Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Xuyên qua: Đây là nơi nào?

Chương 1: Xuyên qua: Đây là nơi nào?

Edit & Beta: Ánh Ảo Ảnh.

Đêm trăng tròn.

Trong phủ Dạ vương.

"Dạ Vương điện hạ, theo như lời của ngài, Nguyệt Thanh là không cẩn thận giẫm lên không một cước , nên mới ngã xuống cầu thang sao?" Bên trong phòng khách Dạ vương phủ, nam nhân trung niên Lưu Thái Phó nhíu chặt lông mày nói.

Dạ Vương điện hạ ở đối diện mở mắt ra, chậm rãi nói: "Lẫm phi cũng không có lo ngại gì lớn, nàng từ trên cầu thang ngã xuống, chỉ có chút kinh hãi mà thôi, Lưu Thái Phó không cần quá lo lắng."

"Nhưng cũng đã hôn mê ba ngày rồi, thực không biết như thế nào mới tốt!"

Dạ Vương nhìn chằm chằm Lưu Thái Phó, ý vị thâm trường nói: "Lẫm phi còn rất nhiều việc muốn làm, nàng sẽ không dễ dàng rời đi như vậy đâu."

Lưu Thái Phó chú ý tới đôi mắt thâm thúy kia của Dạ Vương ẩn giấu một tia lạnh lẽo, vừa cười vừa nói: "Ai, mặc dù tại hạ có hai nữ nhi bảo bối, nhưng duy chỉ có Nguyệt Thanh là hiểu chuyện nhất hiếu thuận nhất, từ nhỏ bị nuông chiều thành thói quen vẫn như cũ không có cái tính cách của đại tiểu thư, Nguyệt Thanh trời sinh tính thiện lương, cho nên từ nhỏ đã bị tỷ tỷ của nàng khi dễ, ít nhất hiện tại tỷ tỷ của nàng Hoa Thanh hiện đã trở thành phi tử của đương kim Hoàng thượng, nên cái tính khí vênh váo hung hăng kia mới sửa được sơ sơ, bất quá tại hạ cũng chỉ sợ Nguyệt Thanh sẽ bị người khác khi dễ, huống hồ trong hậu cung của Dạ Vương điện hạ nữ nhân xinh đẹp ngược lại là không ít, chỉ sợ. . ."

Dạ Vương nhàn nhạt nói: "Lưu Thái Phó, ngươi là sợ bản vương sẽ đối xử không tốt với Lẫm phi sao? Lúc nàng được gả vào vương phủ bản vương liền phong nàng làm chính phi, chẳng lẽ đường đường là một chính phi, so với các phi tần địa vị thấp kém kia, nàng sẽ bị họ ức hiếp sao?"

"Dạ Vương điện hạ ưu ái như vậy, tại hạ vô cùng cảm kích, nhưng điều tại hạ lo lắng chính là trước đó không lâu Dạ vương phủ lấy vào Trắc Phi, nghe nói là công chúa Đồ Lạp quốc sao? Thân là công chúa cao quý, nếu như biết rõ chính phi của Dạ vương phủ chỉ là nữ nhi của Thái Phó..., vậy nhất định sẽ tranh luận không dứt! Đến lúc đó người bị liên lụy vẫn là Dạ Vương ngài a."

Dạ Vương nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, "Nữ nhân mà bản vương lấy về không phải loại người lỗ mãng đó, Lưu Thái Phó ngài quá lo lắng rồi, gia đình Lưu Thái Phó có thể xem như là cha quý nhờ nữ nhi đi, đầu tiên là đại nữ nhi Lưu Hoa Thanh của ngài được hoàng cung chọn làm Quý phi, tiếp đó đương kim Hoàng thượng đem tiểu nữ nhi Lưu Nguyệt Thanh của ngài ban cho ta thành hôn, thật sự là song hỷ lâm môn, chỉ là Lẫm phi đối với Thái Phó ngài mà nói đích xác có một điều đặc biệt a."

Lưu Thái Phó im lặng.

