Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8: "Nếu không ông ấy sẽ đánh nát mông thằng nhóc này rồi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mươi phút sau, người nhà Triệu Tuấn Thanh cùng người nhà Trần Tuyết vội vội vàng vàng chạy đến, sau khi vào phòng khách thấy không ít người trong đấy, chỉ là người muốn gặp lại không thấy đâu.

Vẻ mặt ba Triệu Tuấn Thanh liền đen lại như đáy nồi, nhìn thầy những vỏ lon bia vứt lăn lộn trên mặt đất, đồ ăn bày lung tung trên bàn càng tức giận đến tím cả mặt, duỗi tay muốn đánh Triệu Tuấn Thanh một cái: "Thằng nhóc này, có phải con uống say rồi nên lấy chuyện gặp được bà nội ra đùa phải không ?"

Tay mới vừa duỗi ra một nửa thì có cảm giác giống như bị cái gì đó chặn lại, ba Triệu cảm thấy nơi cổ tay ông ấy có chút lạnh lẽo, sắc mặt lập tức có chút trắng bệch. Nhớ tới lời con trai nói khi gọi mình đến đây, không khỏi run rẩy hỏi một câu: "Mẹ ?"

Tuy không nghe được tiếng trả lời, nhưng mà ba Triệu cảm nhận được có một làn gió lạnh thổi lên cổ tay ông ấy hai cái.

So với người nhà Triệu Tuấn Thanh, ba mẹ Trần Tuyết lúc này đã khóc không thành tiếng, bởi vì giọng nói trong điện thoại đúng là giọng nói của con gái mình cho nên bọn họ không hề nghi ngờ mà vội vàng cầm theo chi phiếu chạy đến đây.

Mẹ Trần Tuyết thấy Hàn Hướng Nhu là cô gái duy nhất trong phòng, bà ấy đoán đây là đại sư mà con gái nhắc đến, vội vàng chạy qua đưa một tờ chi phiếu, nước mắt rơi đầy mặt khẩn cầu nói: "Đại sư, xin nhờ cô giúp Trần Tuyết nhà tôi."

Hàn Hướng Nhu nhìn dãy số trên chi phiếu, mặt mày lập tức cong lên, âm thanh cũng trở nên vui vẻ một chút: "Trước tiên mọi người hãy nhắm mắt lại."

Người nhà họ Trần cảm giác được có một trận gió lạnh lướt qua trên đôi mắt, đợi đến khi bọn họ mở mắt ra một lần nữa liền nhìn thấy Trần Tuyết đang đứng trước mặt họ.

Cô ấy mặc một chiếc váy dài màu trắng mà cô ấy thích nhất lúc còn sống, tóc dài đến eo, trên mặt mang theo nụ cười trong trẻo tươi sáng. Nếu không phải làn da cô ấy tái nhợt có chút trong suốt, thì so với hồi còn sống nhìn cũng không có gì khác biệt lắm.

"Tiểu Tuyết !" Mẹ Trần Tuyết duỗi tay muốn ôm lấy Trần Tuyết, kết quả lại chạm vào hư không.

"Đại sư, vì sao tôi lại không thể chạm vào con bé ?" Mẹ Trần Tuyết vội vàng hỏi.

Tất nhiên là không chạm được rồi, Trần Tuyết cũng không phải là lệ quỷ, bởi vì lúc trước chấp niệm trong lòng cô ấy quá nặng nên mới có thể hiện thân được. Còn bây giờ chấp niệm đã tan, ma khí trên người dùng để duy trì khả năng hiện thân còn không có, chứ đừng nói chi có thể chạm vào người cô ấy.

Chỉ là nếu đã nhận tiền của người ta rồi thì Hàn Hướng Nhu nghĩ mình cũng phải phục vụ người ta sao cho xứng đáng với 50 vạn này.

Cô đi xuống bếp chọn một cái bồn rửa tay chưa dùng đến, lại lấy ra một đống lá bùa từ trong túi ra, chọn nửa ngày mới rút ra được năm lá ném vào trong bồn. Lá bùa bốc cháy lên, tỏa ra một mùi hương kỳ lạ.

"Mùi hương của lá bùa này có thể giúp cho hồn ma có thể tạm thời ngưng kết thành cơ thể thật, một lá bùa chỉ có thể cháy trong một giờ, mọi người nên tranh thủ thời gian đi."

