Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 8 : Lòng nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cấm quân đang chờ để thay phiên nhau trực ban, mỗi người cóng đến rút tay rút chân.

Cấm quân Khuých đô trước kia là cấm vệ tám thành, là tường đồng vách sắt của vương cung Khuých đô, theo quy củ, loại bắt giữ lặt vặt này không tới phiên bọn họ phải làm. Nhưng sau khi tám đại doanh quật khởi, chức trách hai phe thay đổi, cấm quân liền trở thành một gánh nặng đối với Khuých đô, không chỉ phế bỏ binh giáo diễn tập, mà còn trở thành tạp dịch chân chính của Khuých đô, cho đến ngày hôm nay, tất cả đều là những người chưa từng thấy qua đao thật thương thật, một lũ quân hộ cha truyền con nối ăn no chờ chết.

Cát Thanh Thanh chính là Cẩm y vệ bách hộ, bên trong Khuých đô không tính là chức quan gì, nhưng đối với cấm quân phụ trách việc giam giữ mà nói thì lại vừa vặn. Bởi vì mọi người thường ngày đều đi lại bên trong Khuých đô, không thể tránh được việc phải phối hợp với nhau, quan lại to một chút bọn họ cũng không dám tùy ý hiếu kính. Huống hồ Cát Thanh Thanh đối nhân xử thế đặc biệt rộng lượng, cho nên cấm quân liền mắt nhắm mắt mở, để Kỷ Cương làm thay công việc của tên tạp dịch được chỉ định ban đầu.

Cát Thanh Thanh cùng cấm quân chào hỏi, đem bánh bao nóng phân phát cho mọi người. Kỷ Cương còn chưa ra ngoài, tên lính vác cờ thấy hắn suy tư, liền nói: "Thanh ca nếu sốt ruột, liền thay các anh em đi vào kiểm tra một phen đi."

Cát Thanh Thanh nói: "Chuyện này làm sao hợp quy củ."

Tên kia cắn bánh bao phất tay, ra hiệu cho cấm quân trông coi cửa sau nhường đường, nói: "Thanh ca cũng không phải người ngoài, huống hồ chúng ta đã đem Chiêu Tội Tự vây lại đến mức nước chảy không lọt, người chắc chắn sẽ không chạy thoát được đâu."

Cát Thanh Thanh liền không từ chối nữa, quay người đi vào Chiêu Tội tự.

Kỷ Cương đang ngồi dưới mái hiên, thấy Cát Thanh Thanh đến, liền đứng lên, nói: "Thời gian đã đến rồi sao?"

"Không sao, trời còn chưa sáng, Kỷ thúc có thể ở lại thêm một lát nữa." Cát Thanh Thanh nói xong liền nhìn quanh chùa chiền, "Chỗ này người không thể ở được, hiện tại lại là mùa đông khắc nghiệt, chút nữa ta sẽ đưa chăn bông qua đây."

Kỷ Cương thấy hắn tựa như có tâm sự, liền hỏi: "Làm sao vậy?"

Cát Thanh Thanh do dự nói: " Cũng không phải đại sự gì, chính là vừa rồi trên đường tới đây thì gặp phải Tiêu nhị công tử."

Thẩm Trạch Xuyên ngẩng đầu, nói: "Tiêu..."

"Tiêu Trì Dã, " Cát Thanh Thanh nói, "Con trai út của Ly Bắc vương, cũng chính là.... người lần trước ấy. Ta thấy hắn đi lại bất ổn, trên người nồng nạc mùi rượu, chắc hẳn đêm qua đi tìm say rồi."

"Không phải Tiêu Kí Minh là được." Kỷ Cương quay đầu hướng Tề thái phó nói, "Thái phó hai mươi năm nay chưa ra khỏi cửa, sợ là không biết tứ đại danh tướng của Đại Chu hiện tại. Ly Bắc vương sinh ra được một đứa con trai rất giỏi , Tiêu Kí Minh kia thập phần tuyệt vời!"

Thẩm Trạch Xuyên lại hỏi Cát Thanh Thanh: "Thanh ca, hắn đã hỏi ngươi cái gì?"

Cát Thanh Thanh ngẫm nghĩ, nói: "Hắn hỏi ta đi nơi nào, ta nói ta đi đường tắt tới sở ty làm nhiệm vụ trực ban. Hắn còn nói đường này trông không giống như có thể đến được phố lớn Thần Võ, ta liền nói qua loa lấy lệ cho có. Nghĩ hắn thân vương quý tộc như vậy, cũng sẽ không đích thân tra xét."

