Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9 : Thăng quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu từ cuối năm, trên đường xá Khuých đô, rất nhiều người đi bộ đều đội *"Nháo nga" ô kim. Tết nguyên đán sắp tới, những gia đình dân chúng bình thường tranh nhau làm điểm tâm cùng thịt đông. Trong cung từ nửa tháng trước đã sớm mua đủ loại nguyên liệu phục vụ cho đại yến trăm quan, Quang Lộc Tự từ trên xuống dưới bận đến chân không chạm đất, lại khiến cho nội hoạn quan có cơ hội đục nước béo cò.

*闹蛾/nháo nga : Nháo nga là đồ trang sức trang trí trên tóc của phụ nữ thời xưa. Ảnh nè

Tiêu Trì Dã đem sách khép lại, nói: "Những quan lại ở bên ngoài đi vào Khuých đô, đều không thể thiếu được phải cung phụng *"Băng Kính" cho các quan trong đô. Nhưng Phan Như Quý thật là uy phong, đem danh sách kê khai đến mạch lạc rõ ràng, chiếu đơn giao tiền mới có thể thái bình."

*哗 啦 /Băng kính : Tiền hối lộ

"Đây vẫn chỉ là "Bạc vụn" đầu năm." Lục Quảng Bạch chặn lại bọt trà, "Ta nói cho ngươi chuyện này. Tiểu thái giám dưới tay Phan Như Quý, bạc thu một năm vượt xa quân lương hai năm của Thiên hộ vệ ở biên thuỳ. Đại Chu hàng năm dụng binh, mỗi lần *Hộ bộ gọi chúng ta xuất binh, đều là cầu ông nội gọi bà nội, hận không thể xem là cha đẻ mà rống ầm lên. Trận chiến đánh xong, chúng ta liền trở thành những con nợ ngập đầu."

*戸 部 /Hộ bộ : Hộ bộ quản lý các công việc trong phạm vi toàn quốc như đất đai, hộ tịch, sưu thuế, bổng lộc, quân lương, đồ cống nạp cùng các công việc khác có liên quan tới tài chính

"Người có tiền mới là lão gia." Tiêu Trì Dã cười nói.

"Năm trước cứu giá, Ly Bắc chúng ta đội tuyết hành quân. Rất nhiều binh mã kiệt sức, trang bị cho thiết kỵ cũng cần phải gấp rút sửa chữa xong xuôi trước đầu xuân. Tiền thiếu nợ công xưởng cũng qua nhiều ngày rồi, khắp nơi đều phải dùng đến tiền." Triều Huy cẩn thận ở trong lòng tính toán một chút, nói, "Trước khi tiến vào Khuých đô, lương thực hàng năm của quân đồn Ly Bắc bị thiếu hụt ngân lượng, những ngày tới đều phải tính toán tỉ mỉ cận thận mới vượt qua được. Thế tử phi của chúng ta, ngày lễ ngày tết cũng không dám cấp trong phủ hảo hảo đặt mua xiêm y đắt tiền. Một tên hoạn quan như Phan Như Quý, bạc thu vào tay đã vượt qua thuế ngân của cả Đoan Châu. Giám sát Ngự Sử trao quyền cho cấp dưới đi xuống địa phương, mỗi người đều là cáo mượn oai hùm, có thể thế nào đây? Tại Khuých đô như cũ vẫn là đến cái rắm cũng không dám thả ra!"

"Nghèo a." Lục Quảng Bạch cảm thán, "Hàng năm đều vì bạc mà phát sầu. Tiêu Kí Minh lần này vào đô, vì nể mặt mũi hắn, Hộ bộ cũng không dám kéo dài, từ rất sớm đã trình cho nội các, Phan Như Quý cũng ngoan ngoãn mà phê duyệt sổ, trước khi rời đô bạc chắc hẳn có thể đẩy xuống dưới rồi."

"Chúng ta có đại ca." Tiêu Trì Dã đặt sách, nhìn về phía Lục Quảng Bạch, "Ngươi dự định thế nào?"

