Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 30: Lang Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Trì Dã dường như đã quên mất sự thất thố trong đêm hôm trước, hắn cưỡi ngựa đi xuyên qua đường lớn, làm dậy lên tiếng oán than của hàng quán bán rong ở hai bên đường. Thời điểm hắn phi đến cửa cung, liền nhìn thấy xe ngựa của vương phủ nhà mình.

Triều Huy thay Tiêu Phương Húc vén rèm, nói: "Nhị công tử tới rồi."

Tiêu Phương Húc chống đầu gối nhìn ra phía ngoài, ánh mắt xuyên qua nhi tử, nhìn thấy Thẩm Trạch Xuyên không tinh thông cưỡi ngựa đang ở phía sau. Hắn ngừng lại trong chốc lát, ngược lại cũng không nói gì, chờ đến khi Tiêu Trì Dã đến trước mặt, nhìn thấy vết thương trên mặt hắn, mới hỏi: "Tối qua đã làm những gì?"

"Con đi uống chút rượu thôi." Tiêu Trì Dã ghìm ngựa, cầm roi ngựa cười rộ lên, "Quên mất giờ giấc, sau khi tỉnh lại thì đã muộn rồi. Cha, sự tình nói xong hết chưa ?"

Tiêu Phương Húc gật đầu, nói: "Hắn là nhi tử của Thẩm Vệ sao?"

Gió thu bỗng nhiên thổi tới, quét qua tóc mai trên mặt Thẩm Trạch Xuyên. Hắn đón lấy ánh mắt Tiêu Phương Húc, tự dưng sinh ra một cỗ run rẩy, ngón tay cầm dây cương không được tự nhiên mà siết chặt hơn.

Nhưng Tiêu Phương Húc lại chẳng hề làm gì cả.

Lão Lang Vương Ly Bắc tóc mai lẫn sắc trắng, giờ khắc này mặc dù ngồi khuất bên trong xe ngựa, cũng vẫn có thể nhìn ra hắn khác hẳn với sự vạm vỡ cường tráng của người thường. Một thân khí thế kia không phải thứ một sớm một chiều có thể dưỡng ra được, đó là uy nghiêm được sinh ra trong muôn vàn thử thách núi thây biển máu, là thứ đã được rèn luyện ăn sâu vào trong máu xương, ngay cả chữ "Bệnh" cũng đều không thể che giấu được.

Thể phách cường tráng được trời cao chiếu cố của Tiêu Trì Dã hoàn toàn đều là được truyền thừa từ phụ thân hắn, lực cánh tay dọa người, cái đầu siêu việt, bờ vai rộng mở, cùng với đôi chân dài miên man kia, không có chỗ nào mà không phải là do phụ thân hắn ban tặng.

So với Tiêu Kí Minh có chút ôn hòa, càng thêm phong độ nhẹ nhàng, Tiêu Trì Dã mới đúng là con của Lão Lang Vương Ly Bắc. Chỉ cần hai huynh đệ đứng chung một chỗ, liếc mắt một cái nhìn sang, đem lại cảm giác công kích tuyệt đối là Tiêu Trì Dã.

Mà giờ khắc này Lang Vương chân chính lại đang nhìn chăm chú vào Thẩm Trạch Xuyên, một Thẩm Trạch Xuyên đã học được cách khắc chế thế nhưng vẫn sinh ra dục vọng muốn chạy trốn mãnh liệt.

Cảm giác này cùng với việc bị Tiêu Trì Dã đẩy ngã tuyệt nhiên không giống nhau, đây là ánh nhìn khiến người không tự chủ mà run lên cầm cập.

Thẩm Trạch Xuyên vào đúng lúc này nhớ tới những lời Tề thái phó từng nói.

