Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 24

Shitbaydaytroi

Chương 24

Tiểu Hạc nuốt miếng thịt trong miệng xuống, miệng nhỏ bóng loáng chu lên, liếc đôi mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm cánh gà trong miệng Tịch Đồng, sau đó chớp chớp mắt nhìn tỷ tỷ nhà mình.

Triển Linh cười ra tiếng, cũng thuận tay cho Tiểu Hạc một cái cánh gà, lại nói với Lý thị vẫn luôn tay luôn chân làm việc chăm chỉ: " ngươi cũng vất vả rồi, mau nếm thử xem."

Lý thị thủ sủng nhược kinh, liên tục xua tay: " không được đâu, thứ này quá quý, ta, ta hàng ngày đều được ăn uống no đủ, chưởng quầy, cái này ngài giữ lại bán lấy tiền đi."

Thật ra mà nói, tuy là nói bà ra ngoài làm thuê, nhưng đời này sống từng ấy năm, mấy ngày này thật sự là nhẹ nhàng thoải mái nhất đời bà! Mỗi ngày ăn no ngủ kỹ, trong phòng bếp lại ấm áp, mới đến đây có mấy ngày, bà béo một vòng rồi!

" khách điếm của chúng ta không có chuyện ăn mảnh a." Triển Linh cười nói: " ăn đi, chỉ là chút thịt vụn thôi, có thể ăn được bao nhiêu cơ chứ?"

Lý thị cảm động lau nước mắt, do dự mãi, lại vẫn nhỏ giọng nói: " chưởng quầy, ta, ta có thể mang về phòng rồi ăn được không?"

Triển Linh liếc mắt nhìn bà một cái, khẽ cười nói: " ta biết trong nhà ngươi còn già trẻ lớn bé ở nhà, cũng biết được trượng phu ngươi hôm nay tới đây thăm ngươi, ngươi cứ ăn đi, sau ta lại cho ngươi một bao lớn, kêu hắn mang về đi, cũng sắp ăn tết rồi, cũng coi như chút quà nhỏ."

Một nữ nhân ra ngoài làm thuê kiếm sống vốn không dễ dàng, có thể giúp đỡ được thì giúp đi.

Lý thị sau khi nghe xong lệ rơi đầy mặt quỳ xuống, không ngừng dập đầu, luôn miệng nói nàng là bồ tát trên trời, mặc cho Triển Linh đỡ thế nào lên cũng không chịu đứng dậy, dập đầu mấy chục cái mới đứng dậy.

Đây chính là thịt đó, chưởng quầy thật sự là một người hào phóng, nói cho liền cho ?

Triển Linh thở dài: " về sau không thể như thế, không chỉ ngươi mà toàn bộ nhân công trong khách điếm đều có phần, nhiều ít không nói tới, nhưng tốt xấu gì cũng nếm được chút đồ ăn mới mẻ chút."

Nói xong, nàng kêu Lý thị đem các món kho bày lên đĩa, chuẩn bị đợi tới giờ cơm trưa gọi bọn họ tới ăn cơm.

Lý thị ngàn ân vạn tạ rời đi.

Triển Linh lại than một hồi, vừa quay đầu lại liền phát hiện Tịch Đồng cùng Tiểu Hạc đang nhìn chằm chằm mình, bật cười nói: " nhìn cái gì?"

Tịch Đồng lắc đầu, lại hướng về phía nồi : " ta muốn ăn cổ vịt..."

Buổi trưa quả nhiên trượng phu của Lý thị quả nhiên tới, hai người hỏi han nhau thân mật một hồi, chào hỏi từng người một, sau đó quay lại thấy nương tử nhà mình cầm một bao túi thơm ngào ngạt tới, còn tưởng rằng nàng trộm tới, nhất thời sợ tới mức chân đều mềm nhũn, mặt cũng trắng bệch, mặc cho Lý thị giải thích thế nào cũng không tin được. Sau lại ồn ào tới chỗ Triển Linh mới tin, không thoát khỏi một phen cảm tạ, cuối cùng vẫn không nhịn được mà lưu luyến bước chân.

Thời điểm về nhà trời cũng đã tối, lão phụ thân run rẩy đứng trước cửa, không nhìn được ra xa. Trong nhà gia cảnh bần hàn, không bỏ được thắp đèn dầu lên, chỉ nheo mắt nhìn, nghe động tĩnh liền nói: " có phải là Tân Quang con ta không?"