"Hoàng thượng không gặp ta." Lục Quảng Bạch nói, "Lục gia tại Khuých đô không được lòng người, tám đại gia từ trước đến nay luôn coi chúng ta là dã nhân ở đại mạc, Hoa gia càng là không thèm nhìn tới. Thế nhưng bảo ta đi hiếu kính Phan Như Quý, ta cũng không có tiền, trong nhà đều nghèo đến độ đói meo. Những nơi khác còn có thể khai khẩn *quân đồn, tốt xấu gì cũng là một biện pháp quay vòng đáp ứng được nhu cầu khẩn cấp, nhưng chúng ta ở Biên quận, cát vàng vạn dặm, muốn ruộng đất cũng không có ruộng đất. Lần này xuất binh đi nhanh, ăn uống trên đường của hai vạn nhân mã đều là tiền riêng của Thích đại soái. Ta nói câu này có vẻ hơi khó nghe, nhưng thật sự may nhờ Thích đại soái thương cảm, bằng không lính của ta không qua nổi Thiên Phi Khuyết. Nhưng Thích đại soái có thể có bao nhiêu bạc? Nàng lấy ra đều là của hồi môn lão thái phi cho nàng ngày trước ! Tư binh của nàng đều sắp phải đi ra ngoài bán quần rồi! Hộ bộ mỗi ngày đều cùng ta đánh thái cực, không làm gì cả, cứ đặt món nợ của ta ở đó, không chịu nhả bạc, coi Lục Quảng Bạch ta như con dế nhũi không có biện pháp."

*军 屯 /quân đồn : quân đồn là chính sách kết hợp quân đội với nông nghiệp. Bên trên sẽ phân bổ gia súc, dụng cụ nông nghiệp và hạt giống cho binh lính, nhờ đó lương thực của các quân đồn hoàn toàn đều là tự cung tự cấp.

Lục Quảng Bạch thường ngày rất hiếm khi tức giận. Hắn là thật sự hết cách rồi, bởi vì Biên quận trấn thủ tại biên giới đại mạc, hắn là Thủ Bị Quân ngoại trừ Lý Bắc giao chiến với Kỵ Binh Biên Sa nhiều nhất. Một năm chạy ngược chạy xuôi mệt gần chết, sống lay lắt qua ngày dưới mũi loan đao, ngủ không được mấy bữa no giấc, lại còn vĩnh viễn không thể lấy đầy bụng. Khuých đô chèn ép hắn, Biên Sa bá sớm đã trở thành Vương tước nghèo rớt mồng tơi ai ai cũng biết tới. Nhà hắn phong thưởng chưa bao giờ giữ lại, toàn bộ đều dùng đi đổi thành bạc trợ giúp quân nhu.

Tiêu Kí Minh ăn mặc chỉnh tề, bọn nha hoàn nối đuôi nhau đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn bốn người bọn họ, Tiêu Kí Minh bưng trà, uống một hớp, không nhanh không chậm nói: "Năm nay gặp thời điểm tốt, tiệc mời trăm quan vào tết nguyên đán. Thích Trúc Âm nên đến rồi chứ?"

Lục Quảng Bạch nói: "Không sai. Ban đầu ta có chút lo lắng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cứ tùy tiện vậy đi, để mặc cho bọn họ kéo dài. Kéo dài tới khi đại soái tiến vào Khuých đô, bọn họ tự cầu nhiều phúc đi."

Tiêu Kí Minh nói: "Bây giờ nàng là người được hoan nghênh nhất tại Khuých đô, ngay cả những tên lưu manh cho vay nặng lãi tại Khuých đô cũng đều phải nể nang mặt mũi nàng. Nợ lúc trước có thể đòi được, nhưng người không thể chỉ dựa vào nàng. Biên quận trọng yếu, hôm qua nghe hướng gió, năm nay Hộ bộ liền muốn ngươi chiêu mộ tuyển quân."

Lục Quảng Bạch vuốt ve miệng cốc trà, nói: "Chiêu mộ? Nghĩ cũng đừng nghĩ nữa. Sáu châu Trung Bác xảy ra chuyện, bọn họ sợ chết, nghĩ đến Biên quận bị mười hai bộ Biên Sa đâm cho một nhát, cảm thấy 20.000 binh mã của ta không đủ dùng. Binh có thể chiêu, nhưng tiền có thể cho sao? Ta không nuôi nổi, năm nay chính là kề đao lên cổ ta, ta cũng không làm."

Tiêu Trì Dã đột nhiên ngồi thẳng thân, nói: "Đúng vậy. Trước đây Hộ bộ duyệt nhanh nhất chính là quân lương cùng khẩu phần lương thực  của sáu châu Trung Bác, lần này người chết rồi, tiền không lấy ra, lương thực đi đâu rồi ? Thời điểm Kỵ Binh Biên Sa chạy trốn, không thể mang đi nhiều lương thực như vậy."