"Bây giờ Tiêu Phương Húc gặp bệnh lui về ở ẩn, Tiêu Kí Minh lộ hết ra sự sắc bén, người người đều kiêng kỵ Tiêu Kí Minh. Thế nhưng Lan Chu, hai mươi năm trước, người chân chính cưỡi ngựa bình định biên thuỳ là Tiêu Phương Húc. Theo cách đánh giá ngày nay, Thích Thạch Vũ là tổng soái năm quận, rõ ràng quyền chức đã cao hơn, nhưng hắn lại không được phong vương. Đó là bởi vì Khải Đông là "Đất vua ban", toàn bộ năm quận đều là đất khai quốc của Đại Chu. Nhưng Ly Bắc lại không giống như vậy, đất đai Ly Bắc ngày nay mênh mông rộng lớn đến thế, từ Lạc Hà quan vẫn luôn kéo dài tới tận điểm cuối của dãy Hồng Nhạn ở phía đông bắc, đây đều là Tiêu Phương Húc những năm Vĩnh Nghi mang theo Thiết kỵ Ly Bắc một tấc lại một tấc đánh xuống!"

"Thiết kỵ Ly Bắc bây giờ do Tiêu Kí Minh chưởng quản, 'Kỵ binh Băng Hà' thật nhiều uy phong. Nhưng đám thiết kỵ dũng mãnh này cũng là do một tay Tiêu Phương Húc thành lập. Thiết kỵ Ly Bắc không lâu đời như Thủ Bị Quân của Biên quận, nó là ở tại những năm Vĩnh Nghi khi Biên Sa Kỵ Binh nhiều lần xâm phạm Lạc Hà quan, Tiêu Phương Húc vì để ra sức đánh ngoại địch mà thành lập trùng kỵ. Chiến mã Ly Bắc, quân sĩ Ly Bắc, đao cương Ly Bắc, bây giờ phàm là những ký hiệu có thể nhìn thấy của Thiết kỵ Ly Bắc, đều là tới từ Tiêu Phương Húc."

"Tám đại gia chiếm giữ đã lâu, là mụn độc ăn vào xương của Đại Chu. Tiêu gia có thể cùng Hoa gia địa vị ngang nhau, cũng là bởi vì Tiêu Phương Húc giữ vững Ly Bắc. Tiêu Phương Húc không chết, Tiêu gia chính là đại thụ che trời cắm rễ ở Ly Bắc! Danh xưng Lang Vương, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh."

Tiêu Trì Dã quay đầu lại, nói: "... Là nhi tử của Thẩm Vệ."

Thẩm Trạch Xuyên xuống ngựa, hành lễ với Tiêu Phương Húc.

Tiêu Phương Húc nhìn hắn nửa ngày, nói: "Thẩm Vệ đã chết, trẻ con vô tội. Tiên đế nếu đã cho ngươi ra ngoài, liền chính là đặc xá tội của ngươi. Ngươi làm sao lại ở cùng tên tiểu tử này?"

Thẩm Trạch Xuyên quỳ một chân trên đất, cúi đầu nói: "Ty chức được sắp xếp vào Cẩm y vệ, bây giờ tạm thời về dưới trướng Cấm quân, tùy ý Tổng đốc đại nhân sai khiến."

"Thì ra là như vậy." Tiêu Phương Húc nhìn về phía Tiêu Trì Dã, "Con làm khó dễ người ta làm gì?"

Tiêu Trì Dã liếm liếm vết thương trong miệng, nói: "Con sao lại làm khó hắn chứ? Con với hắn bây giờ bằng hữu hoạn nạn có nhau mà. Lan Chu, có phải hay không?"

Tiêu Phương Húc không nhìn Thẩm Trạch Xuyên nữa, quay sang cùng Tiêu Trì Dã nói chuyện phiếm.

Thẩm Trạch Xuyên chống lên một đầu gối, từ trong vũng nước mưa trên mặt đất nhìn thấy nụ cười tùy ý của Tiêu Trì Dã, còn có ánh mắt nhìn nhi tử của Tiêu Phương Húc.

Giọt nước mưa rơi xuống làm rối loạn cảnh tượng trong vũng nước.

Thẩm Trạch Xuyên thu hồi ánh mắt.

Thời điểm Tiêu Kí Minh đi ra, Tiêu Phương Húc đã đi trước. Thích Trúc Âm đi theo hắn mấy bước, đột nhiên hỏi: "Đó là ai vậy?"

Tiêu Kí Minh nhìn về phía người đang đứng cạnh Triều Huy, thần sắc bất biến, nói: "Đó là Thẩm Trạch Xuyên."

Thích Trúc Âm dừng bước chân, khá là bất ngờ, nói: "Nhi tử của Thẩm Vệ? Thế nào lại ở cùng A Dã vậy ?"

