Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24: Đêm mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sấm vang chớp giật, mưa đổ như thác.

Kiều Thiên Nhai đứng lên, đem lưỡi đao kia giao cho người phía sau cất đi, nói: "Tiêu Nhị trúng tiễn, chạy không được bao lâu nữa đâu."

Dưới sườn núi, Tiêu Trì Dã cùng Thẩm Trạch Xuyên đang nằm nhoài trong nước bùn, nín hơi ngừng thở.

Giờ khắc này đâu đâu cũng có Cẩm y vệ, ngoài ra còn một đám sát thủ ẩn nấp trong bóng tối không biết tên, hai người muốn chạy trốn khó như lên trời. Nhưng phá vòng vây càng khó, trí mạng nhất chính là Tiêu Trì Dã, cánh tay trái bị tên bắn trầy da của hắn đã bắt đầu ngứa ngáy, qua thêm nửa canh giờ nữa, dược tính sẽ truyền khắp toàn thân, khiến cho hắn muốn động cũng không thể động được.

Kiều Thiên Nhai dùng chân đẩy đẩy bụi cỏ, nhìn đến dấu chân ngổn ngàng, hắn im lặng giơ tay lên, chỉ về phía dưới sườn núi.

Cẩm y vệ sau lưng nối đuôi nhau đi về phía đó, hạ thấp người chậm rãi bao vây xung quanh chỗ rãnh trũng xuống này.

Cả người Tiêu Trì Dã căng chặt, lắng nghe tiếng giày đạp lên bùn đất ngày càng áp sát tới. Lòng bàn tay hắn nắm chặt chuôi đao, chỉ cần có người tùy tiện nhảy xuống, hắn liền lập tức nhảy lên, một đao kết liễu đối phương.

Tú xuân đao đã sắp tới bên sườn núi, Tiêu Trì Dã đột nhiên —— bị Thẩm Trạch Xuyên kéo lại áo. Hắn chuyển dời ánh mắt, nhìn thấy con ngươi trấn tĩnh của Thẩm Trạch Xuyên.

Lúc này trong rừng bỗng nhiên nhảy ra một đám người, cùng nhau giao chiến với Cẩm y vệ. Kiều Thiên Nhai rút đao về phía đối diện, chỉ thấy lưỡi đao lóe lên, tiếp theo bên phía Cẩm y vệ đã có mấy người ngã xuống đất. Đối phương ngay lập tức nhào lên, sĩ khí tăng mạnh.

Phía trên hỗn loạn, Thẩm Trạch Xuyên liền thu hồi mấy lưỡi đao dư lại không còn bao nhiêu. Không cần hắn nhiều lời, Tiêu Trì Dã đã nhún người nhảy lên, bám sườn núi lăn vào một bụi cỏ khác.

"Bắt lấy hắn!" Kiều Thiên Nhai quát lớn.

Cẩm y vệ nhảy lên lùi lại, Tiêu Trì Dã bám vào thân cây, phút chốc lật người trèo lên. Thẩm Trạch Xuyên ở bên dưới vừa đến, Cẩm y vệ sau lưng cũng đến. Tiêu Trì Dã như mãnh hổ xuống núi, Lang Lệ đao thế như chẻ tre mà chém xuống, ép cho một đám Cẩm y vệ phải lùi về sau.

Kiều Thiên Nhai từ sau nhảy lên, vung đao quét về phía Tiêu Trì Dã chưa kịp thu đao. Tiêu Trì Dã đột nhiên cúi đầu, kế đó thanh đao của Kiều Thiên Nhai "Keng" một tiếng đánh vào vỏ đao.

Thẩm Trạch Xuyên chống đỡ vỏ đảo, một cước đạp lên lưng Tiêu Trì Dã, cả người được Tiêu Trì Dã mạnh mẽ đẩy lên, bức đến trước mặt Kiều Thiên Nhai, một lưỡi đao mỏng kẹp trong một tay khác tập kích bất ngờ về phía hai mắt Kiều Thiên Nhai.

