Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 14 : Bọ ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Trạch Xuyên theo người đi vào, quỳ gối ngoài mành trướng.

Hàm Đức đế dựa nửa người vào đầu giường, thái hậu ngồi ở bên cạnh. Phan Như Quý nâng canh thuốc, thoáng lui về phía sau một chút, lộ ra thân thể Thẩm Trạch Xuyên.

Hàm Đức đế miễn cưỡng lên tinh thần, nói: "Tuần tra của Tám đại doanh nói thấy tạp dịch của ngươi xuất hiện ở bên cạnh ao, trẫm hỏi ngươi, hắn ở đó làm gì?"

Thẩm Trạch Xuyên nói: "Hồi bẩm hoàng thượng, Cát thúc là đang chờ Phú công công."

"Hắn nhận lệnh của ai mà tới đó?"

Thẩm Trạch Xuyên dừng một chút, cúi đầu, nói: "Là mệnh lệnh của tội thần."

Hàm Đức đế ho khan vài tiếng, nói: "Ngươi bị giam cầm trong Chùa Chiêu Tội, mỗi tháng hiển nhiên đều có đồ dùng y phục do hoàng cung cấp phát. Ngươi làm sao lại có quan hệ với Tiểu Phúc Tử?"

"Hoàng thượng yêu mến, cho phép tội thần ở trong Chùa Chiêu Tội diện bích hối lỗi. Hoàng thượng không chỉ ban thánh ân, còn ban cho cơm canh. Chỉ là những ngày gần đây, tội thần phong hàn quấn thân, cộng thêm bệnh cũ từ nhỏ, mỗi ngày càng khó có thể thức dậy." Thẩm Trạch Xuyên nói đến chỗ này, dường như đau buồn, "Hoàng cung mặc dù phát cơm canh, nhưng lại không có dược vật. Cát thúc làm việc trong Chùa Chiêu Tội đã lâu, thấy tội thần đáng thương, liền cầu xin Phúc công công khi xuất cung đi mua sắm, vì tội thần xin một chút thuốc men. Chỉ có lần này, tội thần uỷ thác Cát thúc thỉnh Phúc công công, đặt mua giúp tội thần một chút đèn dầu cầu phúc."

"Trong nhà ngươi đã không còn ai." Thái hậu hỏi, "Ngươi muốn dùng đèn dầu cầu phúc để làm gì ?"

"Tội thần tự biết mình tội lỗi ngập trời, ở trong chùa nguyện vì hoàng thượng cùng thái hậu ngày đêm cầu phúc, cũng vì những trung hồn liệt sĩ trong trận chiến Trà Thạch Trung Bác năm ấy ngày đêm tụng kinh." Thẩm Trạch Xuyên nói tới thành kính, sau đó tiếp lời, "Tội thần trồng chút rau xanh trong chùa, uỷ thác Cát thúc đi phiên chợ sáng đổi được mấy đồng tiền. Tội thần bệnh đã như vậy, so với lấy tiền mua thuốc, không bằng đổi lấy đèn dầu cầu phúc."

Thái hậu thở dài: "Ngươi tuy có tội, nhưng cũng không phải là tội không thể tha thứ."

Hàm Đức đế mệt mỏi hơi nheo mắt, nói: "Tiểu Phúc Tử bây giờ đã chết, ngươi biết hắn xưa nay cùng ai có quan hệ không?"

Thẩm Trạch Xuyên lắc đầu, thấp giọng nói: "Tội thần mặc dù cả gan nhờ vả Phúc công công mua đèn, nhưng lại chưa bao giờ gặp mặt hay nói chuyện cùng ngài ấy."

"Vậy còn ngươi." Hàm Đức đế ra hiệu cho Kỷ Cương, "Ngươi nói, hắn thường ngày có từng đề cập tới điều gì hay không ?"

Kỷ Cương không dám nhìn thẳng hoàng đế, tựa như những tên tạp dịch tầm thường vừa kinh vừa sợ mà trả lời: "Bẩm hoàng thượng, Phúc công công thường ngày xuất cung đều là vì mua sắm đồ đạc trong cung, hành trình bận rộn, phần lớn đều phái người hầu hạ bên cạnh đi gặp tiểu nhân."

