Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3: Học quán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit: Yuu

Sáng sớm ngày kế, Mục Huyền Phong bởi vì hiện tại chỉ mới mười hai tuổi nên vẫn cần phải đi Văn Hoa Quán, vì thế lúc rời đi hắn luôn mãi dặn dò cung nhân trong cung phải chăm sóc Vãn Trúc thật tốt, dặn dò xong hắn mới hơi an tâm rời đi.

Văn Hoa Quán là nơi đọc sách của các Hoàng tử trong cung, đời trước Mục Huyền Phong năm tuổi đã vào đây học vỡ lòng, đến khi hắn mười bốn tuổi xin ra biên quan, gần như chưa từng xin nghỉ một ngày nào, cũng vì muốn sớm ngày lập công tích cho vị trên long ỷ kia xem.

Trong hai đời, hôm nay coi như là ngày mà Mục Huyền Phong không nghiêm túc nghe giảng nhất, tuy rằng hắn vẫn tới nghe giảng nhưng trước sau hắn chỉ quan tâm Vãn Trúc bị hắn lưu lại trong Vĩnh Long Điện, lo lắng y tỉnh lại miệng vết thương sẽ đau, lại sợ y không thấy được chính mình sẽ sợ hãi.

Miễn cưỡng hoàn thành xong việc học, khó có khi hắn không ở lại trong Quán đọc sách, tùy ý tìm một cái cớ bái biệt Thái phó Phùng Dục để sớm rời đi Văn Hoa Quán.

Mục huyền Phong trở lại Vĩnh Long Điện, hắn tùy ý vẫy lui cung nhân muốn thay quần áo, dùng trà một bên hỏi thăm tình hình của Vãn Trúc một bên bước nhanh vào trong nội điện, cuối cùng mới lại thấy được tiểu thái giám nằm trên giường, lúc này hắn mới yên lòng.

Vãn Trúc bởi vì miệng vết thương cũng không dám ngồi dậy, chỉ đành xiêu vẹo dựa vào ghế thêu, khi nhìn thấy Mục huyền Phong tới, đôi mắt tròn xoe của y liền lập tức sáng lên.

Một đời này y vẫn chưa từng bị thái giám dạy dỗ qua, cũng không biết được thân phận tôn ti đắt rẻ sang hèn, cũng không giống lúc trước cẩn thận khiêm tốn, chỉ là muốn thân thiết với người đã mang y ra khỏi cái địa ngục trần gian kia.

Mục Huyền Phong đi tới bên mép giường, giơ tay sờ sờ lên trán Vãn Trúc, xác định y đã hạ sốt mới nhẹ nhàng thở ra

Hắn nhìn Vãn Trúc đang nhìn chính mình bằng đôi mắt đen láy phiếm hồng, không khỏi nghĩ đến động vật nhỏ làm người ta mềm lòng, nhịn không được liền ở trên đầu y xoa xoa, hoàn toàn không còn một thân lệ khí như khi còn ở thư viện, hắn ôn nhu hỏi: " Có còn đau không? "

Vãn Trúc lập tức lắc đầu, y nhút nhát sợ sệt mà giữ chặt lấy tay Mục Huyền Phong, y vừa mở mắt ra liền thấy mình đang ở một nơi xa lạ, tuy những người ở đây đối với y rất tốt nhưng Vãn Trúc vẫn rất sợ hãi.

Sau khi nói chuyện với Mục huyền Phong, y theo bản năng muốn dựa vào hắn: " Không, không đau, ta đang ở đâu, ngươi là ai? "

Mục Huyền Phong biết được tâm tư của tiểu hài tử, hắn liền đem tay mình đưa cho y, Vãn Trúc lập tức gắt gao ôm lấy, Mục Huyền Phong lúc này mới nói: " Ngươi đang ở Vĩnh Long Điện, ta là Mục Huyền Phong trưởng tử của Hoàng Đế, đây là nơi ở của ta "

Vãn Trúc tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng cũng không phải hoàn toàn không rành thế sự, y nghe Mục Huyền Phong nói xong, kinh ngạc mà giương cái miệng nhỏ, y có chút sợ hãi mà buông lỏng tay của Mục Huyền Phong: " Ta, ta có lẽ không nên ở chỗ này "

