Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 39: Lang hổ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nội đường được cấp thêm lửa than, cả gian phòng được sửa ấm đến nóng hừng hực.

Thần Dương đã quỳ gần nửa canh giờ, Tiêu Trì Dã ngồi trên ghế xem binh thư, bên ngoài mành còn có tướng lĩnh to nhỏ của Cấm Quân đang quỳ, trong ngoài đều hoàn toàn tĩnh lặng.

Cái này gọi là "Nếu uy danh chưa vững, thì trước tiên hãy dùng uy chấn động lòng người [1]". Năm năm trước Tiêu Trì Dã tiếp nhận Cấm quân liền hạ xuống một lệnh cách chức, thứ hắn muốn chính là quyền lực hiệu triệu quần hùng một cách tuyệt đối. Trong năm năm này hắn thưởng phạt phân minh, bạc thuộc về Cấm Quân một phần cũng đưa không thiếu, hơn nữa không chỉ không thiếu, mà còn bổ khuyết rất nhiều. Hắn cực kỳ hào phóng rộng rãi với người dưới trướng, thế nhưng kiện áo khoác hắn đang mang trên người kia, vẫn là đồ mà ba năm trước đại tẩu đưa tới.

Trận săn bắn mùa thu vừa rồi khiến Cấm quân hãnh diện, danh tiếng che lấp tám đại doanh, trong lúc nhất thời phong quang vô hạn. Đám người này ở tại Khuých đô bị kìm nén lâu như vậy, ngày trước ra vẻ đáng thương trước mặt tám đại doanh, bây giờ lại dám ra ngoài la hét om sòm với tám đại doanh.

Đây không phải là một điềm báo tốt, bởi vì đắc chí hí hứng ắt sẽ sảy chân.

Tiêu Trì Dã cần phải có một bước ngoặt chuyển tiếp để răn đe Cấm Quân, Đạm Đài Hổ hôm nay chính là bước ngoặt đó.

Thần Dương không dám ngẩng đầu, Tiêu Trì Dã gõ bàn, hắn lập tức đứng dậy, thêm trà cho Tiêu Trì Dã. Nước trà đầy, người liền quỳ trở lại.

Tiêu Trì Dã đêm đó không nói nửa lời, Thần Dương liền quỳ trên đất cả một đêm.

Đôi khi im lặng, ngược lại còn khiến cho người hổ thẹn hơn nhiều so với giảng đạo lý.

Ngày hôm sau Tiêu Trì Dã muốn vào triều sớm, sau khi mặc xiêm y chỉnh tề liền quay ra nói với Thần Dương : "Hôm nay không cần đi theo, nghỉ ngơi đi."

Thần Dương quỳ đến hai chân tê dại, chống đất dập đầu, nói: "Chủ nhân..."

Hắn luôn luôn gọi Tiêu Trì Dã là Tổng đốc, một tiếng này gọi ra thật có chút đáng thương.

Tiêu Trì Dã quả nhiên ngừng bước chân, thế nhưng cũng không quay đầu lại.

Thần Dương lại rập đầu sát đất, nói: "Cầu chủ nhân trách phạt."

Tiêu Trì Dã giơ tay ra hiệu cho người hầu đi ra ngoài, chờ cho đến khi nội đường không còn ai nữa mới nghiêng người sang, nhìn Thần Dương: "Người nếu như không có tội, tại sao lại phải trách phạt."

"Thuộc hạ biết sai." Mồ hôi trên trán chảy xuống mắt, Thần Dương nói.

Tiêu Trì Dã trầm mặc hồi lâu, nói: "Những năm này Triều Huy theo đại ca chinh chiến biên thuỳ, có thể thấy được cấp bậc càng ngày càng cao, không đến năm năm, chắc chắn sẽ được phân phủ và nhận ban thưởng. Các ngươi đều là những binh sĩ tốt cho cha tự mình lựa chọn, tại sao Triều Huy hắn có được những vinh quang kia, mà Thần Dương ngươi lại vẫn muốn đi theo một tên lưu manh chờ chết."

