Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 27: Thu lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Trạch Xuyên lập tức nở nụ cười, nói: "Đây cũng không phải bí mật động trời gì... Tạm biệt."

"Sao không cố mà nghe cho hết đã." Tiêu Trì Dã tìm về được nhẫn ngọc đã mất, tâm tình tốt vô cùng, "Kỷ Cương nếu là sư phụ ngươi, vậy chúng ta chính là sư huynh đệ đồng môn. Ta so với ngươi lớn hơn vài tuổi, gọi ta một tiếng sư huynh cũng không thiệt thòi cho ngươi đâu."

"Kỷ gia cùng Ly Bắc không có quan hệ." Trong đầu Thẩm Trạch Xuyên rất nhanh liền nhớ lại năm năm trước, thời điểm khi hắn cùng Tiêu Trì Dã đánh một trận trong đêm tuyết ấy, ngay lúc đó đã hiện ra cảm giác quen thuộc không thể nào xua tan được.

"Vậy cũng không nhất định nha." Tiêu Trì Dã nói, "Chuyện duyên phận ấy mà, ai nói chắc được chứ."

Thẩm Trạch Xuyên xua tay với Cát Thanh Thanh và Tiểu Ngô, tự mình ngồi lại bên cạnh Tiêu Trì Dã, nói: "Ngươi tra xét Cát Thanh Thanh."

"Không thể quên được mà." Tiêu Trì Dã nhìn hắn, "Năm năm trước hắn chạy trốn nhanh như vậy, năm năm sau lại ở gần ngươi như thế. Rõ ràng đến vậy, sao có thể khiến ta không sinh nghi được ? Thuận thế tra xét một chút, liền có thể đào ra nội tình bên trong."

"Ngươi muốn làm gì." Thẩm Trạch Xuyên mỉm cười hỏi.

"Ta cái gì cũng đều không muốn làm." Tiêu Trì Dã nói xong nhấc ngón tay lên chỉ vào hai mắt Thẩm Trạch Xuyên, "Miễn cưỡng vui cười là không cần thiết, chúng ta cũng coi như là sinh tử chi giao, cứ gượng ép nhau mãi cũng không có ý nghĩa gì. Ngươi ruột gan rối bời, sợ rồi a."

Thẩm Trạch Xuyên nói: "Vậy còn thiếu chút nữa."

Tiêu Trì Dã lộn ngược đầu đũa, như có như không gõ gõ lên mặt bàn, hắn nói: "Nếu Kỷ Cương là sư phụ ngươi, như vậy dùng Cát Thanh Thanh dẫn đầu một đám Cẩm y vệ lúc trước lưu ngươi một mạng, liền thành chuyện hợp tình hợp lý rồi."

"Lòng nghi ngờ của ngươi quá nặng." Thẩm Trạch Xuyên nhìn đám dầu mỡ màu nâu tích tụ trên mặt bàn, "Một cước kia không đạp chết người, liền nổi lên nghi ngờ, thăm dò nhiều lần đến vậy, cũng thật là kiên nhẫn quá đấy."

"Ưu điểm của ta liền chỉ có mấy cái như vậy." Tiêu Trì Dã nói, "Toàn bộ đều dùng trên người ngươi."

"Nếu đã là đồng môn, " Thẩm Trạch Xuyên nói, "Không báo tên sư phụ thì không nói chuyện được đâu nhỉ?"

Tiêu Trì Dã buồn bực ngán ngẩm đem đũa vứt lại vào trong ống, nói: "Trước tiên gọi ta một tiếng sư huynh nghe chút đã."

Thẩm Trạch Xuyên im lặng không đáp lại.

Tiêu Trì Dã nói: "Kỷ Cương cũng coi như là một hán tử, ta phái người đi Đoan Châu hỏi thăm một chút, người khác đều cho rằng hắn đã bị thiêu chết —— Tiểu Phúc Tử có phải do hắn giết hay không?"

"Không phải." Thẩm Trạch Xuyên đem đũa đỡ ống đũa, "Sư phụ ta tuổi đã già, làm sao lỡ sát sinh được ?"