Hàm Đức đế nghe đến chỗ này, như tự cười mình, liếc mắt nhìn Phan Như Quý đứng như tượng đất ở bên cạnh.

Kỷ Cương nói tiếp: "Chỉ có một lần, khi tiểu nhân ở trước kiệu nghênh đón Phúc công công, nghe Phúc công công cùng người ở hai bên nói cái gì mà điện hạ thẹn quá hóa giận, muốn tìm ngài ấy gây phiền phức. Tiểu nhân lúc đó vội đem tiền đặt mua đèn dầu giao cho Phúc công công, vì vậy ghé sát vào rất gần. Chỉ là Phúc công công ngày ấy cũng sự vụ bận rộn, liền bảo tiểu nhân hôm nay đến Tây uyển chờ ngài ấy, bởi vậy mới có nhóm quân gia thấy tiểu nhân đứng bên cạnh hồ."

Phan Như Quý nói: "Ngươi có thể nghe rõ ràng, là 'Điện hạ', không phải người khác?"

Kỷ Cương liên tục rập đầu lạy, nói: "Không dám lừa gạt hoàng thượng, phiên chợ ngày ấy, người thấy tiểu nhân rất nhiều, chỉ cần đi hỏi thăm một chút, liền biết tiểu nhân không hề nói dối."

Hàm Đức đế lâu không lên tiếng, trong phòng mùi thuốc rất nặng. Thái hậu dùng khăn che lại mũi và miệng, nghiêng người qua, hướng Hàm Đức đế nói: "Hoàng thượng, cái chết của Tiểu Phúc Tử đến cùng có phải là mưu tính từ trước hay không, không thể chỉ nghe lời từ một phía của Tiêu Trì Dã. Án này phát sinh chỉ cách nơi thánh giá vài bước, nếu thật sự như mọi người nói, là Sở vương muốn lấy mạng Tiểu Phúc Tử, Tiêu Trì Dã hà cớ gì phải tìm mọi cách để qua loa lấy lệ như vậy?"

"Hoàng thượng." Phan Như Quý cũng nhẹ giọng nói, "Mạng của Tiểu Phúc Tử không có gì đáng tiếc, nếu như Sở vương chỉ vì tư thù riêng, vậy thì cũng thôi đi, nhưng chỉ sợ sự tình không hề đơn giản như vậy. Hoàng thượng ít khi xuất cung, nhưng Tiểu Phúc Tử lại không như vậy, hắn thường xuyên ra vào, Sở vương vì sao không chọn ngày khác, hà cớ gì cứ phải là hôm nay?"

Hàm Đức đế bỗng nhiên lại ho khan dữ dội, hắn đẩy tay Phan Như Quý ra, tự mình dùng khăn lau đi vết máu trên miệng, ai cũng không nhìn, nói: "Kiến Hằng là thân đệ đệ của trẫm, tính nết hắn thế nào, trẫm là người hiểu rõ nhất. Vụ án này nếu đã như vậy, liền để Kỷ Lôi kết án đi. Toàn bộ đều do Tiểu Phúc Tử chó cậy thế chủ, đi quá giới hạn lễ pháp, chọc người thù oán. Phạt A Dã cấm túc nửa tháng ở trong phủ, phạt Kỷ Lôi cùng Hề Cố An ba tháng bổng lộc! Phan Như Quý, ngươi đi truyền lời, nói xong cũng bảo họn họ đi hết đi."

"Chuyện này..." Phan Như Quý nhìn về phía thái hậu.

Thái hậu không nói lời nào.

Hàm Đức đế liền nhìn thái hậu, ngôn từ khẩn thiết: "Mẫu hậu, bây giờ đang là lúc thời buổi rối loạn. Mùa thu gần tới, biên thuỳ bất ổn, sự xung đột giữa các nơi đang ngày càng tăng lên. Ly Bắc, Khải Đông, Biên quận, đều cần yên ổn quân tâm. Giờ khắc này truy tra, nếu là liên luỵ nhiều người, ngộ thương biên thuỳ, khổ nhất chính là bách tính. Nỗi đau Trung Bác mặc dù đã qua đi, nhưng nỗi nhục Trung Bác lại vẫn chưa được gột rửa. Mẫu hậu, án này không thích hợp kéo dài, e rằng sẽ gây tổn thương cho lòng người."