. . .

Dạ vương phủ.

Sân sau của điện Chính phi Dạ Vương, trong Thứ Lan điện.

"Nương nương tỉnh rồi!" Một tỳ nữ mặc y phục màu xanh nhạt đang chăm sóc cho nữ tử vui mừng la lên.

Sân sau của Thứ Lan điện rất cũ nát, cỏ dại mọc thành bụi không nói, đến cả mái ngói của điện cũng lộ ra vẻ cũ kỹ không thể tả, tại căn điện cũ này, hai lão nhân nghe thấy tiếng kêu liền nhíu chặt mày nhanh chóng tranh thủ thời gian hướng bên trong phòng chạy lại.

Trong phòng, phía sau khăn sa phủ giường màu đỏ , mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ tử khí chất tuyệt đẹp, đang nhìn đông nhìn tây.

"Cái này. . . Là ở đâu?" Trên giường nữ tử thì thào tự nói.

"Tham kiến Lẫm phi nương nương." Hai lão nhân chạy tới bên cạnh thấy người trên giường đã tỉnh lại, nét mặt cực kỳ mừng rỡ.

Trong phòng mấy người tỳ nữ nước mắt càng giống vỡ đê, lã chã rơi xuống: "Nương nương, ngài làm Tiểu Lục sợ chết đi được, ngài rốt cục cũng tỉnh rồi."

Trên giường nữ tử có mỹ mạo kinh động lòng người, đôi mắt cực kỳ linh động, dưới cái mũi tinh xảo là một bờ môi anh đào hơi hé mở, làn da trắng nõn kia càng là khi sương tái tuyết (khi dễ hạt sương ức hiếp bông tuyết).

"Lẫm phi nương nương, xem ra bệnh tình của ngài cũng không còn gì lo ngại rồi, vậy thì tiểu nhân sẽ trở về bẩm báo cho Dạ Vương điện hạ." Hai thái y có chòm râu trắng cách giường không xa lập tức cáo lui.

Đợi sau khi hai người rời đi, tỳ nữ tên là Tiểu Lục lập tức đem một chén canh trên bàn bưng tới, đưa lên bên miệng nữ tử, "Nương nương, đây là đơn thuốc ngự y vừa mới kê, nương nương mau uống nhanh a."

Trên giường nữ tử lập tức tách ra, trong mắt tràn đầy nghi hoặc cùng khó hiểu, trước tiên là quan sát người bên cạnh, tiếp đó thăm dò nói: "Nói cho tôi biết nơi này là nơi nào? Tôi như thế nào lại nằm ở chỗ này?"

Tỳ nữ kia buông chén thuốc xuống, nói: "Nương nương, chẳng lẽ ngài quên là mình từ trên đài Dạ Vương cung điện ngã xuống sao? Ngài muốn từ trên cầu thang đi xuống, thế nhưng mà. . ."

Nữ tử lắc đầu, lập tức mới cảm thấy trán có chút đau đớn, sau đó liền phát hiện trên trán bị quấn một vòng băng gạc.

"Lấy cho tôi tấm gương, thật không biết cô đang nói cái gì, chẳng lẽ lại là đám xú tiểu tử kia đem tôi đưa đến bên trong tiết mục đùa giỡn rồi, cái gì Lẫm phi nương nương, Dạ Vương cung cái gì đấy, tôi Lưu Yên Thanh một chút cũng không rõ."

Tiểu Lục đem một tấm gương đồng cổ đưa tới trước mặt nữ tử, xem xét một chút, nữ tử lập tức che miệng lại, không thể tưởng tượng nổi khi nhìn khuôn mặt của mình.

"Cái này. . . Chuyện gì đã xảy ra? Như thế nào làn da trở nên tốt như vậy? Còn có mặt mũi giống như trở nên gầy đi . . . Tay, tay cũng trở nên bóng loáng mịn màng rồi, cái này. . ."

