Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7: Quạ đen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

—————— Cuộc sống không bằng một dòng thơ của Baudelaire (1).

Hôm nay bị cứu sống lần thứ ba, Akutagawa Ryuunosuke mặc một bộ yukata vải lanh mịn màu xanh xám, hắn nhìn ánh mặt trời tươi đẹp bên ngoài chiếu vào từ cửa sổ, thở một hơi dài nhẹ nhàng.

Trên chiếc bàn bên cạnh, người đàn ông có mái tóc màu cam đội mũ đang hăng hái chiến đấu với tài liệu. Từ đêm đó sau khi trở về Nakahara Chuuya vô cùng lo lắng cho Akutagawa Ryuunosuke, lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn phòng ngừa hắn lại tự sát ở nơi nào đó bản thân không biết, sau khi thử hít ngạt khí và lén uống thuốc ngủ, thần kinh Nakahara Chuuya đã lên đến cảnh giới tối cao, thậm chí tài liệu từ Port Mafia được dọn lại đây để xử lý vì phòng ngừa Akutagawa Ryuunosuke tự sát.

Akutagawa Ryuunosuke nhắm mắt, giọng nói bị ép tới mức thấp nhất: "Không cần như thế, Nakahara-san."

Vì sự thống khổ của hắn mà ảnh hưởng đến bản thân, làm sao có thể chịu được chứ...

Tội của hắn, lại có thêm một tội nữa.

Bút trong tay người đàn ông đang vùi đầu vào tài liệu chợt dừng lại, mặc dù bộ dáng đắm chìm vào báo cáo tài liệu, nhưng thật ra Nakahara Chuuya vẫn luôn chú ý đến hướng đi của Akutagawa Ryuunosuke. Nakahara Chuuya ngẩng đầu, nhíu chặt mi nhìn thanh niên đứng trước cửa sổ.

Anh nhớ tới tình cảnh từ Công ty Thám tử trở về chất vấn lúc trước, cho dù như thế nào anh đều không tin Akutagawa Ryuunosuke chủ động tự sát, chi bằng anh càng tin rằng đã chịu ảnh hưởng từ ký ức liên quan đến Dazai Osamu, nhưng Akutagawa Ryuunosuke đã trả lời rất rõ ràng.

"Cậu ra ngoài chỉ vì muốn nhảy hồ?"

"Đúng."

"Tại sao cậu muốn chết?" Cán bộ Mafia tóc cam híp mắt lại, ánh mắt nghiêm khắc.

"Không muốn chết..." Thanh niên bình tĩnh nhìn anh.

"Chỉ chán sống thôi."

Nghĩ đến đoạn đối thoại ngắn ngọn kia, Nakahara Chuuya lại muốn đỡ trán thở dài, Akutagawa nguyên bản chấp nhất quá mức với Dazai Osamu có đôi khi khiến anh rất đau đầu, trạng thái mất trí nhớ hiện tại tuy rằng không hề có loại chấp nhất này, nhưng vấn đề đang mang hình như càng nghiêm trọng.

"Đừng đùa, hiện tại cậu chính là cấp dưới mới của tôi." Nakahara Chuuya dùng sức gõ gõ bút máy trong tay lên bàn, tròng mắt xanh thẳm trang nghiêm như bầu trời xanh, "Không cần học tên Dazai Osamu kia, cái chết cũng không mang đến cho cậu điều gì, tất cả thứ có được đều tan thành mây khói khi cậu chết."

Akutagawa Ryuunosuke cúi đầu, mái tóc màu quạ của hắn theo mặt nhẹ nhàng rơi xuống. Cơn đau bí ẩn ở ngực lại xuất hiện, hắn vươn tay nhẹ nhàng đè ngực lại, nỗi buồn vừa trong suốt vừa nặng nề từ trái tim kéo dài về phía trước, trong tròng mắt đen như mực lóe ra ánh sáng nhạt, tựa hồ giây tiếp theo liền biến thành nước mắt nhẹ uyển chuyển tuôn ra.

Nếu không còn bất cứ thứ gì thì sao?

Hắn rất muốn hỏi lại như vậy, nhưng hàng mi chỉ rũ xuống che lại bi thương trong đôi mắt, vẫn im lặng không nói.

Mọi thứ hắn có được, tất cả những thứ ràng buộc hắn đều hoàn toàn tan biến, hiện tại chỉ là một vong linh sớm đã rời xa thế gian mơ màng hồ đồ lang thang hậu thế. Akutagawa nghĩ, cái chết quả thật chẳng mang cho hắn điều gì, lại là con đường duy nhất giúp hắn thoát khỏi sự thống khổ này.

