Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[AkuAtsu] NAKAJIMA ATSUSHI, TẠI HẠ HẬN EM, ĐỒ ĐẦU GỖ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Du Luật

Link raw: https://lu503699.lofter.com/post/1fc5ad34_2b3f3ff4d

Bối cảnh: hướng mạch truyện chính trong manga, cảnh báo OOC.

---

Thời tiết ở thành phố cảng Yokohama luôn thất thường, nhưng hôm nay bầu trời khó có được một ngày xanh thẳm trong vắt, điểm xuyết bằng nhiều đóa mây bay bay, nắng sớm vàng rực kết hợp trời xanh mộng ảo càng tăng thêm sức mạnh, một cảnh đẹp cực kỳ dễ thấy nhưng chỉ cần liếc mắt một cái liền khó quên.

Nhưng tâm trạng của Nakajima Atsushi lại không tươi đẹp như thời tiết hiếm có này, lính mới của Công ty Thám tử Vũ trang đang đứng ở bên ngoài ngân hàng, buồn rầu nhìn tờ biên lai trong tay.

"1, 2, 3, 4..." Atsushi xòe tay bắt đầu đếm, hai mày từ từ nhíu chặt lại, sau một lúc lâu, cậu thở dài thườn thượt, "Không đủ..."

Nếu cậu không thể trả lại cho Akutagawa, liệu trong lúc hợp tác có bị cái tên đó lấy cớ chém thành tám khối không. Atsushi lạnh hết cả lưng, hung hắc lắc đầu như muốn đá cái hình ảnh tưởng tượng đó ra khỏi óc.

Chuyện là thế này, có một lần nhiệm vụ đột ngột tới, Atsushi thậm chí còn chưa kịp đánh răng rửa mặt, đã bị Akutagawa Ryunosuke xông vào ký túc xá, lôi cổ ra ngoài, mà quần áo trên người cậu lúc đó còn lỏng lẻo chưa ăn mặc chỉnh chu đâu. Rõ ràng lúc ấy mới 3 giờ sáng, thế mà cái tên kia lại thoải mái, chỉnh tề kỳ cục.

Atsushi như ngọn cỏ không được tưới nước, héo rũ ngồi trên ghế phụ, không thể trách cậu được, mấy ngày cuối tuần trước phải xử lý quá nhiều giấy tờ, cậu ngày nào cũng phải tăng ca, mãi đến tối hôm qua mới làm xong sơ sơ toàn bộ công việc, mới ngủ chưa được bao lâu thì đã bị cái tên biến thái Akutagawa cuồng công việc, chả biết nghỉ ngơi là cái khỉ gì, như một cái máy làm việc vô tình tùy thời có thể nhận nhiệm vụ 24/24 lôi ra khỏi giường.

"Haizz, jinko rất muốn ngủ, tôi là hổ thôi, buông tha cho tôi đi."

Trong lúc Atsushi buồn ngủ muốn chết, Akutagawa nhét một cái chai, chẳng biết là chai gì, vào trong ngực cậu, "Tỉnh táo chút." Vẫn là cái giọng lạnh như băng, cho dù giờ phút này hai mắt Atsushi mê man mơ hồ, cậu vẫn có thể tưởng tượng được cặp mắt không có cảm tình, tùy lúc tùy chỗ có thể đông chết người của Akutagawa đang liếc qua cậu.

"Đừng ở đó lầm bầm lầu bầu nữa, ồn." Akutagawa chuyển mặt về phía trước, tiếp tục chuyên tâm lái xe, Atsushi nhướng mày, cậu lẩm bẩm hồi nào, chẳng lẽ Akutagawa còn biết đọc tâm?

Cậu dí sát cái chai vào mặt, nhận ra cái chai Akutagawa đưa cho là chai nước súc miệng, còn có thể ngửi thấy mùi bạc hà nhàn nhạt quanh quẩn. Não vì quá buồn ngủ, dẫn tới không thể suy nghĩ, Atsushi vặn chai nước súc miệng ra, lúc rót vào mồm còn hỏi: "Cái thứ này có uống được không?"