Nữ tử dường như nhớ ra cái gì đó, vội vàng nhảy xuống giường, quan sát tứ phía trong phòng, nhìn thấy toàn bộ đồ dùng đều là cùng một kiểu cổ xưa, liền có chút lo lắng rồi.

"Đạo diễn ở nơi nào? Tôi nhớ tôi là từ trên sân khấu khiêu vũ ngã xuống, như thế nào lại biến thành như vậy!" Nữ tử hổn hển kêu.

Tiểu Lục tiến lên lập tức đở lấy nữ tử nói: "Nương nương, chẳng lẽ  ngài cái gì cũng quên rồi? Bị ngã hư mất đầu óc sao?"

Nữ tử dừng một chút, nghiêm túc nói: "Tôi gọi là Lưu Yên Thanh, không phải cái gì nương nương, tôi hỏi cô, hôm nay là ngày mấy tháng mấy?"

"Hồi  nương nương, năm này là năm tân đế Phong Linh vương quốc kế vị ngày thứ một trăm, nương nương hình như lúc nãy ngài nói sai rồi, cái tên ở giữa của ngài phải là 'Nguyệt' ."

Phong Linh vương quốc? Chưa từng nghe nói qua, nữ tử chỉ thở dài một cái, tận lực khiến cho chính mình bình tĩnh trở lại, trước tiên là đánh giá tỳ nữ bên người, tiếp theo hỏi: "Cô tên gì?"

"Nương nương, đến Tiểu Lục ngài cũng không nhớ rõ sao?" Tiểu Lục nói như vậy, ánh mắt đã dâng lên ảm đạm.

Nữ tử lại thở một hơi thật dài, tiếp theo liền than thở: "Không nghĩ tới mấy bộ phim xuyên qua từ hiện đại đến cổ đại vậy mà lại xảy ra trên người Lưu Yên Thanh tôi, cha, mẹ ơi ! Con gái nên làm cái gì bây giờ a."

Tiểu Lục cho rằng bệnh của nương nương chưa hoàn toàn khỏi, lo lắng nói: "Nương nương, Tiểu Lục nghĩ vẫn là đem ngự y tìm đến giúp ngài xem một chút đi."

Lưu Yên Thanh vội vàng ngăn lại, nói: "Hiện tại thân thể của tôi đã khôi phục, không cần bác sĩ, đại khái đầu bị thương, cho nên có nhiều thứ nghĩ không ra rồi, về sau sẽ từ từ tốt lên thôi, chỉ là về chuyện này không được để lộ ra."

Trong lòng Lưu Yên Thanh liền biết rõ, nếu để cho người lạ biết thân thể vốn dĩ là của Lưu Nguyệt Thanh nay đã biến thành một thân xác khác, chính mình ở nơi xa lạ kia nhất định sẽ không sống tốt, sau đó ngư mục hỗn châu* a, chắc chắn sẽ không còn tìm được phương pháp trở về.

*Thành ngữ: mắt cá lẫn với ngọc trai. Ý nghĩa tương tự câu vàng thau lẫn lộn, thật giả bất phân.

Trong lòng tính toán như vậy, thế nhưng Lưu Yên Thanh lại cảm thấy hiếu kỳ với thân phận của Lưu Nguyệt Thanh này, vừa rồi nghe bọn họ gọi mình là 'Lẫm phi nương nương' chẳng lẽ lại là vợ của vị hoàng tử nào đó?

"Tiểu Lục, hiện tại nương nương ta có nhiều thứ không nhớ gì cả, ngươi có thể nói cho ta biết về toàn bộ việc của ta không? Nói như thế có lẽ ta sẽ nhớ được cái gì đó nha." Lưu Yên Thanh thăm dò nói.

Tiểu Lục thấy Lưu Yên Thanh đã có ý định bắt đầu nhớ lại, lại cảm thấy nói như vậy nghe có chút đạo lý, liền vui mừng đem tất cả mọi việc về Lưu Nguyệt Thanh nóng vội hướng nàng miêu tả.

Lưu Yên Thanh vừa nghe, vừa không quên giả vờ làm bộ dạng như bừng tỉnh đại ngộ.