Tiêu Kí Minh nói: "A Dã có ý muốn chơi đùa, hơn nửa là đang làm khó dễ hắn."

Thích Trúc Âm nhìn hồi lâu, nói: "Tướng mạo của hắn cũng thay đổi quá rồi. Nghe nói mẫu thân hắn là vũ kỹ Đoan Châu, mà may là vũ kỹ Đoan Châu, chứ không phải vũ kỹ Thương Quận."

Thích đại soái Thích Thạch Vũ yêu thích nhất chính là mỹ sắc, chỉ cần thấy mỹ nhân liền không dời nửa bước. Thích Trúc Âm tuy rằng huynh đệ ít ỏi, trong nhà lại có vô số di nương.

"Nói đến cái này, " Thích Trúc Âm nghiêng người, "A Dã cũng hai mươi ba rồi đi, còn không định cưới vợ sao ?"

"Diệc Chi cũng sốt ruột thay hắn." Tiêu Kí Minh nói, "Ly Bắc không cần hắn thú quý nữ hào môn, chỉ cần là nữ tử gia thế bình thường, xuất thân thuần khiết là được. Diệc Chi hàng năm đều đưa tranh chân dung tới Khuých đô, vì hắn mà chọn lựa nữ nhi khắp cả Ly Bắc, nhưng hắn lại vẫn luôn không ưng ý ai."

Thích Trúc Âm cười rộ lên: "Quý nữ kiêu căng, không cùng hắn chơi được. Cô nương tầm thường thì lại khiếp đảm, vừa đến gần hắn liền thấy sợ hãi. Huống hồ cái tính tình này của hắn, có mấy người có thể chống đỡ được đây? Muốn tìm được người tâm đầu ý hợp, ta xem khó như lên trời. Hắn lại yêu thích mấy nơi trăng hoa, ngươi thế nhưng hãy lưu tâm một chút, đừng để cho hắn có ngày thật sự mang kỹ nữ vào cửa."

Tiêu Kí Minh biết tất cả các di nương của nàng đều là danh kỹ ở Khải Đông, cả ngày ồn ào huyên náo trong hậu viện khiến cho nàng về tới nhà là nhức đầu không thôi, cho nên từ nhỏ đã rất chán ghét kỹ nữ.

"Nếu như hắn thật sự gặp được người vừa ý." Tiêu Kí Minh vừa thở dài, đau đầu nói, "Ai mà cản nổi hắn, có cho mười con trâu cũng không kéo lại được đâu."

"Đề phòng trước vẫn hơn." Thích Trúc Âm suy nghĩ một chút, "Những thứ khác dễ bàn, chỉ riêng tính tình tuyệt đối không được quá mãnh liệt. Diệc Chi nhà ngươi tính cách ôn nhu, nếu như hắn mang về một cô nương bản tính hay cáu gắt, vậy Diệc Chi chẳng phải là mỗi ngày đều sẽ bị ức hiếp hay sao?"

"Vẫn chưa đâu vào đâu cả." Tiêu Kí Minh đột nhiên cười ra tiếng, "Vẫn còn quá sớm."

"Nhân duyên là thứ không nói chắc được nhất." Thích Trúc Âm cũng cười, "Có thể một ngày nào đó hắn liền đột nhiên thông suốt thì sao ?"

Tiêu Trì Dã luôn cảm thấy trên lưng lạnh lẽo. Hắn cảnh giác quay đầu lại, thấy Thẩm Trạch Xuyên đang đứng bên cạnh Triều Huy, không biết đang suy nghĩ gì.

"Đợi chút nữa đi tới phòng làm việc của Cấm quan lĩnh thẻ bài." Tiêu Trì Dã chặn lại ánh sáng trước mặt Thẩm Trạch Xuyên, "Trước khi điều lệnh cuối cùng của Cẩm y vệ được truyền xuống dưới, ngươi cả ngày lẫn đêm đều phải đi theo ta."

"Cả ngày lẫn đêm." Thẩm Trạch Xuyên lặp lại bốn chữ này, ngẩng đầu nhìn hắn, "Ban đêm còn muốn ta nâng bô đi tiểu cho nhị công tử sao?"

