Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23 (1)


Chương 23
Shitbaydaytroi
Vì một chương quá dài nên mình sẽ cắt ra thành từng phần nhỏ :>

Trần Miểu cầm bức tranh nhìn một lát, không nhịn được gật đầu : " quả nhiên rất giống, cái này đó là lão phu vừa nhìn thấy nghi phạm, nếu không có tận mắt nhìn thấy, thật sự là khó mà tin được họa sư chưa bao giờ gặp qua người này! Quả nhiên là thần kỹ, chỉ miêu tả bằng lời mà có thể vẽ lại sinh động thế này. Tịch thiếu hiệp, ngươi hành tẩu giang hồ kiến thức rộng rãi, có từng gặp qua thần kỹ này bao giờ chưa?"

Một hơi dùng tận hai từ quả nhiên, có thể thấy được ông thực sự là thành tâm thán phục.

Hắn nhận lấy bức họa, nghiêm túc tỉ mỉ nhìn mấy lần, đột nhiên nói : " đại nhân có biết được người vẽ bức tranh này ở nơi nào không?"

Trần Miểu đang muốn nói chuyện, lại nghe Trương Viễn bỗng nhiên nhanh trí hô một câu: " ngươi chính là người mặc y phục đen đi hỏi họa sư khắp nơi kia!"

Lời này vừa nói ra, trong nhà hoàn toàn im lặng.

Trần Miểu có chút ngoài ý muốn nhìn nhìn Tịch Đồng, lại thấy hắn thoải mái hào phóng gật đầu: " không tồi, chính là tại hạ."

" thân phận của họa sư rất quan trọng, vô duyên vô cớ đương nhiên không thể tùy tiện nói ra bên ngoài." Biểu tình của Trương Viễn bỗng nhiên trở nên nghiêm túc cảnh giác nhìn, rồi đột nhiên đứng lên, che trước mặt Trần Miểu, sau đó truy vấn nói: " ngươi đầu tiên là ở ngoài thành hành tung quỷ dị thần bí, hiện tại lại lấy cớ bắt được nghi phạm tiếp cân đại nhân, đến tột cùng là có mục đích gì?"

Triệu Qua thấy vậy cả người cứng đờ, bộ dạng như lâm đại địch.

Vừa mới rồi hưng phấn cùng kinh hỉ đã không còn sót lại chút gì, hiện tại chỉ còn lại lo sợ cùng gấp gáp. Người này trước tiên ở trong thành tìm hiểu địa hình, sau đó chờ khi bọn họ không có ở trong phủ liền tới bên cạnh đại nhân, lúc này nếu muốn đột nhiên làm khó dễ, khoảng cách gần như vậy, xung quanh lại không có chi viện, bọn họ không thể bảo hộ đại nhân chu toàn?

Tịch Đồng giống như không cảm giác được bầu không khí khẩn trương trong sân, chỉ là giơ bức tranh trong tay lên, nghiêm túc nói: " nếu ta không đoán sai, họa sư này là cố nhân của ta, ta lần này tới đây là tìm nàng."

Cố nhân?

Triệu Qua nói: " nói miệng không bằng chứng, ngươi lai lịch không rõ, động cơ không trong sạch, chỉ bằng dăm ba câu này chúng ta sẽ không tin tưởng ngươi được."

" đưa cho ta than chì cùng giấy, ta đương nhiên có biện pháp cho các ngươi tin tưởng." Tịch Đồng có chút tán thưởng nhìn họ, cũng không tức giận.

Vĩnh viễn đừng bao giờ coi khinh trí tuệ của người xưa cùng tính cảnh giác của họ, đây chỉ là một vị tri châu nhưng bộ khoái bên người cũng không phải là đèn cạn dầu. Bọn họ lúc này mới nói mấy câu? Chỉ sợ đối phương trong lòng cũng đã suy nghĩ nhiều lần rồi...

Trương Viễn cùng Triệu Qua theo bản năng nhìn về phía đại nhân nhà mình, liền thấy Trần Miểu trầm ngâm sau đó gật đầu: " người tới, lấy giấy cùng than chì tới đây."