Akutagawa thậm chí còn không nhìn cậu lấy một cái, "Muốn chết thì ngươi cứ uống đi." Atsushi bĩu môi, có đôi khi cậu cảm thấy Akutagawa thật sự không có tim, à không, là không có tim đối với cậu.

Có lẽ bắt đầu từ khi trở thành cộng sự, dần dần tin tưởng lẫn nhau sau mỗi nhiệm vụ, thỉnh thoảng trẻ con cãi nhau, động tay động chân, Atsushi đã coi Akutagawa là một người đặc biệt. Tuy nhiên, cậu không dám nói cho Akutagawa biết điều này, nói ra có lẽ sẽ bị ghét bỏ, có khi còn bị Rashomon thọc thành cái sàng cũng nên.

Làm sao, cho dù cậu có thể khôi phục nhanh chóng, nhưng đau vẫn sẽ đau đó.

Atsushi thuận thế ngửa đầu, cổ họng lăn lộn vài cái, phát ra tiếng "ùng ục ùng ục" vô cùng lảnh lót, nước súc miệng chạy vào cổ họng vừa cay vừa gay mũi, huân đến độ hại Atsushi chảy nước mắt ròng ròng.

"Nakajima Atsushi!" Akutagawa nghe thấy tiếng, quay phắt lại, phát hiện Atsushi thật sự uống nước súc miệng, giọng nói xưa nay bình tĩnh hiếm khi cao vút lên, "Ngươi dở hơi à?" Rashomon bay vụt ra, đánh bay chai nước súc miệng trong tay Atsushi, nước còn dư lại trong chai xối ướt cả người cậu.

"Ọe..." Dạ dày quay cuồng buồn nôn, ý thức mơ hồ lúc nãy giờ đã quay trở về, Atsushi mới nhận ra cậu vừa coi nước súc miệng thành đồ uống, uống vào trong bụng, mặt lập tức đỏ bừng.

"Ọe... Tôi không... Cố ý..." Atsushi không dám nôn ra, thậm chí không dám nhúc nhích, cái ghế mà cậu đang ngồi làm bằng da thật đó, dám làm bẩn nói không chừng Akutagawa sẽ giết cậu diệt khẩu.

Nhưng dạ dày cứ co thắt từng đợt vì kích ứng, dịch chua như muốn trào ra khỏi cổ họng, Atsushi nghiến chặt má, khó chịu muốn nổ tung đầu, huyệt thái dương cũng đau theo từng đợt.

Cậu duỗi tay gõ vài cái lên cửa xe, ý bảo Akutagawa mau cho cậu xuống xe để cậu nôn, nhưng gã lại đen mặt dẫm chân ga, bánh xe trượt băng băng trên đất, động cơ tăng tốc, xe bay vút ra ngoài như một ngôi sao băng.

"Ưm ưm!" Atsushi dùng hai tay bịt kín miệng lại, bất lực nhìn Akutagawa, cậu sai rồi, người đàn ông này căn bản không có tim. Cộng sự của mình sắp nôn ra rồi mà còn không chịu dừng xe, cho dù gã không để ý cộng sự nhà mình sắp nghẹn hỏng thì chẳng lẽ không để ý tới cái xe của gã sao?

Hay là gã vẫn luôn tìm cơ hội biến cậu thành thảm da hổ?

Akutagawa dẫm phanh lại, cho dù bánh xe ma sát với đất tốt thật thì vẫn làm Atsushi theo quán tính ngã về phía trước. "Ọe..." Atsushi cuối cùng vẫn nhịn không được, nôn ra.

Đành nào cũng phải chết, cho tôi ngủ một giấc rồi nói sau. Đây là suy nghĩ cuối cùng của Atsushi trước khi cậu mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.

Akutagawa nhìn qua Atsushi ngã trái ngã phải trên ghế phụ, thở dài, "Mệt cho em còn có thể nhịn lâu như vậy." Rashomon lặng lẽ thò ra, nâng Atsushi xuống xe.

Nôn thì cũng nôn rồi, đi bệnh viện kiểm tra mới là chuyện quan trọng.

Sau khi thấy Atsushi uống nước súc miệng, Akutagawa quyết đoán quay xe, chạy thẳng tới bệnh viện tư nhân của Mafia Cảng. Thật ra nhiệm vụ cũng không đặc biệt quan trọng gì, chỉ là gã quen xong việc sớm thì được nghỉ sớm thôi.