Lúc này nổi lên chút gió, hai người ai cũng đều không nhúc nhích.

Tiêu Trì Dã nói: "Ngươi lúc nào cũng như thể chẳng hề làm gì, mà ta lại cứ cảm thấy ngươi cái gì cũng đều làm cả."

"Bất luận ta làm hay không làm, các ngươi đều sẽ không bỏ qua cho ta." Thẩm Trạch Xuyên chống ghế, quay sang Tiêu Trì Dã, chậm rãi cười rộ lên, ôn nhu nói, "Vậy sao ta không làm hết tất cả chuyện xấu trên đời này, để cho ngươi hận ta cũng có cái lý do chính đáng nhỉ."

Ngày hôm sau.

Tiêu Trì Dã vào cung, mới biết Ngụy Tần chết rồi.

Lý Kiến Hằng đã thay đổi trang phục, hắn mấy ngày nay khóc đến tiều tụy, ngồi ở trên cao nói: "Nói là trượt chân, ngã vào trong giếng, mãi đến tận tối hôm qua mới tìm được thi thể."

Cái trượt chân này cũng đúng lúc quá rồi.

Lý Kiến Hằng thấy hai bên không có người, mới nhỏ giọng hỏi: "Sách An, chẳng lẽ là ngươi..."

Tiêu Trì Dã lắc đầu.

Lý Kiến Hằng dường như yên lòng, hắn đứng ngồi không yên, nói: "Ta bây giờ ở trong cung, buổi tối vừa mở mắt, liền có thể nhìn thấy hoạn quan trong cung, thật khiến người khiếp sợ. Trước đây bọn họ đều gọi Phan Như Quý là lão tổ tông, bây giờ lão tổ tông ấy còn đang bị giam giữ trong ngục kia kìa! Sách An, ngươi nói bọn họ có khả năng sẽ rất hận ta hay không..."

Hắn một trận oán giận, tất cả đều là ý tứ sợ sệt. Cuối cùng lệnh cho Tiêu Trì Dã điều Cấm quân qua đó, trước tiên làm thay việc tuần phòng quan trọng trong cung.

Tiêu Trì Dã đương nhiên sẽ không cự tuyệt, lại đợi trong chốc lát, nghe Lý Kiến Hằng nói: "Ly Bắc truyền tin đến, nói Ly Bắc vương và đại ca ngươi đang trên đường tới đây. Sách An, mấy ngày nữa là ngươi có thể gặp bọn họ rồi."

Lý Kiến Hằng có chút lấy lòng, hắn tại thời khắc sắp trở thành chủ nhân của thiên hạ này, lại có chút còn yếu nhược hơn cả trong quá khứ. Sự kiêu ngạo tự đại cùng ngông cuồng kia tựa hồ đã bị bào mòn sạch sẽ trong trận săn bắn mùa thu kia rồi, hắn đã hiểu được đến cùng ai mới là kẻ mạnh.

Tiêu Trì Dã không có ý định muốn nhận phong thưởng, tâm nguyện của hắn Lý Kiến Hằng là người hiểu rõ nhất. Nhưng cho tới tận ngày hôm nay, Lý Kiến Hằng cũng không hề mở miệng đề cập tới việc để hắn quay trở về Ly Bắc.

Tiêu Trì Dã mặt ngoài không biến sắc, tâm trong lòng đã lại chìm xuống.

Năm ngày sau, Ly Bắc vương đi vào Khuých đô.

Ngày ấy mưa thu kéo dài, Tiêu Trì Dã đã sớm cưỡi ngựa ra khỏi thành, đứng ở ngôi đình dưới chân núi năm đó, đợi liền hai canh giờ, rốt cục cũng nhìn thấy được vài con ưng bay ra từ phía đường chân trời.

Hải Đông Thanh trên bả vai hắn thoáng chốc phấn khởi, lao vào trong mưa cùng anh chị em lượn quanh ríu rít.