Môi Thần Dương trắng bệch, nói: "Thuộc hạ sao dám nghĩ như vậy ? Thế tử tự có chỗ tốt của thế tử, nhưng chủ nhân mới là trời của ta ! Triều Huy với ta là huynh đệ cùng dòng tộc, mọi người có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục."

"Ngươi hiểu rõ đạo lý này nhất." Tiêu Trì Dã nói, "Huynh đệ trong nhà cãi cọ nhau, gà nhà bôi mặt đá nhau, tất cả những thứ này đều là sự thối nát từ trong gốc rễ, không cần người ngoài đụng đến, chính mình liền tự chết trước. Ngươi và ta ở tại Khuých đô, chuyện trong nhà ở Ly Bắc đều do một tay Triều Huy chăm nom. Muội muội hắn gả cho Viên Ngoại Lang bộ Lễ , ngày lễ ngày tết cũng là ngươi rút hầu bao mừng tuổi mẫu thân hắn. Muốn tạo dựng sự nghiệp, khí phách có thể thiếu một chút, nhưng đạo lý thì buộc phải hiểu rõ, can đảm nhiệt huyết mới là một người lính tốt. Ngươi so với hắn, sợ cái gì, lo cái gì ? Sự tình ngày hôm qua, Triều Huy không làm được, là bởi vì hắn muốn giữ mặt mũi cho đại ca. Ngươi hiện tại đã là thủ lĩnh đội cận vệ của Cấm quân, thế nhưng lại vẫn muốn dựa vào chút việc kia để khiến người tin phục, chỉ vì chút sảng khoái nhất thời ấy mà ngươi liền để người khác dẫm đạp lên mặt của chủ nhân ngươi. Đạm Đài Hổ xuất thân Trung Bác, ngươi biết, thế nhưng ngươi vẫn đồng ý để hắn đổi phiên trực thành hôm nay, chính là vì để hắn có thể xả giận. Làm sao vậy Thần Dương, ngươi ở cùng ta, mà lại hồ đồ đến mức cần phải dùng trò vặt vãnh ấy mới có thể thu phục lòng người sao? Chỉ vì sự sảng khoái nhất thời kia, ngươi không tiếc đạp đổ uy nghiêm của chủ nhân ngươi."

Thần Dương hối hận chồng chất, rũ đầu nói: "Ta xin lỗi chủ nhân —— "

"Ngươi nên xin lỗi chính bản thân ngươi." Tiêu Trì Dã bỗng nhiên thờ ơ nói, "Suy nghĩ thông suốt rồi hãy trở lại trực ban, mấy ngày nay để Cốt Tân đi cùng ta."

Thần Dương đang quỳ dưới đất khẽ sững người, ngửa đầu nhìn Tiêu Trì Dã vén rèm đi ra ngoài.

* * *

Thẩm Trạch Xuyên đêm qua rốt cục cũng được ngủ một giấc no đủ, lúc này đang đứng cạnh xe ngựa, thở ra khí nóng, ngẩng đầu nhìn Hải Đông Thanh bay lượn trên không.

Tiêu Trì Dã ra khỏi cửa rồi lên xe ngựa, Cốt Tân nhận roi ngựa, nhìn Thẩm Trạch Xuyên.

Thẩm Trạch Xuyên không nhìn Cốt Tân, y thấy mành mở lên phân nửa, Tiêu Trì Dã đang đưa mắt ra hiệu với y.

Thẩm Trạch Xuyên tức khắc liền cảm thấy như có gai sau lưng, một đám Cấm quân đứng chết cóng trong sân cả một đêm đang nhìn chằm chằm y. Y cười cười với Tiêu Trì Dã, thật sự bước lên xe ngựa rồi.

Cốt Tân đánh xe, xe ngựa bắt đầu di chuyển.

Tiêu Trì Dã đưa cho Thẩm Trạch Xuyên một bình nước nóng, khi Thẩm Trạch Xuyên đưa tay nhận lấy, tay Tiêu Trì Dã liền chạm vào tay Thẩm Trạch Xuyên.