Ông cũng không nhớ được là mình đã hỏi bao nhiêu lần, đều không phải, mãi cho đến khi sắc trời đã tối, lúc này mới nghe thấy tiếng trả lời.

" cha, trời lạnh như vậy, sao người lại ra đây?" Tân Quang vội vàng chạy tới nâng cha già lên.

Lão đầu nhi vừa muốn mở miệng, cánh mũi khẽ hít, bỗng nhiên sắc mặt đại biến: " ngươi, ngươi lấy tiền ở đâu ra? Cả người đều có mùi thịt? Con ta, cha không có bản lĩnh gì, nhưng từ nhỏ vẫn dạy ngươi bổn phận của con người, chúng ta nhà nghèo nhưng không nghèo nhân phẩm! Ngươi!"

Nhà bọn họ nghèo thành như vậy, chỗ nào có tiền mà đi ăn thịt được? Tiền này lai lịch bất chính!

" cha!" Tân Quang biết phụ thân mình hiểu lầm, vội giải thích một lúc lâu, lại nức nở nói: " chưởng quầy là người tốt, nói là ăn tết, đây là phúc lợi của nhân công, nói người nhà cũng dính chút vui mừng, ở đó làm việc rất tốt! Còn nói, sau này phàm là ngày lễ đều có thể có quà."

" Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ, người tốt cả đời bình an, vô ưu vô tai, Bồ Tát phù hộ!" lão đầu nhi nghe được lệ nóng tung hoành, lại run rẩu hướng tới hướng của khách điếm lạy vài lạy.

Đã lâu không có thịt ăn, trong lòng cả hai người đều nóng bỏng một mảnh, dìu nhau vào phòng, nhưng vào trong phòng thấy đèn dầu bị gió thổi tới run lên mấy cái, mắt thấy sắp tắt đèn, Tân Quang nhanh chóng tới đóng cửa lại.

" cha!" hai đứa nhỏ nhào tới, ríu rít hỏi nương như thế nào, Tân Quang xoa đầu bọn nhỏ, chỉ nói tất cả đều tốt.

Trên giường đất có một lão phụ nhân tóc hoa râm ho khan vài tiếng, nheo đôi mắt mờ thấy trong tay hắn có một bao lớn: " con ta, đó là cái gì? Ngửi mùi thật là lạ, mùi thật là thơm a mùi gì vậy?"

Đều tại bản thân không cố gắng, hiện tại nương hắn ngay cả mùi thịt đều đã quên...

Tân Quang dùng lực lau khóe mắt, đi tới ngồi bên giường bà, mở ra bao giấy dầu lớn cười nói: " nương, Tú Phân làm việc bên kia, chưởng quầy là một người tốt hiếm có, con hôm nay đi thăm nàng, sắc mặt nàng rất tốt, so với lúc ở nhà khá hơn rất nhiều, cũng đã béo hơn chút rồi."

Lão phụ nhân tuy tay chân không tiện, nhưng nửa người phía trên vãn còn tốt, nghe xong lời này liền nâng gối đầu bên cạnh tới dựa vào ngồi dậy, niệm Phật không ngừng: " a di đà phật, người tốt hảo báo, cũng là khổ cho Tú Phân."

Tú Phân là một đứa con dâu tốt, hiểu thuận cha mẹ chồng, dưỡng dục nhi nữ, làm việc mệt mỏi cũng chưa từng oán hận nửa câu, nếu có biện pháp, bọn họ cũng không nỡ để nàng đi ra ngoài làm thuê cho người ta.

Lão đầu thật cẩn thậm đem đèn dầu đi tới, nhịn không được nói: " chưởng quầy của Tú Phân cho chúng ta quà năm mừng năm mới! Đây chính là thịt! Lại một bao lớn như vậy, sợ không phải tốn mấy chục văn đi!"

" thịt!" hai đứa nhỏ đứa trước tiếp đứa sau kêu lên, lại duỗi dài cổ ra nhìn, lão phụ nhân cũng bị hù dọa không nhẹ.

Mấy chục văn? Quý như vậy, sao bọn họ có thể nhận được?

Tân Quang vội mở giấy dầu ra, trong ánh đèn tối tăm tỏa ra một trận mùi hương thơm nồng, bên trong có móng heo béo thật lớn, còn có mấy cái cánh gà lớn, nhất thời hai đứa nhỏ nước miếng trào ra ngoài chảy ròng ròng, hai vị lão nhân cũng không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Cái này, cái này sao nhiều như vậy?

