Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 21

Chương 21
Shitbaydaytroi hihi

Triển Linh lúc này mới hiểu, suy nghĩ một chút rồi nói: " cứ thế đi, ngươi trước học nấu cơm, thử việc một tháng, bao ăn, phát 2 bộ chế phục, nhưng chế phục này không thể mặc ra ngoài, thời điểm về nhà phải đặt trong tiệm. nếu một tháng sau làm tốt việc, liền được vào làm chính thức, một tháng tiền công là 500 văn, như thế nào?"

Nói đến chế độ hóa quy phạm, trong đầu liền nghĩ đến đặt làm chế phục. thử nghĩ các khách nhân sau khi vào cửa liền nhìn thấy một thân y phục sạch sẽ, cảm giác thật tốt đẹp.

Hơn nữa bảo đảm ấn tượng cũng khắc sâu, sau này không sợ không nhớ được tên khách điếm, kể cả không nhớ được thì cũng có thể nghĩ đến là " chính là là khách điếm có y phục thống nhất." nói không chừng về sau còn có thể mở thêm chi nhánh đấy.

Phu thê Lý thị nghe xong nhất thời sung sướng mà khóc, quỳ xuống dập đầu.

Vốn dĩ nhìn khách điếm này sạch sẽ ngăn nắp như vậy, bọn họ liền có chút sợ hãi, sợ không cần thuê. Ai ngờ được điều kiện lại tốt như vậy, có ăn,có ở, còn cho cả y phục, như thế cũng coi như xong đi, thế nhưng không ngờ lại có cả tiền công.

Nếu không phải trong nhà vẫn còn già trẻ còn phải chăm sóc, nam nhân kia cũng muốn ở lại làm việc.

Lý thị ngàn ân vạn tạ, Triển Linh nói trước trở về thu thập chút đồ dùng đơn giản, ngày mai sáng sớm lại tới, phu thê hai người lưu luyến đi từng bước, vừa đi còn vừa gạt nước mắt.

Mấy ngày tiếp theo, khách điếm lục tục có người tới tìm việc, Triển Linh lại tự mình cẩn thận chọn mấy người, cuối cùng để lại mấy người, còn lại thì từ từ tìm sau.

Lý thị phụ trách chuyện trong phòng bếp, Triển Linh chuẩn bị nắm chặt thời gian xem một chút, về sau mấy chuyện đơn giản thì giao cho Lý thị làm, duy chỉ những món đồ ăn khó khăn vẫn nên là qua tay nàng thì hơn.

Một người khác là Lưu thị dáng người khỏe mạnh, sức lực cực lớn, giặt đồ quét phòng đều do bà làm.

Một người là Tiểu Ngũ mới hơn 20 tuổi, đã làm cha của hai đứa nhỏ, đứa lớn hơn 2 tuổi, đứa nhỏ còn đang quấn tã, là người nhanh nhẹn, làm việc đón khách.

Có hai người khác là hai nam nhân tráng kiện, một người tên Đại Bảo, một người tên Đại Thụ, thay phiên nhau đi theo Thiết Trụ đi xem xét tình hình quanh khách điếm, thuận tiện làm chút việc nặng như gánh nước, cuốc đất.

Ban đầu Triển Linh còn ghét bỏ tên của Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử, ai ngờ bây giờ mới biết được, thì ra còn có thể đặt tên như vậy!

Nghe đi, Đại Bảo, Đại Thụ, Tiểu Ngũ! Hiện tại cảm thấy Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử còn tính là dễ nghe...

Chế phục được đặt làm đã tới, áo bông quần bông màu xanh đậm, còn có một bộ màu xám thay đổi, chỉ được mặc khi làm việc, ngày thường tự mặc đồ của mình. đây là phòng khi có người tay chân không sạch trộm mang về nhà, sau đó nói là làm mất gì đó.

Những người này y phục đều là mới ba năm cũ ba năm, khâu khâu vá vá lại, lại thêm ba năm, hiện tại được cấp y phục mới, đều vui mừng muốn chết, trái nhìn phải nhìn, lại sờ vuốt chất vải, lại sợ sờ hỏng y phục. nếu không phải có quy định của Triển Linh đặt ra, bọn họ thật sự muốn mang về cho người ở nhà mặc đấy!

Triển Linh gọi tất cả lại, cẩn thận nói quy củ, lại nói với Thiết Trụ: " hiện tại thủ hạ của ngươi có hai người, không chỉ là luyện cho họ thể trạng cùng tính cảnh giác mà còn phải học cách chào hỏi khách nhân như thế nào, tiếp đãi họ ra sao, không thể lơ là được."