Mục Huyền Phong cảm giác được Vãn Trúc đang dần lùi về sau, hắn chủ động cầm lấy tay y, nhẹ giọng nói: " Đừng sợ, ta là chủ nhân nơi này, ta nói ngươi ở lại đây thì người có thể ở lại đây "

" Nhưng....... " Vãn Trúc trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì, ở trong nhận thức của hắn, nhi tử của Hoàng Đế là người ở nơi rất xa xôi, luôn cao cao tại thượng, nhưng lại như thế nào ở trước mặt mình, còn rất tốt và ôn nhu nữa, Vãn Trúc cảm thấy quả thực chính mình là đang nằm mơ.

" Không có nhưng " Mục Huyền Phong nhéo gương mặt gầy yếu của Vãn Trúc, cố ý trầm giọng hù dọa: " Ngoan ngoãn nghe lời ta, ở chỗ này dưỡng thương cho tốt, bằng không ta liền —— "

" Ta liền đánh bàn tay ngươi "

Nghe vậy, Vãn Trúc sợ tới mực khuôn mặt nhỏ cũng nhăn lại, nhưng y vẫn không buông tay Mục Huyền Phong, y nhỏ giọng thương lượng: " Ta nghe lời ngươi, ngươi sẽ không đánh bàn tay của ta đúng không "

" Đúng vậy " Mục huyền Phong nhìn bộ dáng kia của y, cũng không thật sự muốn đánh y, hắn gõ gõ chóp mũi y nói: " Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn dưỡng thương, ta sẽ đối với ngươi thật tốt "

Vãn Trúc nghe xong lời này, nhịn không được lộ ra nụ cười đầu tiên sau khi tiến cung, y tránh vết thương dưới thân mà nhẹ nhàng chôn trong lòng ngực của Mục Huyền Phong: " Chúng ta vậy là đã hứa rồi nha, ngươi phải đối xử với ta thật tốt "

Mục Huyền Phong sửng sốt, sau đó cũng giơ tay ôm lấy tiểu gia hỏa trong lòng ngực, gật đầu: " Được, chúng ta đã hứa rồi "

_______

Cứ như vậy Vãn Trúc rảnh rỗi ở trong cung của Mục Huyền Phong dưỡng thương, cuối cùng vết thương cũng tốt lên một chút.

Mục Huyền Phong vẫn như cũ mỗi ngày đều đến Văn Hoa Quán đọc sách, nhưng hắn lại vẫn luôn chờ mong khoảnh khắc từ Văn Hoa Quán hồi cung. Bởi vì khi đó, Vãn Trúc cả ngày luôn đi theo lão thái giám học quy củ, lúc này sẽ giống như một chú chim nhỏ, vui sướng đi về phía hắn.

Đảo mắt đã hơn nửa tháng qua đi, vết thương của Vãn Trúc cũng không sai biệt lắm tốt lên, trong đoạn thời gian ở chung này, dù bị dạy dỗ phải có tôn ti nhưng y lại không khống chế được mà càng thêm quyến luyến Mục Huyền Phong.

Mỗi ngày y đều đưa Mục Huyền Phong ra cửa nhưng vẫn luôn là lưu luyến không rời mà đi theo phía sau hắn.

Mục Huyền Phong nhìn bộ dáng này của y cảm thấy rất thú vị, trước khi phải đi, nhịn không được mà xoa xoa đầu tiểu thái giám: " Luyến tiếc ta đi? "

Vãn Trúc đối với nhiều chuyện trong cung vẫn còn chưa hiểu rõ, khi bị Mục Huyền Phong hỏi y ngây thơ mà theo tiếng lòng của mình gật gật đầu: " Vâng.... nô tài luyến tiếc điện hạ, nô tài vẫn luôn muốn ở bên người Điện hạ "

Mục Huyền Phong tức khắc bị Vãn Trúc làm cảm động, trong lòng mềm thành một mảnh, hắn nghĩ nghĩ sau đó cho y làm tiểu thái giám hầu hạ bút mực bên người, vậy nên hắn liền đem cái hộp đựng văn thư đưa cho y.