Chỉ một lát sau, với số bút và than ít ỏi, một tiên hạc tường tùng thêu trên y phục của Trần Miểu liền hiện lên trên giấy, sống động giống như có thể ngay lập tức bay ra, kỹ xảo cùng với Triển Linh không sai biệt lắm.

Trần Miểu tán thưởng, Trương Viễn cùng Triệu Qua liếc mắt nhìn nhau, biết chỉ sợ lời Tịch Đồng đều nói là thật.

Họa kỹ này, chỉ nhìn thấy ở chỗ Triển Linh cũng chưa từng nghe thấy, nghĩ đến cũng không phải là nhìn một lần là có thể học được.

Cũng không biết tại sao, trong lòng Trương Viễn bỗng nhiên có chút không thoải mái: " dù vậy, chúng ta cũng không thể tùy ý lộ ra, cho dù là cốt nhục còn tương tàn! Huống chi chỉ là cố nhân."

Triệu Qua ở bên cạnh gật đầu, Trần Miểu cũng thấy hắn nói có đạo lý.

Nếu là nam tử này ngàn dặm xa xôi tới trả thù, bọn họ lại dễ dàng đem hành tung của triển cô nương lộ ra, chẳng phải là hại nàng sao?

Tịch Đồng bỗng nhiên cười, giống như núi tuyết cao thượng bỗng nhiên có gió xuân thổi tới, làm mặt hồ yên ả đột nhiên nổi lên gợn sóng, cả người đều ôn hòa mềm mại: "  như vậy, đành làm phiền Trương bộ đầu hỗ trợ nói một câu với nàng, có vị cố nhân tên Tịch Đồng tới chơi, Triển Linh cô nương có muốn gặp hay không?"

Lời vừa nói ra, Trương Viễn cùng Triệu Qua hoàn toàn không còn lời nào để nói, người ta còn biết cả tên của Triển cô nương kìa!

---

" chuyện là như vậy, triển..." Trương Viễn còn chưa nói xong, đã thấy trên mặt Triển Linh đều là kinh hỉ cùng sung sướng khó có thể nói lên lời.

Nàng cả người nhảy dựng lên, đáy mắt kích động, khóe miệng không tự giác giương cao lên, thanh âm hơi phát run hỏi: " hắn nói hắn tên Tịch Đồng? Hắn ở đâu?"

Thấy nàng phản ứng như vậy, Trương Viễn có bị ngốc cũng biết là mình đã lo lắng vô ích.

Hắn coi triển cô nương như bằng hữu, nhân gia cùng bạn cũ gặp lại, bản thân cũng nên cao hứng mới phải, nhưng vì sao...cố tình lại không cao hứng nổi đây?

" chúng ta lúc trước sợ hắn là người tới không có ý tốt, nói rồi mới lại đây hỏi lại ý của cô nương, hiện tại nếu là hiểu lầm, trở về ta kêu hắn tới đây." Trương Viễn âm thanh có chút buồn buồn nói.

" đa tạ đại ca, làm phiền làm phiền rồi." Giờ này nội tâm của Triển Linh vui mừng quá mãnh liệt thật sự không thể nói lên lời.

Còn có cái gì có thể so sánh được đây, bỗng nhiên phát hiện ra bản thân không phải một mình lẻ loi ở nơi hoàn toàn xa lạ này, còn có một người bạn cũ cùng ngươi làm bạn ở nơi này, còn có thể may mắn hơn được sao?

Không có, thật sự không có!

Nàng thật sự không nghĩ tới, Tịch Đồng thế nhưng cũng tới nơi này!

Thấy nàng từ khi nghe được tin tức liền không khép lại miệng được nữa, Trương Viễn trong lòng càng thêm phiền muộn, nhịn không được hỏi một câu: " các ngươi, là bằng hữu sao?"