Làm sao có thể ăn được đây!

Hai đứa nhỏ tuy thèm muốn chết, nhưng lại ngoan ngoãn đứng môt bên, cầm tay nhau điên cuồng nuốt nước miếng, nhưng tiểu tâm nhỏ thật cẩn thận ngẩng đầu lên: " cha, chúng ta, chúng ta có thể ăn sao?"

" nương đã được ăn chưa?"

Ba người lớn lệ nhất thời lệ rơi đầy mặt, Tân Quang dùng sức gật đầu, xé xuống một miếng to da chân heo, đưa cho hai đứa nhỏ: " ăn đi, nương con ăn rồi, cái này đều là của ông nội bà nội cùng hai đứa."

Hai đứa nhỏ liếc nhau, cẩn thận đón lấy, quay đầu lại đưa cho ông bà nội: "ông, bà, người ăn trước."

Hai vị lão nhân run run xúc động, đẩy tới đẩy lui cuối cùng là vẫn ăn trước cắn một miếng nhỏ, sau đó đưa cho hai đứa nhỏ.

" cha, thật là thơm!"

" cái này có phải giống như tiên sinh kể chuyện nói là mồm to ăn thịt đúng không?"

Lão cha lại kêu nhi tử mình ăn, Tân Quang cười từ chối, chỉ nói mình cùng nương tử đã ăn rồi.

Lời còn chưa dứt, lão nương lại thở dài: " con ta, con đừng có dỗ ta, lời nói đó khi con còn nhỏ, ta cùng cha dỗ con, hiện tại lại là con dỗ bọn ta. Ta cùng cha con đã già rồi sớm muộn gì cũng về với đất, nếu con không ăn, bọn ta cũng không cần phải ăn nữa."

Nói lời này ra làm hai mắt Tân Quang ướt nhòe, chỉ đành cầm thịt lên cắn miếng nhỏ....

Màn đêm buông xuống, một nhà năm miệng liếm khóe miệng sau đó thật cẩn thận buộc lại treo thịt lên xà nhà. Móng heo gặm xong còn thừa lại xương cũng không bỏ đi, ngày mai dung nước ninh lên, bỏ thêm gạo và mì cũng thành cháo thịt mì thịt, thật là quá xa xỉ rồi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Triển Linh liền đi làm kẹo mạch nha, Tịch Đồng cùng Tiểu Hạc theo thường lệ đi theo, ngẫu nhiên còn thành trợ thủ, thế nhưng không giống như Lý thị luôn chân luôn tay làm việc.

Ngày hôm qua mầm lúa mạch cùng gạo nếp ép ra chất lỏng đã dùng sợi vải thô lặp lại rất nhiều lần, Triển Linh đem đổ vào các bình gốm, đun nhỏ lửa nấu từ từ, dùng gậy gỗ nhỏ không ngừng khuấy để không làm kẹo bị dính trong bình, trong không khí bắt đầu tản ra mùi thơm ngọt ngào.

Theo hơi nước bay hơi lên, chất lỏng trong bình càng ngày càng sệt lại, cuối cùng hiện lên màu sắc giống như mật ong vàng óng.

Triển Linh dùng đũa chọc xuống, hơi dùng chút sức liền kéo được lên thành sợi tơ, càng kéo cao sợi tơ càng mỏng dần dần gần như là trong suốt.

Nàng nếm thử một ít, lại cười với Tịch Đồng: " mùi hương đặc biệt nguyên bản hương thơm ngọt ngào, đúng không?"

Tịch Đồng lấy một đoạn đường cho vào trong miệng, giơ ngón tay cái lên với nàng, cười lắc đầu: " thực sự rất thơm."

" đương nhiên!" Triển Linh giơ cằm lên, bộ dáng đắc ý cực kỳ.

Lại qua một lát, chất lòng trong bình đã sệt lại như ý, lấy một ít bỏ ra chén, còn lại tiếp tục nấu,

Tịch Đồng khó hiểu hỏi: " không phải là đã xong rồi sao?"

" đó là kẹo mạch nha, ăn cũng ngon, chỉ là không giữ được lâu." Triển Linh giải thích nói: " ở đây không có chất bảo quản, cũng không có tủ lạnh, mùa đông thì không sao, năm sau xuân về hoa nở, nếu không bao lâu liền hỏng. Bây giờ nấu kĩ thêm, đem làm thành kẹo mạch nha viên, để một năm cũng không thành vấn đề."

