Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[AkuAtsu] GHEN TUÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Dệt Mạn Mạn

Link raw: https://fengyujinnian.lofter.com/post/1fd2ef2e_2b4155524

Bối cảnh: Đã ở chung. Chú ý, có OOC.

---

Nakajima Atsushi vừa mở cửa liền thấy Akutagawa Ryunosuke đang ngồi trên sofa với bản mặt âm trầm.

Cậu biết, nhất định tại vì cậu về muộn mà còn không gọi điện thoại hay nhắn tin báo trước cho gã. Atsushi thở dài, đi tới trước mặt Akutagawa, ngồi thẳng xuống đùi gã, cọ cọ đầu vào cổ đối phương, giải thích:

"Em xin lỗi, có người lâm thời mời em tham gia một bữa tiệc, em không từ chối được. Vốn định báo cho anh biết, nhưng di động bị bọn họ đoạt mất nên em cũng hết cách, đành phải phối hợp chơi cùng họ trước."

"Ai mời em?"

"Là Lucy-san, ngày xưa là thành viên của Guild, nhưng giờ đã rời khỏi tổ chức đó rồi. Trước mắt cô ấy đang làm việc cho quán cafe ở dưới lầu Công ty Thám tử, hồi trước có lẽ anh đã gặp qua cô ấy ở quán rồi cũng nên."

"Còn có ai đi cùng em?"

"Tất cả mọi người trong Công ty Thám tử."

"Có cả Kyoka?"

Atsushi bối rối trước câu hỏi này, nhưng cậu vẫn trả lời đúng sự thật:

"Ừ, mọi người đều đi."

Nghe thế, sắc mặt của Akutagawa đột nhiên càng xấu hơn, gã đẩy Atsushi ra, mở miệng nói:

"Jinko, đừng chạm vào tại hạ, em dơ chết đi được, mau đi tắm đi!"

"Hả?"

Bị đẩy ra, Atsushi ngơ ngác chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu vội vã cúi đầu ngửi ngửi người mình, thấy có mùi gì lạ đâu, đang tính mở miệng cãi lại, lại đột nhiên nghĩ tới gì đấy, thế là cậu ngồi xuống cạnh Akutagawa, nghẹn cười hỏi:

"Akutagawa, anh... Đang ghen đấy à?"

Akutagawa không nhìn cậu mà cũng chẳng nói gì, chỉ hướng cái mặt không cảm xúc nhìn thẳng về phía trước. Atsushi thấy cảnh này, nhịn không được nữa, bật cười sặc sụa:

"Em nói này, anh ghen cái gì? Tất cả mọi người trong công ty đều tham dự, em với Kyoka-chan chỉ là anh em mà thôi, nếu em có ý gì với Kyoka-chan, em đã sớm đến với em ấy hồi tụi em còn ở chung rồi, làm gì đợi đến lượt anh?"

Nghe xong, Akutagawa quay đầu lại nhìn Atsushi, nhướng mày:

"Ý của em là nếu không phải tại hạ, em với Kyoka sẽ có khả năng yêu nhau thật?"

"Hả? Em không có ý này! Akutagawa, anh đừng nói lung tung! Em với Kyoka-chan chỉ là anh em thôi, tụi em còn có thể có gì nữa? Giống như anh với Gin-chan thôi, được chứ?"

"Hừ, tại hạ thấy em suốt ngày cứ Kyoka-chan, Kyoka-chan, gọi rất vui vẻ đó."

"??? Anh trai không gọi em gái như vậy thì gọi kiểu gì? Không phải anh cũng gọi Gin là Gin-chan đó sao?"

"Huống hồ cái cô phục vụ đó không phải cũng có ý kia với em sao? Chẳng lẽ em không biết?"

Nghe đến đây, Atsushi cũng thấy bực mình, đã dịu giọng xin lỗi rồi mà vẫn bị chất vấn y như vợ đi ngoại tình, thậm chí gã còn nghi ngờ đến bạn của mình nữa, cậu nổi giận:

"Anh đang nói gì đấy? Lucy-san là bạn của em, có ý kia? Ý kia là ý gì? Xin anh đừng có sỉ nhục bạn bè của em có được không?"

"Tại hạ chỉ ăn ngay nói thật thôi, người có mắt đều có thể nhìn ra cô phục vụ đó có ý với em. Cũng chỉ có em chậm hiểu mới nhìn không ra."