Năng lực thích ứng của Lưu Yên Thanh rất mạnh, trong nửa tháng ngắn ngủi, liền thăm dò người bên cạnh về nội tình và hoàn cảnh bên trong của phủ Dạ vương này, chỉ có điều là chính mình từ trước tới nay chưa từng ra khỏi Thứ Lan điện. Tuy nhiên nghe nói Dạ Vương chưa bao giờ từng bước qua Thứ Lan điện, nhưng đây vốn dĩ là cung điện của Chính phi mà lại cũ nát như thế này, cũng lộ ra quá là không có địa vị a.

Lại là một đêm trăng sáng.

Lưu Yên Thanh đang tản bộ trong sân, cửa lại đột nhiên trở nên có chút huyên náo, chỉ chốc lát sau liền thấy Tiểu Lục lôi kéo tay một cung nhân từ trong bụi đi ra.

Cung nhân này đứng thẳng lưng, nhìn bộ dạng như không coi ai ra gì, chạy thẳng đến chỗ Lưu Yên Thanh. Mà bên người Tiểu Lục lo lắng lôi kéo nói: "Công công, Lẫm phi nương nương gần đây thân thể có bệnh, không tiện hầu hạ Dạ Vương, kính xin. . ."

"Tiểu Lục, đây là xảy ra chuyện gì?" Lưu Yên Thanh ngắt lời nói, sắc mặt có chút tức giận, tốt xấu gì mình cũng là chính phi, sao lại giống như không được để vào mắt.

Không đợi Tiểu Lục đáp lời, cung nhân này liền ho thanh một tiếng, nghiêm túc nói: "Hồi nương nương, Dạ Vương có chỉ, muốn đêm nay thị tẩm ngài ở Phượng Vũ điện, kính xin nương nương chuẩn bị tốt theo nô tài đi một chuyến."

"Hả? Thị tẩm?" Lưu Yên Thanh kinh ngạc đều không khép được miệng, mỗi ngày chính mình ở chỗ này nhàn rỗi không phải rất tốt sao? Đi thị tẩm? Chẳng lẽ lại là muốn ta cùng Dạ Vương một tháng không gặp kia. . . . Nghĩ như vậy Lưu Yên Thanh biểu tình lập tức u ám..., phất phất tay biểu thị không có hứng thú: "Đi nói cho hắn biết, bản phi không muốn đi!"

Công công này đại khái lần đầu tiên nghe được phi tử như vậy cự tuyệt cùng không cần, cảm thấy có chút giật mình, nghiêm túc đánh giá từ trên xuống dưới Lưu Yên Thanh sau đó cười nói: "Nô tài ở Phượng Vũ điện hầu hạ nhiều năm như vậy rồi, ngược lại lần đầu tiên nghe được phi tử muốn cự tuyệt Dạ vương điện hạ, chắc hẳn 'Hậu đài' (chống lưng) của Lẫm phi nương nương rất cao a."

Lưu Yên Thanh không cho phép nhất là việc người khác thoại trung hữu thoại*, cũng như là việc dùng ánh mắt sắc bén đánh giá từ trên xuống dưới của cung nhân này, sau đó nói: "Chẳng lẽ ta đường đường là một chính phi vậy mà phải nghe theo tên nô tài nhà ngươi? Tám phần quản sự của cái hậu cung này không phải là Lẫm phi ta rồi."

*Thành ngữ: trong lời nói có ý tứ khác.

Công công kia hiểu ý cười cười, nói: "Bẩm nương nương, nô tài không dám, chỉ là nghe theo lời phân phó của Dạ Vương, nếu như làm cho ngài ấy tức giận rồi, tên nô tài này chỉ sợ là có mười cái đầu cũng không đủ dùng a!"

"Dù sao bản phi tuyệt đối sẽ không đi!" Lưu Yên Thanh quả quyết nói.