Mẹ Trần Tuyết nghe vậy vội vàng duỗi tay qua sờ Trần Tuyết thử, quả nhiên liền chạm vào một cơ thể lạnh băng, lúc này bà ấy cũng bất chấp suy nghĩ trên người sẽ bị dính âm khí, chỉ cần để bà ấy được ôm đứa con gái nhỏ bé mà ngày đêm bà ấy mong nhớ một lần, cho dù bệnh nặng cỡ nào bà ấy cũng chấp nhận.

Nhìn thấy ba người nhà họ Trần vây quanh ở một chỗ khóc, mối nghi ngờ cuối cùng trong lòng ba Triệu Tuấn Thah liền bị vứt qua một bên, vội vàng lấy di động ra, gấp gáp hỏi: "Đại sư, có thể chuyển khoản trực tiếp được không ?"

Hàn Hướng Nhu vui lấy điện thoại từ trong túi ra, Triệu Tuấn Thanh nhanh chóng chạy tới thì thầm vài câu với câu với ông ấy. Ba Triệu gật đầu, chuyển cho Hàn Hướng Nhu 70 vạn, đây là số tiền nhiều nhất từ trước đến nay mà Hàn Hướng Nhu nhận được khi được nhờ đến bắt ma.

Nghĩ đến một buổi tối mà số tiền tiết kiệm trong tài khoản liền nhảy lên bảy con số, Hàn Hướng Nhu cảm thấy cho dù phí nhiều bùa như vậy cũng đáng.

Cô ngáp một cái, nhìn thấy Hàn Thịnh Vĩ cùng mấy anh em tốt vẫn còn ngây người ở đây chưa rời đi, không khỏi hỏi một câu: "Nơi này không còn chuyện của các anh, các anh còn ở đây làm gì?"

Đổng Lực Dương nhìn thời gian, quay đầu thương lượng cùng Cao Phong mấy câu: "Nếu không chúng ta đi ra ngoài tìm mấy chỗ ăn khuya đi, cũng đừng ở đây quấy rầy gia đình người ta ôn chuyện, chờ đến rạng sáng chúng ta lại quay về đây nhìn quỷ môn mở ra."

Hàn Hướng Nhu cạn lời nhìn anh ta: "Các anh còn chưa xem đủ à ?"

Đổng Lực Dương cười gượng gãi gãi đầu: "Không phải đều đã mua vé rồi sao."

Hàn Hướng Nhu há miệng cả nửa ngày trời cũng không biết nên tiếp lời như thế nào. Tuy rằng Đổng Lực Dương nói cũng không sai, nhưng mà người có lá gan lớn như bọn họ thật sự quá hiếm thấy, ít nhất trước kia lúc cô đi bắt ma ở núi Thần Tiên cũng không thấy ai đi xem náo nhiệt như bọn họ cả.

Thậm chí bởi vì cô đi bắt ma, mà những đứa trẻ cùng tuổi lúc ấy không có ai nguyện ý kết bạn với cô, lúc mà Hàn Hướng Nhu nhàm chán cũng chỉ có thể bắt một vài con ma ra ngồi nói chuyện với cô thôi.

Đã nhận tiền rồi thì Hàn Hướng Nhu cũng không tiện không cho người ta xem, chỉ có thể dời tầm mắt đến trên người Hàn Thịnh Vĩ – người chưa đưa tiền vé: "Anh đã không mua vé rồi, vì sao vẫn còn ở đây ?"

Hàn Thịnh Vĩ cười cười vỗ đầu Hàn Hướng Nhu: "Nếu mà dám để em lại ở đây một mình, anh sợ mình sẽ bị mẹ xé rách ra làm đôi mất."

Ánh mắt anh ấy chuyển động nói: "Anh vừa rồi đã mượn Triệu Tuấn Thanh phòng dành cho khách nhà anh ta, em có thể đến đó ngủ một lát, chờ em sau khi giải quyết xong hết mọi việc rồi cùng nhau về nhà."

Hàn Hướng Nhu ăn một bụng đầy đồ ăn, lúc này cũng đã cảm thấy có chút mệt mỏi, cô ngáp một cái đi đến phòng dành cho khách, rửa mặt đơn giản một chút rồi đắp chăn lên liền ngủ.