Thái hậu mặt lộ vẻ thân thiết, thay Hàm Đức đế nhét chăn, nói: "Hoàng thượng bệnh thể chưa lành, lại vẫn cứ bận tâm quốc sự, đây là phúc của giang sơn xã tắc. Phan Như Quý, ngươi đi đi."

Phan Như Quý nghe tiếng trả lời, sau đó chậm rãi lui ra cửa.

Thái hậu còn nói: "Theo ai gia thấy, đứa con này của Thẩm thị một lòng hối cải, tuyệt nhiên không giống với tên Thẩm Vệ kia, là một hài tử có thể dùng được."

Hàm Đức đế nói: "Thân thể hắn không tốt, sợ rằng cũng không đảm nhiệm được chức vụ gì, vẫn là nên ở trong chùa tĩnh dưỡng đi."

Thái hậu lại chậm rãi thả tay xuống, nói: "Hoàng thượng nói có lý. Nhưng người đã đi ra, lại vô duyên vô cơ quay trở về, khó tránh khiến người ngờ vực án này. Đây chẳng phải là đi ngược lại với mong muốn của hoàng thượng sao ?"

Hàm Đức đế cười cười, quay đầu hướng Thẩm Trạch Xuyên nói: "Thái hậu yêu mến ngươi, ngươi ngày sau cần phải khắc trong tâm khảm, không được đi vào vết xe đổ của tên phụ thân bất trung bất hiếu kia của ngươi. Ngươi vào Cẩm y vệ đi, mười hai ty nặng nhẹ bất đồng, tự nhiên sẽ có việc ngươi có thể làm."

Thẩm Trạch Xuyên nằm rạp người rập đầu, cảm tạ long ân.

Sau khi tất cả đều rời đi, Hàm Đức đế nằm trên mạn giường, nôn hết chén thuốc vừa mới uống xong ra ngoài, chăn trong tay bị nắm đến nhăn nhúm. Trong phòng ánh đèn tối tăm, Hàm Đức đế sắc mặt tái xanh, hiển nhiên là bệnh tình đã cực kì nghiêm trọng.

Thái hậu được Phan Như Quý dìu đỡ, dạo bước trong thủy hoa viên. Hoa Hương Y cầm trong tay hoa phù dung vừa mới hái, cùng đám nha hoàn hầu hạ đi ở phía sau.

"Hoàng thượng từ sau khi trở bệnh, càng ngày càng độc đoán chuyên quyền" Thái hậu đi từng bước, nói, "Người bệnh nặng như vậy, làm sao còn có thể vất vả quốc sự."

"Cái này gọi là *bệnh tới như núi sập." Phan Như Quý nói, "Hoàng thượng cũng là sốt ruột."

*病来如山倒/ Bệnh lai như sơn đảo : bệnh tới như núi sập. Ý nói mắc bệnh thì không đoán trước, đến nhanh và bất ngờ như núi sập.

"Năm đó ai gia chọn Kiến Vân, là vì coi trọng hắn ôn nhã kính cẩn nghe lời. Trong những năm này, hắn tuy rằng vẫn luôn bệnh nặng, nhưng cũng coi như đã tận tâm tận lực." Thái hậu nhìn Phan Như Quý một chút, nói, "Nhưng ai có thể nghĩ tới, hắn cư nhiên lại sợ hãi Tiêu gia như vậy. Mỗi khi đưa ra lựa chọn, ai cũng đều không muốn đắc tội, nhưng thế gian này há lại có chuyện đẹp lòng người đến thế."

"Bên trong Khuých đô này, đến cùng đều phải nghe theo phân phó của ngài mới được." Phan Như Quý nói, "Chờ mấy ngày nữa Ngụy Tần nương nương mang thai, thái hậu liền không cần lại ưu sầu nữa."