Ba người còn lại nhìn hắn.

Lục Quảng Bạch nói: "Tiểu tử ngốc, đừng nghĩ đến nó nữa. Chỗ lương thực kia thu hồi lại, toàn bộ đều để bù vào bổng lộc thiếu hụt của Mười ba thành Quyết Tây năm ngoái rồi. Nguyên nhân Hộ bộ từ chối ngươi không đoán được sao? Những năm gần đây tám đại gia trở thành tám đại doanh, chi phí cho trang bị đều thuộc vào loại tốt nhất Đại Chu, tất cả chỗ tiền này đều là trực tiếp lấy ra từ thuế ngân, ngươi thử nghĩ một chút về con số hai trăm ngàn này đi, ai cũng đều hiểu rõ khoản tiền này thật sự là quá mức điên rồ. Nhưng thái hậu không truy cứu, Hoa các lão không truy cứu, Hộ bộ ai dám đưa ra? Quốc khố trống rỗng một khoản này, năm ngoái mười ba thành Quyết Tây gặp phải nạn châu chấu, thật sự không thu hoạch được một hạt nào, này còn tiền để giúp nạn thiên tai sao ? Dựa cả vào sự cưỡng chế của Bố Chính Sứ Quyết Tây Giang Thanh Sơn mà các quan chức to nhỏ bên trong các châu mới mở kho lương thực của mình để cứu tế. Giang Thanh Sơn vì chuyện này, cứu sống mấy trăm ngàn bách tính, lại bị quan chức to nhỏ của Quyết Tây hận đến nghiến răng. Năm trước nghe nói đám đòi nợ chặn trước cửa nhà hắn, hắn từ một quan to nhị phẩm một phương, vậy mà bây giờ mẹ già tám mươi tuổi trong nhà vẫn phải đang canh cửi trả nợ ! Khuých đô nếu còn không cho tiền, chính là đem người bức vào chỗ chết. Cuối cùng vẫn là Hải các lão bẩm tấu lên, cùng nội các và Phan Như Quý đọ sức nửa tháng, mới đem chỗ trống này miễn cưỡng bù đắp lại."

Triều Huy nhịn không được nói: "Nói nghèo, nhưng bạc hối lộ đút lót lại toàn những con số lớn, làm chuyện thật toàn bộ đều phải căng não ra thắt lưng buộc bụng. Chuyến này đi vào Khuých đô, không bằng không đến, thật khiến người nản lòng thoái chí."

Ngoài phòng tuyết rơi, trong phòng lại không hề xuất hiện bầu không khí của năm mới. Hỗn loạn chất đống, dáng vẻ mới của Khuých đô đều chỉ là vẻ ngoài của mây mờ khói ảo. Trọng thương chưa lành, nhưng lại vẫn muốn bưng bít, nước mủ dơ bẩn dồn vào một chỗ. Tuyết rơi đẹp lắm, che chắn đẹp lắm tả hữu hai bên có thể vờ như không nhìn thấy gì, tất cả mọi người đều sống mơ mơ màng màng như người say rượu.

* * *

Đêm khuya, Phan Như Quý nhắm mắt ngồi ở trên giường nhỏ. Giấy hoa tự nhiên đặt trong tầm tay, thuận tiện cho hắn lau tay sau khi đã ngồi thiền xong. Tiểu Phúc Tử không dám thở mạnh, cẩn thận đứng bên cạnh chờ đợi, trong tay nâng túi đựng bút.

Qua nửa canh giờ, Phan Như Quý thở một hơi dài, mở mắt ra. Tiểu Phúc Tử lập tức trình bút lên, Phan Như Quý ngưng mày viết ra vài chữ trong lòng bàn tay hắn.

Tiểu Phúc Tử nịnh nọt nói: "Lão tổ tông gần đây nhận được chân truyền của hoàng thượng, càng ngày càng *tiên phong đạo cốt. Vừa nãy *tôn tử nhìn qua, thấp thoáng thấy mang theo cả khói tím bốc lên rồi!"

*仙風道骨/Tiên phong đạo cốt : Từ phong thái đến cốt cách đều đẹp đẽ, cao thượng, giống thần tiên, đạo sĩ (nguồn http://tuancongthuphong.blogspot.com/2016/08/ao-trong-tien-phong-ao-cot-nghia-la-gi.html)

*孙子/tôn tử : cháu trai (người gọi mình bằng ông bà ấy). Cách xưng hô này của Tiểu Phúc Tử ý coi Phan Như Quý là ông bà, ông vải nhà mình luôn 🙂

Phan Như Quý chà chà tay, nói: "Ngươi biết ngươi tại sao lại không vào được Ti lễ giám không ?"