Kiều Thiên Nhai không hề trốn tránh, đao kiếm của Cẩm y vệ ở hai bên chém xuống ngăn lại một kích này.

Tiêu Trì Dã đứng dậy, nhấc chân đá thẳng vào ngực Kiều Thiên Nhai. Hai phe đồng loạt lui về phía sau, Kiều Thiên Nhai vung lên lưỡi đao đầy máu, tóc trên trán đã bị Thẩm Trạch Xuyên cắt đứt ngay một khắc khi hai người mặt đối mặt.

Tiêu Trì Dã cùng Thẩm Trạch Xuyên lui về phía sau hai bước, không nhiều lời, xoay người liền chạy thẳng.

Kiều Thiên Nhai nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người bọn hắn, nói: "Đuổi theo!"

Tiêu Trì Dã kéo tay Thẩm Trạch Xuyên, nói: "Phía đông!"

Thẩm Trạch Xuyên đẩy ra cành cây ở hai bên, nói: "Năm bước một người, mười bước một đội, phía đông còn có Thủ Bị Quân của Thoan thành!"

Tiêu Trì Dã từ từ rút tay về, chặt đinh chém sắt nói: "Phía đông mới là đường sống."

"Cửa tử đang ở trước mắt." Thẩm Trạch Xuyên lật tay phi đao, phục binh trên cây lập tức ngã xuống. Thời điểm Thẩm Trạch Xuyên đi ngang qua hắn, còn tiện tay rút ra tú xuân đao trên người đối phương.

Tiêu Trì Dã cầm lại chuôi đao, ngay giây tiếp theo liền cắt qua đêm tối, đứng trong mưa chống đỡ hai thanh đao. Tay trái hắn đã không còn tri giác, trước mắt ngay cả ngón tay phải cũng đã có chút cứng ngắc.

Tối nay dự là khó chiến!

Thẩm Trạch Xuyên múa đao chém đứt đầu người, đá ngã thi thể đổ rạp trên đất.

Tiêu Trì Dã thời điểm cất bước đã có chút lảo đảo, đột nhiên hắn dùng lồng ngực áp lên phía sau lưng Thẩm Trạch Xuyên, mang theo Thẩm Trạch Xuyên lăn vào bụi cỏ chập trùng, tiến vào sâu bên trong con suối nhỏ.

Mưa vẫn còn rơi, nước mưa lạnh thấu tim ngấm vào thân thể. Hơi thở nặng nề của Tiêu Trì Dã lại áp ngay bên cổ Thẩm Trạch Xuyên, đồng thời hình thành lên hai tầng khí nóng và lạnh lẽo vô cùng quỷ dị.

"Giết ta không hề có lợi gì cho ngươi." Tiêu Trì Dã chống đỡ Lang Lệ đao, hơi nhấc ngươi lên, "Cho nên đoạn đường còn lại, liền nhờ cả vào ngươi vậy."

Thẩm Trạch Xuyên dùng nước suối lau mặt, nói: "Cứu ngươi cũng vô dụng."

*Từ đoạn này mình đổi cách xưng hô của thụ gọi công từ "ngài" sang "ngươi" nhé. Vì mấy chương trước mình cảm nhận thụ vẫn đang kiểu nhún nhường, tự hạ thấp bản thân để giấu nghề nên xưng hô vs công vẫn còn "giả vờ tôn kính" chán. Còn hiện tại là thời khắc sinh tử lộ mặt thật rồi nên xưng lại "ngươi" "ta" cho đúng tính cách thụ đi ha J

"Ngươi là đến tìm Sở vương." Tiêu Trì Dã nghe tiếng lại đem người ép trở lại, "Làm sao bây giờ ? Cẩm y vệ cũng tìm không ra hắn, chỉ có ta mới biết hắn ở chỗ nào. Thời cơ của ngươi đã qua, thái hậu tối nay chắc chắn sẽ thất bại ! Hảo hảo thương ta đi, ta chính là con đường sống của ngươi đó."