"Nhưng sự tình liên quan tới Tiêu gia, cẩn tắc vô ưu. Lát nữa ngươi vẫn nên vào cung, viết tên mình vào sổ trực ban đi." Kỷ Cương xoa xoa tuyết trong tay, "Xuyên Nhi, đánh quyền."

"Chờ một chút." Hai mắt Thẩm Trạch Xuyên có chút thâm sâu, "Nếu đã là ngõ hẻm nhà dân hỗn tạp, hắn một giới thân vương quý tộc, sáng sớm đã xuất hiện trên con đường này làm cái gì?"

Cát Thanh Thanh cũng sững sờ, nói: "Nhắc tới cũng phải.. Nơi vui chơi đều ở tại phố lớn Đông Long, dù sao cũng cách khá xa khu dân cư. Hắn say rượu nặng bước chân, trời lại lạnh như vậy, làm sao lại đến nơi này!"

"Ôm cây đợi thỏ rồi." Tề thái phó quấn mành rách quanh thân, quay mông ra bên ngoài, nói, "Tất cả mọi chuyện liên quan tới Thẩm Vệ đều có quan hệ với Tiêu gia, ta thấy một cước kia của hắn, rõ ràng là muốn lấy mạng tiểu tử này. Nhưng người đến tận hôm nay vẫn còn sống sờ sờ ra đây, hắn làm sao có thể không nghi ngờ?"

"Hắn nếu không có tâm, liền không nên nói câu thứ hai." Thẩm Trạch Xuyên nhớ tới một cước kia, lòng vẫn còn sợ hãi.

"Nguy rồi." Cát Thanh Thanh cũng biến sắc, nói, "Chỉ trách ta qua loa, phải làm sao mới ổn đây? Người sợ là đã ở trên đường rồi!"

Thẩm Trạch Xuyên chuyển hướng Tề thái phó: "Không sao, tiên sinh vừa đã đoán được, liền nhất định sẽ có đối sách."

* * *

Triều Huy đến sở ty của Cẩm y vệ, Thiêm sự đi cùng mặc dù là đồng cấp với hắn, nhưng cũng không dám làm bộ làm tịch. Dẫn Triều Huy một đường đến thằng phòng ghi chép sổ sách, nói: "Triều tướng quân muốn điều tra cái gì? Đây là sổ trực ban của mười hai sở ty ngày hôm nay."

Triều Huy nghiêm túc thận trọng, cầm sách lên lật xem một lượt, nói: "Trong cung tuần hành thị sát nhiều nên khổ cực cho các vị huynh đệ Cẩm y vệ rồi, mấy ngày trước đây ta được một vị bách hộ tên là Cát Thanh Thanh giúp đỡ, hôm nay đặc biệt tới đây để tạ ơn. Hắn hôm nay có phiên trực không ?"

"Bách hộ của mười hai sở ty tương đối lộn xộn, đều ở cả trong đây." Thiêm sự nói xong dời bước đến bên kia tường, phía trên kia phân chia rõ ràng sổ sách của mười hai sở ty đang làm nhiệm vụ trực.

Thế nhưng thứ này Triều Huy không thể đụng vào, đó là điều cấm kị trong cung.

Thiêm sự hỏi: "Tướng quân biết hắn thuộc sở ty nào không ?"

Triều Huy nói: "Nghe nói hình như là nhóm trực ca sáng, chắc chỉ ở *xa giá ty, *kình cái ty, cùng với *thuần tượng ty thôi."

*銮舆/xa giá : xe, kiệu của vua đi. Xa giá ty ý chỉ những người điều khiển, khiêng kiệu cho vua.

*擎盖/kình cái ty : những người nâng ô, dù, lộng đi theo xa giá.

*驯象/thuần tượng ty : những người thuần dưỡng voi.

Thiêm sự chiếu theo tên sở ty tỉ mỉ sắp xếp tìm kiếm, qua nửa ngày, hắn quay người hướng Triều Huy nói: "Tướng quân, trực ban hôm nay không có tên người này. Hay ta thay ngài đi nhìn xem nơi khác một chút nhé ?"

Triều Huy nhẹ nhàng khép lại sổ trong tay, nói: "Không cần, ta tự đi tìm hắn."

Triều Huy ra khỏi phòng ghi chép sổ sách, sắc trời dần sáng lên. Hắn men theo đường cũ trở về, sải bước ra khỏi cung.

Phố lớn Thần Võ mới dọn dẹp tuyết đọng, thế nhưng trên đường trơn trượt, nhóm kiệu phu đưa rước đám quan lại quyền quý cũng không dám liều lĩnh, đi đứng cẩn thận, cố gắng vững chân.