Nói xong nàng liền dùng đũa làm kẹo mạch nha, nghĩ nghĩ, đặt trên mặt thớt kéo thành hình con bướm, lại kéo thêm hai cái râu bướm, để cho nguội bớt, cạy lên đưa cho Tiểu Hạc vẫn đứng một bên xoa tay chờ: " này, đi chơi đi."

Nàng không biết làm nhiều đồ chơi bằng kẹo, nhưng mà cũng coi như nhìn được, tuy rằng hai cái râu kia có hơi to chút, nhìn khá buồn cười, nhưng lại làm cho người khác cảm thấy hứng thú.

Tiểu Hạc mắt sáng lên, vui mừng cầm trong tay chủ động chạy tới hôn lên má nàng một cái, sau đó đưa kẹo lên thật cẩn thận liếm một cái, miệng nhỏ lập tức há thành chữ O.

Thật là ngọt!

Tịch Đồng nhìn thấy thú vị, giơ tay giúp Tiểu Hạc chỉnh lại mũ trên đầu.

" A! đây là cái gì?"

Ba người đang cười, Chư Cẩm đã lâu chưa tới đây thấy trên tay Tiểu Hạc có cái gì đó hình con bướm liền tò mò hỏi.

" kẹo mạch nha." Triển Linh vẫy tay với nàng, cũng làm một cái hình con bướm: " liếm hay cắn ăn tùy muội, chỉ là đừng quên nhớ phải cọ răng, bằng không sẽ đau răng."

Trước lạ sau quen, lúc này làm so với con lúc nãy có phần đẹp hơn chút.

Chư Cẩm từ nhỏ đến lớn ăn đồ điểm tâm ngọt chưa có món nào chưa ăn, ăn một món hinhf con bướm cũng cực kỳ tinh xảo mới được bưng lên, nào có nhìn thấy đồ gì đơn sơ nguyên thủy thế này? Lập tức vẻ mặt mới lạ nhận lấy, không cần người khác thúc giục cũng học theo Tiểu Hạc liếm kẹo.

" a, thật ngọt."

Hạ Bạch cũng đi theo phía sau, áo dài màu ngọc rất xứng với kiếm dài đeo trên eo.

Triển Linh liền cười tủm tỉm nhìn hắn, nhanh chóng làm thêm một cái: " Hạ hộ vệ."

Hạ Bạch mắt mở lớn, khuôn mắt tuấn tú đã hiện lên vẻ đỏ ửng: " đa tạ ý tốt của Triển cô nương, tại hạ không cần."

Hắn cảm thấy chưởng quầy giống như là đang dỗ đứa trẻ con vậy.

Hắn đường là hộ vệ lục phẩm, là phụ tá đắc lực của Tri châu đại nhân, trên người cũng có công trạng, có nhiều trọng trách gánh trên vai, chỉ là tạm thời bảo vệ đại tiểu thư, sao có thể giống như tiểu cô nương hay đứa trẻ?

Không ăn! Nói gì cũng không ăn!

Nhưng mà Chư Cẩm trừng mắt nhìn, hắn liền không dám, khuất nhục vươn tay ra, đem kẹo hình con bướm cầm trong tay, câu cảm ơn nói như tiếng muỗi kêu.

Sau đấy....thật ngọt !

Không lâu sau, Tiểu Hạc, Chư Cẩm cùng Hạ Bạch ba người đứng đấy vướng chân vướng tay bị Triển Linh đuổi ra ngoài, trời hôm nay rất đẹp, không có gió. Hai lớn một nhỏ ngồi xếp hàng dưới mái hiên nhà, híp mắt phơi nắng, miệng lien tục liếm kẹo mạch nha, liếm một cái ngọt tận trong lòng, thích không chịu được.

Ai, thật ngọt!

Trong phòng bếp không có ai, Triển Linh mới nhìn về phía Tịch Đồng cười: " cũng làm cho huynh một con bướm nhé?"

Nàng là làm tới nghiện rồi.

Tịch Đồng lắc đầu, Triển Linh liền thất vọng, sau đó lại nghe thấy người này nói : " ta muốn con khác không giống với bọn họ."