"Akutagawa-kun, bị thương à?" Bác sĩ phòng khám trực ban suốt đêm, mà Akutagawa thường xuyên bị thương chạy tới nơi này, cho nên ai hay qua lại phòng khám đều quen gã.

"Không phải tại hạ." Akutagawa nâng Atsushi ướt sũng, ném cậu tới giường bệnh. "Đứa ngốc này vừa mới uống nhầm nước súc miệng, sau đó hôn mê, có cần rửa ruột không?"

"Để tôi coi xem." Bác sĩ lập tức đứng lên, kiểm tra cẩn thận cho Atsushi – đã hôn mê – một hồi lâu. Akutagawa ở bên, không cảm xúc nhìn chằm chằm vào gương mặt trắng bệch của Atsushi.

"Akutagawa-kun." Bác sĩ đột nhiên gọi, "Vâng." Akutagawa lên tiếng.

"Đứa bé này chỉ đang ngủ thôi."

"Em ấy vừa mới nôn, sắc mặt còn trắng bệch."

"Uống nhầm một chút nước súc miệng không gây chết người được đâu, cậu ấy chẳng qua chỉ vì quá mệt mà thôi."

"Ồ."

Akutagawa chẳng bao giờ ngủ đủ giấc, đương nhiên không thể hiểu nỗi đau của những người bị deadline dí.

--

Lúc Atsushi tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường ở ký túc xá, Izumi Kyoka ở bên lo lắng chăm sóc cho cậu. "Anh cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Thấy cậu từ từ tỉnh lại, khói mù trên mặt mèo Kyoka biến mất, cô vui mừng bắt lấy tay cậu.

"Ưm, a?" Atsushi thật sự đau đầu, đầu óc không rõ lắm tình huống hiện tại, "Kyoka-chan, không phải anh đang làm nhiệm vụ sao? Sao về ký túc xá được vậy?"

Kyoka vừa mới đứng dậy múc cháo cho cậu uống, nghe thế liền dừng lại, "Akutagawa đã đưa anh về." Atsushi theo phản xạ bật dậy, "Khi nào?"

Kyoka ngó vào đồng hồ, "Đại khái... Hơn 5 giờ." Đáp xong, cô tiếp tục đi vào phòng bếp, để lại mình Atsushi ngồi tại chỗ, cố gắng nhớ lại ký ức tối hôm qua. Trí nhớ của cậu dừng lại ở lúc cậu uống phải nước súc miệng, sau đó nôn ra xe của Akutagawa.

Chờ đã?!! Cậu nôn? Nôn ra xe của Akutagawa?

Atsushi nhanh chóng móc di động ra, lướt trên bàn phím, tìm dãy số đã sớm nhớ kỹ trong lòng, cùng lúc đó ngó qua đồng hồ treo tường, 7 giờ rưỡi, chắc Akutagawa vẫn chưa ngủ.

"Alo?" Có một giọng nói trầm thấp mang chút âm mũi ở đầu dây bên kia, Atsushi nghe xong, lưỡi thắt lại, run run rẩy rẩy nửa ngày không nói ra được câu gì, sau một hồi im ắng lâu ơi là lâu, đối phương tiếp tục phát ra tiếng: "Jinko à?"

"À, ừ, là tôi." Atsushi theo bản năng nuốt nước bọt, "Tôi, hôm qua tôi nôn lên xe anh hả..."

"Ừ." Bên kia nghe có vẻ không thèm để ý, có lẽ gã đang nghỉ ngơi.

Nakajima Atsushi, mi xong đời rồi! Sao mi lại ngớ ngẩn đến thế! Cậu còn có thể trở về hoàn chỉnh không mất cọng tóc nào, chắc chắn là vì Akutagawa nổi lòng trắc ẩn...

"Xin, xin lỗi... Tôi sẽ nghĩ cách trả lại cho anh..." Atsushi càng nói giọng càng nhỏ, giờ cậu cũng không nghĩ ra được gì cả, xe của Akutagawa vừa nhìn đã biết không phải loại rẻ tiền, cho dù có rửa sạch thì có khi gã vẫn ghét bỏ cũng nên, ít nhất vẫn có thể trả lại tiền đổi phụ kiện trong xe, còn may là xe không bị hư...