Thẩm Trạch Xuyên quay đầu nhìn lại, chóp mũi hai người đối diện nhau, hắn lạnh lùng nói: "Chém chết ngươi, mọi người cùng nhau chết là được rồi."

"Ngươi tốn nhiều công sức như vậy mới ra được ngoài, " Tiêu Trì Dã nói, "Chính là vì để cùng ta *tuẫn tình đấy à?"

殉 情 / tuẫn tình : tự tử vì tình.

"Ngươi không bằng dựa vào cái miệng này mà đi đàm luận với Kiều Thiên Nhai đi." Đầu ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Trạch Xuyên nắm tay Tiêu Trì Dã, nháy mắt Lang Lệ đao quét qua, đem truy binh đẩy lùi trong chốc lát.

Thẩm Trạch Xuyên chiếm được khoảng trống, nhấc chân đỡ lấy Tiêu Trì Dã. Hắn một tay chộp lấy tú xuân đao, một tay cầm Lang Lệ đao, ổn định lại hơi thở.

"Cái mạng này ghi vào sổ sách." Thẩm Trạch Xuyên nhìn Kiều Thiên Nhai càng chạy càng gần, tay hắn nắm chặt đao, "Sau tối nay, ta chính là ông nội ngươi."

Trong sắc đêm tối đen như mực, tuyết trắng sáng ngời, Thẩm Trạch Xuyên căn bản không cho Kiều Thiên Nhai cơ hội mở miệng, đánh phủ đầu một đao chém xuống.

Bọt nước theo bước chân bắn toé, Thẩm Trạch Xuyên đao xuống trí mạng, trong lúc đao kiếm va chạm vào nhau, tú xuân đao đã mẻ, bị Kiều Thiên Nhai đánh bay ra ngoài.

Hai người ngay lập tách ra, tay trái Thẩm Trạch Xuyên trống trơn, ngâm trong nước suối, rửa trôi đi máu tươi chảy xuống.

"Mỹ nhân nên ngồi sau mành trên gác cao." Kiều Thiên Nhai phảng phất như ngửi thấy mùi vị gì đó, "Cầm đao sẽ làm bị thương cánh tay, nếu đứt đoạn thật thì phải làm sao bây giờ?"

Tay phải Thẩm Trạch Xuyên ước lượng Lang Lệ đao: "Mất tay mất chân, không phải vừa vặn là ngoan ngoãn nghe lời sao?"

"Thế gian này có loại người không chọc vào được, " Kiều Thiên Nhai nói, "Đó chính là loại người đối với chính mình cũng đều phải xuống tay tàn nhẫn như ngươi."

Thẩm Trạch Xuyên cất bước xông lên.

Lang Lệ đao cực nặng, hắn dùng không vừa tay. Nhưng nặng cũng có chỗ tốt của nặng, tựa như hiện tại, dựa vào đao pháp cương mãnh của Kỷ gia, một đường chém xuống khiến Kiều Thiên Nhai không kịp đánh trả.

Kiều Thiên Nhai khi lùi về sau bị ép tới gần như là ngã lộn nhào, nhưng khi tiến gần đến con suối, hắn liền cảm thấy có chút không ổn. Quả nhiên liền thấy tay trái bị thương của Thẩm Trạch Xuyên đột nhiên từ trong nước vung lên, bùn bẩn bắn vào mắt, khiến cho Kiều Thiên Nhai có một tia sơ hở. Ngực lần thứ hai bị thương nặng, bị Thẩm Trạch Xuyên một cước đạp ngã vào trong con suối.

Viện binh vừa đến, Thẩm Trạch Xuyên liền lùi lại vài bước, tuyệt không ham chiến, đỡ Tiêu Trì Dã đứng dậy định chạy trốn. Nào ngờ hai chân Tiêu Trì Dã lại quá dài, hắn suýt chút nữa đã không thể nhấc lên nổi.

* * *

Cuộc tìm kiếm càng ngày càng gấp, thời gian trôi qua cực kỳ chậm chạp.