" được!" Triển Linh cực kỳ hăng hái nhiệt tình kéo kẹo mạch nha ra, mười ngón tay nóng lòng muốn thử : " làm cho huynh con chó?"

Nàng nhớ rõ người này hình như rất thích chó, trước đây rất thích lén lút đi tới sờ chó của đội cảnh khuyển, bị người ta đề phòng giống như phòng cướp.

" ta tuổi rồng." Tịch Đồng cực kỳ nghiêm túc nói.

Triển Linh: " ...."

Ta thật sự tuổi rồng." Tịch Đồng lặp lại một lần nữa, biểu tình trên mặt càng thêm chân thành.

Mặt Triển Linh nháy mắt biến thành mặt cá chết, chúng ta bằng tuổi, cùng năm vào trường học, đều xem qua hồ sơ của nhau, ta có thể không biết ngươi tuổi gì sao?

"....huynh đi ra ngoài cho ta."

Sau một lát, ba người đang phơi nắng bên ngoài hiên nghe thấy động tĩnh, đồng thời đều ngẩng đầu lên, liền thấy người vừa nãy được ở lại phòng bếp hiện tại cũng đã bị đuổi ra ngoài, trong tay cầm một chiếc đũa trên chiếc đũa...ừ? Một cục gì đấy trông khá giống con chó?

Tịch Đồng dưới ánh mắt nóng bỏng của ba người nhìn lướt qua hình con bướm của họ, sau đó chậm rãi nói: " ta khác với các ngươi."

Chư Cẩm: " ...."

Hạ Bạch: " ...."

Khác nhau cái quỷ gì, ngươi chính là con chó!

Tạo hình cơ bản cũng không có, chính là bị chưởng quầy quơ kéo lung tung mà ra!

Mặt mũi ngươi còn hất lên trời tỏ ra ưu việt cho ai nhìn.

Cuối cùng Tịch Đồng cảm thấy bản thân là một nam nhân mạnh mẽ, cùng ba người này so sánh quả thật không hợp, vì thế dừng lại, nhanh nhẹn rời đi.

Nhìn bóng dáng Tịch Đồng rời đi, Chư Cẩm lại liếm thêm mấy cái, bỗng nhiên bây giờ mới phát hiện ra quay lại hỏi Hạ Bạch: " người này là ai?"

Vấn đề này vừa xuất hiện, Hạ Bạch cắn một miếng vào râu con bướm, mắt mịt mờ chớp chớp, lắc đầu: " không biết." chưa từng thấy qua, giống như đột nhiên xuất hiện, Triển cô nương cùng hắn ta thật sự rất thân mật.

Nhưng mà Tịch Đồng chân trước vừa đi, lát sau đã bị Triển Linh gọi về, gọi hắn xuống kéo kẹo mạch nha làm kẹo viên.

Có cầu cũng không được, nên làm việc vẫn là nên đi làm việc, chưởng quầy đã định đoạt hết.

Kẹo mạch nha nấu lên cho sánh lại, đem mật đường tới trộn vào rồi kéo thành viên, xếp đều ra phơi khô bỏ vào hũ cất kín, có thể giữ rất lâu mà không sợ biến chất.

Có tiền liền mua chút thịt lừa, Triển Linh cắt ra nấu lên, lại dùng bếp lò nướng bánh vừng trắng, bên ngoài giòn xốp, cắt ngang bánh ra cho thịt lừa cắt lát vào, cắn một miếng thơm mềm thịt lại cực kì ngọt, ăn một cái no tới chiều.

Dù sao Chư Cẩm chỉ cần ra khỏi thành, liền không còn chút phong phạm của tiểu thư nhà quan nữa, xem lợn, sờ gà, cho vịt ăn, vén áo choàng tùy tiện ngồi xuống đất, cùng Triển Linh lấy bánh kẹp thịt lừa nướng ăn, thỉnh thoảng rơi xuống người liền nhanh nhẹn nhặt lại ăn trong nháy mắt.....

Trước kia Hạ Bạch còn cố gắng qua, nhưng năm lần bảy lượt bị tiểu thư nhà mình bẻ gãy sự cố gắng đó, mắt thấy đại nhân nhà mình đã từ bỏ không quản nữa, hắn cũng dứt khoát coi như không nhìn thấy gì.