"Trả lại cái gì?" Hình như đối phương vẫn chưa hiểu ý cậu, Atsushi quyết đoán cúp điện thoại cái rụp. Thấy Kyoka bưng bát cháo trắng nóng hầm hập tới, cậu nước mắt lưng tròng: "Kyoka-chan, e là sau này ngay cả cháo trắng, chúng ta cũng không có để uống nữa rồi..."

Kyoka bối rối, hai mắt to tròn lấp lánh nhìn cậu, Atsushi thoảng chốc cảm thấy mình giống như anh trai biết nhà mình nghèo khó nhưng vẫn đảm đương trách nhiệm nuôi nấng em gái. Sau khi uống sạch cháo, Atsushi để cái chén sang một bên rồi chạy ra ngoài. "Kyoka-chan, nhờ em rửa chén hộ anh, anh cần phải ra ngoài một chút, tối nay về để anh rửa chén cho."

Kyoka thu dọn chén đũa, nhìn Atsushi vội vã mang giày ở ngoài hành lang, còn chưa kịp đáp lời, cậu đã chạy ra ngoài.

Akutagawa nói dạ dày của cậu khó chịu, dặn cô nấu chút cháo, sao mới ngủ chưa được bao lâu đã chạy đi rồi.

Akutagawa cầm di động bị đơn phương kết thúc cuộc gọi, cau mày suy nghĩ xem rốt cuộc Atsushi có ý gì. Lúc này, cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra, Nakahara Chuuya đi vào, mặt còn len lén hưng phấn.

"Akutagawa-kun, nghe nói cậu ra ngoài chấp hành nhiệm vụ làm dơ xe?" Chuuya trông rất vui mừng, Akutagawa gật đầu, sau khi đưa Atsushi về bên Thám tử Vũ trang, gã vội vàng trở về, gọi cho Chuuya hỏi nơi nào rửa xe tương đối tốt, sau khi đỗ xe vào bãi đỗ liền về văn phòng ngủ bù.

"Đúng lúc đấy, hay là đổi xe luôn đi." Hồi trước Chuuya cho rằng xe của Akutagawa không quá hợp với khí chất của gã, thậm chí anh còn dọn cả cái gara cưng của mình, cho gã xem xe trong đó, gã thích nào, anh trực tiếp cho gã luôn, đáng tiếc Akutagawa từ chối thẳng thừng.

Akutagawa thở dài, "Chuuya-san, chỉ cần rửa sạch là vẫn có thể đi được mà." Chuuya đã bận mở di động ra cho gã xem, "Cậu xem kiểu xe mới nhất này đi, trông không tệ đâu, vẻ ngoài rất sáng tạo, hiệu suất cũng rất mạnh."

Akutagawa nhìn qua, cuối cùng vẫn khuất phục, "Chiều nay tại hạ sẽ đi mua." Chuuya hài lòng gật đầu, đi được vài bước còn quay đầu lại, "Tôi có thẻ thành viên, lát nữa cho cậu."

Vừa nhắc đến xe, Chuuya-san lập tức hăng hái nhiệt tình liền. Akutagawa đau đầu tiễn Chuuya, đột nhiên hiểu ra chuyện mà Atsushi vừa nói trong điện thoại khi nãy.

Trả lại? Đừng nói tên đó muốn trả tiền do làm dơ xe của mình đấy nhé?

Akutagawa buồn cười nhìn di động, quyết định giờ đi tìm Atsushi nói cho rõ ràng. Nếu kế hoạch hoàn thành nhiệm vụ rạng sáng đã bị quấy rầy, Akutagawa cũng không ngại dành một ngày ăn uống đàng hoàng rồi đi chọn xe mới.

--

Atsushi đi tới ngân hàng để in biên lai tiền tiết kiệm của mình, giờ lang thang đi tới đi lui không mục tiêu trên phố, tự hỏi phải tích góp bao nhiêu mới đủ để trả lại cho Akutagawa.