Nhưng bây giờ hắn cũng không phải "Akutagawa", Akutagawa Ryuunosuke nhìn Nakahara Chuuya, người trước mắt này quan tâm vốn dĩ không phải hắn, hắn biết rõ sự khác biệt này, mặc dù hai người đều tên "Akutagawa Ryuunosuke", nhưng đúng là bởi vì thế nên hắn mới càng thống khổ.

Hắn không có cách nào để bản thân ở tại thế giới này như cũ, không gian không có bất cứ con đường sống nào.

Trên thế giới này không ai có thể đủ lý giải được hắn, chắc chắn không có người nào. Hắn hoàn hoàn toàn toàn phủ quyết, bị tự thân hắn phủ quyết.

Những ký ức tạo nên tính cách của hắn, hiện tại vẫn sống động trong đầu và không có cách nào quên được. Theo thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng nhớ những khoảnh khắc đó.

Hắn nhớ Akutagawa Ryuunosuke trước kia.

Hiện giờ hắn trọng sinh vào thân thể này, những thứ tốt đẹp đó lại không có bất cứ quan hệ gì với hắn, chỉ còn lại linh hồn tên "Akutagawa Ryuunosuke". Akutagawa Ryuunosuke nhìn chăm chú vào Nakahara Chuuya, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được sự quan tâm trên người người trước mắt này, những hơi thở sinh mệnh tràn ngập sức sống vờn quanh trên người Nakahara Chuuya, lúc nào cũng nhắc nhở sự thật rằng hắn đã chết.

Akutagawa nhẹ nhàng thở dài, hắn không còn bất cứ quyền lợi đi tùy hứng nữa. Lần nếm thử tự sát trước đây chưa chắc không có những tư tưởng ích kỷ bị hắn ghét bỏ quấy phá, nhưng hắn lại thuận theo tính cách ích kỷ đó một cách mù quáng. Xét đến cùng, hắn cũng không có bất cứ tư cách gì, khiến người quan tâm "Akutagawa Ryuunosuke" mất đi sự coi trọng chỉ vì hắn.

Thôi bỏ đi, vậy là đủ rồi.

Hắn hoàn toàn mất đi tư cách giải thoát.

Nakahara Chuuya nhăn nhăn mày, Akutagawa Ryuunosuke trầm lặng thời gian dài khiến anh cảm giác rất không thích hợp. Trước kia tuy rằng Akutagawa Ryuunosuke cũng đủ tôn kính với anh nhưng ngoại trừ việc liên quan đến Dazai Osamu thì luôn có sự lạnh nhạt tương phản rõ ràng, mà hiện tại Akutagawa Ryuunosuke dù không hề chấp nhất với Dazai Osamu, nhưng sự xa cách và lạnh nhạt giữa mày ngược lại càng thể hiện rõ, giống như bản thân tự tạo một tòa thành lũy từ chối với tất cả mọi người ở bên ngoài.

Không phải là sự xa cách đơn giản, mà hình như là khoảng cách hình thành tự nhiên, giống như là khoảng cách từ bầu trời đến đại dương, khoảng cách giữa chú chim bay và đàn cá bơi lội, khoảng cách giữa ngôi sao và lỗ đen, như khoảng cách vĩnh viễn giữa hai đường thẳng song song.

Akutagawa Ryuunosuke vẫn luôn là người có quyết tâm sâu sắc, Nakahara Chuuya đột nhiên nghĩ đến, cho dù bất cứ điều gì xảy ra, loại quyết tâm cố chấp không có cách nào thay đổi này hình như cắm rễ rất sâu trong xương tủy hắn. Dù cho bị sự thờ ơ lặng thinh kia bao trùm, nhưng không thể không nói quyết tâm này mang cho hắn, lý tính không ai có thể sánh bằng ở một lĩnh vực nào đó.

Lý tính đủ để hủy diệt sự tàn khốc của chính hắn.

"Cậu phải nghĩ đến em gái của cậu, Gin." Nakahara Chuuya ngồi lại trên ghế, anh cố gắng để giọng nói của mình nhu hòa một ít, nhưng vẫn không tránh được để lộ vài ý chỉ trích, "Nếu cậu chết, chỉ còn lại một mình em ấy."

