Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

06.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Diễn mơ mơ màng màng bị xách lên, bên cạnh có giọng nói quen thuộc niệm khẩu quyết, kêu hắn luyện theo.

Nhưng tiểu hồ ly không thể duỗi thẳng thắt lưng, bốn chân vấp vào nhau rồi lảo đảo ngã chổng vó.

Ngã đến lần thứ ba Ôn Diễn gần như đã tỉnh ngủ, nói cái gì cũng không chịu luyện nữa, trực tiếp dùng bốn chân bò lên cánh tay Chu Tử Thư, y còn chưa kịp xách tiểu hồ ly đã chui vào trong tay áo Chu Tử Thư.

Thật không ngoan mà...

Ôn Diễn bị a huynh xách từ trong tay áo ra nhưng không chịu ngồi cứ nằm sấp như vậy, đôi mắt đậu đậu đảo một vòng, Chu Tử Thư làm bộ giơ tay lên, thừa dịp Ôn Diễn nhăn mũi nghiêng đầu tránh, tay kia vỗ mông tiểu hồ ly hai cái.

Ôn Diễn lập tức quay đầu lại, còn chưa kịp hừ hừ đã bị gãi mũi.

“Đệ nhìn kìa, mặt trời lên rồi.”

Thời tiết Côn Châu luôn thay đổi thất thường, mặt trời mọc, trên trời cũng có cầu vồng rất đẹp, nhưng Ôn Diễn nói đó không phải cầu vồng, ngoài tím trong đỏ, màu sắc rõ ràng, hẳn là nghê* (mây tía; mây ngũ sắc; ráng chiều)

"Lát nữa có thể sẽ mưa to, cho nên…"

“Vậy ăn thịt nướng.” Chu Tử Thư chuẩn bị một chiếc ô lớn rồi dẫn Ôn Diễn tới lương đình ở giữa vườn hoa, y tìm lò than, sau đó đi cắt lá chuối tây và lá sen để bọc thịt, vừa quay đầu lại phát hiện tiểu hồ ly nhảy nhót theo sát mình.

“Sao đệ không chờ trong lương đình?” Chu Tử Thư có chút kinh ngạc, từ chỗ trồng chuối tây đến hồ sen cũng không gần, bình thường Ôn Diễn có thể lười nhác liền lười nhác, hôm nay lại đi theo một đường.

“Không thể để a huynh làm việc một mình.” Ôn Diễn cố gắng nhảy nhảy.

Thấy tiểu hồ ly nhảy rất cao Chu Tử Thư xách hắn đặt ở bên cạnh đống lá sen, dặn Ôn Diễn lúc y đang khom lưng đừng leo lên người y kẻo ngã.

Vừa rồi y vẫn cảm thấy hai ngày này tiểu hồ ly không ngoan lắm, bây giờ lại cảm thấy A Diễn nhà bọn họ đặc biệt hiểu chuyện.

Mặc dù cũng không có việc gì A Diễn có thể giúp.

Cắt lá xong, thuận tiện đào một ít củ sen, Chu Tử Thư vào bếp cắt thịt dê thành từng miếng vừa ăn, cũng cắt luôn củ mài và khoai sọ, trên dưới Tứ Quý sơn trang đều bó tay hết cách đối với chất nhầy của hai loại củ này, thậm chí lúc trước Thành Lĩnh còn định đeo găng tay tơ nhện để gọt vỏ. Ôn Diễn cau mày bảo Chu Tử Thư lấy que tre xiên thịt tới, dùng hai cây cắm vào để cố định rồi gọt vỏ là được, cần gì phải vất vả như vậy.

Vì thế Thành Lĩnh phát hiện hồ ly giỏi bếp núc sẽ không bởi vì mất trí nhớ mà quên kỹ thuật nấu nướng. 

Chỉ không biết điều này có áp dụng cho người không.

Cứ như vậy Ôn Diễn đã tìm được công việc hắn có thể làm, ví dụ như khoa tay múa chân cho a huynh xem thế nào là cắt hạt lựu, phải cắt bằng nào thì dễ nướng chín, để lửa lớn bao nhiêu, lúc nào trở xiên nướng, lúc nào rắc gia vị, nêm cái gì.

Rau cần được phết một lớp dầu, thịt dê thì không cần.

“Sao A Diễn lại biết nhiều vậy?” tay phải Chu Tử Thư bận rộn trở xiên nướng, chỉ có thể dùng tay trái sạch sẽ xoa lưng tiểu hồ ly.

“Cái này nhìn một cái là biết mà.” Ôn Diễn thỏ thẻ, đứng lên vai Chu Tử Thư để xem xiên đã chín chưa, thuận tiện lén lút cọ vành tai a huynh.

Quả nhiên cọ được tai hồ ly màu trắng của a huynh xòe ra, hắn thật đúng là tiểu hồ ly thông minh.

Thật tình không biết một câu đơn giản này đã tạo thành tổn thương không nhỏ đối với Thành Lĩnh đang ở cách đó không xa chờ xiên nướng chín để đem chia.

Trương Thành Lĩnh phụ trách cơm nước của Tứ Quý sơn trang được một thời gian rồi, nhưng rất ít khi đụng vào phương pháp nấu nướng có độ khó cao như chiên, nướng, kết quả trong mắt sư thúc chỉ cần liếc một cái là biết độ lửa...

Là thiên phú của chủng hồ ly sao? Nhưng sư phụ nướng cá thật sự không thể ăn mà.

Trương Thành Lĩnh buồn rầu suy tư một phen, chỉ có thể đưa ra kết luận Xích Hồ và Bạch Hồ có lẽ không phải cùng một chủng tộc.

Xiên thịt đầu tiên Chu Tử Thư thổi nguội rồi cho Ôn Diễn ăn trước, Ôn Diễn cắn một miếng, nhỏ giọng nói hình như chưa chín hay là a huynh cũng cắn một miếng đi, Chu Tử Thư không nghi ngờ gì, cắn cả miếng thịt xuống nhai kỹ, độ lửa vừa vặn, thịt cũng rất nhiều nước...

Y nhéo gáy Ôn Diễn một cái, muốn bảo a huynh ăn trước thì cứ việc nói thẳng, tiểu hồ ly cũng thật vẽ chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top