Tiểu Phúc Tử nói: "Lão tổ tông thương ta."

"Thương ngươi là một chuyện." Phan Như Quý đem giấy hoa vứt lên ngực Tiểu Phúc Tử, "Không có mắt quan sát lại là một chuyện khác. Hoàng thượng ngộ đạo hai năm, còn chưa có khói tím bốc ra, ta bất quá chỉ là tên nô tài, làm sao có thể thăng lên trước ? Đây không phải là quá phận rồi sao."

Tiểu Phúc Tử đưa trà nóng cho Phan Như Quý, cợt nhả mà nói: "Lão tổ tông là chủ nhân của ta, lão tổ tông chính là trời a. Ta thấy lão tổ tông ngồi thiền, tựa như là thấy Thái thượng lão quân hạ phàm vậy! Sao có thể nghĩ nhiều như thế a."

"Ừm." Phan Như Quý súc miệng, "Ngươi hiếu thuận, điểm ấy vẫn đáng khen ngợi."

Tiểu Phúc Tử cười hì hì, kề sát bên chân Phan Như Quý, nói: "Tết nguyên đán đến rồi, ta cũng phải hảo hảo hiếu kính lão tổ tông. Năm trước lúc đi mua sắm, ta thấy được một tuyệt sắc giai nhân trong thôn trang của Sở vương! Ta hỏi thăm một chút, nghĩ hoàng thượng cũng không dùng tới, hiếu kính cho ngài mới là ưu tiên hàng đầu."

Phan Như Quý nói: "Tuyệt sắc thế nào, còn có thể hơn được Tam tiểu thư ? Huống hồ đây không phải là người của Sở vương sao, Sở vương kia tình tình nóng nảy, bá đạo lại ngang ngược, sẽ không dễ dàng nhả ra như vậy đi ?"

Tiểu Phúc Tử nói: "Sở vương quý giá, nhưng có thể quý giá bằng hoàng thượng sao? Hoàng thượng cũng không nói gì, hiếu kính cho lão tổ tông không phải là việc nên làm sao? Huống hồ việc này ngài đừng đặt trong lòng, ta bảo đảm trước đầu xuân sẽ an bài thỏa đáng cho ngài, đến lúc ấy ngài xem qua một chút, có thu hay không chính là vận mệnh của nàng."

Phan Như Quý đặt trà cốc, nói: "Ngược lại cũng không vội, ta cũng không phải người ham tiền háo sắc. Ngươi nếu đã nhắc đến Sở vương, vậy vị Tiêu nhị công tử tính tình nóng nảy, ngu dốt vô hạn độ cùng một chỗ với hắn kia gần đây thế nào?"

Tiểu Phúc Tử đấm chân cho Phan Như Quý, nói: "Hắc! Lão tổ tông, Tiêu nhị công tử này thực sự quá tuyệt. Hắn vào Khuých đô, từ buổi tối ngày đầu tiên, vẫn luôn đi theo người ăn ăn uống uống cho đến tận hôm nay ! Mấy chuyện nghiêm túc đứng đắn gì đó cái gì cũng đều không làm, toàn bộ chỉ có uống rượu vui đùa. Đám Sở vương kia đều thích chơi cùng hắn, cũng thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!"

"Vậy cũng được... Nhưng hắn rốt cuộc vẫn là người nhà họ Tiêu, hoàng thượng sắp xếp cho hắn vào Nghi loan ty cũng quá gần rồi, khiến người không thể yên lòng." Phan Như Quý ngẫm nghĩ trong chốc lát, bỗng cười cười, nói, "Ta vừa nghĩ đến một nơi rất tốt, thật thích hợp phái hắn đi. Xỏ giày, ta đi Minh Lý đường hầu hạ hoàng thượng!"

Cách ngày khai tiệc tết nguyên đán đãi trăm quan, chỗ ngồi vô sự, đợi đến khi sắp tàn tiệc, chợt nghe Hàm Đức đế nói.

"A Dã, mấy ngày nay đợi ở Khuých đô thấy thoải mái không ?"

Tiêu Trì Dã ngừng bóc vỏ quýt, đáp: "Bẩm hoàng thượng, thoải mái a."