Toàn bộ những người bị bắt trong rừng cây đều là ngụy trang, hơn nữa còn là tử sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, bọn họ vừa rơi vào tay Cẩm y vệ liền cắn lưỡi tự sát, tuyệt không cho Kỷ Lôi cơ hội thẩm vấn.

Sở vương đến cùng đang ở chỗ nào?

Chỉ có Tiêu Trì Dã mới biết !

"Tên súc sinh!" Kỷ Lôi có chút tức giận, hắn đứng dậy nhìn quanh, "Điều Thủ Bị Quân của Thoan thành tìm kiếm dọc theo bãi săn đi!"

* * *

Thẩm Trạch Xuyên bò ra khỏi nước, lôi theo Tiêu Trì Dã. Nhưng sườn dốc này quá dốc, hắn một hơi túm chặt sau cổ Tiêu Trì Dã, rốt cuộc cũng đem được người kéo lên.

Miệng vết thương trên tay trái Thẩm Trạch Xuyên vẫn không ngừng chảy máu, hắn xé rách quần áo, vò vò trong nước, sau đó quấn lên vết thương.

Tiêu Trì Dã dựa vào đá tảng phủ đầy rêu, nói: "Trong ngực ta có khăn."

Thẩm Trạch Xuyên với tay vào trong ngực Tiêu Trì Dã, móc ra một chiếc khăn tay dính đầy bùn đất, kế đó đem toàn bộ nước bùn vắt lên ngực hắn.

Tiêu Trì Dã nói: "Thuốc này bao giờ thì hết tác dụng."

"Một canh giờ, sắp rồi."

"Ẩn nấp trên cây sẽ kín đáo hơn ở dưới nước." Tiêu Trì Dã nhìn hắn, thấy hắn cả người ướt đẫm, phía sau cổ hơi mở ra, có chút bùn đất còn sót lại trên đó, dáng vẻ thập phần.....

"Cẩm y vệ có Thuần thú ty, động vật sẽ ngửi được mùi máu." Thẩm Trạch Xuyên nói xong cúi đầu, nhẹ nhàng ngửi ngửi một chút vết máu trên đầu ngón tay.

Thập phần mê hoặc lòng người.

Tiêu Trì Dã nhìn hắn.

Thật kỳ cmn quái, người này vừa rồi còn cầm đao giết người, hắn lại không phải nữ nhân, ta làm sao sẽ nghĩ tới những ngôn từ như vậy cơ chứ?

Thật đúng là mắc phải thói tà ma của Lý Kiến Hằng rồi! Ngày ngày đều nhắc tới Thẩm Trạch Xuyên, nhắc nhiều đến mức làm cho hắn sẽ nghĩ thành cái dạng kia, sẽ nhìn thành cái dạng kia, thật không khác gì mấy lão già mê đắm tửu sắc ở Khuých đô.

"Đao pháp không tồi." Ánh mắt Tiêu Trì Dã tựa như có thể lột sạch phần áo ở phía sau cổ Thẩm Trạch Xuyên, "Ở trong chùa khổ luyện không ít rồi đi, nhưng thân thể này từ ngoài nhìn vào lại không phát hiện ra manh mối. Ngươi có phải đã dùng thuốc ? "

Hai mắt Thẩm Trạch Xuyên liếc về phía Tiêu Trì Dã, thuận theo ánh mắt hắn đưa tay sờ lên sau gáy, hỏi ngược lại: "Ngươi một ngày rốt cuộc muốn xem bao nhiêu lần, hiếm lạ đến vậy sao ?"

Đầu lưỡi Tiêu Trì Dã liếm liếm vị máu còn sót lại trong miệng, nói: "Lời này nói ra còn có ý khác, ý nói ta thật giống một tên quỷ háo sắc."

Thẩm Trạch Xuyên đưa tay qua, đem khăn bẩn trùm lên mặt Tiêu Trì Dã, nói: "Ta cho rằng ngươi chỉ là chìm đắm trong sắc son hương phấn sống cho qua ngày đoạn tháng, không nghĩ ngươi lại là nam nữ đều ăn."