2 giờ 50 phút sáng, Hàn Thịnh Vĩ gõ cửa, Hàn Hướng Nhu từ trên giường ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, lấy tay chải lại tóc hai cái rồi từ trong phòng đi ra.

Mấy người Đổng Lực Dương sau khi ăn khuya xong đều đã trở lại, bọn họ đều là những người đã quen thức đêm, lúc này nhìn vẫn còn nhiều tinh thần.

Thấy Hàn Hướng Nhu đi ra, bọn họ liền tìm một góc trong phòng khách ngồi xuống, vừa đảm bảo không quấy rầy đến người khác mà vẫn có thể tiếp thu thêm kiến thức mới.

Người nhà Trần Tuyết cùng Triệu Tuấn Thanh nhìn thấy Hàn Hướng Nhu lại đây đều biết điều này có ý nghĩa gì, chỉ là đã có thể ở chung với người thân đã mất một lúc lâu như vậy cũng coi như là niềm vui bất ngờ rồi, người nhà hai bên cũng rất hiểu chừng mực, không có đưa ra thêm yêu cầu quá đáng nào cả.

Mẹ Trần Tuyết ôm cô ấy vào trong lòng lần cuối, nghẹn ngào nói: "Tiểu Tuyết, con cứ yên tâm mà đi đi, đợi sau khi về đến nhà mẹ sẽ lấy tên con làm nhiều việc thiện, để cho con có thể đầu thai vào một nhà tốt."

Trần Tuyết gật gật đầu, duỗi tay ôm lại bà ấy, quay đầu nhìn anh trai đang đứng ở bên cạnh: "Anh, giúp em chăm sóc ba mẹ cho thật tốt đó. "

Bà nội Triệu ở bên kia lôi kéo tay Triệu Tuấn Thanh, vẫn luôn dặn dò anh ta phải mau chóng tìm một người con gái tốt mà kết hôn, không được dẫn lung tung những cô gái như trước về nhà nữa.

Trước kia mỗi lần mà bà nội Triệu nhắc đến vấn đề này Triệu Tuấn Thanh vẫn luôn đáp qua loa cho có lệ, mà lần này anh ta biết đây là lần cuối cùng bà nội dặn dò anh ta như vậy, trịnh trọng gật đầu: "Bà nội, bà yên tâm, chờ sau khi con tìm được cháu dâu tốt sẽ mang theo cô ấy đến thăm mộ bà."

Nhìn thấy người nhà hai bên đã nói xong lời từ biệt cuối cùng, Hàn Hướng Nhu thu ánh sáng công đức trên tay lại, dùng âm khí phóng lên trời vẽ một lá bùa.

Sau khi Hàn Hướng Nhu vẽ xong nét cuối cùng, bỗng nhiên trong phòng tối sầm xuống, một cơn lốc xoáy màu đen xuất hiện từ trong không khí trong phòng khách nhà Triệu Tuấn Thanh.

Bà nội Triệu cùng Trần Tuyết nhìn người nhà mình lần cuối rồi xoay người cúi chào Hàn Hướng Nhu, lúc này mới bước chân tiến vào quỷ môn.

Đèn trong phòng lại sáng lên một lần nữa, Hàn Hướng Nhu nhìn thấy hai chùm ánh sáng công đức trên người, không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Đây là lần đầu tiên cô nhận thù lao cho việc đưa ma vào quỷ môn, vừa rồi vẫn luôn lo lắng bởi vì việc này mà sẽ không có ánh sáng công đức, nhưng bây giờ nhìn thì có vẻ việc cô thu tiền và nhận ánh sáng công đức cũng không có liên quan gì đến nhau.

Tuy đã đưa ma đi rồi, nhưng vẫn còn chút chuyện cần làm. Mặc dù bà nội Triệu với Trần Tuyết không có suy nghĩ muốn hại người, nhưng dù sao bọn họ vẫn là ma, nếu tiếp xúc quá lâu với âm khí trên người bọn họ thì sẽ không tốt cho cơ thể.

Hàn Hướng Nhu đốt mấy lá bùa hơ xung quanh người trong phòng một lượt, xua tan đi âm khí một cách sạch sẽ. Cuối cùng ném lá bùa đốt vẫn còn một nửa vào không trung, nhìn thấy nó đem hết âm khí còn sốt lại trong nhà đốt đi, lúc này mới coi như là xong việc.

