Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Trọng sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Yuu

" Điện hạ, Điện hạ —— "

Mục Huyền Phong từ trong tiếng gọi của lão thái giám tỉnh dậy, hắn mở to mắt, ánh nến chiếu rọi mặt bàn trước mặt hắn, trên bàn không phải là những quyển tấu chương mà là từng cuốn Nho gia điển học.

Đây là có chuyện gì?

Mục Huyền Phong trong lòng nghi hoặc, nhíu nhíu mày, đảo mắt nhìn lão thái giám hầu hạ bên người hắn lâu nhất - Phúc Đức, đang bày ra vẻ mặt quan tâm bưng chén trà tới cho hắn.

Nhưng Phúc Đức sau khi hắn đăng cơ năm thứ năm nhân lúc bệnh đã xin xuất cung dưỡng lão, vậy người trước mắt này là ai?

Mục Huyền Phong cảnh giác một phen, nắm chạt lấy tay đang bưng trà của lão thái giám, đối phương cả kinh đánh nghiêng chung trà: " Điện hạ, ngài làm sao vậy? "

Chính là động tác này làm Mục Huyền Phong sửng sốt, hắn nhìn tay chính mình đang nắm lấy Phúc Đức, bàn tay này so với trước kia nhỏ hơn một vòng thậm chí còn không có nếp nhăn, này chính là bàn tay của một thiếu niên mười mấy tuổi!

Lão thái thái nhìn bộ dạng Điện hạ nhà mình ngây người ra cũng sốt ruột, bận trước bận sau xem xét tình hình của hắn, thầm kêu không ổn, Điện hạ đêm khuya vất vả đọc sách, chẳng lẽ bị bệnh rồi.

Nhưng lúc này, Mục Huyền Phong lại dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt hắn sắc bén mà đánh giá thư phòng trước mắt, giống như thư phòng trước đây của mình, trong lòng hắn dần dần có phỏng đoán.

" Phúc Đức, hiện giờ là khi nào? " Hắn nghe được giọng nói thiếu niên phát ra, càng thêm chắc chắn phỏng đoán của mình.

" Điện hạ? " Phúc Đức lo lắng cực kỳ, nhưng vẫn trả lời: " Đã nửa đêm canh ba, điện hạ có chỗ nào không thoải mái, lão nô sẽ đi truyền thái y tới. "

Canh ba: từ 23 giờ đến 1 giờ sáng.

" Không cần " Mục Huyền Phong trầm giọng, lại nói: " Ta muốn hỏi, hiện tại là thời đại nào? "

Phúc Đức nhìn tiểu điện hạ trước mắt, liền cảm thấy khí thế của tiểu điện hạ với lúc trước bất đồng, khí thế uy nghiêm ép tới khiến hắn không thể không vâng theo mà trả lời: " Hiện tại là tháng tư, năm Long Húc thứ mười bốn ạ. "

Quả nhiên! Mục Huyền Phong sinh ra vào tháng giêng năm Long Húc thứ hai, năm Long Húc thứ mười bốn là năm hắn vừa mới mười hai tuổi, hắn vậy mà trọng sinh rồi!

Mục Huyền Phong trước giờ đều không tin quỷ thần,  nhưng hắn biết mọi phát sinh trước mắt hết thảy đều không thể giải thích được.

Ý thức rõ ràng cuối cùng là khi hắn còn ở trong Ngự Thư Phòng, đăng cơ gần 30 năm trong hậu cung của hắn chưa bao giờ có hậu phi, mỗi khi đêm đến hắn đều tịch mịch một mình, cũng vì vậy hắn vẫn luôn lấy chính sự để làm tê mỏi chính mình.

Khi ấy hắn vừa mới phê duyệt đến một quyển tấu chương, tấu chương là của một vị Ngự Sử đại nhân, trong đó hắn nói chính mình vì tu mộ cho Vãn trúc trong hoàng lăng đã dùng nhiều đồ vật xa hoa quá lãng phí, thật sự không ổn.

Mục Huyền Phong vừa muốn dùng bút son bác bỏ, nhưng trợn mắt một cái liền tới nơi này ——

Từ từ, năm Long Húc thứ mười bốn, đây chính là năm Vãn Trúc tiến cung mà!

" Công công! " Mục Huyền Phong bỗng nhiên cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, tay hắn kích động đến độ có chút run rẩy, hắn lại lần nữa bắt lấy ống tay áo của Phúc Đức: " Có tiểu thái giám nào trong cung của ta, có tên là Vãn Túc không? "

" Vãn Trúc? " Phúc Đức sửng sốt một chút, tuy rằng không biết Điện hạ vì sao lại hỏi cái này, nhưng hắn nghĩ kỹ lại sau đó lắc đầu: “Nô tài tháng trước mới vừa kiểm tra đối chiếu danh lục trong cung chúng ta, không có ai tên vậy cả. "

" Không có? " Mục Huyền Phong trong một cái chớp mắt liền thất thần, đời trước Vãn Trúc đi rồi, hắn mới biết được tiểu thái giám ngày thường mờ nhạt không thu hút, thế nhưng lại chiếm một vị trí không nhỏ trong lòng hắn.

