Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2: Giản thìa nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Un

Beta: Nene

Cuộc sống của học sinh lớp 11 không quá bận rộn, nhưng ngày qua ngày đều lặng lẽ trôi qua, muốn giữ cũng không giữ được.

Hạng mục Giản Thiệu kiên trì làm mỗi tuần chính là đến con phố nhỏ trước cửa nhà bà ngoại ăn một bắt mì hoành thánh.

Cửa tiệm tên là "Thất Lý Hương", người nào không biết còn tưởng đây là cửa hàng bán rượu.

Lúc đó, mẹ Giản quá bận, đưa anh đến nhà bà ngoại, tuần nào cũng đưa anh đi ăn một bát mì hoành thánh. Cho dù bọn họ đã qua đời, thói quen này của Giản Thiệu vẫn tiếp tục duy trì đến bây giờ.

"Ôi, thìa nhỏ tới rồi, ngồi xuống trước đi, bây giờ làm cho cháu luôn đây." Dì Trương bán hoành thánh nhìn thấy Giản Thiệu vội vàng nói.

Tiệm mì hoành thánh này mở rất nhiều năm rồi, quãng thời gian vợ chồng dì Trương mở tiệm cũng có thể nói là nhìn theo Giản Thiệu lớn lên.

Mỗi lần nghe thấy họ gọi mình là thìa nhỏ, Giản Thiệu đều cảm thấy cả đầu mình toàn là hắc tuyến.

Hồi nhỏ thân thể không tốt, luôn sinh bệnh, người lớn lại còn một mực tin là tên xấu dễ nuôi, ông ngoại anh liền đặt cho một cái nhũ danh, dựa theo hài âm của tên anh gọi là thìa nhỏ.

Mặc dù Giản Thiệu không thích cái tên này, nhưng so với việc con chó nhỏ tròn như màn thầu khiến trong lòng run rẩy một trận, vẫn là run rẩy mà chấp nhận cái tên này.

"Con cảm ơn dì Trương." Giản Thiệu trả lời.

Diện tích của cửa hàng không lớn, bù lại hương vị không tồi, vì vậy lượng khách cũng không ít.

Bây giờ là cuối tuần, buổi chiều 5 giờ 15 phút, trong tiệm còn chưa bắt đầu nhận khách, chỉ có lẻ tẻ vài người.

Trong lúc Giản Thiệu nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại một chút, nhìn thấy một bóng lưng : áo đen, giày thể thao.

Nguyên nhân khiến ánh mắt Giản Thiện ngừng lại cũng rất đơn giản: đôi giày.

Kiểu dáng giày rất đơn giản, tổng thể là màu đen, đan xen với màu đỏ sẫm.

Nhưng đôi giày mà bản thân không mua được, nhìn thấy người khác đi, nhìn qua một chút cũng được.

Đôi giày này là một nhãn hiệu mà bản thân khá thích, đợt đó là kỉ niệm mười năm, phiên bản giới hạn, lúc Giản Thiện mua thì đã hết mất rồi.

Mặc dù Giản Thiện thích giày, nhưng cũng không phải là người mê giày, không mua được thì liếc qua một cái chuyện này đã là quá khứ rồi.

Hơn nữa đôi giày này người anh em kia đi vào liền cảm thấy giống như là thiết kế dành cho hắn vậy, chỉ riêng bóng lưng là có thể cảm nhận được, một chữ: ngầu.

Thế nên Giản Thiệu lại càng không có gì là không thoải mái rồi.

Tục ngữ nói mỹ nhân phối rượu ngon, trai đẹp phối giày đẹp. Người xưa không lừa ta.

Mặc dù trên mặt Giản Thiệu rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đang huýt sáo với anh chàng kia một cái.

Huýt được một nửa, liền nhìn thấy anh chàng áo đen đẹp trai kia ăn xong mì hoành thánh, quay người lại, Giản Thiệu không kịp thu hồi lại ánh mắt, liền thoải mái đối diện một chút.

Không biết có phải do Giản Thiệu ảo giác hay không, cảm giác thời điểm anh chàng kia đối mặt với mình có chút ngơ ngác.

Sau đó rời ánh mắt, đeo khẩu trang màu đen lên, xem ra vẫn còn có chút lúng túng, trả tiền rồi rời đi.

Giản Thiệu chậc một tiếng, chính xác thì là một anh chàng nhìn vừa ngầu vừa đẹp trai, tóc không dài, nhưng nhìn có vẻ rất yếu đuối.