Lúc đi ngang qua phố thương mại, Atsushi tinh mắt thấy bên đường có một cửa hàng 4S. Ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại qua đó, càng không ngờ chỉ liếc mắt một cái đã bắt gặp Akutagawa ở trong cửa hàng.

Nhìn dáng vẻ thì hình như Akutagawa đang nghỉ phép, hôm nay gã mặc áo khoác thường màu đen ít khi thấy mặc, áo trong màu trắng, cả người trông vừa nhẹ nhàng lại vừa thoải mái.

Nếu được nghỉ thì vì sao mới rạng sáng đã lôi tôi đi làm nhiệm vụ! Atsushi căm giận bất bình nghĩ, còn hại tôi nôn lên xe, mất mặt thôi không nói, chỉ riêng tính toán xem làm thế nào để có đủ tiền cũng đã làm cậu đau đầu rồi.

Atsushi vừa định rời đi, kết quả trong nháy mắt, cậu vô tình đối diện với cặp mắt của Akutagawa – đang ở trong cửa hàng, Akutagawa nhướng mày, cách cửa kính, dùng khẩu hình miệng nói với cậu: "Lại đây."

Atsushi có thể không qua được sao? Vốn đã định trốn chủ nợ, trời biết sao lại trùng hợp đến vậy, cứ như cực âm với cực dương của nam châm, bang một tiếng là dính vào nhau. Atsushi ngàn vạn lần không tình nguyện bước vào cửa hàng, thấy bên trong được trang hoàng cao cấp, cậu không khỏi rụt cổ.

"Akutagawa..." Cậu yếu ớt lên tiếng, Akutagawa đã sớm chọn xong xe, chỗ nào nên kiểm tra cũng đã kiểm tra rồi, chỉ cần chờ lấy xe mà thôi. Trước khi tới, Chuuya cũng đã báo trước cho chủ cửa hàng, Akutagawa chỉ cần cung cấp giấy chứng nhận và trả tiền là được rồi. Chuuya đã ra tay, làm gì có ai không yên tâm?

"Ngươi cũng tới xem xe?" Akutagawa chờ nhân viên phụ trách xác minh giấy chứng nhận, thuận miệng hỏi. Atsushi lúng túng dời mắt đi, cái tên này, biết rõ rồi còn cố hỏi, cậu chỉ là công nhân viên làm công bình thường, lương một tháng dành để chi trả điện nước với phí tổn sinh hoạt hằng ngày, còn dư lại mới bỏ vào ngân hàng. Atsushi mỗi tháng đều cực kỳ vui mừng khi thấy tiền tích góp của mình càng ngày càng nhiều, đáng tiếc gặp phải Akutagawa tức không có chuyện tốt, kho vàng nhỏ của cậu sắp biến mất rồi.

"Đương nhiên là không... A?" Atsushi thấy Akutagawa nhận chìa khóa xe, "Anh mua xe mới?" Akutagawa gật đầu. "Đi, đi lấy xe." Đầu óc Atsushi rối loạn một trận, chỉ biết ngoan ngoãn làm cái đuôi nhỏ của Akutagawa.

Atsushi cứ như vậy, lại lần nữa mơ màng hồ đồ leo lên ghế phụ trên xe Akutagawa, nhìn nội thất bên trong xe mới tinh, không khỏi nhớ tới chuyện tối qua. "Xe của anh đã đưa đi rửa chưa?" Atsushi rất cẩn thận châm chước từ ngữ.

"Chưa." Akutagawa nhớ tới con xe còn nằm trong gara của Mafia Cảng kia, làm quen xe mới một tý, "Chuuya-san đề nghị tại hạ mua xe mới luôn."

Oa... Quả nhiên bị ghét bỏ! Kế tiếp nên nói gì đây, chẳng lẽ nói thẳng là "Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền trả lại cho anh" sao?

"Phải rồi, đăng hộ tại hạ một cái come out với." Akutagawa ném di động – đã được giải khóa – cho Atsushi, Atsushi vội tiếp lấy, nắm chặt sợ làm rơi. Akutagawa thấy cậu như vậy, nụ cười hiện lên trong mắt gã.

"Đăng gì đây?" Atsushi nghiên cứu cẩn thận, hỏi. "Cứ chụp đại rồi đăng là come out, không đăng e là Chuuya-san sẽ kéo tại hạ tới gara của anh ấy, bắt tại hạ phải chọn xe mất." Akutagawa đau đầu thở dài.

