Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nếu như được chọn lại, anh có yêu em thêm lần nữa không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người họ yêu nhau một năm thì cãi nhau 11 tháng, vì những lý do rất ấu trĩ, rất vu vơ và cũng vô cùng ngớ ngẩn. Vậy mà họ vẫn bên nhau, vì tình yêu hay vì thói quen, người ngoài chúng ta nhìn vào không thể nào biết. Đôi khi người trong cuộc còn chẳng rõ họ yêu nhau như thế nào, thì những người ngoài cuộc như chúng ta, sao có thể nhìn thấu được những vấn đề trừu tượng như thế?

***

Lộc Hàm yêu Thế Huân nhiều hơn những gì anh thấy, Thế Huân lại yêu Lộc Hàm nhiều hơn những gì anh thể hiện ra. Họ luôn mâu thuẫn, họ cãi cọ, họ giận dỗi. Mỗi lần như vậy cậu đều hỏi anh một câu quen thuộc, câu hỏi mà khiến cho tất cả những người đàn ông phải phát ngấy: "Anh thực sự có yêu em không?"

Thế Huân không trả lời, chỉ nhìn Lộc Hàm một giây rồi bỏ đi. Cậu vẫn đứng nguyên một chỗ, thẫn thờ nhìn bóng dáng xa dần của anh. Cậu rất muốn giữ tay anh lại mà nói với anh rằng: "Anh có thể vì em mà nhường nhịn em một chút được không?" Nhưng anh mãi mãi không bao giờ nghe thấy những điều trái tim cậu nói, cũng chẳng bao giờ hiểu được trái tim người anh yêu đang chất chứa những gì.

Lộc Hàm không nói, Thế Huân làm sao có thể hiểu đây?

Hai người họ yêu nhau, không phải vì họ khác nhau về tính cách, họ yêu nhau, vì thấy họ quá giống nhau: cứng đầu, bảo thủ và bướng bỉnh. Cứ mỗi lần cãi vã, họ im lặng, có thể là một tuần, cũng có thể là một tháng. Họ yêu nhau khác người như vậy đấy, tưởng chừng như đã có thể buông tay nhau đến nơi rồi, vậy mà chỉ cần một câu nói "Anh nhớ em" của Thế Huân, Lộc Hàm lại mềm lòng mà òa khóc: "Anh nói anh nhớ em, sao cả tháng không gọi cho em lấy một cuộc? Anh nói rằng anh yêu em, nhưng sao không bao giờ chịu hiểu em gì hết?". Anh thở dài trong điện thoại, trong lòng rối bời không biết phải nói làm sao. Anh muốn ôm chặt cậu, để cậu có thể tin tưởng mà dựa vào anh cả đời. Anh yêu cậu, anh sợ mất cậu, nhưng anh lại không biết phải làm sao cho cậu hiểu. Anh không phải người biết thể hiện, cũng chẳng phải kẻ biết nói những câu từ lãng mạn. Anh chỉ có thể mượn những lúc say để nói cho cậu những điều anh đang nghĩ. Còn những lúc bình thường, anh chỉ biết lặng im.

Thế Huân không nói, Lộc Hàm làm sao có thể hiểu, anh chỉ nói yêu cậu những lúc có hơi men, anh bảo cậu tin làm sao đây?

Chính vì họ chẳng thể nào hiểu nổi được những suy nghĩ trong lòng nhau, những câu hỏi liên tục của cậu khiến những cuộc tranh cãi diễn ra thường xuyên hơn. Họ mệt mỏi, quay cuồng trong cái vòng tình yêu luẩn quẩn đầy ám ảnh ấy. Họ gặp nhau ít hơn, nói chuyện với nhau ít hơn, cả hai dường như đang dần trở thành những kẻ xa lạ trong cuộc đời của nhau vậy.

Thời gian này, dưới những dòng status Thế Huân viết, những bức ảnh anh chia sẻ thường có những comment của một cô gái lạ nào đó. Hai người họ nói chuyện qua lại với nhau có vẻ rất vui, nhưng khi đọc dòng chữ "Anh như này mà vẫn chưa có người yêu, có phải là phí quá không?", cổ họng cậu nghẹn ứ, muốn khóc mà cũng không thể khóc được.

Thế Huân giấu giếm tình yêu của hai người.

Thế Huân không nói rằng anh đã có người yêu

Hay là tại Thế Huân và Lộc Hàm... đã chia tay trong im lặng rồi?

Chúng mình có phải là nên buông tay nhau từ lâu rồi không?

Một ngày không chịu được sự im lặng từ Thế Huân nữa, Lộc Hàm mới nhắn tin hỏi anh rằng:

- Có phải anh đang yêu người khác không?

Cậu nắm chặt điện thoại chờ, rất rất lâu sau, mới có tin nhắn trả lời lại của anh, chỉ vỏn vẹn đúng một chữ "Ừ". Tim cậu như bị ai bóp nghẹt, cậu mím chặt môi, những ngón tay run run ấn nhẹ trên bàn phím "Vâng, em biết rồi!". Cậu ôm ngực khóc, yêu anh nhiều đến vậy, thế mà anh lại yêu một người con gái khác, cậu ngoài buông tay, còn biết làm gì nữa đây?