Trong mưa Thiết kỵ một đường chạy thẳng tới, như một nét mực đen đậm trong nước, lao đến trước mặt Tiêu Trì Dã. Hắn không chờ Thiết kỵ chạy tới gần, trước tiên đã ra khỏi đình, đứng dưới mưa bước lên nghênh đón.

"Cha!"

Tiêu Kí Minh ngồi trên lưng ngựa cười ha ha, nói với phụ thân đang đứng trước mặt: "Đệ ấy bây giờ dáng người cao lớn, nhưng vừa nhìn thấy cha, lại đã lộ nguyên hình rồi."

Tiêu Phương Húc tháo nón trên đầu xuống, cúi người xoa đầu Tiêu Trì Dã, quan sát trong chốc lát, nói: "Cao lớn hơn nhiều rồi."

Tiêu Trì Dã nhe răng nở nụ cười, nói: "Đúng vậy, đại ca còn thấp hơn con nửa cái đầu nữa !"

"Đắc ý quá rồi đấy." Tiêu Kí Minh nói, "Từ lúc cao hơn ta, hàng năm gặp mặt đều phải nhắc tới chuyện này một lần."

Tiêu Phương Húc để Triều Huy dắt ngựa, tự mình vươn người xuống, nâng tay đột nhiên đem nhi tử ôm vào lòng, nặng nề vỗ vỗ sau lưng hắn, nói: "Tiểu tử ngốc!"

Tiêu Trì Dã bị vỗ cười không ngừng, hắn nói: "Con đứng đây đợi cũng thấy có chút khá lâu, mọi người trên đường gặp phải chuyện gì sao?"

Triều Huy nói: "Tiểu thiếu gia ở nhà trúng phong hàn, Vương gia đặc biệt vòng qua Đăng Châu, thỉnh một vị đại sư tới nhà khám cho ngài ấy."

Tiêu Trì Dã nói: "A Tuân bị bệnh? Sự tình xảy ra lúc nào, tại sao lại không thấy đại ca đề cập tới chuyện này trong thư!"

Tiêu Kí Minh nói: "Ốm vặt thôi, có Diệc Chi ở nhà coi chừng hắn, đệ cũng không cần để trong lòng."

Tiêu Trì Dã đột nhiên cảm thấy có chút lạc lõng.

Năm năm trước khi hắn rời Ly Bắc, đại tẩu đang mang bầu, bây giờ tiểu A tuân đã được bốn tuổi, hắn thế nhưng lại vẫn chưa từng nhìn thấy đứa nhỏ ấy, toàn bộ chỉ có thể dựa vào thư từ người trong nhà gửi mà biết được một ít chuyện lý thú về cháu trai.

Hắn muốn về nhà.

Sự lạc lõng kia thoáng cái liền biến mất, hắn cười nói: "Ta sớm đã chuẩn bị quà mừng sinh nhật cho A Tuân, lần này khi đại ca trở về, lại thay ta mang về cho nó đi."

Tiêu Phương Húc phủi phủi nón, nói: "Trước khi đi, Tuân Nhi đặc biệt vẽ cho con một bức họa, đợt lát nữa bảo Triều Huy đưa qua. Nơi này không tiện nói chuyện, trước tiên vào cung đã, buổi tối trở về phủ, phụ tử chúng ta lại hàn huyên cũng không muộn."

Đoàn người lên ngựa, thẳng một đường tiến vào Khuých đô.

* * *

Ly Bắc vương đã rất nhiều năm không ra mặt, thiên hạ bốn tướng hiện nay đã thành những cái tên rất nổi tiếng, rất ít người còn nhớ tới Ly Bắc Vương Tiêu Phương Húc.