Thấy Atsushi cứ loay hoay nghiên cứu chụp góc nào mới đẹp, Akutagawa vừa tức giận vừa buồn cười, đăng cái thông báo đã lấy xe thôi, việc gì phải cọ tới cọ lui như vậy.

"Đăng rồi đó." Vài phút sau, Atsushi trả lại điện thoại, Akutagawa nhận xong, cũng không thèm nhìn nội dung bài đăng, bỏ thẳng di động vào túi. "Anh không xem sao?" Atsushi trông có vẻ hơi do dự, cặp mắt vàng tím mở to mơ hồ.

"Không cần thiết." Akutagawa khởi động động cơ, "Ngươi không đến mức ngay cả chút chuyện này mà cũng không làm tốt, giờ ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ... Sao mặt ngươi hồng thế?"

"Đâu có!!!"

"... Không khỏe à?"

"Không!!!"

--

Kyoka chỉnh sửa lại tài liệu xong, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, mặc dù cả phòng chỉ có mình cô với Kunikida Doppo làm việc, còn nhóm Dazai Osamu thì ngang nhiên lười biếng.

Atsushi từ sáng đến giờ vẫn không thấy bóng người đâu, Kyoka bật di động lên, tính nhắn tin cho cậu, chỉ là trước đó cô theo thói quen lướt mạng xã hội, kết quả lướt tới bài đăng của Akutagawa – người có khi cả năm chẳng đăng trạng thái nào.

"Come out." Chỉ hai chữ hết sức đơn giản thôi nhưng lại làm tim của Kyoka vọt tới cổ họng. Cô click mở hình ảnh, thấy đó ảnh chụp chung của Atsushi và Akutagawa ở trong xe, Akutagawa không nhìn vào ống kính, chỉ chăm chăm nhìn về phía trước, phỏng chừng đang lái xe. Atsushi ngồi trên ghế phụ, mặt hồng hồng, trông có vẻ Atsushi là người chụp ảnh.

Atsushi dùng di động của Akutagawa cập nhật trạng thái, hơn nữa còn đề là come out???

"Dazai-san!!! Atsushi đang yêu đương!" Kyoka đứng phóc lên.

Chuuya gọi điện thoại cho nhân viên phụ trách, biết được Akutagawa đã lấy xe rồi, anh gật đầu hài lòng, đang định nhắn tin hỏi cấp dưới nhà mình xem xe chạy ngon không, đột nhiên xem được trạng thái mới của Akutagawa trên mạng xã hội.

Tuy là một người bình tĩnh nhưng Chuuya cũng suýt chút nữa phun ngụm vang đỏ trong miệng ra ngoài.

"Kouyou ane-san!!! Akutagawa có bạn gái... À không... Khụ khụ!"

--

Lúc này Akutagawa và Atsushi còn đang bận kết hợp làm nhiệm vụ, di động của mỗi người đều bỏ lại trên xe, không hề biết di động đã bị nổ tung bởi một đống cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh, group chat toàn tin tức che trời lấp đất.

Akutagawa điều khiển Rashomon lẻn vào trong đám động, Rashomon đón gió chợt phóng to, quấn quanh lấy cổ kẻ địch, bóp ngất chúng, Atsushi hóa thân thành Mãnh Thú Dưới Trăng, xông vào cửa chính kho hàng đằng trước, nghênh đón một loạt đạn bắn phá liên tiếp.

Atsushi bảo vệ cho Akutagawa ở đằng sau, Akutagawa tùy thời tấn công, tuy hai người không hợp nhau, nhưng sau nhiều lần vào sinh ra tử, độ ăn ý của họ đã sớm được mài giũa đến không giống người thường. Chỉ mất gần một tiếng rưỡi, căn cứ kẻ địch đã bị tiêu diệt không còn một mảnh.

Trong lúc đấy, Thám tử Vũ trang với Mafia Cảng đã kéo nhau lập một cái group hóng hớt, mọi người mồm năm miệng mười thảo luận trong đó vấn đề "Tóm lại là hổ con nhà anh bắt cóc thỏ tai cụp nhà tôi, hay là chó điên nhà anh bắt lấy mèo lớn nhà tôi?"