Trong suốt 3 tháng họ chia tay, không ngày nào Lộc Hàm không nhớ về Thế Huân. Mỗi tối, thay vì những tin nhắn chúc anh ngủ ngon, cậu chỉ biết cầm điện thoại đọc lại những tin nhắn đã cũ. Cậu ngủ mơ, trong giấc mơ của chính mình, anh ở đó, cậu vẫn gối đầu lên tay anh, ôm anh nhè nhẹ, cảm nhận hơi thở vấn vương quanh tóc mình và hơi ấm nơi đôi bàn tay anh. Nhưng khi tỉnh lại, thấy mình trong căn phòng trống không cậu mới phát hiện ra rằng, anh đã xa cậu rồi, rất rất xa cậu rồi...

Mọi chuyện đáng ra cứ nên kết thúc một cách im lặng như thế, nếu không có một ngày, Thế Huân đứng trước cửa nhà Lộc Hàm. Anh nói: "Anh yêu em"

Cậu nhìn anh, từng giọt nước mắt cứ lặng lẽ rơi xuống. Cậu không biết ba chữ này, có phải toàn tâm toàn ý anh nói ra không. Trong hơi men, những lời người ta nói, cậu sao biết được đây là sự thật của hiện tại hay chỉ là sự thật của những ngày đã qua?

- Anh say rồi phải không?

- Anh không biết nữa, bây giờ anh cũng chẳng biết mình đang làm gì, chỉ biết lúc này, trong đầu anh chỉ có em.

- Người yêu anh đâu rồi?

- Anh không yêu cô ấy.

- Nhưng đó dù gì vẫn là người yêu anh! Anh mau về đi!

Lộc Hàm chuẩn bị đóng cửa, đột nhiên anh giữ tay cậu lại, ghì chặt cậu vào lòng:

- Ở bên anh nốt ngày hôm nay thôi, ngày mai, anh hứa sẽ quên hết tất cả!

- Anh coi em là gì thế? Muốn yêu là yêu, muốn bỏ là bỏ? Anh nói yêu em, anh nghĩ xem, anh đã làm được gì cho em nào? Ngoài nỗi đau ra, em đã nhận được những gì từ anh? Anh coi việc em tốt với anh là chuyện dĩ nhiên phải thế, có phải việc em cô đơn dù có người yêu, cô đơn trong sự hờ hững của anh cũng là chuyện thường phải vậy, phải không? Anh chưa bao giờ biết em cần gì cả, em cũng không biết anh đang nghĩ những gì. Chúng ta không hề hiểu nhau, tại sao lại yêu nhau chứ?

- Em vẫn luôn hỏi anh có yêu em không? Hôm nay anh sẽ trả lời, anh yêu em, rất yêu em. Nhưng anh cũng muốn hỏi em rằng, em có còn yêu anh không?

- Bây giờ anh nói anh yêu em, còn có ý nghĩa gì nữa? Chúng ta, không phải đã kết thúc rồi hay sao?

- Trả lời anh, em có còn yêu anh không?

- Yêu anh, rồi sao nữa?

Anh cười nhạt, cũng không biết đoạn tình này rồi sẽ ra sao, chỉ là anh thực sự muốn biết cậu đang nghĩ gì. Cậu luôn phức tạp thế, ẩn mình trong nỗi cô đơn, chôn những tâm tư vào tận đáy lòng. Cậu chưa một lần muốn anh bước vào thế giới suy nghĩ của cậu. Ngay cả lúc này, cậu cũng làm như thế.

Phải chăng để chứng minh tình yêu của mình, người ta chọn cách làm tổn thương nhau, một cách sâu sắc nhất?

Đêm hôm đó, họ cứ chỉ im lặng mà tựa vào vai nhau, bàn tay anh đan chặt lấy bàn tay đang lạnh ngắt vì cậu. Tay Lộc Hàm thường rất hay bị cóng, mùa đông Thế Huân sợ cậu lạnh nên mỗi lần hai người đi cùng nhau anh đều cầm tay cậu nhét vào trong túi áo khoác mình. Anh chưa từng nói những lời ngọt ngào như bao chàng trai khác, nhưng từng cử chỉ của anh, đều như muốn nói với cậu rằng: "Tin anh đi, cho dù thế nào anh cũng sẽ cùng em nắm tay nhau đi đến cuối bến bờ yêu thương...".

Nhưng hóa ra là cậu lầm, anh chưa từng hứa, chưa từng hứa rằng anh sẽ mãi ở bên cậu. Chỉ là tự cậu ảo tưởng vào tình yêu của hai người.

Nghĩ đến đây, Lộc Hàm cười chua chát.

- Anh này.

- Ơi...

- Anh đã bao giờ nghĩ chúng ta sẽ có một kết thúc thật đẹp như ở trên phim chưa?

