên sắc mặt vô cùng khó coi.

Hàn Hướng Nhu gặm xong miếng dưa hấu, cầm lấy khăn ướt lau tay, cầm túi đứng lên: "Đi đến nhà anh nhìn trước rồi hẵng nói."

******

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Bách Nhiên mặt lạnh nhạt: Nếu như cô dám thích tôi, tôi sẽ lập tức sa thải cô !

Hàn Hướng Nhu nghiêm túc gật gật đầu: Tôi nhớ kỹ rồi Cố tổng.

Về sau, vẻ mặt Cố Bách Nhiên thâm tình: Nhu Nhu tôi thích em.

Hàn Hướng Nhu kiên định mà lắc lắc đầu: Tôi không muốn bị sa thải, bị sa thải sẽ không còn bạn bè, cho nên tôi sẽ không thích anh đâu.

Vẻ mặt Cố Bách Nhiên tuyệt vọng: Tại sao lúc ấy tôi lại nói như vậy chứ T^T!

👻👻👻👻👻👻

Lim: Bởi vì mình là một người khá là thích đọc bình luận, cho nên nếu mọi người ghé qua đây mà cảm thấy hay và hứng thú thì đừng quên để lại bình luận và nhấn sao cho Lim nha, cảm ơn mọi người ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top