"Ngươi muốn nghĩ thế cũng được." Tiêu Trì Dã tiến lên trước một bước, "Ta mấy ngày nay bận rộn, muốn ở tại trạch viện phía sau phòng làm việc của Cấm quân."

Thẩm Trạch Xuyên không đáp lời hắn.

Tiêu Trì Dã xoay người đi đón Tiêu Kí Minh.

* * *

Đại Lý Tự phúc tra chưa kết thúc, Hoa, Phan hai phủtrước tiên đã bị tịch biên. Lý Kiến Hằng nhân cơ hội dùng thái hậu "Ưu tư sầu lo" làm lí do, đem cửa lớn của Ân Từ cung đóng chặt lại.

Quân lương Ly Bắc cố mãi mới được cái số chẵn, miễn cưỡng coi như tạm đủ. Tiêu Phương Húc cùng Tiêu Kí Minh không thể ở lại nữa, không lâu sau liền rời đi.

Tiêu Trì Dã ngược lại cũng không biểu lộ ra hỉ nộ gì, hắn trải qua đêm say rượu hôm đó, phảng phất như đã đem toàn bộ dã tâm trong trận săn bắn mùa thu ấy đều từ bỏ. Lý Kiến Hằng thỉnh thoảng thưởng cho hắn chút đồ, hắn mỗi lần đều vui mừng hớn hở mà nhận lấy.

Không chỉ như vậy, hắn bắt đầu lười biếng. Vốn dĩ Cấm quân giữ chức vụ tuần phòng quan trọng, nhưng hắn ngày làm ngày nghỉ, thường thường không tìm thấy bóng dáng đâu. Bộ binh dần dà ngờ vực hắn, nổi lên chiều gió muốn thay người.

Thế nhưng Lý Kiến Hằng tuyệt không đồng ý, liên tục khóc lóc om sòm, thậm chí còn muốn trở mặt với Binh bộ Thị lang Trình Thư.

Hắn ném đi sổ con của Binh bộ Thị lang, nói: "Tiêu Sách An có công cứu giá, hà cớ gì mà không đảm đương nổi chức vị Tổng đốc Cấm quân? Hắn lại không hề làm sai điều gì, trẫm tuyệt đối sẽ không thay người!"

Hai người bắt đầu khôi phục lại bộ dáng công tử lưu manh như trước đây, Lý Kiến Hằng cảm thấy có chút buông lỏng. Đêm hôm đó Tiêu Trì Dã chỉ là một người làm ra phán đoán chủ quan, tên công tử bột lười nhác hiện tại mới đúng là huynh đệ hắn.

Tiêu Trì Dã không đề cập tới việc quay về Ly Bắc, Lý Kiến Hằng cũng cảm thấy thật cao hứng. Hắn cho rằng người huynh đệ này thương cảm hắn, hắn cũng là không có cách nào mà! Ở lại Khuých đô còn không phải có thể chơi đùa thỏa thích sao ? Hắn bây giờ đã làm hoàng đế, dựa vào tầng quan hệ này, Tiêu Trì Dã muốn làm gì mà chẳng được !

Huống hồ trở về Ly Bắc để làm gì? Nơi kia lạnh lẽo đến cùng cực, nào được tiêu dao tự tại như Khuých đô chứ !

Tiêu Trì Dã muốn phi ngựa ra khỏi thành, Lý Kiến Hằng phê chuẩn. Tiêu Trì Dã muốn xây dựng thêm viện cho Cấm quân, Lý Kiến Hằng phê chuẩn. Tiêu Trì Dã muốn nửa ngày làm nửa ngày nghỉ ngơi, Lý Kiến Hằng không chỉ phê chuẩn, mà còn là vô cùng phấn khởi mà phê chuẩn.

Hai người không có việc gì liền đi cưỡi ngựa đá bóng, Lý Kiến Hằng không đi đến Phố lớn Đông Long được, nhưng có thể gọi Tiêu Trì Dã tới cùng hắn nghe đàn tỳ bà. Mộ Như ở tại Minh Lý đường, Lý Kiến Hằng vốn nghĩ Tiêu Trì Dã sẽ nói vài câu khuyên nhủ, ai ngờ Tiêu Trì Dã cũng không hề nhắc đến, chỉ vui vẻ chơi đùa cùng hắn.