Anh im lặng nhìn cô khó hiểu. Cậu mỉm cười quay mặt đi, nghẹn ngào nói:

- Em luôn nghĩ cho dù chúng ta luôn cãi vã, luôn xích mích, nhưng anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em. Vậy mà chúng ta vẫn chia tay... như những cặp đôi khác.

- ...Anh xin lỗi!

- Không sao, chia tay là đúng, chúng ta... Chúng ta không phải không hiểu nhau, mà vì chúng ta chẳng bao giờ chịu mở lòng mình với nhau cả... Vốn dĩ chúng ta không tin vào nhau! Mà tình yêu, không có niềm tin thì cũng sẽ mau chóng đi vào ngõ cụt mà thôi!

- ...

- Tình yêu của một người đàn ông, bắt đầu bằng những lời quan tâm, cho đến 3 chữ "Anh xin lỗi", nghe sao mà nhói đau đến thế. Điều em cần, đâu phải là lời xin lỗi lạnh lẽo đến như vậy...

- ...

- Hôm nay, anh và em, có thể thẳng thắn mở lòng mình với nhau được không? Cho em biết suy nghĩ của anh đi! Anh ghét em nhất ở điểm gì thế?

- Anh cũng không biết! - Anh cười trừ.

- Thật không?

Anh suy nghĩ một lát, sau đó quay sang cậu nói:

- Em ngoài những lúc cáu gắt linh tinh, ăn nói không chịu suy nghĩ thì mọi thứ đều đáng yêu cả!

- Hình như là... lúc nào em cũng cáu giận rồi nói năng không chịu suy nghĩ cả mà.

- Đôi lúc thôi cậu bé của anh ạ!

Mắt cậu ngấn nước, ngày hôm nay anh vẫn coi cậu là "cậu bé của anh"...

- Thế còn em, em ghét điều gì ở anh nhất?

- Nhiều quá, em không thể nhớ hết được.

- Nghĩ đi.

- Vô tâm, lăng nhăng, hay giận dỗi em vô cớ, trẻ con, nhỏ nhen, ích kỷ, thù dai... nhiều quá, em chẳng biết đâu.

- Hừm... đúng là nhiều thật!

- Anh này...

- Em cứ nói đi, anh vẫn nghe mà!

Cậu không dám nhìn vào anh, chỉ ngập ngừng hỏi:

- Cô ấy... cô ấy có yêu anh nhiều không?

Anh im lặng rất lâu, sau đó mới quay sang cậu mà cười miễn cưỡng:

- Cũng tương đối.

- Vậy thì anh nhớ là cũng phải yêu cô ấy đấy!

- Anh...

- Anh là đàn ông, anh phải có trách nhiệm với người yêu của mình chứ! Nhớ đối xử tốt với cô ấy, đừng có cáu gắt rồi biến mất cả một thời gian dài, không cô gái nào chịu đựng nổi đâu.

- Vẫn là em nghĩ sâu xa hơn anh.

Lộc Hàm lại cười, sau đó lại tiếp tục im lặng, cậu có rất nhiều câu muốn hỏi anh, nhưng hôm nay, cậu lại chẳng biết phải bắt đầu từ đâu nữa. Cuối cùng, cậu cũng nói ra câu bấy lâu nay cậu thường muốn nói với anh nhất:

- Nếu như được chọn lại, anh có yêu em thêm một lần nữa không?

- Có!

- Anh có thể suy nghĩ lâu hơn một chút được không? - Lộc Hàm cáu giận đánh anh một cái.

- Có suy nghĩ lâu hơn, thì câu trả lời vẫn là vậy.

- Hừm... vậy nếu có kiếp sau mình lại tiếp tục yêu nhau nhé!

- Được, nếu còn gặp lại ở kiếp sau, anh vẫn sẽ tiếp tục yêu em! Em cũng vậy chứ?

Lộc Hàm đưa mắt lên bầu trời nhìn những ngôi sao kia mỉm cười. Cậu không biết đã có bao nhiêu người từng đi qua cuộc đời nhau rồi bỏ lỡ nhau như cậu và anh, và hy vọng sẽ hẹn gặp lại nhau vào những cơ duyên khác. Cậu chỉ biết, mỗi người chỉ có thể sống duy nhất một lần trên đời, vậy tại sao lại buông tay người mình yêu dễ dàng đến thế. Khi nãy, khi anh nói một chữ "Có" kiên định như vậy, cậu thực sự muốn nói rằng "Vậy mình có thể yêu nhau thêm một lần nữa không?" nhưng lòng tự trọng của cậu không cho phép mình nói ra câu ấy. Cậu đã vì anh mà rơi quá nhiều nước mắt, cũng đã vì anh mà chịu quá nhiều tổn thương, cậu không muốn khi tình yêu trở lại, cậu lại vì anh mà tiếp tục chịu đựng bao nhiêu ấm ức. Chung quy lại, cũng chỉ vì "Tin" hoặc "Không tin" mà thôi!

"Có thể kiếp này, người mang lại hạnh phúc cho em không phải là anh, nhưng em không tin ngoài anh ra, không còn người đàn ông nào làm em cười nhiều như hôm nay nữa. Em tin là vậy. Còn anh, anh có tin không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top