Triều Huy đi ngang qua một chiếc kiệu, thoáng nhìn về phía bội đao đeo trên người nhóm phu kiệu. Ai ngờ chỉ là nhìn thoáng qua, lại khiến hắn nhăn mày lại.

"Chờ một chút." Triều Huy ngăn lại kiệu, nói, "Đây là kiệu tiếp đón chỉ huy sứ?"

Nâng kiệu quả nhiên là Cẩm y vệ, người đi đầu gật đầu, nói: "Đã biết chúng ta đón ai, còn dám chặn đường? Mau chóng tránh ra!"

Triều Huy giơ tay để lộ ra lệnh bài Ly Bắc.

Cẩm y vệ cúi đầu, nói: "Đắc tội tướng quân!"

Màn kiệu hơi động, một đầu ngón tay xốc mành lên, một gương mặt kiều diễm biếng nhác nhìn Triều Huy liếc mắt một cái, hướng người bên trong hờn dỗi nói: "Đại nhân, tìm ngài a!"

Kỷ Lôi cũng là say rượu vừa mới trở về, đĩnh đạc ngồi ở trong kiệu, hướng Triều Huy nói: "Triều tướng quân! Có việc gì thế?"

Triều Huy chỉ nhìn chằm chằm Cẩm y vệ dẫn đầu, nói: "Không có gì. Nghe nói đêm qua công tử là cùng đại nhân uống rượu, đại nhân giờ mới về sao?"

Kỷ Lôi cười nói: "Nguyên lai là lo lắng cho nhị công tử! Sáng nay ta vừa mở mắt, công tử đã về phủ rồi. Là thế tử đang tìm người sao?"

"Là ta không yên lòng thôi." Triều Huy hành lễ, "Quấy rầy đại nhân rồi."

"Không sao ! Ta cũng mới từ trong đó đi ra thôi." Kỷ Lôi khoát tay chặn lại, "Mới vừa rồi là ai chống đối tướng quân? Mau hảo hảo bồi tội với ngài ấy đi."

Cẩm y vệ dẫn đầu quỳ một gối, hướng Triều Huy nói: "Ty chức Cát Thanh Thanh, có mắt mà không thấy núi thái sơn, đắc tội tướng quân, cam nguyện chịu phạt!"

Triều Huy không nhìn lầm.

Lệnh bài treo trên đao kia, quả thực viết chính là tên của Cát Thanh Thanh.

****

Tiêu Trì Dã nghe Triều Huy nói xong, như cũ vẫn dựa chân xem *thoại bản.

*话本/thoại bản. Thoại bản là một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.

Triều Huy nói: "Như vậy vừa rồi hắn không có nói láo, chỉ là chưa kịp tiến cung, trước tiên đã bị phái đi nâng kiệu cho Kỷ Lôi."

"Đúng a." Tiêu Trì Dã không tập trung, nói "Khuynh quân lâu cách nhau gần như vậy, đương nhiên là kịp rồi."

"Nhưng ta vẫn luôn cảm thấy có chút xảo diệu." Ngón tay cái Triều Huy khẽ vuốt ve chuôi đao.

Tiêu Trì Dã lật sách, nói: "Ngươi nghĩ không ra?"

"Thật sự nghĩ không ra."

"Vậy để ta nói cho ngươi biết." Hắn đột nhiên ngồi dậy, chân xếp bằng, một tay chống đầu gối, nói "Ngươi theo đại ca cùng đi vào đô, hoàng thượng đích thân nghênh đón, Cẩm y vệ mười hai sở ty mũ mão chỉnh tề theo sát phía sau, hắn làm sao giờ khắc này lại không nhận ra ngươi?"

"Này cũng khó nói." Triều Huy nói, "Có lẽ là không nhớ kỹ."

"Ngươi ngay cả áo choàng cũng đều không đổi, lại có bội đao, cứ coi như hắn không nhận ra ngươi, nhưng chỉ hơi động não một chút, cũng sẽ không dám không coi ai ra gì mà ở trên đường quát lớn như vậy." Tiêu Trì Dã nói, "Huống hồ ta thấy trí nhớ hắn không hề kém, ngay cả ta cũng nhận được rất rõ ràng."

"Ta chỉ cảm thấy thật trùng hợp." Triều Huy suy tư, "Vừa vặn liền gặp."

"Cái hắn cần, chính là một sự trùng hợp này."

Tiêu Trì Dã ném thoại bản sang một bên, "Tên Thẩm..."