Triển Linh nghiêm túc suy tư một lát, sau đó lại cười: " là bằng hữu tốt nhất của ta, giống như sinh mệnh của ta vậy."

Trên đường trở về, Trương Viễn chỉ cảm thấy trong lòng giống như đeo một quả cân, nặng trĩu ép tới mức thở không nổi, hắn không ngừng một lần thầm mắng chính mình xen vào việc của người khác.

Nếu là hắn không hỏi, không nói....

Hắn nhìn con đường đã vô số lần đi qua, bỗng nhiên lần đầu có hy vọng con đường này mãi không có điểm dừng.

---

Theo địa chỉ được ghi trên giấy, Tịch Đồng tâm tình khó có thể khắc chế được kích động, tới khi tòa khách điếm xa xa kia ánh vào mi mắt, hắn nhịn không được giục ngựa đi càng nhanh hơn.

Nhưng chờ đến khi gần tới gần,lại bỗng nhiên khẩn trương, theo bản năng níu chặt cương ngựa.

Cỏ vàng khô héo, khói bếp lượn lờ, vốn nên là khung cảnh lạnh lẽo lại trở thành không gian ấm áp, giống như đang đi giữa sa mạc mênh mông, bỗng nhiên nhìn thấy suối nước trong mát lành, cả người trở nên thả lỏng.

Nhưng hắn cũng sợ hãi, vô cớ sợ hãi.

Sợ tất cả chỉ là sự trùng hợp không thể tưởng tượng được, sợ lát nữa nhìn thấy không phải là người hắn mong đợi, sợ tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện chệch ra khỏi quỹ đạo....

Tuấn mã màu đen tuyền còn chưa chạy đủ đã bị cho dừng lại, buồn bực xoay quanh một chỗ, thường xuyên đá chân sau một cái, lông mao trên đầu tùy ý bay bay, cả người đều lộ ra vẻ bất mãn vô cùng.

Tịch Đồng bật cười , xoay người xuống ngựa, vuốt ve từng cái lên cổ nó : " ngựa ngoan, tim của ta đang đập rất lợi hại."

Sung sướng cùng lo sợ đan xen vào nhau, tạo thành tâm tình từ xưa đến nay chưa từng có, hắn chần chờ không dám bước tới lại khát vọng muốn tới gần.

Hắc mã thở phì phì trong mũi, đôi mắt to lăng lăng nhìn hắn, bên trong tràn đầy vẻ khó hiểu.

Tịch Đồng cười tự giễu, vừa muốn nói chuyện, có người ở khách điếm đã lập tức đi đến đón, tươi cười thân thiết nói: " khách quan, nghỉ chân hay ở trọ? Chúng ta nơi này có đồ ăn ngon nhất, giường đất cực ấm, gần xa nổi tiếng giá cả phải chăng. Bên ngoài trời lạnh, không bằng vào đây ngồi nghỉ một lát, nghỉ tạm một hồi rồi lại lên đường cũng không muộn!"

Tịch Đồng hơi suy nghĩ, thuận nước đẩy thuyền gật đầu: " được."

" khách quan, bảo mã này thật là đẹp a!" tiểu nhị kia vừa muốn đưa tay ra dắt ngựa đi, hắc mã đã giơ cao móng trước lên, hí vang muốn đá tiểu nhị kia một cái!

" a! " tiểu nhị hoảng sợ, kinh hoảng thất thố lùi lại, hắc mã lại thở phì ra một tiếng, đôi mắt hẹp dài kia thế nhưng lại phát ra tia khinh thường.

" tiểu huynh đệ, có bị thương không? Thật không phải, nó thật sự có chút bướng bỉnh, không thích có người lạ chạm vào, ta nên sớm nói trước." Tịch Đồng xin lỗi nói, lại túm lấy đầu ngựa kéo tới trước mặt mắng: " hồ nháo! Ta đã nói bao nhiêu lần rồi? hôm nay không có bã đậu ăn đâu!"

Thường thì tới các cửa tiệm hắn sẽ nói qua, chỉ là hôm nay vô ý thất thần, thế nhưng suýt chút nữa đã làm người bị thương.