"Lạnh như vậy." Tiêu Trì Dã nói.

Thẩm Trạch Xuyên nhấc tay ra khỏi tay Tiêu Trì Dã, dựa vào vách xe, ôm bình nước nóng.

Tiêu Trì Dã nói: "Nhìn ngươi có vẻ như đang rất không vui."

Thẩm Trạch Xuyên sưởi ấm tay, nói: "Vui chứ." Y nhìn về phía Tiêu Trì Dã, lại cười nói, "Nhị công tử vì ta mà ra mặt, ta rất vui."

Tiêu Trì Dã nói: "Nhị công tử chẳng vì ai cả."

"Vậy sao, " Thẩm Trạch Xuyên nói, "Trước mắt uy thế đã thành, khi nào thì ban ân huệ vậy ? Những ngày ta làm cận vệ không còn dư lại mấy đâu, ngươi muốn dùng thì phải nhanh lên một chút."

Tiêu Trì Dã nhìn y, không lên tiếng.

Thẩm Trạch Xuyên hơi ngửa cằm lên, đây là một loại tư thế tương tự như thả lỏng, y chậm rãi thở dài, ngừng lại một lát rồi nói: "Bàn về đạo cai trị, ta không bằng ngươi. Thẩm Lan Chu ta là một bia ngắm tốt, đặt ở trước mặt vừa có thể phòng thân, vừa có thể chấn hổ, không chừng còn có thể làm ấm giường. Những sự tình như một mũi tên trúng ba đích như thế này rất khó cầu, Tiêu Nhị, ngươi thật là lợi hại."

Ngoài xe tiếng người huyên náo, bầu không khí trong xe lại dần dần trở nên nghiêm túc. Hai người ngồi cách nhau chỉ mấy tấc, nhưng lại như cách cả một khoảng trời. Thời điểm xe tới nơi, Cốt Tân cũng thức thời không lên tiếng quấy rầy.

Thẩm Trạch Xuyên làm ấm tay xong, đem bình nước nóng đặt trở lại bàn nhỏ, nói: "Thế nhưng thật đáng tiếc."

Tiêu Trì Dã nói: "Cái gì?"

"Người người đều nghĩ ngươi hàng đêm được sảng khoái, " Thẩm Trạch Xuyên liếm liếm răng, chậm rãi nói với hắn, "Thế nhưng ai biết được Tiêu Nhị ngươi còn làm một Liễu Hạ Huệ hết lòng làm tròn bổn phận, đừng nói đến đụng chạm, ngươi chính là ngay cả một ngụm nước miếng của ta cũng chưa từng nếm qua."

Dứt lời liền muốn vén rèm xuống xe, ai ngờ Tiêu Trì Dã đột nhiên giữ chặt thắt lưng y.

"Phải rồi." Tiêu Trì Dã như trêu đùa nói, "Ngươi nếu đã ngóng trông màn đọ sức trên giường của chúng ta như vậy, ta đây liền chiều theo ý ngươi."

Thẩm Trạch Xuyên nói: "Ánh mắt hung dữ như vậy, ta không cần."

Mành thoắt cái được vén lên, người đã đi xuống.

Đầu ngón tay Tiêu Trì Dã trống trơn, có chút chưa được tận hứng mà thoáng qua.

* * *

Trải qua sự việc của Đạm Đài Hổ, Cấm quân đã bớt đi khoác lác, sống thu mình khiên tốn, khôi phục lại dáng dấp trước trận săn bắn mùa thu kia. Thần Dương lại càng là vạn sự cẩn thận, cũng không dám ngoài mặt làm ngơ, mặc người hồ đồ nữa. Trước đây khi còn ở Ly Bắc hắn từng bị thương ở chân, mấy ngày sau Khuých đô rét căm căm, mỗi ngày đang làm nhiệm vụ đều cảm thấy có chút đau nhức.

Một ngày nọ sau bữa tối, Tiêu Trì Dã ném cho Thần Dương mấy bình thuốc cao. Thần Dương quay về mở ra xem, nó vậy mà lại là thuốc cao quý giá Tiêu Kí Minh xin được từ chỗ Quy Nhất đại sư mấy năm trước. Hắn không khỏi lại tự thêm trách mình, làm việc càng thêm cẩn trọng.