" Vậy hôm nay ngươi liền theo ta cùng đi Văn Hoa Quán được không? "

Vãn Trúc chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, y suy nghĩ cẩn thận xem Mục Huyền Phong đang nói gì, lập tức y liền nhịn không được lộ ra một nụ cười, đem cái hộp đựng văn thư kia ôm chặt trong ngực, hướng về phía Mục Huyền Phong dùng sức gật đầu: " Được! "

Chờ đến khi Mục Huyền Phong đến Văn Hoa Quán, bên trong đã tới không ít người, phần lớn đều là thiếu niên mười mấy tuổi.

Văn Hoa Quán tuy là học đường Hoàng gia, nhưng cũng không chỉ có Hoàng tử mới có thể nhập học mà trong các tông thất, hoàng thân quốc thích, thần tử nếu có con cháu tuổi thích hợp, chỉ cần thông qua kinh sàng cũng có thể nhập học làm thư đồng.

Mục Huyền Phong giờ phút này mắt lạnh nhìn trận cãi cọ đang diễn ra trong học đường, những người ở đây kiếp trước hắn cũng nhiều ít giao tiếp qua, chẳng qua hiện tại bọn họ đều là bộ dáng tiểu hài tử, làm sau khi Mục Huyền Phong trọng sinh phải mất một khoảng thời gian mới thích ứng được.

Vãn Trúc đi theo sau hắn, tuy rằng có chút khẩn trương sợ hãi nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên ở trong cung nhìn thấy nhiều người như vậy, khó tránh khỏi thật cẩn thận đánh giá khắp nơi.

" Đại ca tới " Người đầu tiên hướng hắn chào hỏi chính là Nhị hoàng tử Mục Huyền Lang do Quý phi Vi thị sở sinh, hắn tuy tuổi nhỏ nhưng đã có thể bày ra bộ mặt giả tạo huynh hữu đệ cung, dưới lớp mặt nạ đó luôn luôn cất giấu khinh thường cùng ác tâm dành cho Mục Huyền Phong.

Đời trước sau này lớn lên hắn cũng như vậy, thế mà lại được phong một cái hư danh " Hiền vương " nhưng lại trong tối ngoài sáng không ít lần ngáng chân chính mình, thu săn bị tập kích, Vãn Trúc chết, cùng hắn không thoát khỏi liên quan.

Kiếp trước, sau khi Mục Huyền Phong đăng cơ, chuyện thứ nhất hắn làm chính là hoàn toàn thanh toán Vi gia, đời này hắn cũng không ngại làm lại một lần

Nhưng hôm nay Mục Huyền Phong mang theo tiểu thái giám của hắn, hắn không muốn Vãn Trúc nhìn thấy một trò cười nào, vì thế Mục Huyền Phong ngoài cười nhưng trong không cười mà gật gật đầu rồi rời đi, một bên các hài tử khác cũng sôi nổi hướng hắn hành lễ.

Mục Huyền Lang nhìn bộ dáng thanh cao của hắn ngầm khinh thường mà bĩu môi, ngược lại lại hướng Ngũ hoàng tử Mục Huyền Giác cùng sinh mẫu đưa mắt ra hiệu.

Mục Huyền Giác chỉ mới có chín tuổi, lại bị nuông chiều đến không sợ trời không sợ đất, hắn ghét nhất chính là Mục Huyền Phong, hôm nay nghĩ một hai phải làm vị này đại ca này xấu mặt mới được.

Mục Huyền Phong mặc kệ bọn họ ồn ào, chính mình tự tìm vị trí ngồi xuống lại phát hiện Vãn Trúc cầm đồ vật chậm vài bước mới theo tới.

" Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? " Hắn đè thấp thanh âm, quan tâm hỏi Vãn Trúc.

" Không có việc gì " Vãn Trúc lập tức lắc đầu, đem việc chiếc hộp vừa nãy thiếu chút nữa rơi xuống bỏ qua.