Trước đó đã dạy trước hai người bọn họ rồi, hiện tại cũng lười phải nói lại thế nào, cứ để hai người dạy người mới đi.

Thiết Trụ vừa mới thăng chức lòng tràn đầy nhiệt huyết, chỉ mong tới thời điểm cô nương khen mình, nghe xong lời này hắn lập tức vỗ ngực đảm bảo: " cô nương yên tâm đi."

Tiểu Hạc tò mò nhìn, cũng đứng bên cạnh học theo vỗ vỗ ngực, kết quả dùng sức quá mạnh, suýt chút nữa tự đập mình ngã ra, lập tức làm cho mọi người cười lên.

Tiểu tử kia lung lay hai cái, đứng không vững, nhưng vẫn học được cái gan lớn giống tỷ tỷ, cũng không giống như trước kia trốn đi, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, ngây thơ cười rộ lên.

Triển Linh cảm thấy buồn cười, sau đấy lại ôm lấy Tiểu Hạc xoa nắn một hồi, thỏa mãn vô cùng, sau đó mới nói Lý thị đi theo vào bếp kiểm tra.

Còn lại đều đi theo Thiết Trụ đi " huấn luyện", Nhị Cẩu Tử không có việc gì làm, thấy Tiểu Hạc mò theo sau xem náo nhiệt, hỏi qua Triển Linh cũng liền đi theo luôn.

Lý thị mới vừa đi vào phòng bếp đã bị dọa sợ, chỉ cảm thấy trước mắt rực rỡ muôn màu cái gì cũng có ở đây, giống như là một buổi họp chợ lớn, đôi mắt này cảm thấy giống như không đủ dùng để nhìn.

Thời điểm ở nhà bà cũng làm cơm một ngày hai bữa, nhưng phòng bếp rất tối tăm nhỏ hẹp, rau xanh hay gia vị đều có một chút thiếu thốn đủ thứ, chưa từng thấy qua có nhiều chai lọ vại bình như vậy. nồi lớn nồi nhỏ trên bếp có đến tận bốn cái, còn chưa tính đến mấy cái đặt ở góc bếp kia đâu.

Triển Linh chỉ về phía bệ bếp nói: " làm mấy món sở trường của ngươi cho ta xem."

Chỉ cần có tay nghề cơ bản là đã vượt qua thử thách, sau này chậm rãi học sau.

Lý thị vội vàng hoàn hồn, trước tiên vấn tóc gọn gàng lên lại tỉ mỉ rửa tay sạch sẽ, sau đó mới cầm cái rổ lên cẩn thận chọn nguyên liệu.

Thấy động tác của Lý thị, Triển Linh âm thầm gật đầu. là một người nấu ăn, đầu tiên chính là phải sạch sẽ, bằng không đừng nói bán cho khách, người trong nhà cũng không thể nuốt xuống được.

Phòng bếp trong khách điếm rất đầy đủ nguyên liệu, củ cải trắng càng không phải nói, đồ khô đều có đầy đủ, càng miễn bàn đến số lượng thịt gà thịt vịt treo trên xà nhà...

Trái tim Lý thị hoảng hốt, không tự chủ được ảo tưởng ra mấy thứ làm ra sẽ mỹ vị đến mức như thế nào, cố gắng nuốt xuống nước miếng đang trào ra.

Trên mặt Lý thị hơi đỏ lên, có chút hoảng loạn nói: " cô nương, ta ở nhà cũng chỉ xử lí mấy món gia đình bình thường, thịt cá như thế này thực sự chỉ sợ không làm được ra cái gì."

Bá tánh bình thường quanh năm cũng không ăn được mấy lần ăn mặn, một hũ mỡ nhỏ ăn cả năm, hôm nay nhìn thấy nhiều thịt như vậy, giống như ăn mày rơi xuống hố vàng, quả thật vui mừng muốn phát điên.

ở nông thôn khó có được một lần ăn thịt, phàm là có thịt ăn, hoặc là băm thành thịt vụn nấu một nồi thật to, nấu lên ăn cho có mùi thịt. hoặc là....dứt khoát ném lung tung các thứ làm một nồi canh hầm to, chỉ cần không lãng phí đồ là được, còn gia vị làm sao biết cho cái gì?

Thực sự làm như vậy, nhân gia sẽ chướng mắt mình mất.