Nếu như Giản Thiệu không nhìn nhầm, trai đẹp có đôi mắt ngân hạnh, nhưng đuôi mắt trái còn có một cái nốt ruồi.

Người xưa thường nói nốt ruồi ở đuôi mắt là nốt ruồi lệ, số mệnh không tốt. Nhưng mà Giản Thiệu là người không tin vào thần phật, đối với mấy loại chuyện này nghe một chút rồi cũng để ngoài tai, cậu cảm thấy không thể dựa vào một số đặc trưng mà định nghĩa cuộc đời của người khác, đối với những người đó có chút không công bằng.

Vả lại, mắt của anh chàng kia rất đẹp, nhưng quá lạnh lùng, khiến người ta cách xa ngàn dặm.

Giản Thiệu thở dài, dáng dấp đúng là kiểu mình thích, nhưng quá lạnh lùng, không theo đuổi được, nhìn một cái là biết người anh em kia không phải là người dễ trêu chọc.

Dựa vào kinh nghiệm mười năm đánh nhau có lẻ của Giản Thiệu, vị kia chính là loại người có luyện qua, đánh nhau không hề kém.

Giản Thiệu tự khuyên nhủ bản thân, liền không nghĩ đến anh chàng kia nữa, nghe nhạc, chậm rãi từ tốn ăn mì hoành thánh, vừa suy nghĩ làm cách nào để nói chuyện thi cử lần này với người mẹ sắp đi công tác về.

Bà Tô Kiều từ nhỏ đến lớn mặc dù có chính sách nuôi dưỡng cực kì thoải mái và vô cùng bao che khuyết điểm đối với anh, nhưng nếu gặp phải vấn đề vi phạm nguyên tắc, vẫn là không hề bỏ qua.

Ví dụ như chuyện lần này bạn học Giản Thiệu vắng mặt không có lý do vào ngày thi. Thật ra rất đơn giản, chính là vì hôm đó anh ngủ quên mất!

Mấy ngày nay đột nhiên giảm nhiệt độ, Giản Thiệu không cẩn thận một chút liền trúng thưởng, uống thuốc, ngủ hơn nửa ngày, đợi bản thân hết lơ mơ thì đã thi được hơn nửa rồi.

Giản Thiệu buồn ngủ liên tục, đối với anh hai môn không thi hay môn nào cũng không thi không có khác biệt nào quá lớn, đơn giản dứt khoát cái là xong hết.

Nhưng không thể nào nói như thế với mẹ già của anh được, bà sẽ tự trách mình.

Mẹ Giản luôn cảm thấy có lỗi với anh, từ khi ly hôn với bố, công việc của bà bận rộn, đầu tiên là đưa anh đến chỗ ông ngoại để ông nuôi. Đợi đến khi ông ngoại qua đời, phần lớn thời gian cũng đều là một mình anh tự sinh hoạt.

Vì thế từ khi năm lớp 8 bắt đầu, phần lớn thời gian là Giản Thiệu tự chăm sóc bản thân. Lúc đầu còn có bảo mẫu, sau này Giản Thiệu rảnh rỗi cũng học làm theo.

Gần hai năm nay, cơm mình nấu cũng dần rõ thật là vẫn như vậy, màu sắc, hương vị đều có, chỉ là đồ ăn không còn đặc biệt nhiều nữa.

Mẹ Giản luôn luôn cảm thấy không thể đồng hành cùng Giản Thiệu trong quãng thời gian anh trưởng thành, có những lúc sẽ cảm thấy áy náy.

Chuyện này cũng là chuyện bình thường mà Giản Thiệu cố hết sức né tránh, anh cảm thấy những chuyện bà Tô làm đều đầy đủ rồi, rất tốt rồi.

Giản Thiệu nghĩ đến đau đầu, cuối cùng quyết định tuân theo tính cách của bản thân, liền thô bạo ngủ đến quên trời quên đất.

Mặc dù lại bị bà Tô càm ràm mấy hôm, nhưng anh cũng không còn cách nào khác, mẹ của mình, còn có thể thế nào nữa, chiều theo thôi.

Chuyện đã nghĩ thông, Giản Thiệu cực kì thoải mái ăn hết bát mì hoành thánh này.

Từ tiệm mì hoành thánh đi ra, Giản Thiệu ung dung lắc lư đi về nhà.

Cậu nghe nhạc, nhìn hai bên đường phố muôn hình muôn vẻ nào là cửa hàng nào là người, cảm thấy cực kì nhẹ nhõm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top