"Thẩm Trạch Xuyên." Triều Huy nói.

"Để cho hắn tiến vào Chiêu Tội tự, cũng coi như là thua một chiêu." Tiêu Trì Dã trong con ngươi lộ ra một chút suy ngẫm.

* * *

Cát Thanh Thanh nới lỏng cổ áo, lau mồ hôi.

Ngô Tài Toàn ở bên ngoài chạy vào, luôn miệng nói : "Đa tạ đa tạ! Thanh ca, nhờ có ngươi a!"

Cát Thanh Thanh nói: "Việc nhỏ thôi, đều là huynh đệ cả mà."

Ngô Tài Toàn nhếch miệng nở nụ cười, quay đầu hướng về phía người của phòng ghi chép sổ sách gọi lớn : "Lão Từ! Hôm nay ghi tên Thanh ca, hắn thay ta khiêng kiệu. Tối qua ta bị cảm lạnh, sáng nay đầu óc choáng váng, may nhờ Thanh ca hỗ trợ."

Cát Thanh Thanh cúi đầu lau mồ hôi, nói: "Ngươi nhiễm lạnh, chút nữa đến cửa hàng Từ gia uống một bát canh thịt dê đi."

Ngô Tài Toàn vội vàng nói: "Hảo a, Thanh ca mời khách! Lão Từ, có nghe thấy không? Lát nữa cùng đi đi !"

"Chớ đem việc này đặt ở trong lòng." Cát Thanh Thanh vỗ vỗ phía sau lưng Ngô Tài Toàn, "Hảo hảo dưỡng bệnh, lần tới nếu không thoải mái, cũng không cần giấu bệnh như vậy, nói với ta là được."

Ngô Tài Toàn như chó con gật gật đầu, đã bị canh thịt dê làm cho cái gì cũng không thèm đoái hoài tới nữa.

* * *

Tề thái phó ban đêm rốt cục vẫn phải quấn chăn bông, hắn ngồi đối diện Thẩm Trạch Xuyên, nói: "Qua nửa tháng nữa chính là Tết nguyên đán, Khuých đô sẽ khai tiệc thiết đãi vạn quan, thời điểm đó *Bố chính sứ cùng *Châu sát đạo ở các nơi đều sẽ vào đô chúc mừng. Thế cục hôm nay ta vẫn chưa rõ ràng cho lắm, ngươi bây giờ cùng ta nói chuyện."

*布政使/Bố chính sứ : Bố chính sứ, gọi tắt Bố chính, là vị trưởng quan ty Bố chính, trật Chánh tam phẩm văn giai. Là một ty thuộc bộ Hộ và lãnh trọng trách tại cấp dinh, trấn và tỉnh, ty Bố chính phụ trách các vấn đề tài chính, hành chính như thuế khóa, đinh điền, đê điều, hộ tịch lẫn trọng trách truyền đạt chính sách và chủ trương của triều đình.

*州察道/Châu sát đạo : Châu sát đạo được hiểu như các thanh tra giám sát được cử tới các châu để kiểm tra, nắm bắt tình hình.

Thẩm Trạch Xuyên thân mang quần áo mỏng manh đứng trong tuyết, đánh thức mở đầu của Kỷ Gia Quyền, thái dương chảy đầy mồ hôi. Hắn nói: "Ly Bắc vương ôm bệnh nhiều năm, quân vụ đều do thế tử Tiêu Kí Minh làm giúp, bữa tiệc năm nay có lẽ cũng sẽ không tới. Năm quận Khải Đông lần này cũng có công cứu giá, tới trước nhận phong tước chính là Lục Quảng Bạch – một trong bốn vị tướng, mấy ngày nay Thích đại soái cũng nên đến rồi. Đã như thế, hai đại binh quyền của Đại Chu tạm thời là do —— "

"Chậm đã." Tề thái phó từ trong chăn móc ra thước gỗ, nói, "Bốn tướng này là những ai ?"

"Kỵ binh sông Băng Tiêu Kí Minh, Phong hỏa xuy sa Lục Quảng Bạch, Phong dẫn liệt dã Thích Trúc Âm, Lôi trầm ngọc đài Tả Thiên Thu!"

"Ta chỉ từng nghe nói qua Tả Thiên Thu. Nhưng ta cũng biết, Lục Quảng Bạch kia quá nửa là nhi tử của Biên Sa bá Lục Bình Yên. Lục Bình Yên sau này mặc dù trấn thủ ở Biên quận đại mạc, nhưng hắn từ nhỏ đã xuất thân Ly Bắc, cùng Ly Bắc Vương Tiêu Phương Húc là huynh đệ tốt. Lục Quảng Bạch nếu có tỷ muội, nhất định sẽ làm dâu Tiêu gia, đúng hay không?"