Tề thái phó khi vào thu ăn uống có chút vừa miệng, lúc này đang rửa chân dưới mưa, ngón chân động động, nói: "Nếu như nói đến thiên hạ bốn tướng, vậy thì hai mươi năm trước cũng có. Lúc đó là Ly Bắc Tiêu Phương Húc, Khải Đông Thích Thạch Vũ, Biên quận Lục Bình Yên, và Tỏa Thiên Quan Phùng Nhất Thánh, chính là thống soái binh mã bốn phương. Sau đó Phùng Nhất Thánh chết trận, Phùng gia liền tuyệt hậu. Bây giờ sợ rằng cũng không còn ai nhớ tới cái tên này, nhưng những năm ấy bọn họ đều là ngựa đạp biên quan, quét sạch hãn tướng Biên Sa."

"Phùng Nhất Thánh." Kỷ Cương đang xào rau ở bên trong, lớn tiếng đáp lời, "Như thế nào lại không còn ai nhớ tới? Xuyên Nhi! Hai đứa con trai của Phùng tướng quân toàn bộ đều chết trận trên sa trường, hắn sau đó thu nhận nghĩa tử, đứa con ấy chính là đại ca của sư phụ!"

Thẩm Trạch Xuyên xới cơm, nói: "Đại ca của sư phụ?"

Kỷ Cương vỗ đầu, nói: "Ta quên mất không nói cho con rồi !"

Tề thái phó hô lớn: "Cơm đã xong chưa? Ai nha, đại ca hắn không phải là Tả Thiên Thu sao ! Cái này thì cần gì mà phải giải thích, đoán cũng đoán được ngay rồi!"

Thẩm Trạch Xuyên mang món ăn lên, xếp đũa cho Tề thái phó, cung cung kính kính nói: "Mời tiên sinh dùng cơm."

Tề thái phó nhấp một ngụm rượu, nói: "Có người hầu hạ vẫn cứ là thoải mái nhất."

Kỷ Cương lau mồ hôi, ngồi xuống một đầu khác của bàn nhỏ, nói: "Con mới vừa nói, tên Tiêu Nhị kia nói chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, chỉ sợ rằng sư phụ hắn chính là Tả Thiên Thu!"

Thẩm Trạch Xuyên xới hai bát cơm.

Kỷ Cương cảm khái nói: "Ta và sư huynh cũng đã rất nhiều năm rồi chưa từng gặp mặt. Con lần này đã giao thủ với tên Tiêu Nhị kia chưa, thế nào ? Đao pháp của hắn có phải là xu thế cương mãnh không?"

Tề thái phó nói: "Để Lan Chu ăn cơm đã, ăn xong rồi nói tiếp. Lần này hung hiểm, vạn sự không cần vội, có thể nghỉ ngơi mấy ngày."

"Ta sớm đã nên nghĩ ra." Kỷ Cương nói, "Tiêu Nhị mang nhẫn ngọc, trên đời này người có khả năng kéo được cây cung mạnh nhất, chính là Tả Thiên Thu."

"Trước mắt Tiêu Phương Húc cũng đã vào Khuých đô, ngươi nói không chừng có thể gặp mặt đại ca ngươi một chút đấy." Tề thái phó gắp đồ ăn, "Tả Thiên Thu tử chiến tại Thiên Phi Khuyết, tuy rằng chặn được Kỵ Binh Biên Sa, nhưng cũng lại để chết mất thê tử. Hắn bởi vì trận chiến đó nhận được phong hào 'Lôi trầm ngọc đài', và cũng bởi vì trận chiến đó mà thất bại hoàn toàn. Nghe đồn hắn xuất gia, cũng có thể là đến dưới trướng Tiêu Phương Húc, mai danh ẩn tích thay Tiêu Phương Húc giáo dưỡng nhi tử."

Kỷ Cương đau buồn nói: "*Nhất tướng công thành vạn cốt khô, uy danh hiển hách để mà làm gì ? Đến cuối cùng cũng vẫn chỉ là một nắm đất vàng mà thôi. *Da ngựa bọc thây tận trung lương thiện, sống sót cũng không thoải mái gì. Tả Thiên Thu mai danh ẩn tích, Tiêu Phương Húc gặp bệnh lui về sau mành, Lục Bình Yên tuổi già sức yếu, đợi thêm hai mươi năm nữa, bốn tướng hiện tại sẽ ở nơi đâu? Chẳng qua chỉ là sóng lớn vỗ cát, thời thế thay đổi mà thôi."