"Anh đừng cứ gọi cô ấy là phục vụ này phục vụ nọ được không, người ta có tên, tên cô ấy là Lucy! Mời anh tôn trọng cô ấy! Còn nữa, tụi em chỉ là bạn bè thông thường mà thôi!"

Akutagawa lại xoay đầu đi, không đáp lại Atsushi.

Atsushi bị gã chọc tức, vừa bực mình vừa uất ức, rõ ràng cậu chưa làm gì cả, vì sao vô duyên vô cớ bị chất vấn và hoài nghi, trong cơn tức giận, cậu buột miệng:

"Được thôi, vậy theo lý của anh, cô cấp dưới của anh, Higuchi-san, có ý với anh, vậy có phải em cũng nên hoài nghi anh không?"

Akutagawa đột ngột quay đầu qua, trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Atsushi, như thể cậu nói ra câu hoang đường lắm không bằng:

"Chuyện này thì liên quan gì đến Higuchi-san?"

"Hừ, ai mà chả biết cô ấy thích anh? Suốt ngày đuổi theo anh gọi 'Akutagawa senpai, Akutagawa senpai', anh còn làm việc với cô ấy mỗi ngày, ai biết anh có lâu ngày sinh tình hay không?"

Akutagawa nghe xong, lập tức tiến lên đè Atsushi xuống dưới người mình, tức giận nhìn Atsushi:

"Jinko, em có giỏi thì lặp lại lần nữa đi!"

Atsushi bị Akutagawa dọa sợ, nhưng bản thân cậu cũng có tính không chịu thua, thế là cậu chỉ sửng sốt một chút rồi mở miệng lặp lại:

"Nói... Nói thì nói! Hai người ở bên nhau mỗi ngày, ai biết anh có hay không... Ưm!"

Không đợi Atsushi nói xong, Akutagawa đã cúi đầu xuống, cắn mạnh vào môi Atsushi, Atsushi bị đau, muốn đẩy Akutagawa ra nhưng lại bị gã giữ chặt, không thể động đậy.

Mãi đến khi Atsushi sắp ngất vì thiếu oxy, Akutagawa mới chịu buông cậu ra.

Một lúc lâu sau, Atsushi mới bình tĩnh lại được, lúc này mới cảm thấy mũi xót, hốc mắt nóng lên, nước mắt không tự chủ được chảy ra.

"Chỉ cho... Chỉ cho anh nói em... Không cho em nói anh sao?... Rõ ràng... Rõ ràng em chưa làm ra chuyện gì có lỗi với anh... Sao anh cứ nghi ngờ em... Chẳng lẽ anh không tin tưởng em đến vậy sao?"

Atsushi nói trong nức nở, Akutagawa im lặng lau nước mắt cho cậu, sau đó ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng:

"Xin lỗi, tại hạ giận dỗi quá mức. Tại hạ chỉ vì sợ thôi, tại hạ rất sợ em sẽ vứt bỏ tại hạ, tại hạ thật sự... rất yêu, rất yêu em, tại hạ rất lo sẽ có một ngày em đột nhiên biến mất khỏi thế giới của tại hạ."

Atsushi đỏ mặt, sụt sịt, đấm nhẹ vào ngực Akutagawa:

"Anh cũng chẳng biết uyển chuyển gì cả. Nếu anh không thích em quá gần gũi với Lucy-san, cứ việc nói thẳng là được, đâu cần thiết chất vấn em như khi nãy. Em cũng rất yêu anh, cho nên em tuyệt đối sẽ không bỏ rơi anh đâu. Nhưng em thật sự coi Kyoka-chan như em gái của mình, anh không cần phải nghĩ nhiều vậy đâu, thật đó."

"Ừ. Nếu em để ý Higuchi-san ở cạnh tại hạ, tại hạ cũng có thể điều cô ấy đi."

"Không cần đâu, cô ấy vất vả lắm mới làm đến vị trí đó, em không thể vì yếu tố cá nhân mà hại cô ấy được, huống hồ..."

Atsushi ngẩng đầu lên, mi mắt cong cong nhìn Akutagawa:

"Chính bản thân anh đã nói, anh rất rất yêu em, em tin anh."

Akutagawa cúi đầu nhìn Atsushi, khóe miệng khẽ cong lên:

"Đó là đương nhiên."

--- HẾT ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top