Triệu Tuấn Thanh thấy Hàn Hướng Nhu làm xong hết mọi việc, lúc này mới lại gần hỏi: "Lúc trước Trần Tuyết có nhập vào hai người bạn gái của tôi, không biết có ảnh hưởng gì đến bọn họ hay không ?"

Hàn Hướng Nhu nghe vậy móc ra một lá bùa đưa cho anh ta: "Bạn gái thứ nhất của anh chỉ mới bị nhập một lần, lại qua lâu như vậy, một chút âm khí trên người cũng đã bị ánh mặt trời đốt hết rồi. Còn bạn gái thứ hai của anh có thể sẽ còn lưu lại chút âm khí, anh đem lá bùa này đưa cho cô ấy, thuận tiện dặn dò cô ấy gần đây nên thường xuyên phơi nắng, sẽ không ảnh hưởng đến cơ thể."

Sau khi Triệu Tuấn Thanh cầm lá bùa vẫn luôn nói lời cảm ơn, những người khác sau đêm nay được mở mang đầu óc, nhìn lá bùa trong tay Triệu Tuấn Thanh đều vô cùng ghen tị đến đỏ mắt, ai cũng muốn mua một lá.

Chỉ là mọi người nhìn thấy Hàn Hướng Nhu ngáp một cái rồi lại ngáp một cái, cũng ngại mở miệng hỏi cô, đều nghĩ để đến mai rồi lại liên hệ với cô sau.

Sau khi Hàn Hướng Nhu về đến nhà liền ngã vào giường ngủ một giấc đến 7 giờ sáng giờ mới bò dậy tắm rửa rồi đi xuống lầu ăn cơm.

Lưu Thục Cầm một bên gắp cho Hàn Hướng Nhu một cái bánh bao nhỏ nóng hổi một bên oán giận nói: "Anh con cũng thật là, lại dám mang theo con ra ngoài chơi đến rạng sáng mới trở về, nếu không phải hai ngày nay ba các con đi công tác không có ở nhà, nếu không ông ấy sẽ đánh nát mông thằng nhóc này rồi."

Hàn Hướng Nhu nhớ tới số tiền tối qua kiếm được liền lộ ra vẻ mặt vui vẻ: "Không phải đi ra ngoài chơi đâu mẹ, mà là bạn của anh muốn nhờ con đến bắt ma, nhờ vậy mà con kiếm được hơn một trăm vạn rồi đó."

Lưu Thục Cầm nghe vậy bất an buông bánh bao trong tay xuống, thật cẩn thận nhìn sắc mặt Hàn Hướng Nhu: "Tiểu Nhu à, mẹ vẫn luôn không hỏi con, việc bắt ma có phải rất nguy hiểm hay không ? Nếu con thiếu tiền thì nhà ta vẫn có, công ty về sau cũng đưa cho con, con không cần phải đi làm công việc nguy hiểm như vậy có được không ?"

Hàn Hướng Nhu vội vàng nuốt bánh bao trong miệng xuống: "Mẹ, loại hồn ma bình thường này đến pháp khí cũng không cần dùng tới, một nắm tay là có thể đem chúng nó đánh tan ra rồi. Nếu là đụng phải lệ quỷ hay cương thi gì đó, con vẫn còn có một đống pháp khí mà, mẹ không cần phải lo lắng đâu."

Hàn Hướng Nhu không giải thích còn tốt, giải thích rồi liền nói đến cương thi cùng lệ quỷ, sắc mặt Lưu Thục Cầm càng thêm khó coi.

Hàn Hướng Nhu chỉ còn nước lấy thể chất bản thân của mình ra nói: "Mẹ, mẹ biết con là thể chất thuần âm, dễ dàng bị ma quỷ quấy nhiễu. Tuy rằng hiện tại con đã không còn sợ ma, nhưng vẫn phải dùng ánh sáng công đức từ việc bắt ma để che dấu đi thể chất này, lúc này mới bớt đi nhiều việc phiền toái. Huống chi ......"