Không chỉ mặc kệ Chư Cẩm, chính hắn cũng thả lỏng, bây giờ đang gặm chân gà, tay chân gà tay bánh nướng liên tục như nước chảy mây trôi, nhưng so với Chư Cẩm thì vẫn chưa là gì cả.

Hắn có thể nhét một cái chân gà còn nguyên đi vào miệng, sau đó đi ra sẽ là một cái chân gà chỉ còn xương, sạch sẽ không còn chút da nào, đại tiểu thư thế nhưng đã bội phục hắn ở bộ môn gặm xương này!

Nhưng hắn có quen một người huynh đệ, còn có thể không cần tay đã gặm sạch một cái cánh gà, cái đấy có chút khó khăn, hắn còn chưa luyện được, cần phải trau dồi thêm kinh nghiệm....

Chư Cẩm một hơi ăn ba cái bánh nướng, cộng thêm món chân giò kho, bụng có chút căng, xoa bụng kêu hừ hừ, Triển Linh vỗ tay đứng lên đi tới phòng bếp pha sơn tra tiêu thực.

Vùng này cây sơn tra rất nhiều,sơn tra hạt dẻ hạch đào tất cả đều có, chất lượng lại tốt vô cùng.

Sơn tra da mỏng thịt quả dày, đỏ đỏ tròn vo, một chút dập nát sâu cắn đều không có, căn một cái mềm như bông, tuyệt đối chính là sơn tra mà Triển Linh ăn ngon nhất từ trước đến giờ.

Chỉ là ăn nhiều thì ê răng, nàng rửa sạch, lại kêu Lý thị đi cắt ra bỏ hạt, lúc này bỏ thêm đường nấu một nồi, màu đỏ nhạt nước sệt lại, chua chua ngọt ngọt, để lạnh sau đó pha một chén uống thì thật sự thoải mái vô cùng.

" Triển tỷ tỷ, tay nghề của tỷ thật là tốt a!" Chư Cẩm từ bé không thích chua, nhưng uống một ngụm nước sơn tra liền thích vô cùng: " nếu là nam tử, ta sẽ mang kiệu tám người khiêng rước tỷ về nhà."

Lời còn chưa dứt Hạ Bạch cùng Tịch Đồng liền đồng thời nhìn qua, sau đó cảm thấy được hành động của đối phương sau đó nhìn lẫn nhau, cuối cùng yên lặng rời tầm mắt, an tĩnh uống nước sơn tra.

Chua chua ngọt ngọt, uống rất ngon.

" thật là." Triển Linh cười to, sau đó lại làm chút bánh sơn tra, mứt sơn tra gì đó. Nếu ăn không hết có thể mang ra bán, cái gì cũng có thể ra tiền hết.

Nơi này sơn tra không quý, thậm chí có nhiều thôn xóm trên núi có cả cây sơn tra cổ thụ, căn bả là ăn không hết, rất nhiều người mặc kệ không xử lí, mặc chúng rơi trên mặt đất.

Triển Linh biết tiếc cũng không làm gì được, mua xong sơn tra còn nói với người kia rằng, nói hắn nhặt mấy chục cân sơn tra loại tốt đưa tới đây.

Lãng phí đồ ăn sẽ bị trời phạt!

Chư Cẩm cười không ngừng, hai ba ngụm uống xong một chén, lại muốn thêm một chén nữa.

" cái này uống nhiều không tốt cho dạ dày, không được."

Triển Linh chỉ vào cái trán của nàng nói: " lúc nào muội về cho muội một bình mang về nhà."

" bánh nướng kẹp thịt lừa cũng muốn!" Chư Cẩm vội vàng bổ sung nói: " ba cái, không, bốn cái, bốn cái! Tỷ tỷ, bốn cái có được không?"

Cuối năm nhiều việc, cha luôn bận việc đến khuya, thường xuyên quên ăn cơm, ăn uống cũng không tốt. Tuy bánh nướng này trông không được đẹo, nhưng rất ngon. Về nhà cắt thành miếng nhỏ bày lại một chút, chắc chắn cha sẽ ăn thôi.

" được." Triển Linh chính là thích cô nương ngây thơ lại có hiếu như vậy. Lập tức đồng ý: " lại thêm món kho thế nào? Kẹo mạch nha có muốn không?kẹo mạch nha còn cần phải phơi kỹ, cái đó để lần sau tới đi."

"Muốn muốn muốn," Chư Cẩm cười hì hì nói: " muội thích nhất là lỗ tai heo, nhai thật thích sần sật giòn giòn."