"Tính tình của Akutagawa-kun chậm nhiệt như vậy, chắc sẽ không phải là người chủ động tỏ tình đâu nhỉ?"

"Atsushi-kun là người đăng thông báo à?"

"Không được Akutagawa senpai đồng ý, sao jinko có thể lấy được di động của anh ấy!!! Akutagawa senpai của tôi..."

"Không ngờ oni-chan lại come out..."

"Atsushi rất tự ti, chắc sẽ không chủ động tỏ tình đâu? Em cũng không ngờ Atsushi thế mà... Rõ ràng tụi em đang sống chung..."

"Trời biết hai đứa đó sao tự dưng lại come out!"

"Các người không muốn đoán xem ai trên ai dưới sao..."

"Khụ khụ..."

"Chắc chắn là Akutagawa! Cấp dưới nhà tôi nhất định lợi hại hơn!"

"Ố ồ, Chuuya vẫn đừng nên kết luận sớm thì hơn."

"Nhưng mà sao hai người đó có thể đến được với nhau thế nhỉ? Rõ ràng là oan gia."

"Không đánh không quen cũng rất bình thường."

"Nếu bọn nhỏ đã lựa chọn, vậy tôn trọng quyết định của tụi nó đi."

"Thanh niên yêu đương thật tốt ~"

--

Trở lại xe, Akutagawa tiện tay cởi áo khoác ra, được Atsushi bảo vệ, gã không bị thương. Lúc thuận tay cầm lấy di động, sắc mặt của Akutagawa trở nên cổ quái.

"Sao thế?" Atsushi cũng ngồi vào xe, dưới tác dụng tự lành của Mãnh Thú Dưới Trăng, vết thương trên người cậu đang thong thả khôi phục, nhưng quá tình khôi phục vẫn có thể cảm nhận được miệng vết thương đau đớn.

Akutagawa trầm mặc mở ra xem trạng thái vừa rồi, dưới bình luận toàn là "Chúc 99", mặc kệ đến từ Mafia Cảng hay Thám tử Vũ trang. Akutagawa hít thật sâu một hơi, rồi lại thở ra thật mạnh.

Atsushi choáng váng trước hành động của gã, nếu không phải người còn đang đau, có lẽ cậu đã giật lấy di động của Akutagawa xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện.

"Nakajima Atsushi, ngươi, đồ đầu gỗ!" Akutagawa trừng cậu, Atsushi bị trừng, vẻ mặt mờ mịt, ngay sau đó, Akutagawa dí màn hình di động đến trước mắt cậu, "Tại hạ kêu ngươi come out đã mua xe mới, ngươi come out cái khỉ gì thế này?"

"A???" Mặt Atsushi nháy mắt đỏ bừng, xem bình luận toàn chúc phúc, cảm thấy cả thế giới bắt đầu quay cuồng, cậu run run rẩy rẩy bật di động của mình lên, quả nhiên, group chat đã nổ mạnh.

"Tôi..." Atsushi thấy giờ mình có nhảy sông Hoàng Hà cũng tẩy không nổi, nhưng cậu đúng thật có ý đấy!!! Rõ ràng cậu cũng thích Akutagawa... Thì ra không phải chuyện thích sao?!

(Lily: Ý là Akutagawa muốn thông báo đã mua xe mới nhưng Atsushi lại tưởng Aku muốn thông báo hai người thích nhau. Thế là... Cho nên mặt Atsu mới đỏ lúc đăng thông báo.)

Giờ bay ra khỏi Trái Đất còn kịp không? Atsushi khóc không ra nước mắt, âm thầm mắng bản thân, hận không thể đào một cái hố chui vào, muốn hung hăng tự đấm hai cái, có khi té xỉu sẽ không cần phải đối mặt với tình huống xấu hổ thế này?

"Anh mới là đầu gỗ thì có!" Atsushi bất chấp tất cả, nếu đã bị biết rồi, vậy dứt khoát ngả bài luôn đi, dù sao sau này cũng không còn cơ hội nữa, cùng lắm thì cậu với Akutagawa trở về giai đoạn anh chết tôi sống thôi mà, vì yêu sinh hận cũng là tình tiết thường thấy.