Hàn Hướng Nhu không nhịn được nở nụ cười: "Huống chi việc bắt ma như vậy còn có thể kiếm được tiền, trước kia lúc con với ông nội bắt ma ở trên trấn cũng không có người nào trả tiền đâu, con với ông nội chỉ có thể kiếm mấy căn nhà chuẩn bị xây ở gần nghĩa địa để xem phong thủy, vất vả lắm cũng mới kiếm được có mấy trăm tệ thôi. Nếu biết rằng ở trong thành phố bắt ma mà cũng có thể kiếm được tiền, lúc lên đại học con đã sớm làm thêm việc này rồi, nói không chừng con đã có kiếm được hai trăm triệu từ lâu."

Lưu Thục Cầm nghe xong liền tức giận, gắp cho cô một miếng chân giò hun khói: "Nằm mơ à, trên đời này làm gì có nhiều ma đến như vậy cho con bắt."

Hàn Hướng Nhu cười hắc hắc, nhanh chóng cúi đầu ăn sạch bữa sáng, sau đó vội vàng súc miệng rồi lái xe đi làm.

Lúc ban ngày Hàn Hướng Nhu liên tục nhận được vài cuộc điện thoại, đều là muốn hỏi cô mua bùa bình an, mở miệng liền mua tám tờ mười tờ.

Đối với giá cả thị trường của mấy thứ này Hàn Hướng Nhu không có quá hiểu biết, liền đi đến toilet gọi điện thoại cho Hàn Thịnh Vĩ, hỏi anh ấy nếu bán một lá bùa thì giá cả như nào mới hợp lý.

Hàn Thịnh Vĩ cũng là từ khi gặp được hoa đào yêu mới mở ra cánh cửa lớn đối với thế giới mới này, thời gian trôi qua cũng chưa được mấy ngày, anh ấy đối với việc này cũng chẳng rành hơn cô bao nhiêu.

Nhưng mà nghĩ em gái mới bước chân ra xã hội, sợ cô bị chịu thiệt, cân nhắc một chút rồi mới nói: "Vật quý ở cái hiếm, em hãy nói với bọn họ mỗi người chỉ được mua nhiều nhất là ba lá bùa, để cho Đổng Lực Dương trả tiền trước. Người nhiều tiền thường sĩ diện cao, đợi cậu ta trả giá cao hơn, những người khác chắc chắn sẽ ngại mở miệng đòi hạ giá."

Cuối cùng Hàn Hướng Nhu bán ba lá bùa bình an giá 30 vạn cho Đổng Lực Dương, một lá bùa có thể ngăn cản ít nhất ba lần tai hoạ. Giá cả này tuy rằng không được hợp lý, nhưng ở trong mắt Đổng Lực Dương thì nó lại là hàng ngon giá rẻ.

Nếu không phải Hàn Hướng Nhu không chịu bán nhiều, anh ta nhất định sẽ mua một xấp, trong mỗi cái túi áo túi quần đều phải để một cái.

Có cách kiếm tiền mới, Hàn Hướng Nhu vui vẻ đến mức muốn mọc thêm cánh bay lên trời, đến báo cáo tổng kết phân tích kinh doanh mười ngàn chữ mà Cố Bách Nhiên yêu cầu ở trong mắt cô cũng là chuyện nhỏ.

Trần Lâm thoạt nhìn trông có vẻ bảo thủ, nhưng lại là người công tư phân minh, chị ấy nhìn thấy Hàn Hướng Nhu không có những suy nghĩ lung tung lộn xộn như Cố Bách Nhiên nghĩ, ngược lại tâm tư cô vô cùng đơn thuần trong sáng, đôi lúc ở trong tối chị ấy cũng sẽ chiếu cố Hàn Hướng Nhu vài phần. Lúc Hàn Hướng Nhu cần các số liệu của các bộ phận khác để viết báo cáo, chị ấy cũng không ít lần giúp cô liên hệ với bọn họ.

Dưới sự giúp đỡ của các đồng nghiệp trong phòng thư ký, cuộc họp phân tích kinh doanh do Hàn Hướng Nhu chuẩn bị cuối cùng đã hoàn thành tốt đẹp, Cố Bách Nhiên thấy thời gian Hàn Hướng Nhu vào làm tuy ngắn, nhưng lại tiến bộ rất nhanh, chỉ mấy tháng ngắn ngủi mà đã có thể tự gánh vác công việc một mình, ánh mắt nhìn cô cũng đã thay đổi không ít. Nhưng nó cũng chỉ giới hạn trong việc có thể để cô ở lại làm việc trong phòng thư ký mà thôi, chứ anh cũng không có chú ý quá nhiều đến cô.