Vãn Trúc luôn là như vậy, không một tiếng động bồi ở bên cạnh hắn, vì hắn làm tốt tất cả mọi việc, vẫn luôn làm hắn bỏ qua y, thẳng đến đến khi mất đi rồi, Mục Huyền Phong mới cảm thấy nơi chốn đều thiếu vắng đi thân ảnh của Vãn Trúc.

Hối tiếc không kịp.

Hắn không có cách nào tưởng tượng, nếu ông trời cho hắn trở lại một đời, nhưng lại không có Vãn Trúc, vậy thì có ý nghĩa gì cơ chứ.

Không đúng, Mục Huyền Phong cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, trong hoàng cung mỗi năm tháng tư, tháng chín, đều tập trung tuyển hai nhóm tiểu thái giám, nếu Vãn Trúc là năm Long Húc thứ mười bốn tiến cung, như vậy y rất có khả năng còn chưa đến cung của chính mình.

" Công công, chớ có kinh động đến người khác, theo ta đi một chuyến đến Phủ Nội Vụ. " Mục Huyền Phong nói, lập tức đứng dậy muốn đi ra ngoài thư phòng.

"Ai, đã trễ thế này, ngài còn đến đó làm gì chứ ? " Một đêm này Phúc Đức đều bị Mục Huyền Phong làm cho kinh sợ, nhưng lại không thể ngăn cản được, đành phải đi theo tiểu điện hạ nhà hắn.

" Điện hạ, đây là danh sách các thái giám mới được tuyển vào tháng tư năm nay, hôm quá đều đã tịnh thân, hiện tại đều đang ở trong phòng nghỉ ngơi, vẫn còn chưa thể hầu hạ người. "

Lão thái giám của Phủ Nội Vụ lau mồ hôi trên trán, hắn hàng năm ở đây khó nhìn thấy được quý nhân, lần này nghe nói Đại điện hạ tự mình tới không ngừng vội vàng hầu hạ chu đáo.

Mục Huyền Phong gấp đến độ bốc hỏa, trên mặt lại vẫn luôn duy trì vẻ bình tĩnh, toàn là hài tử mười mấy tuổi, khuôn mặt hắn từ nãy đến giờ vẫn luôn căng chặt, trên tay lại không ngừng lật từng tờ giấy.

Quả nhiên, sau vài tờ hắn liền tìm thấy tên Vãn Trúc.

Bấy giờ tảng đá lớn trong lòng hắn cuối cùng cũng rơi xuống, Vãn Trúc vẫn còn tồn tại, rốt cuộc hắn cũng có cơ hội hồi báo tình ý của tiểu thái giám ngốc nghếch kia. Nhưng trong lòng hắn lại sinh ra chút tiếc nuối, vẫn là muộn một ngày, nếu có thể trở về sớm một ngày là hắn đã có thể giúp y không phải chịu đau rồi.

Nhưng Mục Huyền Phong cũng không phải loại người tham lam như vậy, hiện giờ tìm được người là rất tốt rồi.

Hắn đem danh sách tùy ý để một bên, sau đó lại nghiêm túc mà phân phó nói: " Đi ám phòng, ta muốn tìm một người. "

" Ai u, cái loại địa phương dơ bẩn này ngài như thế nào có thể vào chứ. " Lão thái giám khó xử mà nói, nhưng lại bị ánh mắt của Mục Huyền Phong liếc tới, làm hắn sợ tới mức quên mất câu kế tiếp định nói, chỉ có thể thành thành thật thật mà dẫn đường.

Hắn vừa đi vừa vỗ ngực, đúng là con của thiên tử, người thừa kế cao quý, mới mười hai tuổi đã hù người như vậy rồi.

Vãn Trúc nằm ở trên tấm phản lạnh băng, bên tai là tiếng kêu đau của các tiểu thái giám khác, chính bản thân y cũng khó chịu đến ngủ không được.

Y năm nay vừa tròn chín tuổi, cha ruột của y vốn là là một dã lang trung, nhưng năm trước vừa bị một tên đồ tể không nói lý đánh chết, mẹ của y không có biện pháp nào khác đành phải mang theo y cùng đệ đệ muội muội tái giá.

Ai ngờ mẹ y lại gửi gắm sai người, cha dượng vì ngại y ở nhà tốn cơm, đã lừa gạt mẹ y đem y bán cho người môi giới đưa vào trong cung.