" đầu lưỡi thật là tinh quái, cái đó nhắm rượu là nhất."

Triển Linh lắc đầu cười, lại hỏi: " hôm nay chạy tới đây cũng chỉ là vì miếng ăn này?"

" thật là cái gì cũng không thể lừa được tỷ." Chư Cẩm lôi kéo tay nàng nói: " Triển Tỷ tỷ, có hơn nửa tháng nữa là ăn tết rồi, 5 ngày nữa trong thành có ngày hội đi chùa lớn, còn phải liên tiếp mấy ngày hội đèn lồng, tỷ đừng cứ mãi bận việc, đi vào thành đi dạo đi, cũng để cho muội làm chủ nhà một phen."

Hội chùa? Cái này đúng là chưa từng đi.

Triển Linh nhìn về phía Tịch Đồng, ý là có đi hay không?

Tịch Đồng hơi mỉm cười: " đi thôi."

Triển Linh gật đầu, vậy đi!

" đúng rồi." Vui mừng quá suýt nữa thì quên chính sự: " muội có biết gì về trình báo cư trú,hay nộp thuế không?" bọn họ đều là người không có giấy tờ, trước kia thì không nói, nhưng mở tiệm càng ngày càng lớn, cứ như vậy thì không được, vẫn là phải chuẩn bị sớm.

Tuy là hỏi Chư Cẩm, nhưng Triển Linh lại nhìn Hạ Bạch, bởi vì nàng dám khẳng định đại tiểu thư Chư Cẩm nhất định không rõ được.

Quả nhiên, Chư Cẩm nghe xong mặt mũi mờ mịt, theo bản năng nhìn Hạ Bạch: " ngươi biết không?"

Hạ Bạch liếc mắt nhìn Triển Linh một cái, chưởng quầy trẻ tuổi xinh đẹp hướng hắn cười đến vô hại, thấy thế nào cũng là hàm hậu chính trực.

Thở dài trong lòng thành thật nói: " hiện tại các ngươi có sản nghiệp, ở lại cũng không có gì khó, nếu muốn nộp thuế, liền tới thuế giao thương, vậy cần chính là thương tịch."

Khoảng thời gian trước hắn cùng tiểu thư biết vị chưởng quầy này thế nhưng không có giấy tờ hộ khẩu, đều khiếp sợ vô cùng! Có thể quang minh chính đại buôn bán mà không cần giấy tờ gì sao?

Nhưng nói đi lại nói lại, nàng từ hai bàn tay trắng làm lên được như thế này, còn thu lưu lưu dân, lại làm bọn họ không gây chuyện, coi như đây cũng là một chuyện tốt.

Hiện nay chuyện dân sinh cũng là chuyện triều đình đang coi trọng, không có dân thì không có người buôn bán, không có người buôn bán thì không thu được thuế, không có thu nhập từ thuế thì quốc gia sẽ có biến!

Nếu có người chủ động xin ở lại trong khu vực, chỉ cần là người trong sạch không có án trên người, lại có sản nghiệp hoặc là năng lực, phần lớn sẽ không có phản đối nào.

Triển Linh gật đầu: " thương tịch cùng nông tịch làm sao có thể phân biệt được?"

Hạ Bạch nhanh chóng nhìn Triển Linh một cái, nói: " cũng không sao, không ảnh hưởng tới việc thi cử, chỉ là vấn đề thuế sẽ nặng hơn chút. Nông tịch một năm bốn phân, thương tịch lại khác, hiện nay là hai phân sáu. Nếu có công sự hay phát sinh chiến loạn, cũng sẽ có yêu cầu thương nhân quyên tiền theo tình huống phát sinh."

Nói thẳng ra là, kiếm nhiều thì đi ra cũng nhiều.

Nhưng nếu để Triển Linh hay Tịch Đồng đi trồng trọt, đó chính là tuyệt đối không có khả năng. Bọn họ thật sự không hiểu vấn đề này, thứ hai là làm nông dựa vào thời tiết để có cơm, không thể biết trước được điều gì, quanh năm suốt tháng vất vả mà cuối năm lại chả kiếm được bao nhiêu, còn chưa đủ nhọc lòng, không có lời, không có lời....