Làm hoàng đế thật thoải cmn mái mà !

Thời điểm Khuých đô hạ xuống cơn mưa cuối cùng, Hề Cố An đã bị Đại Lý Tự xử trảm. Hề Hồng Hiên bởi vì gạt bỏ tiền tài cúi đầu tạ tội, trái lại lọt vào mắt xanh của Lý Kiến Hằng, điều tới Hộ bộ, đảm nhận một chức vị không lớn không nhỏ. Hắn vốn rất tinh tường mấy chuyện chơi bời, lần này càng như là đúng ý Lý Kiến Hằng, mỗi ngày đều tới nói cho Ký Kiến Hằng biết làm thế nào để vui chơi thoải mái.

Hề Cố An vừa mới bị xử trảm, Hoa Tư Khiêm đã cắn lưỡi tự vẫn trong ngục, lời khai đưa ra nhận hết tội lỗi về mình, một chút cũng đều không dính dáng gì tới thái hậu. Bây giờ chỉ còn lại Kỷ Lôi và Phan Như Quý là chậm chạp không xử, Hải Lương Nghi muốn cậy miệng hai người này, nhưng từ đầu chí cuối lại vẫn không làm được gì.

Trong phòng ẩm ướt, Thẩm Trạch Xuyên mới trở về. Hắn vừa mở cửa ra, chỉ thấy một viên đông châu đặt trên bàn. Thẩm Trạch Xuyên khép cửa lại, vừa mới đem hạt châu đặt lên lòng bàn tay, liền đã nghe thấy Thần Dương gõ cửa.

Hắn mở cửa, Thần Dương nói: "Tổng đốc bên kia gọi ngươi."

Lòng bàn tay Thẩm Trạch Xuyên nắm chặt đông châu, thấm ướt vải bố. Hắn tự nhiên nói: "Ta thay quần áo xong liền đi ngay."

Thần Dương nói: "Không cần, cứ như vậy đi thôi. Tổng đốc không có kiên nhẫn chờ ngươi đâu."

Dứt lời chếch ra một bước, muốn đi cùng Thẩm Trạch Xuyên. Thẩm Trạch Xuyên chỉ có thể rũ tay xuống, bước ra cửa, đi cùng Thần Dương.

Tiêu Trì Dã đang khoác áo khoác, thấy hắn đến, nói: "Cầm lấy đao, cùng ta xuất môn."

Thẩm Trạch Xuyên ra cửa, thời điểm Tiêu Trì Dã dắt ngựa tới, hắn mới phát giác Thần Dương không đi cùng.

Tiêu Trì Dã lên ngựa, Hải Đông Thanh lắc lắc nước trên cổ, rơi xuống bả vai hắn. Thẩm Trạch Xuyên đành phải đi cùng hắn, ngựa vừa ra khỏi thành liền đội mưa hướng về phía thao trường Phong Sơn.

Đến thao trường, nơi này vắng vẻ không một mống người. Tiêu Trì Dã tháo dây cương cho Lãng Đào Tuyết Khâm, vỗ vỗ một cái, để nó tự mình chạy đi chơi. Hải Đông Thanh bay dưới hành lang, nhất quyết không chịu dính mưa nữa.

"Cởi quần áo ra." Tiêu Trì Dã quay người, một bên cởi áo khoác, một bên quay sang nói với Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên ôm đao, nâng cằm lên. Nước mưa thấm ướt vạt áo trước của hắn, cái gáy trắng nõn kia cứ như vậy mà lộ ra.

Tiêu Trì Dã cảm thấy được thời điểm hắn nhìn thấy cổ Thẩm Trạch Xuyên, liền như người nhìn thấy mèo, rốt cuộc cứ không nhịn được mà muốn sờ vài cái.

Đây là cái tật xấu quỷ quái gì vậy.

Hắn nghĩ nghĩ trong chốc lát, áo ngoài cũng đều đã cởi ra. Thấy Thẩm Trạch Xuyên bất động, liền thúc giục nói: "Sững sờ cái gì? Mau cởi ra!"

Thẩm Trạch Xuyên nâng tay chỉ vào thắt lưng mình, nhìn hắn liếc mắt một cái, chậm rãi nói: "Ta mà cởi ra, thì sẽ không còn gì nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top