Cung nhân kia thở dài, tiếp đó hướng ngoài cửa hô lớn: "Người đâu! Hầu hạ nương nương tắm rửa thay quần áo cho tốt, chậm trễ mà để Dạ Vương trách tội xuống ai cũng không đảm đương nổi!"

Lưu Yên Thanh sững sờ, không nghĩ tới một tên nô tài nho nhỏ lại có thái độ như vậy, tức giận dậm thẳng chân, không đợi chính mình kịp phản ứng đã bị những hạ nhân kia cưỡng ép nhét vào trong kiệu rồi.

. . .

Trong hậu cung, 'Phượng vũ điện " là chỗ được đặc biệt chuẩn bị riêng cho Dạ Vương, tất cả mọi người trong phủ biết rõ, Dạ Vương dường như là không thích ở trong điện của các phi tần ngủ qua đêm, về phần nguyên nhân là gì mọi người liền không biết được.

Không biết băng qua bao nhiêu hành lang cung điện, Lưu Yên Thanh cuối cùng cũng nhìn thấy cái Phượng Vũ điện kia.

Lưu Yên Thanh đột nhiên run rẩy một trận: "Chỗ này là chỗ nào, sao lại lộ ra quỷ dị như vậy?"

Sau lưng truyền đến một trận tiếng bước chân nhẹ nhàng, "Đây là Phượng vũ điện của Dạ Vương a, không phải rất náo nhiệt sao? Còn đốt ngọn đèn dầu này."

Chỉ thấy một thân thể nữ tử mặc sa y hồng nhạt mát mẻ đứng ở bên trong đó, mỉm cười đoan chính nhìn Lưu Yên Thanh.

"Cho Lẫm phi tỷ tỷ thỉnh an."

Lưu Yên Thanh là lần đầu tiên tiếp kiến người này, nhưng mà trước đó nghe Tiểu Lục nói, Dạ Vương không chỉ đem mình gọi tới, mà còn tuyên gọi cả Trương Mỹ Nhân, nàng đây đại khái chính là cùng người khác ở một chỗ thị tẩm a.

"Trương Mỹ Nhân? Theo như lời muội muội mà nói, nơi này phải là chỗ náo nhiệt hả?" Lưu Yên Thanh nói.

Trương Mỹ Nhân cười nhạt một tiếng, nói: "Bởi vì là đối với người lạ, cho nên cảm thấy lạnh lẽo, nhưng nếu là chí đồng đạo hợp*... đó lại là vấn đề khác, ngài nói vậy là sao, tỷ tỷ."

*cùng chung chí hướng, chung một chí hướng

Lưu Yên Thanh chỉ cảm thấy Trương Mỹ Nhân thoại trung hữu thoại, nhưng mà không nhớ được bao nhiêu, đại khái cũng là vì tranh sủng mà giống như vậy a.

Hai người vừa bước vào đại điện, bên này liền có một tỳ nữ vội vàng đi tới, nói khẽ: "Dạ Vương vừa mới tuyên chỉ, chỉ cho phép một mình Lẫm phi nương nương tiến vào."

Trương Mỹ Nhân nghe nói, trên mặt lập tức bày ra dáng vẻ tươi cười, "Hồi bẩm Dạ Vương, Trương Mỹ Nhân tuân chỉ."

Lưu Yên Thanh mắt nhìn Trương Mỹ Nhân, chỉ thấy trên mặt của nàng đều không có biểu tình đố kỵ cùng thất vọng.

Lưu Yên Thanh sửng sờ đứng ở bên trong, chẳng lẽ Trương Mỹ Nhân này lại cùng Lưu Nguyệt Thanh có quan hệ gì sao? Quan hệ tỷ muội? Quan hệ bằng hữu?

"Ah ~ Dạ Vương van cầu ngài, đừng đem ta đày vào lãnh cung, thiếp thân nhất định sẽ hầu hạ ngài thật tốt!"

Đột nhiên có một tiếng van xin, từ buồng trong đại điện truyền đến, đi kèm theo hình như còn có âm thanh quần áo bị xé nát truyền tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top