Thái hậu xoay tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay Phan Như Quý, nói một cách đầy ý vị sâu xa: "Trước khi Ngụy Tần có con, thân thể hoàng thượng vẫn cần ngươi phải luôn luôn chăm sóc chiếu cố."

"Nhận được mệnh lệnh của thái hậu, " Phan Như Quý nói, "Nô tỳ cẩn thận lắm."

* * *

Thời điểm Thẩm Trạch Xuyên đi ra, người bên ngoài đã tản đi không ít. Hắn và Kỷ Cương một trước một sau bước xuống thềm, nhìn thấy Tiêu Trì Dã đang giục ngựa rời đi.

"Cấm quân không phải đã lụi bại rồi sao?" Thẩm Trạch Xuyên nhìn phần eo và bắp chân Tiêu Trì Dã, nói, "Nhưng nhìn dáng dấp kia của hắn, rõ ràng công phu không hề suy giảm chút nào."

"Sở trường là cưỡi ngựa và bắn cung." Kỷ Cương híp mắt quan sát trong chốc lát, "Nhưng ta lại chưa từng giao thủ với hắn, cũng không biết lực đạo của tên tiểu tử này đến đâu. Nếu hắn năm năm trước đã có thể kéo ra đại cung Thương Thiên, hiện nay chỉ sợ khí lực lại càng lớn. Xuyên Nhi, không đến vạn bất đắc dĩ, đừng nên tùy tiện giao thủ với hắn."

Thẩm Trạch Xuyên không đáp, cũng không đề phòng người sắp đi đến góc đường kia lại bỗng nhiên ghìm ngựa quay đầu, thẳng một đường phi về phía hắn.

Thẩm Trạch Xuyên chỉ nhìn Tiêu Trì Dã, không né cũng không tránh đi. Ngựa dưới thân Tiêu Trì Dã đến trước mặt Thẩm Trạch xuyên, đột nhiên sát qua hắn. Tay áo bào của Thẩm Trạch Xuyên bị gió lay động, một lát sau liền rủ xuống.

"Vụ án này có quan hệ gì với ngươi." Tiêu Trì Dã ngồi trên ngựa đi vòng quanh Thẩm Trạch Xuyên.

"Không có quan hệ gì với ta." Thẩm Trạch Xuyên nhìn hắn cười nói, "Nhưng lại có quan hệ rất lớn với Nhị công tử nha."

"Phan Như Quý mất chó, ta bị gán tội lên đầu. Hôm nay ai cũng không được lợi, chỉ riêng ngươi lại như nhặt được vàng." Tiêu Trì Dã từ trên lưng ngựa cúi người nhìn hắn, "Tại sao người mệnh cứng, vận may lại cũng tốt như vậy ?"

"Đây là do dính phải quý khí của Nhị công tử." Thẩm Trạch Xuyên cũng nhìn hắn, khiêm tốn nói, "Nếu không phải nhờ Nhị công tử ra tay, ta sao có thể đi ra ngoài chứ?"

Ánh mắt Tiêu Trì Dã chứa đầy hàn ý, hắn nói: "Ngươi tin tức linh thông a."

"Một chút mánh lới nhỏ thôi." Thẩm Trạch Xuyên nói.

Tiêu Trì Dã nhìn sắc trời, Hải Đông Thanh bắt được chim sẻ liền trở về, đang lượn vòng quanh trên không trung cầu thưởng.

"Đi ra cũng không sao." Tiêu Trì Dã huýt sáo, Hải Đông Thanh lập tức đậu lên ngói đỏ, đạp chim sẻ, cắn xé nát bét. Hắn lại nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, "Khuých đô lớn như vậy, chung quy vẫn phải tìm việc vui chơi."

"Quý nhân chính là quý nhân, " Thẩm Trạch Xuyên nói, "Tìm việc vui cũng không giống người thường, ăn chơi cờ bạc hết thảy không để vào mắt, cứ phải cùng người chơi mới được. Nhưng mà một người vui không bằng nhiều người vui, chỉ có ta bồi Nhị công tử, thật vô vị a."