"Em thích anh, chẳng lẽ anh không biết sao? Em hiểu lầm thì thế nào? Ai biểu anh nói chẳng rõ ràng gì cả!" Atsushi to gan gần như rống lên, không gian nho nhỏ bên trong xe quanh quẩn dư âm của Atsushi, Atsushi rống xong, không cam lòng yếu thế, trừng Akutagawa.

"Ngươi..." Akutagawa nhất thời nghẹn lời, hai người cứ mắt to trừng mắt nhỏ những vài phút. Atsushi cảm thấy không khí quanh họ sắp tụt đến số âm, trong mắt Akutagawa toàn kinh ngạc và khiếp sợ, khiến cậu có chút không dám xem tiếp.

Cái cảm giác thích ai đó mà bị vạch trần trước mặt mọi người này, quá mất mặt.

"Tại hạ..." Akutagawa muốn nói chuyện, nhưng đầu lưỡi như bị thắt lại. Nhìn bộ dạng cố gắng muốn nói gì đó của Akutagawa, Atsushi dời mắt đi, rầu rĩ nói tiếp: "Không cần nói gì cả, em biết rồi."

"Haizz, anh đừng coi là thật, cũng không cần phải thấy xấu hổ đâu, chúng ta làm rõ là được..." Atsushi còn chưa nói xong, Akutagawa đã túm lấy cánh tay cậu, kéo cả người cậu vào trong lòng gã.

"Tại hạ cũng thế." Giọng nói của Akutagawa vang trên đỉnh đầu cậu, tuy vẫn lạnh lùng, nhưng tiếng không ngăn được run rẩy trong đó.

"Tại hạ cũng thích em." Hình như sợ Atsushi quỵt nợ, Akutagawa giữ tay cậu rất chặt.

Thật ra Atsushi trước giờ không hiểu cảm giác vui sướng khi tỏ tình thành công, nhưng giờ lại cảm thấy quả tim đã bị cái tên "Akutagawa Ryunosuke" nhét đầy, kiểu sắp tràn ra tới nơi, rất khó miêu tả, khóe miệng cậu không thể dừng cong lên, một loại cảm giác không thực quấn quanh não cậu, giống như rơi vào trong mơ, sợ không cẩn thận một cái liền tỉnh.

Trong lúc Atsushi còn đắm chìm trong cảm giác không thực, Akutagawa đã cúi đầu, sợi tóc cọ qua mặt cậu, Atsushi không kiềm được nheo mắt lại, giây tiếp theo, gương mặt của Akutagawa phóng to ngay trước mắt, miệng chạm vào xúc cảm mềm mại.

Vừa chạm vào nhau, mặt Akutagawa cũng đỏ ửng, đầu óc Atsushi rối loạn như hồ dán.

Cái này, trời xui đất khiến, xem như thành rồi?

--

Cả bên Mafia Cảng lẫn Thám tử Vũ trang chờ nửa ngày vẫn không nhận được tin chính thức, group hóng hớt vẫn khí thế ngất trời thảo luận đây là thật hay giả, cuối cùng cuộc tranh luận kết thúc bằng một câu trả lời thống nhất đến từ Akutagawa.

"Đúng thật come out, cảm ơn mọi người."

"Hai người họ là thật!"

"Á đù..."

"Vậy ai trên ai dưới?"

"Đúng rồi, còn chưa biết."

"Ai đi hỏi?"

"Tôi là Higuchi, tôi đã báo cánh sát rồi đó."

"Vậy có phải sau này Atsushi phải rửa chén cho người khác không..."

"Chưa chắc, có khi Akutagawa là người rửa chén cũng nên!"

"Chúc mừng đôi mới!"

"Sắp ăn kẹo mừng rồi..."

"Bao giờ kết hôn?"

"Có con thì lấy họ của ai?"

"Tỉnh táo chút đi, còn chưa xem bát tự đâu."

"Không đúng, chẳng lẽ không có ai đính chính hai người đàn ông thì sao có thể sinh con sao..."

"Sắp tới thành thông gia rồi ~"

"..."

"Thanh niên yêu đương thật tốt ~"

--- HẾT ---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top