Kết thúc cuộc họp phân tích kinh doanh phòng thư ký liền nhẹ nhàng đi không ít, Trần Lâm triệu tập các nhân viên trong bộ phận mở họp, ngoại trừ thông báo về các công việc sắp tới, chị ấy cũng thông báo đến một việc khiến mọi người đều cao hứng: Phòng thư ký chuẩn bị có một buổi team building.

Nói đến team building, thật ra chính là các bộ phận tìm ra một chỗ để vui chơi giải trí, đồng thời làm gia tăng tình cảm để gắn kết lại với nhau hơn. Hằng năm, tập đoàn Thần Huy đều chi rất nhiều tiền cho hoạt động này, ngoại trừ các hoạt động chung của công ty thì mỗi năm ở các bộ phận sẽ đều có một buổi team building.

Trần Lâm đối với việc này sớm đã có chuẩn bị, chị ấy nhìn ngày được viết trên sổ nói: "Cố tổng cho phòng thư ký chúng ta nghỉ lễ ba ngày, cộng thêm hai ngày cuối tuần thì tổng cộng chúng ta sẽ có năm ngày. Tôi dự định sẽ xếp ngày team building vào lúc mà Cố tổng đang nghỉ đông, cũng chính là từ thứ tư cho đến thứ sáu tuần sau, mọi người có ý kiến gì không ?"

Mọi người đều không phản đối, việc các cô ấy quan tâm nhất lúc này chính là sẽ được đi đâu.

Trần Lâm đem tài liệu đã chuẩn bị phát cho mọi người: "Tôi đã chọn ra ba địa điểm non xanh nước biếc để cho mọi người lựa chọn, leo núi với câu cá đều có thể giúp thả lỏng tinh thần. Đương nhiên nếu mọi người thấy có địa điểm nào tốt thì cứ đề cử, gửi mail cho tôi trước giờ tan tầm ngày mai, thứ sáu tuần này chúng ta sẽ lên kế hoạch cụ thể hơn."

Hàn Hướng Nhu nhìn tài liệu trong tay, địa điểm thứ nhất là một thôn trang nhỏ trong núi sâu, nổi tiếng với cảnh quan xinh đẹp, nhưng mà khách du lịch lại vô cùng thưa thớt.

Địa điểm thứ hai là một hòn đảo trên biển, trên đảo chỉ có mấy chục hộ gia đình, nhưng nước biển trên đảo lại trong xanh, vừa có suối lại vừa có núi, cũng là một lựa chọn không tồi.

Địa điểm còn lại là một khu du lịch mới xây, cách trung tâm thành phố khoảng năm mươi đến sáu mươi km, nhưng nghe nói nơi đó có đủ thứ để ăn chơi, là một nơi tốt để thư giãn.

Cảm thấy ba nơi đều không tồi, Hàn Hướng Nhu dùng cánh tay chạm chạm Khương Manh Manh, nhẹ giọng hỏi: "Cậu cảm thấy nơi nào tốt ?"

Khương Manh Manh nhỏ giọng nói: "Tớ cảm thấy khu du lịch cũng không tồi, mà thôn trang nhỏ cùng đảo trên biển cũng okela, nhưng mà đến buổi tối một cái đèn đường đều không có, tối thui tối thùi cũng hơi đáng sợ í."

Thật ra Hàn Hướng Nhu không sợ tối, trước kia sống ở núi Thần Tiên, cô toàn phải đi bắt ma vào lúc nửa đêm, chưa bao giờ biết cái gì gọi là sợ hãi.

Chỉ là cô đã ở trên núi quá lâu rồi, đối với đảo trên biển cùng thôn trang nhỏ cũng không có hứng thú lắm, cô cảm thấy khu du lịch kia nhìn trông có vẻ sẽ chơi vui hơn.

"Nếu không, hai chúng ta đều bầu một phiếu cho khu du lịch đi." Hàn Hướng Nhu đề nghị nói.

👻👻👻👻👻👻

Lim: Bởi vì mình là một người khá là thích đọc bình luận, cho nên nếu mọi người ghé qua đây mà cảm thấy hay và hứng thú thì đừng quên để lại bình luận và nhấn sao cho Lim nha, cảm ơn mọi người ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top