Đạm Đài Hổ bên kia trở về nhà, không tới mấy ngày liền rơi vào cảnh khốn khó. Người thân trong gia đình hắn đã chết hết, thế nhưng hắn lại thu dưỡng ba đứa nhỏ từ Trung Bác, tất cả đều dựa vào bổng lộc của hắn để ăn cơm. Hắn lại chưa thành thân, trong nhà không có nương tử quản lý, tiền bạc hàng tháng đều tiêu xài hết sạch, lần này gạo và mì sắp hết, kế đó lại sắp ăn tết. Hắn là cựu binh Đăng Châu, ở tại Khuých đô cũng có huynh đệ, nhưng xưa nay đều là hắn chăm sóc người khác, bây giờ lại đến phiên hắn đổi vị trí, hắn không muốn muối mặt đi vay tiền, vậy nên chỉ đành thắt lưng buộc bụng để mấy đứa nhỏ có cái ăn, thế nhưng đến cùng đây cũng không phải kế hoạch lâu dài.

Đạm Đài Hổ đang nghĩ đến việc sẽ đi làm một ít việc xấu, cùng người đi đòi nợ thuế, Thần Dương bên kia liền đến nhà thăm hỏi.

"Sắp đón tết rồi, " Thần Dương đặt bạc lên bàn, nói, "Tổng đốc vẫn nhớ trong nhà ngươi còn ba hài tử nữa."

Đạm Đài Hổ quay mặt đi ngồi trên ghế, nói: "Ta nếu đã không còn làm việc trong Cấm Quân nữa, liền không có lí do gì để nhận tiền của Cấm Quân cả."

"Ta thấy ngươi thật sự là hổ đấy." Thần Dương nghiêm nghị nói, "Tại sao đến bây giờ vẫn còn tức giận Tổng đốc như vậy, ngày ấy nhiều người nhìn vào như thế, ngươi vậy mà lại động tay động chân, làm vậy là đâu có để Tổng đốc vào mắt ? Kỷ luật quân đội tối kỵ nhất là không chặt chẽ, ngươi cũng làm Đồng tri lâu như vậy rồi, ngươi chẳng lẽ còn không hiểu sao?"

Đạm Đài Hổ nói: "Ta có thể làm gì chứ ? Ta vừa nhìn thấy tên Thẩm cẩu kia, liền nhớ tới cha mẹ ta !"

Thần Dương thở dài, nói: "Vậy ngươi cũng không nên há mồm nhục mạ người ta, liên lụy đến cả Tổng đốc cũng bị chửi theo. Tính nết Tổng đốc thế nào, ngươi theo ngài ấy mấy năm rồi, làm sao lại không biết giữ mồm giữ miệng như vậy chứ."

Đạm Đài Hổ vò đầu bứt tai.

Thần Dương nói: "Trong việc này ta cũng có lỗi, biết rõ ngươi lỗ mãng, lại không ngăn ngươi lại. Có lỗi thì nhận, có phạt thì chịu, đại trượng phu co được dãn được, phải phủi tay không làm mới thật là anh hùng sao ?"

"Vậy thì có thể làm thế nào chứ ? Ta đã giao nộp lại lệnh bài rồi!" Đạm Đài Hổ nói tới chỗ này vừa oan ức, vừa chua xót, nói "Ta đi theo Tổng đốc năm năm, trong trận săn bắn mùa thu kia thật sự là bán mạng mà làm, Cấm quân không dễ dàng gì mới có thể ngóc đầu lên, mắt thấy tên mê hoặc người kia cả ngày ra ra vào vào, ta cũng rất sợ ! Y trời sinh mang dáng vẻ kia, ta thật sự rất sợ Tổng đốc đánh mất tiền đồ trước mắt ! Ta lo lắng, ta hận y đến chết ! Đinh Đào nói cái gì mà y không làm gì sai, phải, đạo lý này ai mà không hiểu? Nhưng nếu đổi lại là người khác, ai có thể chịu nổi đây ? Ta mất đi chính là cha mẹ huynh đệ, chứ không phải con chó ven đường !"