"Ta nhìn ngươi, " Tiêu Trì Dã nắm roi ngựa, hơi nhếch khóe miệng, "Liền cảm thấy rất có lạc thú, còn cần người khác làm gì nữa."

Thẩm Trạch Xuyên nói: "Chuyện này sao mà được? Ta vì Nhị công tử tìm rất nhiều bằng hữu đây."

"Bận tâm ta không bằng bận tâm chính mình." Tiêu Trì Dã thu hồi ánh mắt, "Cẩm y vệ là một nơi rất có tiền đồ, Kỷ Lôi yêu mến ngươi như vậy, chắc chắn sẽ kính cẩn chờ người đại giá quang lâm."

Thẩm Trạch Xuyên khẽ cười thành tiếng, hắn nhìn Tiêu Trì Dã, trong mắt đều là ý cười, ôn nhu nói: "Ngài và ta đều là cá trong chậu, chim trong lồng. Ta có tiền đồ tốt, ngài không phải cũng đang sống trong yên vui đó sao? Ta lòng không vướng bận, côi cút tự tại. Nhị công tử, ngài cũng vậy sao ?"

Đèn lồng hai bên treo cao, càng làm tăng thêm vẻ đẹp như *quan ngọc của Thẩm Trạch Xuyên. Hải Đông Thanh ăn xong chim sẻ, trở về đáp xuống bả vai Tiêu Trì Dã.

*冠玉/quan ngọc : viên ngọc gắn trên mũi của quan viên.

"Nếu đã là cá trong chậu, chim trong lồng, " Tiêu Trì Dã phủi bụi trên cánh của Hải Đông Thanh, "Còn giả vờ tự tại làm gì."

* * *

Buổi tối Thẩm Trạch Xuyên trở lại chùa Chiêu Tội, dùng xong thuốc liền cùng Tề thái phó ngồi đối diện trên bàn con trong viện.

Kỷ Cương xây một khu nhà nhỏ ở bên trong chùa, theo Tề thái phó yêu cầu, trồng một chút tre trúc, đào cái vườn rau. Đêm hè ngồi ngoài đó, rất là sảng khoái.

"Hoàng thượng không muốn tra cứu." Thẩm Trạch Xuyên nói, "Vì để bảo đảm Sở vương, mới đồng ý cho ta ra ngoài. Tiên sinh liệu sự như thần."

"Thần hay không thần, trước tiên tạm không thể kết luận." Tề thái phó gõ gõ quân cờ, chép miệng, "Lần trước chúng ta đã nói, từ đầu năm nay hoàng thượng liền bệnh đến không thể dậy nổi. Hắn bây giờ còn đang tráng niên, lại có Thái y viện chăm sóc, ngược lại còn suy nhược hơn cả khi ở *tiềm để, Phan Như Quý có thể nói là góp không ít công."

*潛邸/Tiềm để : Tên đầy đủ là Tiềm long để (潛龍邸), là một cụm danh từ ám chỉ đến nơi Hoàng đế từng trú ngụ trước khi đăng cơ (nguồn https://vi.wikipedia.org/wiki/Ti%E1%BB%81m_%C4%91%E1%BB%83)

Kỷ Cương ngồi xổm trước cửa mài đá, nói: "Phẫn nộ có đến tám phần là hướng về phía bọn họ, ngay cả Kỷ Lôi cũng bị phạt, hiển nhiên là hận lâu rồi."

"Người nếu tự cảm thấy thời gian không còn nhiều nữa, lá gan cũng sẽ lớn hơn một chút." Tề thái phó nói, "Hắn làm hoàng đế như vậy, cả đời đều là ủy khuất bản thân lấy đại cục làm trọng."

"Thái hậu không thích Sở vương, nhưng bây giờ cũng chỉ có Sở vương là có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế. Hôm nay Kỷ Lôi hướng về phía Sở vương cắn mấy cái, nếu là Phan Như Quý bày mưu đặt kế, " Thẩm Trạch Xuyên bởi vì vị đắng của thuốc không tiêu tan, hắn nhíu mày nói, "Ta càng tin tưởng, Phan Như Quý nếu đã có tâm đưa Sở Vương vào chỗ chết, liền nhất định đã không còn nỗi lo về sau. Trong cung còn có hoàng tự khác, dễ điều khiển hơn Sở Vương."