Hàm Đức đế chuyển hướng Tiêu Kí Minh, nói: "Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy bố trí A Dã vào Nghi loan ty, rốt cuộc vẫn là nhân tài không được trọng dụng. Hắn cũng là hảo hài tử đã từng ra sa trường, lưu lại ở ngự tiền thật quá oan uổng. Không bằng như vậy đi, để A Dã vào Cấm quân. Tổng đốc Cấm quân trước kia là Hề Cố An, nhưng hắn bây giờ còn phải quản tám đại doanh, thực sự không thể phân thân, để A Dã thay hắn đi."

Lục Quảng Bạch lúc này cau mày.

Nghi loan ty tốt xấu gì cũng vẫn là ở trước mặt vua, xảy ra chuyện gì, hoàng thượng cũng không thể làm như không thấy. Nhưng cấm quân thì tính là gì? Cấm quân bây giờ chính là tạp dịch của Khuých đô, đây là thưởng sao ? Này sao có thể gọi là thưởng !

Lục Quảng Bạch muốn đứng dậy, đã thấy Tiêu Trì Dã hành lễ.

"Tổng đốc nghe uy phong như thống soái vậy." Tiêu Trì Dã cà lơ phất phơ cười nói, "Đa tạ hoàng thượng!"

Hoa các lão cười ha ha, nói: "Hoàng thượng thánh minh! Thế tử, đây chính là anh hùng xuất thiếu niên."

Tiếng chúc mừng trong bữa tiệc như nước thủy triều chập trùng, Tiêu Kí Minh mỉm cười không nói, chỉ đưa mắt nhìn Tiêu Trì Dã.

Lục Quảng Bạch cúi đầu uống rượu, nói với Triều Huy ở bên cạnh : "... An bài như vậy, rõ ràng là đang giết chết trái tim của Kí Minh."

Tan tiệc, Tiêu Trì Dã liền chạy trốn không thấy tăm hơi .

*Đám hồ bằng cẩu hữu muốn chúc mừng hắn thăng quan, hắn mang người đi ăn uống rượu chè. Ăn đến sau *canh ba, thời điểm trở ra ai nấy đều là đi đứng xiêu vẹo.

*狐朋狗友 / hồ bằng cẩu hữu : đám bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện xấu xa, càn quấy

*三 更 /canh ba : từ 23 giờ đêm đến 1h sáng ngày hôm sau.

Sở vương Lý Kiến Hằng so với Tiêu Trì Dã lớn hơn vài tuổi, là một tên vô liêm sỉ. Hắn trước khi lên kiệu còn lôi kéo ống tay áo Tiêu Trì Dã, say khướt mà nói: "Ngươi được đó! Cấm quân a, không cần phải để ý đến tuần phòng, thực sự rất an nhàn. Lại có thể lĩnh bổng lộc a, có tiền còn không cần liều mạng, chuyện tốt trong thiên hạ này đều bị tiểu tử ngươi nhặt mất ! *Trộm hết niềm vui của mọi người mà !"

*偷着乐..  Câu này mình search ra một số nghĩa nhưng rốt cuộc vẫn không biết dịch kiểu gì. Theo baike.baidu giải thích thì 偷着乐. là : có chuyện vui mừng nhưng ko dám cười to, sợ bị người khác phát hiện. Có chỗ lại giải thích là : một người đang cười nhưng không ai biết anh ta/cô ấy đang cười vì cái gì. Mình để raw ở đây nha, bạn nào thông thái thấy mình dịch sai thì cmt góp ý phần này giúp mình chứ mình cũng không chắc lắm.

Tiêu Trì Dã cũng cười, cười đến hư hỏng, hắn nói: "Đúng a, đây không phải là nhanh chóng về mời ngươi đi uống rượu rồi sao ? Về sau chúng ta cùng nhau, hoành hành khắp Khuých đô!"

"Đúng, đúng!" Lý Kiến Hằng dùng sức vỗ vai Tiêu Trì Dã, "Chính là cái chí khí này! Mấy ngày nữa tới phủ của ta, ta cho người... lại chúc mừng ngươi một trận..."

Tiêu Trì Dã nhìn kiệu đi xa, vươn người lên ngựa. Ngựa của hắn là ngựa hoang hắn tự mình thuần phục dưới chân núi Hồng Nhạn, nhanh nhẹn thần tuấn, cả người đen kịt, chỉ có một mảng lông trắng như tuyết ở trước ngực.