" cái này không quan trọng, ngươi chỉ cần chọn món sở trường của mình là được, ta chỉ là muốn nhìn kiến thức cơ bản của ngươi thôi." Ngay từ đầu Triển Linh đã tự hiểu được khi nhìn thấy quần áo của Lý thị, đương nhiên không thể trông cậy vào việc Lý thị có thể làm ra một bàn mãn hán toàn tịch được, ngày hôm nay cũng chỉ là muốn xem trình độ nấu nướng của Lý thị thế nào mà thôi, sau đó thì đúng bệnh mà bốc thuốc thôi.

Lý thị lúc này mới thoáng yên tâm, cầm một cây rau cải trắng lên, rửa sạch hai cây củ cải, cắt thành miếng lớn.

Vừa định giống như ở nhà mình thả vào nước là xong, nhưng lại nghĩ lại, đây là bản thân đang thi Triển bản lĩnh, thời điểm này không thể giống như ở nhà được, đưa tay ra cầm lấy hũ mỡ, sau đấy lấy ra một chút mỡ to bằng cả cái móng tay thả vào nồi. Sau đấy lại muốn thả lại hũ, chần chờ một lát, lại hạ quyết tâm, lấy thêm một chút mỡ bằng một móng tay nữa, nhất định phải xuất ra được bản lĩnh cho cô nương nhìn thấy.

Triển Linh: " ..."

Nàng đã sớm biết không thể trông cậy vào cái gì được.

Nhưng Lý thị lại cảm thấy bản thân vừa làm một chuyện cực kỳ ghê gớm, trên khuôn mặt bị bao phủ bởi tang thương đang hiện lên chút kích động cùng chút kiêu ngạo.

Trời ơi, bà vừa rồi thế nhưng cho tận hai lần mỡ đấy, là hai lần đấy!

Hai giọt mỡ này thả xuống, nồi cải trắng này sẽ ngon đến mức nào cơ chứ?

Nghĩ như vậy, Lý thị liền nhanh nhẹn đem củ cải vừa cắt xong thả vào nồi.

Mỡ nóng thêm củ cải ướt vào tiếp xúc với nhau nhanh chóng vang lên tiếng xèo xèo rung động, bên trên nhanh chóng bốc lên hơi nước, trong hơi nước trắng mờ có cả mùi thơm của dầu mỡ.

Lý thị theo bản năng nuốt nước miếng.

Cho nhiều mỡ quả nhiên không giống nha, cả đời này bà chưa ngửi qua nồi củ cải nào thơm đến như vậy!

Chỗ củ cải này, bà có thể ăn đến no căng bụng!

Chờ đến khi xào lên củ cải chin ba phần, Lý thị đem rau cải trắng ném vào nồi, nhanh tay xào lên mấy cái, sau đó đổ nước vào nồi, sau đó mới mỹ mãn đậy nắp nồi lại, xong xuôi cung kính quay người lại nói: " cô nương, chờ một lát là được rồi."

Tiểu Hạc cùng Nhị Cẩu Tử động tác đồng loạt giống hệt nhau ngẩng đầu lên nhìn Triển Linh, biểu tình trên mặt có chút khiếp sợ, miệng hơi mở to.

Hai người này đều đã bị Triển Linh nuôi đến mức kén ăn, chưa thấy qua được hình thức nấu ăn thô bạo đơn giản đến vậy...

Tiểu bằng hữu Tiểu Hạc lá gan càng ngày càng lớn chu miệng lên, giống như chịu phải uất ức lớn nhìn Triển Linh, rất có khí thế nếu ngươi để ta ăn cái này, ta liền khóc cho ngươi xem.

Triển Linh sờ đầu hắn an ủi, lại dùng sức bóp trán, có chút tuyệt vọng gật đầu: " được, ta đã biết."

Lý thị trong lòng rơi lộp bộp, khẩn trương nắm lấy góc áo, chân tay luống cuống run lên, lắp bắp nói : " cô nương, có phải ta cho nhiều mỡ quá rồi không?"

Ai, đều do bà, sớm biết như vậy đã không cho thêm một lần nữa!

Triển Linh thở dài một hơi: " không trách ngươi."

Đối với Lý thị mà nói, ngày hôm nay chính là ngày quan trọng nhất trong đời, Triển cô nương là bà chủ của bà đã dạy nàng cái gì mới gọi là trù nghệ nấu ăn: cải trắng xào dấm, gà hầm củ cải, mở ra một chân trời mới cho bà.

" bản thân cải trắng cũng có rất nhiều nước, cho nên không thể cho thêm nước vào, không thể cho nước, không thể cho thêm nước." cái gì quan trọng nhắc lại ba lần.