Tiểu nhị chỉ là giật mình hoảng sợ, lúc này đã không còn sợ hãi, chỉ là cảm thấy mình bị con ngựa này cười nhạo, có chút không biết nên khóc hay nên cười. lại thấy người kia đã nghiêm túc giáo huấn lại ngựa của mình thì đã sớm không có tức giận.

Hắn đang nghĩ ngợi, ngựa sao lại có thể nghe hiểu tiếng người, nhưng ngay sau đấy lại thấy con ngựa kia thế nhưng thật sự hất hất chân sau, cắn lấy tay áo người kia, bị tránh qua còn dùng đầu dụi dụi lấy lòng.

" không có chính là không có, ta luôn nhắc ngươi, nhưng ngươi lại cố tình không thèm ghi nhớ!" Tịch Đồng vẻ mặt nghiêm túc nói, quả thật không có đường thương lượng nữa.

Thấy tịch đông lạnh lùng cự tuyệt như vậy, hắc mã lại phì phì thở to trong lỗ mũi, cúi đầu ủ rũ.

Đại Bảo kinh ngạc  cảm thán, vừa dẫn đường phía trước vừa nói: " tiểu nhân thật sự là được mở rộng tầm mắt, sớm biết là lợn bò có linh tính, không ngờ được ngựa thế nhưng lại thông minh hơn trăm lần như vậy, con ngựa này của ngài thật sự quá thần kỳ."

Tịch Đồng khẽ cười ra tiếng: " đừng khen nó."

Động vật vốn có trí tuệ, đặc biệt là loài được con người nuôi dưỡng, lúc này tuy hắc mã nghe không hiểu tiếng người, nhưng lại phân biệt được ngữ khí, biết được lúc này đối phương đang nói lời hay, nhanh chóng dào dạt đắc ý không ủ rũ như vừa nãy nữa.

Tịch Đồng lắc lắc đầu.

Tính tình của con ngựa này,, có lẽ không thay đổi được.

Thôi, tính tình của hắn có chút nhạt nhẽo, nó hoạt bát chút cũng tốt.

Hai người một ngựa đi dọc theo đường lát gạch đi vào khách điếm, đúng lúc gặp được Triển Linh đi ra nhìn lạp xưởng hun khói. Đại Bảo liền nói: " chưởng quầy, có khách tới."

Triển Linh ngẩng đầu, liền cùng Tịch Đồng bốn mắt nhìn nhau.

Quả nhiên là hắn!

Quả nhiên là nàng!

Hai người cứ như vậy, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không nói lời nào, cũng không có bất cứ một động tác nào, dường như xung quanh tất cả đều không tồn tại.

Đại Bảo căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao chính là thấy chưởng quầy nhà mình giống như bị định thân không nhúc nhích, nhìn chằm chằm nam nhân trẻ tuổi mà mình mang tới đây.

Đại Bảo gãi đầu, theo bản năng muốn nói gì đấy, nhưng lời nói ra đến miệng lại nghẹn lại không nói ra được.

Cảm thấy bản thân hiện tại không nói ra cái gì thì tốt hơn, không chỉ không nên lên tiếng, mà còn cảm thấy đứng đây có chút thừa thãi!

Cũng không biết trải qua bao lâu, Triển Linh rốt cuộc hoàn hồn. Nàng há miệng thở dốc, tiến lên một bước lại dừng lại, bống nhiên cảm thấy thiên ngôn vạn ngữ muốn nói lại biến thành một câu: " huynh tới rồi."

Ba chữ vô cùng đơn giản, nháy mắt đánh bay thấp thỏm của Tịch Đồng.

Đáy mắt hiện lên sự vui sướng chân thật: " xin lỗi, đã tới chậm."

Nói xong, hai người cùng nhau mỉm cười, chút cảm giác xa lạ mới tới biến mất không còn sót lại chút gì, dường như chưa bao giờ tách ra, lại như vô số lần trước kia sát cánh bên nhau làm nhiệm vụ.