"Đúng vậy." Thẩm Trạch Xuyên chảy mồ hôi, nói, "Muội muội của Lục Quảng Bạch, chính là thế tử phi Ly Bắc."

"Như vậy nào có tới hai đại binh quyền." Tề thái phó nói, "Có tầng quan hệ này, Lục gia chính là cái đinh Ly Bắc đặt tại năm quận Khải Đông, bên trong loạn lắm. Huống hồ Khuých đô còn có tám đại doanh, dưới tám đại doanh còn có cấm quân. Nhân số của tám đại doanh mặc dù không bằng Ly Bắc, Khải Đông, thanh danh cũng không dũng mãnh như bọn họ, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, Khuých đô mới là trái tim của Đại Chu, bọn họ nắm giữ chính là mệnh của đế vương."

Tề thái phó ước lượng thước gỗ, với qua hồ lô, nhấp mấy ngụm rượu cho nóng người.

"Ngươi còn phải nhớ kỹ, Cẩm y vệ tuy rằng không thể xưng 'Binh', nhưng mức độ tiện tay nhưng còn vượt xa cả 'Binh'. Đế vương dụng binh, muốn danh thần hãn tướng phò tá. Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có nơi không thể nhận. Ngươi nắm quá chặt, tướng kia sợ rằng khó có thể thành người tài; người thả quá lỏng, liền nghi sợ tướng kia sẽ trở thành cọp. Nhưng cái tiêu chuẩn này lại quá khó để đoán trước được, chỉ cần đúng bệnh hốt thuốc, hiểu rõ ứng biến mới là tốt nhất. Nhưng Cẩm y vệ lại tuyệt nhiên bất đồng, bọn họ chính là ác khuyển dưới trướng đế vương, dây xích kia là đế vương một người nắm, là lỏng là chặt, là sủng là vứt bỏ, hoàn toàn đều dựa vào hỉ nộ của đế vương. Một thanh đao như vậy, một con chó như vậy, đổi lại là ngươi, ngươi có thích hay không?"

Thẩm Trạch Xuyên miễn cưỡng chống đỡ trong chốc lát, nói: "Yêu thích —— thường sẽ nuông chiều ! Sủng tín quá mức, tất thành mối họa."

"Đại ca ngươi dạy ngươi không ít." Tề thái phó nói, "Không sai, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi phải nhớ lâu! Sủng tín quá mức, tất thành mối họa. *Thân hiền xa nịnh tuy là hiền đức chi đạo, nhưng thân ở trong đó, trắng đen đan xen, có thể nào vĩnh viễn luôn phân rõ được ai là hiền năng, ai là gian nịnh ? Huống hồ ngay cả quân tử hiền năng, có rất nhiều chuyện, cũng làm không được. Thế nhưng gian nịnh có thể, tiểu nhân có thể. Đế vương ở lâu trong đại nội, muốn hiểu được *đạo chế hành, thì cũng phải lắng nghe ý kiến của các quần thần. Ngươi xem, có Cẩm y vệ, liền có Đông Hán; có Ly Bắc, liền có Khải Đông."

*亲贤远佞/Thân hiền xa nịnh : ý muốn nói phải gần gũi với các nhà hiền triết ài năng, xa lánh những nhóm quan lại hay nịnh nọt tâng bốc.

*制衡/chế hành : kiềm chễ lẫn nhau và cân đối về mặt quyền lực, định ra sự cân bằng.

Tề thái phó ngừng trong giây lát, lại nói tiếp.

"Nước đầy thì tràn, trăng tròn liền khuyết. Ngươi biết Tiêu gia lần này tại sao lại hận Thẩm Vệ không ? Không chỉ bởi Ly Bắc trải qua trận chiến này không thể dừng lại, mà căn bản là Tiêu gia tái chiến, bại là bại, thắng cũng là bại, bọn họ đã đi đến cuối cùng rồi."

Thẩm Trạch Xuyên nói: "Thắng cũng là bại?"

"Thắng cũng là bại! Tiêu Kí Minh đánh thắng trận, không phải ngay lập tức liền bồi thường bằng đệ đệ hắn đó sao? Về sau hắn thắng một trận, liền hiểm một phần. Lần này bồi tới chính là đệ đệ hắn, lần sau liền có thể là vợ hắn, phụ thân hắn, thậm chí chính bản thân hắn nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top