Thần Dương cũng im lặng không lên tiếng.

Đạm Đài Hổ nặng nề giẫm chân xuống đất, quờ tay lau lau mặt, hắn vừa nghĩ đến liền muốn rơi lệ, nức nở nói: "Chán ghét một người, thấy y đứng trước mặt, trong lòng người đều không thoải mái, huống hồ là thù hận như vậy? Thần Dương, Trung Bác binh bại năm đó, tất cả những người còn sống sót đều là nhà tan người mất, đều là trở về từ cõi chết! Ai có thể thương xót chúng ta đây ? Ngươi nhìn một chút ba đứa nhỏ nhà ta đi, bọn chúng còn chưa nhận được mặt chữ liền đã thành cô nhi, may mắn sống sót trong đáy bùn dưới móng ngựa của Kỵ Binh Biên Sa, chúng ta đều là tiện mệnh a."

Thần Dương vỗ vai hắn, đợi hắn bình tĩnh lại một chút, mới nói: "Nhưng khi người đã vào Cấm quân, Tổng đốc chính là trời. Hổ Tử, năm năm trước Tổng đốc quét sạch Cấm quân, muốn thu đám quân hộ ngoại lai các ngươi vào dưới trướng, Bộ binh không đồng ý, ngươi còn nhớ lúc ấy Tổng đốc đã nói thế nào không ?"

Bả vai Đạm Đài Hổ khẽ run lên.

Thần Dương nói: "Ngươi đến tận ngày hôm nay vẫn còn muốn làm lính, chẳng phải chính bởi vì câu nói 'Thù nhà chưa báo, quốc nhục chưa rửa" của Tổng đốc ngày đó hay sao. Cấm quân rồi cũng có ngày sẽ phải đạp mã xuất quan, thời khắc đâm vào tim kẻ thù, chẳng phải sẽ càng sảng khái hơn những lời chỉ trích người khác ngày hôm nay sao ? Làm sao mới có đoạn thời gian, liền đã lại quên hết rồi !"

Đạm Đài Hổ nói: "Ta sao dám quên, ta một ngày cũng đều không quên, ta dâng cái mạng này lên cho Tổng đốc sai khiến, chính là vì để có một ngày như vậy."

"Vậy chẳng phải là xong rồi sao." Thần Dương đứng dậy, đem bạc đẩy về phía Đạm Đài Hổ, "Huynh đệ trong nhà không thể từ mặt nhau chỉ bởi một đêm hận thù, Tổng đốc coi chúng ta như huynh đệ, chỗ bạc này cũng là của riêng ngài ấy. Ăn tết xong, ngươi trở về đội ngũ trước kia, nhận lệnh bài của lính cầm cờ, cố gắng làm tốt nhiệm vụ được giao."

Đạm Đài Hổ nhiều cảm xúc giao hòa, tiễn Thần Dương ra cửa.

Thần Dương khi trở về gặp được Thẩm Trạch Xuyên, hai người hành lễ với nhau tại hành lang. Hắn vén rèm đi vào, Thẩm Trạch Xuyên liền biết sự tình ổn thoải rồi.

Thẩm Trạch Xuyên buồn bực ngán ngẩm nhìn tuyết rơi.

Loài lang hổ như vậy, thật có thể biến thành giả, mà giả cũng có thể làm thành thật, ngươi căn bản không thể biết được bộ dáng hắn lộ ra rốt cuộc là vui vẻ hay tức giận, cũng không phân biệt được hắn rốt cuộc là chân tình hay là giả dối.

Thần Dương không lâu sau liền đi ra ngoài, hắn vén mành gật đầu với Thẩm Trạch Xuyên, nói: "Tổng đốc đang chờ ngươi cùng ăn cơm ở bên trong."

Thẩm Trạch Xuyên xoay người lại, thấy Tiêu Trì Dã đang nhìn mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top