" còn chưa có ăn trưa đúng không?" Triển Linh cười hỏi: " muốn ăn chút gì đó không? Ta làm cho huynh."

Tịch Đồng nghiêm túc suy nghĩ : " nấu mì đi."

" được." Triển Linh gật đầu: " vừa mới ngâm chút đậu đũa khô, chắc cũng dùng được rồi, huynh đi rửa mặt đi, huynh thế nhưng lại có một con ngựa a!"

Tới lúc này nàng mới chú ý tới Tịch Đồng đang dắt một con hắc mã đang ngẩng cao đầu kiêu ngạo, không nhịn được lộ ra vẻ mặt cực kì hâm mộ.

" ừ." Tịch Đồng tránh ra một bên, ý là muốn nàng lại đây sờ sờ, lại có chút thổn thức nói: " ở đây không có xe, đành phải mua một con ngựa."

Đại Bảo chớp chớp mắt, cảm thấy bản thân giống như có chút nghe không hiểu lắm.

Cái gì mà không có xe? Kia không phải khắp nơi đều có xe sao?

" huynh thật có tiền!" Triển Linh si mê nhìn hắc mã cao lớn, bộ lông dưới ánh mặt trời óng mượt giống như gấm thượng đẳng, cảm thán không thôi.

Một con bảo mã như vậy cũng phải mấy trăm lượng, thậm chí hơn 1000 lượng bạc đi? Bản thân nàng lúc này có mang bán toàn bộ nhà cửa chắc cũng không mua được cái mông ngựa!

Tịch Đồng nghe vậy bật cười, đôi mắt ôn nhu dưới ánh mặt trời nổi lên gợn sóng.

Triển Linh xoa tay, kích động phi thường, hít sâu rất nhiều lần mới run run vươn tay ra, nhưng mà...con ngựa kia thế mà lại không cho nàng sờ!

Nàng vừa đi khỏi, hắc mã liền xoay người, lấy mông đối mặt với nàng, còn bung vẩy cái đuôi!

Triển Linh mặt lạnh đứng một lát, sau đó quay sang Tịch Đồng, thành khẩn nói: " ta rất nghi ngờ có phải huynh mang nó tới đây khoe khoang với ta đúng không?"

Hắn buồn cười, con ngựa này giống như thành tinh rồi vậy.

Nhìn màu lông này, thật sự so với tóc của nàng còn đen mượt hơn nhiều!

Sau đó, Tịch Đồng tự mình đem ngựa đi đến chuồng, kết quả con la  của Triển Linh không vui.

Ý kiến rất nhiều, đây là phòng riêng của nso, không nghĩ tới nháy mắt đã có ngựa khác tiến vào! Người cùng la thật không có chút  tin tưởng nhau nào cả.

Triển Linh cảm thấy đầu mình đang phình to lên, chuyện gì đây? Chẳng lẽ chúng nó không biết sau khi kiến quốc đất nước đang bài trừ các tệ nạn mê tín sao, sao chúng nó lại thành tinh hết rồi?

Ngươi chỉ là  một con la, còn muốn phòng riêng cái gì? Cùng là đồng loại, ở với nhau đi, họ hàng gần cũng là họ hàng, có họ hàng gần tới chơi có đồ tốt chia sẻ một chút không được sao?

Thật đúng là không tốt thật.

Con la của Triển Linh không chịu nhân nhượng, ngựa của Tịch Đồng lại càng kiêu ngạo hơn, hai con vật cách nhau xa một trượng bắt đầu ngươi kêu sao ta cũng kêu cho ngươi biết, âm thanh ầm ĩ hết đợt này đến đợt khác vang lên, hất chân sau làm bụi tung lên mịt mù, mũi thở phì phì, dẫn tới mấy vị khách khác cũng tới nhìn, có người trong tay còn cầm sẵn cả bánh bao đứng vừa ăn vừa xem.