Thấy Triển Linh suy nghĩ gì đấy, Hạ Bạch lại nhắc nhở: " nói đến đây các người đúng là vừa vặn, cuối năm việc nhiều, lúc này không ai có thời gian để ý đến, nhưng qua năm mới công việc rảnh rỗi, các người cũng không giấu được. đến lúc đó một khi xem xét lên, các ngươi không có hộ tịch, hai không nộp thuế, nhẹ thì phạt gấp đôi tiền, nặng thì đi tù, kê biên toàn bộ tài sản cũng là bình thường, vẫn là nên làm sớm đi."

Đây là một chuyện, thứ hai là tiền tài phú quý mê người trước mắt, trước đây bọn họ cũng thế cửa nhà trống không, trái phải không có tiền, mọi người mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng hôm nay, khách nhân ngày càng nhiều người tới, thanh danh cũng dần đi lên, chỉ sợ trong thành những người muốn trông vào đây phát tài mà nhớ tới....

Triển Linh cùng Tịch Đồng đều theo chân bọn họ nói cảm ơn, quyết định sáng mai sẽ vào thành làm chuyện này.

Chờ Chư Cẩm cùng Hạ Bạch đi rồi, Tịch Đồng mới hỏi : " vậy tên nhóc này cũng cùng làm?"

Trước đây, các chiến hữu ở cạnh nhau đều thân như người một nhà, trong miệng đều là ' bat a, mẹ ta, anh, chị...' Triển Linh cũng không themf để ý, chỉ gật đầu: " làm đi, trước mắt ai cũng không biết được tình huống gia đình kia thế nào, nếu không có thể tra ra được, cùng lắm là hủy đi một hộ tịch mà thôi."

Chư Thanh Hoài gần đây tâm tình hơi phức tạp, vừa vui lúc sau lại sầu: vui chính là con gái càng ngày càng hào phóng hoạt bát hơn, tinh thần cũng thay đổi, ông là cha đương nhiên là vui mừng,

Mà sầu chính là....con gái nhà ông, hành sự càng ngày càng không kiêng nể gì nữa, đồ kỳ quái gì cũng dám cho vào miệng ăn!

Nói tới hôm qua, nói tới đưa cho ông đồ ăn khuya, trong lòng ông còn cảm thấy được an ủi, cảm khái không thôi, kết quả là vừa mở hộp đồ ăn ra, suýt nữa sợ tới mức hét lên!

Đây là cái thứ gì!

Hơn nửa đêm, một thư sinh yếu ớt như ông bất thình lình thấy một hộp đồ ăn đều là lỗ tai....(thắc mắc nhẹ không cắt ra sao???)

Quả thật là mặt không còn giọt máu.

Cho dù có là lỗ tai heo thì cũng không phải vẫn là lỗ tai hay sao?

Nếu không phải là đã lăn lộn trong quan trường nhiều năm, luyện được khí phách cùng lòng dạ, chỉ sợ đã sớm kêu hộ vệ trong phủ tới rồi.

Nếu không phải biết là con gái đã đích thân chuẩn bị, ông thật sự đã hoài nghi có kẻ thù muốn cố ý mưu hại ông! Rõ ràng đây chính là muốn dọa chết ông mà.

Kia không biết là bánh thịt gì nhưng mùi hương cùng hương vị rất ngon miệng, nước sơn tra chua ngọt cũng ngon, ăn thật sự rất vào, chỉ là cái lỗ tai heo kia....

Đồ dơ bẩn thế này, làm sao hạ miệng ăn được!

Chư Thanh Hoài thiếu chút nữa muốn túm trụi râu ở cằm.

Ăn? Thật sự không mở được nổi miệng mà ăn.

Không ăn? Tốt xấu gì cũng là tâm ý của con gái, nghĩ đến con gái cũng sẽ không hại người cha đáng thương này...

Cuối cùng, nghĩ đến tấm lòng của con gái yêu, Chư Thanh Hoài dồn khí xuống đan điền, lấy ra cả dáng vẻ tráng sĩ cắt cổ tay gắp lên một miếng.

Sau đó....cái gì, cái hương vị gì thế này, vị gì thế này?

Nhai nhai mấy miếng liền ăn xong đĩa lỗ tai heo, sau đấy mấy miếng liền ăn xong bánh nướng kia, thậm chí còn trộm lấy ra rượu ngon sau tủ sách, sau đó phiêu phiêu đi vào giấc ngủ say...

Thật thơm!

kẹo mạch nha từ clip của Lý Tử Thất youtube

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top