Triển Linh nhanh nhẹn đảo rau, vừa nhấn mạnh vấn đề này: " lửa phải mạnh, động tác phải nhanh, không cần phải tiết kiệm mỡ cho ta, nhớ kỹ lấy."

Rau cải trắng là một loại rau khá tốt, nhưng mấu chốt là: cho nước vào nấu lên ăn không ngon a!

" thịt gà chặt miếng nhỏ, nhớ kỹ trước khi nấu đem xương thịt đều rửa thật sạch bằng nước nóng, rồi mang đi chiên lên, rồi mới hầm lên thì canh mới thơm. Đầu tiên là dùng lửa lớn đun sôi, rồi lại dùng lửa nhỏ hầm kỹ, như vậy canh mới ngon miệng mới thơm, thịt gà sẽ mềm ngọt. tuyến dịch lim-pha nhất định phải lấy ra sạch sẽ, tuyến dịch lim-pha chính là... chậc, dù sao ngươi chỉ cần biết cái vàng vàng mềm nhũn này không thể cho vào nồi là được."

tuyến dịch lim-pha 淋巴 = bạch huyết (Bạch huyết là dịch trong suốt bao bọc các mô của cơ thể, giữ cân bằng chất lỏng, và loại bỏ vi khuẩn khỏi các mô. Bạch huyết thâm nhập hệ tuần hoàn qua các mạch bạch huyết. Bạch huyết được vận chuyển từ các mô tới tĩnh mạch qua hệ thống mạch bạch huyết.)

Lý thị tuy rằng bởi vì thời đại cùng bối cảnh làm cho phương pháp nấu nướng có chút lạc hậu cẩu thả, nhưng bà thật sự là quen làm, rửa sạch hay cắt rau động tác dứt khoát nhanh nhẹn, củ cải cắt độ dày mỏng rất đồng đều. cái này đều không phải là do cố tình luyện mà ra, mà chính là do quanh năm suốt tháng trằn trọc với nồi với bếp mà ra một tay nghề này.

Lý thị vểnh tai lên liều mạng nhớ từng lời, lại vừa nhìn Triển Linh cho mỡ vào nồi mà đau lòng thay cho hũ mỡ, lại vừa nổi điên lên khi thấy Triển Linh nấu ăn đặc biệt thơm!

Chẳng sợ không ăn được, ngửi mùi thơm cũng đã đỡ them rồi, thật sự muốn gọi bọn nhỏ tới đây hít cùng bà một chút!

Thịt gà hầm cũng vừa thời gian, lại cắt củ cải, Triển Linh chỉ đạo bà chỉnh lại lửa, không một chút nào không kiên nhẫn nói: " ngươi rất thông minh, cái này cũng không khó làm, làm vài lần là quen tay thôi."

Lý thị thụ sủng nhược kinh cười một cái, có chút co quắp nói: " cô nương đừng đùa ta, ta, ta rất là ngốc."

Lý thị nở nụ cười mang theo sự cẩn thận của nữ nhân thời đại này, nhìn Lý thị, Triển Linh bỗng nhiên nhớ tới ngày đó ở Hoàng Tuyền Châu nhìn thấy tình cảnh của ca kỹ kia, tim bỗng nhiên nhói lên phát đau.

" ngươi không hề ngu ngốc." Triển Linh nghiêm túc nhìn Lý thị, lại lặp lại một lần nữa: " chỉ là chưa từng có cơ hội mà thôi."

Nữ nhân trên đời này đều vụng về sao? Không, là các nàng chưa có cơ hội được cạnh tranh công bằng.

Lý thị ngẩn ra, tuy rằng có chút không hiểu, nhưng vẫn như cũ cảm thấy đáy lòng trào lên cảm xúc ấm áp. Lý thị dùng sức gật đầu: " ta nhất định sẽ học thật tốt."

Tac giả có lời muốn nói: Lý thị * kiêu ngạo*: ta đã cho tận hai giọt mỡ to đấy, là hai giọt đấy!!!

Triển Linh : " ..."

Lý thị * khẩn trương*: chưởng quầy, ta lần tới nhất định sẽ không dám cho nhiều mỡ như vậy đâu!

Triển Linh: "......"

Thời nay, không cần phải nói thời cổ đại điều kiện không tốt, chính cả những năm 70-80, cũng nhiều nơi mọi người cũng là một bình mỡ ăn cả năm... tất cả đều luộc lên ăn, trên cơ bản là không có xào hay nấu, sợ phí dầu mỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top