Không biết làm thế nào, Tịch Đồng chỉ phải tạm thời đem ngựa ra bên ngoài, Triển Linh nhanh chóng gọi Thiết Trụ ra, phân phó hắn nắm chặt thời gian dựng một cái chuồng ngựa.

Nàng căn bản không hỏi, liền biết Tịch Đồng sẽ ở lại, mà Tịch Đồng cũng không có nói, liền biết Triển Linh cũng hiểu, Tịch Đồng đi rửa mặt mũi chân tay, đi tới một cái bàn trong góc ngồi xuống, an tĩnh ngồi xuống đánh giá bốn phía.

Cả khách điếm được quét dọn cực kỳ sạch sẽ, trong không khí còn tản ra chút mùi hương thoảng của gỗ, phiêu đãng trong không gian có mùi thơm của thức ăn, tất cả mọi thứ đều làm cho lòng người cảm thấy yên bình.

Từ chỗ này không nhìn thấy sau bếp, nhưng hắn có thể tưởng tượng được, hiện tại động tác của Triển Linh đang rất nhanh nhẹn.

Thật tốt, nàng thật sự đã thực hiện được ước mơ, sống cuộc sống yên bình an tĩnh.

Tịch Đồng yên tĩnh ngồi, bỗng nhiên cảm thấy linh hồn nôn nóng bất an đã lâu rốt cuộc bình tĩnh trở lại. loại cảm giác này làm hắn si mê vô cùng.

Không lâu sau, Triển Linh liền bưng ra một khay lớn, phía trên có một đĩa gốm thô, bên trong là mỳ xào đậu đũa, còn có mấy cái đĩa nhỏ khác, bên trong là trứng vịt muối thơm ngào ngạt, rau muối chua, cùng trứng bắc thảo, cộng thêm một đĩa hương dấm gà ti, đĩa đậu phụ trúc trộn giá chua, tất cả đều tươi mới ngon miệng, nhìn đã muốn ăn thêm nhiều một chén cơm.

Tịch Đồng đứng lên bưng, thấy trứng bắc thảo còn cười một cái: " cái này cũng làm ra luôn rồi."

Mấy ngày nay, ở bên ngoài màn trời chiếu đất, đừng nói là trứng bắc thảo, một quả trứng chim cũng không nhìn thấy bóng dáng đâu.shitbaydaytroi

" ăn thử đi." Triển Linh đi tới đối diện hắn ngồi xuống, cười tủm tỉm chống cằm: " huynh tới thật đúng lúc, mấy ngày trước ta có làm lạp xưởng, vẫn là công thức của huynh cho ta trước kia đấy. đêm nay tính làm món kho, sẽ cho huynh ăn thêm mấy cái cánh vịt."

Tịch Đồng vốn không phải là người có nhiều biểu tình trên mặt, nhưng khi ở cùng với nàng, khóe môi luôn theo bản năng khẽ giương lên, có lẽ hai người kia cũng chưa từng phát hiện ra.

Tịch Đồng bỗng nhiên buông đũa, từ bên áo choàng lấy ra một tay nải nhỏ màu xám, mở ra một túi tiền nặng trĩu, trịnh trọng đẩy qua: " chúng ta có thể làm cộng sự tiếp không?"

Hắn có chút thấp thỏm.

Triển Linh đưa mắt nhìn rồi lại khẽ thở dài một cái: " ta đã không làm chuyện kia nữa rồi."

Tịch Đồng giương mắt nhìn xung quanh bốn phía, khẽ cười: " nhìn ra được."

" nhưng không sao." Triển Linh đột nhiên nở nụ cười, mi mắt cong cong lộ ra vẻ giảo hoạt. nàng duỗi tay cướp lấy túi tiền, lại sờ thấy bên trong có ngân phiếu : " chỗ này, có thể bao ăn bao ở cả đời huynh rồi."

Tịch Đồng liền thở ra một hơi thật nhẹ, tâm tư lâu nay cũng buông bỏ được phần nào.

trứng kim tiền

gà hầm củ cải

gà ti

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top