Tiêu Trì Dã thúc ngựa tiến lên, cửa hàng ở hai bên đường thắp đèn lồng tiễn hắn. Hắn nhấc tay, nói: "Tắt đi, đừng thắp."

Đám tiểu nhị hai mặt nhìn nhau, không dám trái lời. Đèn lồng kia lần lượt tắt hết, trên đường chỉ có còn lại bóng cỏ mờ ảo trong đêm.

Tiêu Trì Dã huýt một hơi dài, Hải Đông Thanh từ trong màn đêm kêu lên một tiếng rồi bổ nhào xuống. Hắn thúc ngựa, chiến mã dưới thân hồng hộc thở ra nhiệt khí, đột nhiên bắt đầu chạy.

Kình phong ập vào mặt, cái nóng do rượu trong người Tiêu Trì Dã bị thổi bay sạch sẽ. Hắn giống như một con thú bị bủa vây bốn phía trong màn đêm, tiếng vó ngựa chính là âm thanh vang đội của sự va chạm. Hắn rong ruổi trên đường phố không một bóng người, dưới hắc ám kéo rách khuôn mặt tươi cười, chỉ còn lại sự trầm mặc lạnh lẽo mà cô độc.

Tuấn mã không biết chạy bao lâu, Tiêu Trì Dã bỗng nhiên lăn xuống. Hắn ngã vào trong tuyết, vùi đầu định thần trong chốc lát.

Ngựa cất vó, đi vòng quanh hắn cúi đầu thúc thúc vào người chủ nhân. Hải Đông Thanh dừng lại trên lưng ngựa, nghiêng đầu liếc nhìn hắn.

Tiêu Trì Dã nhịn một chút, chống đỡ cánh tay ói ra. Qua hồi lâu, hắn đứng dậy dựa vào vách tường. Nhẫn ngọc đeo trên tay có chút hơi lớn, không biết đã rơi đi đâu. Hắn tìm trong tuyết một hồi, liền nghe cách đó không xa có người nhỏ giọng hỏi: "Ai vậy?"

Tiêu Trì Dã không phản ứng lại.

Tên cấm quân cầm cờ nâng đèn lồng, soi soi nói: "Làm sao dám đêm khuya... Đại nhân?"

Tiêu Trì Dã nghiêng đầu, nói: "Nhận ra ta sao ?"

Tên cấm quân cầm cờ ngoan ngoãn lắc đầu: "Không nhận ra ngài là vị đại nhân nào..."

"Ta là đại ca ngươi." Tiêu Trì Dã ném đi áo khoác bẩn, cụp mắt tiếp tục tìm nhẫn. Hắn buồn bực mắng nhỏ một tiếng, nói, "Đưa đèn lồng cho ta, người có thể cút."

Tên kia cẩn thận đến gần, nói: "Nhị công tử phải không ? Chúng ta vừa mới nhận được lệnh. Này trời còn chưa sáng, tra xét cũng sớm quá rồi. Ngài ngày mai lại tới cũng vẫn kịp..."

Tiêu Trì Dã chìa tay, tên cấm quân cầm cờ đem đèn lồng đưa tới. Hắn nói: "Đây là nơi nào?"

Tên kia kính cẩn nghe theo mà trả lời: "Bên kia tường, chính là chùa Chiêu Tội."

Tiêu Trì Dã nói: "Không còn chuyện của ngươi nữa."

Tên cấm quân cầm cờ lùi về sau muốn đi, lại nghe Tiêu Trì Dã nói: "Thẩm Trạch Xuyên ở chỗ này? Bên trong bức tường kia?"

"Vâng." Tên kia càng ngày càng thấp thỏm, "Người liền nhốt tại..."

"Mang hắn đi ra đây."

Cấm quân sững sờ, vội vã nói: "Sao mà được a ! Ngay cả tổng đốc cũng không thể được ! Hoàng thượng nghiêm lệnh..."

Tiêu Trì Dã nhấc lên đèn lồng, nói: "Ở Cấm quân, lời nói ta liền tính."

Tên cấm quân cầm cờ thử thăm dò nói: "Ngài cũng đừng giết, giết..."

"Ta con mẹ nó gọi hắn đi ra đây hát một bài !" Tiêu Trì Dã đột nhiên quẳng đèn lồng, ánh nến phút chốc bị dập tắt. Hắn đứng trong bóng tối, ánh mắt tràn đầy sự nham hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top