Tiêu Trì Dã nói: "Giọng điệu kiểu gì thế, nhị công tử chỉ là muốn bảo ngươi lau bùn đất trên cổ đi thôi."

"Là muốn bảo ta tự mình lau đi, " đầu ngón tay Thẩm Trạch Xuyên cách một lớp khăn chỉ vào mi tâm của Tiêu Trì Dã, "Hay là muốn giúp ta lau đi ?"

Nước mưa lạnh lẽo thuận theo ngón tay tí tách chảy xuống chân mày, phảng phất như hút no vẻ mị hoặc kia rồi, nhỏ xuống đều là những giọt trong vắt, chậm rãi chảy vào trong cổ áo, câu ra một chút nhộn nhạo vừa ẩm ướt lại vừa ngứa ngáy.

Tiêu Trì Dã rất muốn uống nước, cũng rất muốn cách xa tên này một chút.

Hắn trầm mặc trong giây lát, cười thành tiếng, nói: "Thủ đoạn của ngươi được lắm."

"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Thẩm Trạch Xuyên buộc chặt cổ áo, ôm đao không lên tiếng nữa.

Mưa tạnh dần.

Trong rừng cây tiếng chó sủa xa xa truyền đến, hai người đều không động đậy. Tảng đá kia chặn lại bên cạnh con suối, bên trên được che đậy kín đáo bởi lùm cây, là một nơi ẩn thân cực kỳ nhỏ hẹp, kỳ thực chỉ có thể chứa được một người.

Tiêu Trì Dã đợi nửa ngày, nghe thấy đám người mang theo chó đang chuẩn bị áp sát đi về phía này. Thẩm Trạch Xuyên để Lang Lệ đao kẹp ở giữa không trung, cúi người từ phía dưới chui vào.

Tiêu Trì Dã ngay lập tức thấy cảm thấy thân thể nặng xuống, người kia từ phía dưới men theo chân rồi bò sát lên đến ngực hắn. Thân thể hai người áp sát vào nhau chen chúc bên trong nơi chật hẹp này, Tiêu Trì Dã có thể cảm nhận được rõ nhiệt độ ấm nóng cọ vào đùi mình khi Thẩm Trạch Xuyên bò vào, còn có cả hơi thở của hắn ghé sát vào bên tóc mai.

Tiêu Trì Dã che kín mắt, ở trong bóng tối có thể tùy ý mà tưởng tượng ra dáng vẻ hiện tại của Thẩm Trạch Xuyên là cái dạng gì, cần cổ trắng ngần như ngó sen kia cũng hoàn toàn không thể xua tan đi được.

"Ta van cầu ngươi, " Tiêu Trì Dã thở dài, "Ngồi trên bụng, đừng ngồi xuống dưới."

Thẩm Trạch Xuyên không nhúc nhích, bởi vì tiếng huyên náo ở bên trên đã ngày càng gần hơn.

Tiêu Trì Dã cố gắng điều chỉnh hô hấp, nhưng tư thế này, hắn hơi ngẩng đầu lên liền có thể đụng vào cằm Thẩm Trạch Xuyên, dịch một chút xuống dưới, chóp mũi lại có thể quét qua cần cổ trắng muốt kia.

Thẩm Trạch Xuyên nguyên bản đang nghiêng tai nghe ngóng động tĩnh xung quanh, bỗng nhiên vén khăn che mặt Tiêu Trì Dã lên, nhìn hắn không nói lời nào.

Tiêu Trì Dã cũng nhìn Thẩm Trạch Xuyên, không biết là bị tinh lực đêm nay xông thẳng lên đầu, hay là vì chuyện gì khác, tóm lại nơi đang từ từ cứng cứng lên kia đang đỉnh đến hai người đều thấy không thoải mái. Quần áo bị nước mưa thấm ướt bám chặt chẽ vào thân thể, khiến cho thứ kia không hề bị ai chạm vào nhưng lại chỉ cần lại xê dịch thêm chút nữa cũng đều có ý ma sát nhen nhóm ngọn lửa dục vọng.

Trên đầu chó còn đang ngửi tới ngửi lui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top