Vãn Trúc trong mắt hàm chứa nước mắt, hạ thân không ngừng truyền đến từng đợt đau đớn, khiến bản thân y nghĩ không chừng chính mình thật sự sẽ chết ở chỗ này, nhưng y còn chưa về được về nhà nữa mà, nghĩ vậy y lại thấp giọng nức nở.

Vào lúc này đây, y lại nghe được tiếng cửa phòng bị mở ra, ngay sau đó là tiếng bước chân từ ngoài bước vào, đi tới bên mép giường của y.

Vãn Trúc nhút nhát sợ sệt mà mở ra đôi mắt hồng vì khóc, lúc này y liền thấy được một người giống như thần tiên vậy. Hắn ăn mặc xa hoa, trên y phục có thêu một con rồng có bốn cái vuốt bằng chỉ tơ vàng, tuy rằng khuôn mặt hắn còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng quanh thân thiếu niên đã lộ ra khí thế phi phàm.

Mục Huyền Phong hai mắt cũng không nhúc nhích mà nhìn chăm chú vào hài tử đang nằm trên phản, lần đầu tiên nhìn thấy y, hắn đã biết đó chính là Vãn Trúc.

Vãn Trúc chín tuổi trắng nõn, trên khuôn mặt nhỏ còn mang theo nước mắt, đôi mắt đỏ hồng nhút nhát sợ sệt giống hệt một chú thỏ con, làm trong lòng hắn yêu mến không thôi.

" Ngươi, ngươi là ai nha? " Giọng nói trẻ con của Vãn Trúc vang lên, dường như y đã quên hết cái đau, y vươn bàn tay nhỏ tái nhợt của mình ra để sờ thử xem " Thần tiên " trước mắt có thực sự là thật hay không.

" Ta.... " Mục Huyền Phong định trả lời thì lại nghẹn lại, hắn trong lúc nhất thời cũng nghĩ không ra nên trả lời câu hỏi của Vãn Trúc thế nào. Nói chính mình là chủ tử của y sao? Mục Huyền Phong lại có chút không cam lòng.

Hay nói hắn chính là....Mục Huyền Phong lại lắc đầu, trước mắt Vãn Trúc vẫn còn nhỏ, cứ để y lớn hơn rồi nói chuyện này sau cũng được

Vì thế hắn liền thanh thanh giọng nói rồi mới kéo tay của Vãn Trúc, hết sức ôn nhu mà nói: " Ta đến là để mang ngươi rời khỏi nơi này "

" Mang ta rời khỏi đây ư? " Vãn Trúc có chút kinh hỷ mà mở to mắt, lại trừu trừu cái mũi, như là tìm được cứu tinh y liền nắm chặt lấy tay Mục Huyền Phong: " Thật tốt quá, ta không cần phải ở lại nơi này nữa, ta sợ quá, ta đau quá.... "

Mục Huyền Phong bị y khóc như vậy tâm cũng liền đau theo, nhưng lại sợ đụng tới miệng vết thương của thỏ con, chỉ đành phải nhẹ nhàng ôm y, hắn vừa dịu dàng vỗ lưng trấn an y vừa xoay người phân phó Phúc Đức: " Đi tìm mấy người kín miệng, đem y từ nơi này ra ngoài, sau đó lại đi Thái Y Viện thỉnh Triệu thái y tới. "

Phúc Đức không hiểu sao đêm nay lại có quá nhiều việc xảy ra như vậy, cũng biết bản thân không thể nào khuyên được, đành phải mang theo vẻ mặt đau khổ đi làm theo mệnh lệnh của điện hạ nhà hắn.

May mắn lúc này là đêm khuya, trừ bỏ thị vệ tuần tra ngoài cung , trong cung cũng không có mấy người đi lại, Mục Huyền Phong cứ như vậy bí mật mang theo Vãn Trúc về tới tầm điện của chính mình

Một đem này lăn lộn, rất nhanh trời cũng đã sáng, Mục Huyền Phong trông nom Vãn Trúc một đêm không ngủ, lúc này nhìn thấy ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào, khi này hắn cảm giác dường như đã trải quá mấy đời.

Hắn thật sự đã trở về năm mười hai tuổi, Vãn Trúc cũng thật sự sống sờ sờ ở bên cạnh hắn, ông trời đã cho hắn một cơ hội nữa ——

Một khi đã như vậy, Mục Huyền Phong nhìn Vãn Trúc vùi mình trong chiếc chăn gấm hoa lệ kia, tay sờ lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì sốt cao của y, hắn khom lưng ở trên trán y khẽ hôn một cái.

Hắn liền sẽ dùng một đời này đối tốt với y.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top