Không bao lâu sau có người vào thông truyền, Đại học sĩ đương triều Phùng Dục hôm nay sẽ giảng dạy Đại Nho đã tới, bọn nhỏ trong Văn Hoa Quán đều mới an tĩnh lại, sôi nổi trở về vị trí của mình.

Phùng Dục năm nay đã 70 tuổi, hắn chính là Thái phó tam triều, học vấn cực kì cao, chỉ cần bị hắn tìm được sai lầm, đừng nói là hoàng tử hay công tử, cuối cùng cũng sẽ bị hắn nghiêm trị, khi Long Húc Đế còn bé cũng bị hắn phạt khẽ tay không ít lần.

Hôm nay là lần đầu hắn gặp học trò sau lễ, vậy nên Phùng Dục liền muốn kiểm tra việc học của học trò, Vãn Trúc ngày thường ở trong Vĩnh Long Điện cũng thường xuyên hầu hạ bút mực cho Mục Huyền Phong, xem hắn viết bài. Hiện giờ nghe đến phải dùng tới, y liền chạy nhanh tới mở hộp đựng văn thư ra, muốn lấy văn chương tối qua Đại điện hạ vừa làm, nhưng khi vừa mở ra y liền ngây ngẩn cả người.

Mọi thứ như bút mực nghiêm trong hộp vẫn còn nhưng duy chỉ không có bài văn của Mục Huyền Phong!

Vãn Trúc lập tức bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, đầu ngón tay đều run rẩy theo, y tìm kiếm rất nhiều lần nhưng trước sau vẫn không tìm thấy được, lúc này y mới hướng Mục huyền Phong nói: " Điện, điện hạ, nô tài có tội, bài văn của ngài không có trong hộp! "

Mục Huyền Phong không quá để ý, hắn không muốn Vãn Trúc sốt ruột liền trấn an: " Đừng gấp, có thể là sáng nay bọn họ quên để vào? "

" Không có! sáng nay nô tài đã để nó vào nhưng giờ lại không có... " Vãn Trúc gấp đến độ cơ hồ sắp khóc, Mục Huyền Phong lại vừa lúc nhìn đến hai anh em Mục Huyền Lang cùng Mục Huyền Giác, chính là ánh mắt không có một tia ý tốt, trong lòng liền tức khắc hiểu rõ vài phần.

" Thời điểm tiến vào văn Hoa Quán, ngươi có từng để cái hộp rời khỏi tay không? "

Bị Mục Huyền Phong hỏi vậy, Vãn Trúc tức khắc tâm càng lạnh: " Nô tài, nô tài..... Đúng rồi thời điểm vừa mới tiến vào, nô tài đi theo sau điện hạ không cẩn thận bị một tiểu thái giám đụng phải "

" Nhưng hắn không có mở hộp ra! "

Nói đến đây, Mục Huyền Phong nào còn có thể không rõ, hắn một lòng muốn đem tiểu thái giám bảo vệ thật tốt, không cho y đi xem những thứ dơ bẩn trong hoàng cung này nhưng những thứ đó không muốn sống yên ổn mà lại cố tình hướng chính mình tìm chết.

Mục Huyền Phong đè đè tay hắn, lại thấp giọng trấn an một câu: " Đừng gấp, mọi chuyện giao cho ta là được "

Sau đó chính mình chủ động từ trước bàn đứng dậy hướng về Phùng Dục hành một đại lễ, lời lẽ chính xác mà cất cao giọng: " Thái phó, học sinh có một chuyện quan trọng cần bẩm "

" Đại ca có thể có chuyện quan trọng gì chứ, chẳng lẽ đêm qua quên làm văn nên hiện giờ muốn tìm lý do để trốn tránh " Ngũ hoàng tử Mục Huyền Giác cố ý nói như vậy hòng phá hỏng lời nói của Mục Huyền Phong

" Nếu là việc nhỏ này, đương nhiên sẽ không dám làm phiền đến Thái phó " Mục huyền Phong một ánh mắt cũng không thèm cho hắn, lời nói ra lại kinh người: " Bên trong học quán có người không thành thật, trộm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top