"Akutagawa, còn có người coi trọng cậu, cho dù là tôi hay là Kouyou-neesan hay là Gin, còn có thuộc hạ Higuchi vẫn luôn đi theo của cậu, chúng tôi đều không hy vọng cậu chết dễ như trở bàn tay."

Akutagawa Ryuunosuke nhìn anh, ngâm một câu thơ, giọng điệu chậm rãi, như cánh hoa mềm mại đắm chìm dưới ánh trăng.

"Hắn sinh ra, hắn vẽ tranh, hắn chết đi. Cánh đồng lúa mạch vàng rực, một đám quạ đen bay qua sợ hãi kêu trên không trung."

"Ha?" Nakahara Chuuya nhíu mày, "Đây là gì?"

"Van Gogh."

"Ai?"

"Một họa sĩ thiên tài." Ngón tay giấu dưới tay áo yukata chậm rãi nắm chặt, đốt ngón tay có hơi trắng bệch, khóe miệng hắn lại cong lên nụ cụ nhẹ nhàng khó có được, như đang lẩm bẩm.

"Một nghệ thuật gia thuần túy, tôi đã từng rất thích tranh vẽ của ông ấy."

"Chẳng qua, người đó rất sớm đã nổ súng tự sát."

"......"

Trên trán Nakahara Chuuya hiện ra một ngã tư đường, lông mày cau lại. Mà Akutagawa lập tức dời đề tài, màu đen thuần như hắc diệu thạch phản chiếu ra bộ dáng của Nakahara Chuuya, lạnh nhạt thường ngày trở lại trên gương mặt hắn.

"Nakahara-san, bởi vì tại hạ tự sát, vì thế cho mọi người rất nhiều phiền phức nghiêm trọng, đúng không?" Thanh niên hơi mím môi, hai mắt nhìn thẳng vào con ngươi của Nakahara Chuuya.

Không tính là quá nghiêm trọng so với Dazai Osamu... Nakahara Chuuya nghĩ vậy trong lòng, ai quản con cá thu đó đi tìm chết chứ! Mà hiện tại anh tương đương với người giám hộ của Akutagawa Ryuunosuke, anh hiểu ý của thủ lĩnh, muốn nhân lúc Akutagawa Ryuunosuke mất trí nhớ thay thế vị trí Dazai Osamu trong lòng của Akutagawa, hoặc là ít nhất muốn loại bỏ ảnh hưởng của Dazai với Akutagawa. Nakahara Chuuya một chút cũng không hy vọng ngày nào đó cấp dưới của mình kiêm người được giám hộ vô thanh vô tức tự tử, anh xoa xoa huyệt Thái Dương, tận lực tâm bình khí hòa nói.

"Akutagawa, cho dù thế nào, sống vẫn hơn là chết."

Nhưng hắn là quái vật chỉ cần tồn tại thì sẽ tổn thương người khác, trước kia là như thế, hiện tại vẫn vậy.

Akutagawa Ryuunosuke nhắm mắt, hắn nghe thấy quạ đen đậu trên cây ăng-ten ngoài phòng đang kêu, ầm ĩ hơn mọi khi.

"Nakahara-san, ngài hãy yên tâm." Akutagawa Ryuunosuke chậm rãi mở mắt, bên môi xuất hiện độ cong nhỏ bé có hơi sai lệch, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, tần suất run rẩy cực kỳ nhỏ lại không thể bỏ qua.

Đôi con ngươi thủy tinh đen như mực dưới làn ánh sáng hiện ra cảm giác như bị thiêu đốt và trong suốt, lời nói phát ra từ miệng thanh niên khẽ chấn động trong không khí.

"Akutagawa Ryuunosuke, sẽ không tự sát."

Nakahara Chuuya nhìn chăm chú đồng tử màu đen không có một tia sáng của thanh niên, đáy lòng cảm thấy sự khó chịu khó có thể biến mất.

Quạ đen ngoài cửa sổ không hề có dấu hiệu mà từ mái hiên rơi xuống, máu đỏ tươi bắn khắp mặt đất.

......

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn những thiên thần nhỏ đã bình chọn hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian 20:23:04 20-01-2020 ~ 22:36:23 22-01-2020 nha~

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã tưới dung dịch dinh dưỡng: RTZY 3bình;

Vô cùng cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

.

.

.

(1) Charles Baudelaire (1821-1867): là một trong những nhà thơ có ảnh hưởng lớn nhất ở Pháp, trong thế kỷ 19, ông thuộc trường phái chủ nghĩa tượng trưng. (Theo Wikipedia)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top