*一将功成万骨枯/ Nhất tướng công thành vạn cốt khô.

Nghĩa đen : Mỗi một vị tướng khi thành công đều phải trả giá bằng cả hàng vạn bộ xương chết khô binh lính.

Nghĩa bóng : Vinh quang của bậc vua chúa cũng đều phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn dân thường. (nguồn )

*马革裹尸/ Da ngựa bọc thây : ý chỉ cảnh chết chóc khốc liệt, hy sinh nơi chiến trường, không quản tới thân xác.

Tề thái phó hơi ngà ngà say, nhìn Thẩm Trạch Xuyên ăn cơm, sau một lúc lâu liền nói: "Cả một đời người, cứ vô duyên vô cớ phải chịu đau khổ như vậy, thật quá thiệt thòi rồi. Chung quy sẽ đều phải chết, không bằng chí hướng trời cao, hiên ngang mà chết đi! Lan Chu, đến đây, ăn thêm một bát nữa !"

Đợi đến khi cơm nước no nê thì trời đã sẩm tối.

Tề thái phó nằm trên chiếu, Thẩm Trạch Xuyên ngồi dưới mái hiên lau chân cho hắn. Kỷ Cương cầm hai cái áo đi ra, khoác lên người hai bọn họ, sau đó tự mình ngồi trong góc hút thuốc.

Tề thái phó gối lên quả đu đủ, nói: "Lan Chu, thuật lại lần nữa toàn bộ sự tình bãi săn ngày đó cho ta nghe."

Thẩm Trạch Xuyên vâng lời cẩn thận trần thuật lại một lần.

Tề thái phó nhắm mắt lắng nghe, Thẩm Trạch Xuyên nói, hắn vẫn cứ trầm mặc.

Dây leo trong sân che mưa, chốc chốc lại nhỏ giọt lên lá cây. Không biết sau bao lâu, Tề thái phó mới nói: "Một trận này, Tiêu Nhị nhìn như tỏa sáng nổi trội, nhưng thực chất lại rơi vào cảnh khốn cùng như cha và đại ca hắn. Tân đế cùng hắn xưng huynh gọi đệ năm năm, hắn lại giấu mình kĩ như vậy, sao có thể khiến người không sợ hãi đây ? Bây giờ tân đế còn có thể niệm tình hắn cứu mạng, nhưng một đoạn tình nghĩa này, còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa? Ta cho là bằng vào sự nhẫn nại của hắn, hắn có thể cố nhịn thêm chút nữa, có đến trăm nghìn loại biện pháp khiến cho Thích Trúc Âm ra mặt, nhưng hắn lại cứ cố tình tự tình ra tay."

Kỷ Cương gõ nhẹ tàn thuốc trongbóng tối, nói: "Sói con cũng muốn về nhà rồi, hắn trong mộng đều là đồng cỏ Ly Bắc. Hắn mới có bao nhiêu tuổi đâu ? Có chút khí phách mới là tuổi trẻ."

"Không nhịn việc nhỏ ắt hỏng mưu lớn." Tề thái phó nói, "Hắn nếu cố gắng nhẫn qua lần này, liền chẳng phải đã có thể dùng thân phận công tử bột để về nhà hay sao?"

Tiêu Trì Dã đang đứng bên ngoài cửa cung, ngửa đầu nhìn bóng vương cung kéo dài liên miên. Những mái cong tường đỏ này tựa như là đau khổ mà lão thiên gia giáng xuống đầu hắn, dưới vẻ ngoài tùy tiện kia, là một con mãnh thú đang gào thét trong im lặng.

Thẩm Trạch Xuyên ngồi thẳng, lúc này đột nhiên hiểu rõ ngụ ý của lần hành động này của Tiêu Trì Dã.

Hắn muốn về nhà.

Hắn muốn dùng thân phận một con người, đường đường chính chính trở về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top