"Tiên đế đã tự hạn chế, " Kỷ Cương thổi thổi bụi, nói, "Không có khả năng đi.Còn nữa, nếu thật sự có hoàng tự khác, những năm gần đầy làm sao có thể giấu được?"

"Chỉ cần mang trong mình dòng máu Lý thị, liền chính là hoàng tự." Tề thái phó gõ quân cờ, nói, "Tiên đế không có, nhưng hoàng thượng đang ngồi trên ngai vàng ngày hôm nay, không thể lại sinh thêm một người sao ? Một khi hậu cung sinh ra hoàng tự, hoàng thượng khí tuyệt, thái hậu liền có thể mang theo hài nhi quấn tã lót vào triều nghe báo cáo và quyết định mọi chuyện, ngay cả mành châu cũng không cần treo lên nữa. Hoa Tư Khiêm đến lúc đó lại phong thành đại thần được tiên đế ủy thác, Đại Chu khi đó liền thật sự phải mang họ Hoa."

"Nhưng Tiêu Trì Dã cùng Sở vương giao tình không cạn, Sở vương đăng cơ với Tiêu gia mà nói chính là trăm lợi mà không hại." Thẩm Trạch Xuyên vuốt ve quân cờ, "Ly Bắc sẽ không chỉ ngồi nhìn không quản. Chỉ cần Sở vương còn sống, Tiêu Kí Minh cùng với Biên quận Lục Quảng Bạch có thể binh bức Khuých đô. Tám đại doanh làm sao có thể đánh nổi một trận?"

Tề thái phó dùng khửu tay đè lên bàn con, sờ vào đầu tóc rối như tơ vò, nói: "Lan Chu, hồ đồ! Thái hậu nếu không nghĩ tới điều này, vậy bọn họ năm năm trước muốn Tiêu Trì Dã làm gì? Có Tiêu Trì Dã trong tay, Tiêu Kí Minh sao dám manh động. Tám đại doanh Khuých đô không đánh thắng được Thiết kỵ Ly Bắc, vậy Thủ Bị Quân Khải Đông thì sao ? Thích gia không thể không liên quan tới một trận này, vì hai chữ 'Trung quân', Thích Trúc Âm cũng phải xuất binh ngăn cản Tiêu Kí Minh."

Kỷ Cương thấy Thẩm Trạch Xuyên trầm tư im lặng, liền nói: "Hiện nay thánh thượng không phải còn chưa chết sao, sầu lo cái gì! Quan trọng nhất bây giờ chính là ngày mai, ngày mai Xuyên Nhi phải đi tới Cẩm y vệ, hắn ở dưới trướng Kỷ Lôi, ta thật sự lo lắng."

"Cho nên ta mới nói không phải ta liệu sự như thần!" Tề thái phó nôn nóng nói, "Hoàng thượng để Lan Chu vào Cẩm y vệ, hắn đây là đạt được mục đích của bản thân, mà cũng thuận theo ý tứ thái hậu. Nhưng hắn thật là không nhớ rõ, thời điểm Lan Chu còn ở trong chiếu ngục, là ai đã thẩm tra sao ? Không thể buông tha, ngươi nói hắn đang tính toán gì đây. Ta còn có lời muốn hỏi ngươi, Kỷ Cương! Hôm nay khi ngươi tìm tới Tiểu Phúc Tử, hắn còn sống không ?"

Kỷ Cương xoa xoa bụi trên đá trong tay, yên tĩnh trong giây lát, nói: "Khó nói, thời gian quá gấp, ta không kịp kiểm tra kỹ."

"Đúng vậy." Tề thái phó nhìn về phía Thẩm Trạch Xuyên, "Ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút, nếu như trước khi chúng ta ra tay Tiểu Phúc Tử đã chết —— vậy rốt cuộc là ai làm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top