Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Nhân gian ồn ào




Kiến trúc thấp tầng với những giáo đường kề sát nhau, căn phòng trong góc ở tầng ba luôn bật đèn tới đêm muộn. Ở nơi thành phố chậm chạp này, ngay cả mùa xuân cũng đến muộn khác thường. Rõ ràng đã đến cuối tháng ba rồi, thế nhưng nhiệt độ một chút cũng không có dấu hiệu tăng lên. Khắp nơi trồng toàn là cây thường xuân, từ cửa sổ nhìn ra ngoài, cũng không thể phân biệt được rốt cuộc đang là mùa gì.

Cũng có vẻ như, thời gian đã dừng lại ngay từ lúc bắt đầu.

"Yeol, cửa phòng khách vẫn như vậy sao?"

Nghe thấy âm thanh của người bạn cùng phòng từ ngoài cửa truyền vào, Park Chanyeol từ sau khung vẽ gỗ kiểu cũ vừa dày vừa nặng của mình ngẩng đầu lên. Một tay đẩy lại gọng kính bị trượt xuống, một tay thò vào trong túi áo tìm kiếm, sờ thấy chiếc chìa khóa mới cao giọng đáp lại.

"Đưa chìa khóa cho mình đi, các cậu đi trước, thằng nhóc cậu hẹn hò đừng có đến muộn. Tuy rằng không biết hôm nay lại làm rung động cô gái nào"

Nghe vậy bạn cùng phòng mắng hai câu, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Tiếng bước chân xa dần, không đến nửa phút hoàn toàn không còn nghe thấy nữa. Tâm trí trở lại trên giấy vẽ, Park Chanyeol nhất thời quên mất màu vẽ trên bút nên thêm ở đâu. Cánh tay khựng lại, lơ lửng trong không khí, ánh mắt dừng lại trên bức tranh lớn, mãi đến lúc nụ cười có chút chua xót cũng không nghĩ ra. Dứt khoát đặt bút xuống, gỡ thanh nẹp giấy và bút chì ra, trong vô thức lại vẽ lung tung trên trang giấy.

Lại đến rồi, thứ cảm giác này.

Bàn tay lớn bao trọn mảnh bút chì ngắn cũn, dường như không thể nhìn thấy được thân bút. Đây là thói quen trong nhiều năm mà ParkChanyeol vẫn chưa sửa được, giống như cầm như vậy sẽ càng nắm rõ đường đi của nét vẽ, cầm một cách thoải mái như vậy, mới có thể vẽ nên những nét vẽ sinh động nhất. Gọng kính lại trượt từ mũi xuống, đầu ngón tay dừng lại một chút,ngòi bút rời xa bức tranh đang vẽ dở, dừng lại ở giữa không trung run rẩy, cuối cùng lại được đặt xuống theo tiếng thở dài.

Những đường nét trên bức tranh dường như đã đượcvẽ ngàn vạn lần, lưu loát đến nỗi không cần thêm những suy nghĩ dư thừa cũng rõràng, làm cho Park Chanyeol vô thức vò mái tóc.

Trên giấy vẽ hiện ra một bên mặt hơi cúi đầu mà an tĩnh, mái tóc lộn xộn rủ xuống dùng vài nét bút đơn giản để phác nên, đường nét trên khuôn mặt tỉ mỉ, khóe mắt cụp xuống đúng vừa vặn, lông mi không rậm, nhưng có thể coi là vừa mắt. Cằm cũng không góc cạnh, chiếc cổ dài, đối với một người đàn ông bình thường mà nói, các đường nét hình như quá nhẵn nhụi.

"A Chanyeol à, yết hầu của mình hình như đã bị nuốt chửng rồi"

Âm thanh mang theo ý cười lập tức hiện lên trong đầu, còn cùng với bức tranh, đánh vào huyệt thái dương của Park Chanyeol.

Có chút... Có chút cảm thấy khó khăn.

Nếu như, có thể trở về những ngày trước.

-

Park Chanyeol được giáo sư Ân giới thiệu ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu, đến thành phố mới đã là tháng thứ ba rồi, vẫn không thể thích ứng được với cuộc sống nơi đây.

So với quê hương, sự vật ở nơi đây dường như luôn thiếu đi một chút gì đó, mặc dù Park Chanyeol có một niềm tự tin tuyệt đối trong ẩm thực, nay chọn nguyên liệu nấu ăn cũng bắt đầu cảm thấy phiền não. Người đàn ông này đã từng tuyên bố không ăn mỳ ăn liền trong một năm, khi sinh sống ở một đất nước khác, mỗi ngày đều nhịn không được mà cảm thán sự thần kỳ của loại gia vị ấy.

Gian phòng cho thuê không lớn, nhưng vì là ở tầng cao nhất, Park Chanyeol tự nhiên được quyền sử dụng sân thượng. Chỉ cần trời không mưa, Park Chanyeol sẽ bê giá vẽ giấy vẽ lên sân thượng ngồi. Nếu đứng lên còn có thể nhìn ra rất xa, có những lúc chỉ cần ngồi ở phía mép đung đưa chân, cũng cảm thấy những áp lực không thể bộc lộ ở nơi nào khác được tiêu tan đi đôi chút.

Mà vừa khéo thay, căn gác xếp ở phòng trọ bên cạnh, chỉ cần trời không mưa thì lúc nào cửa sổ cũng mở.

Park Chanyeol vô tình nhìn thấy người ở trong căn gác xếp đó rất nhiều lần, là một khuôn mặt châu Á làm cho người ta cảm thấy rất quen thuộc. Thế nhưng chàng trai này hầu như không ra ngoài cửa, phạm vi sinh hoạt cũng như chỉ trong căn phòng nhìn qua cửa sổ. Những lúc dừng bút, Park Chanyeol theo thói quen nhìn chàng trai ấy, lúc nào cũng vùi đầu vào vẽ thứ gì đó, lúc ấy chỉ có thể nhìn thấy một chút đỉnh đầu, có lúc vào nếp, có lúc lại rối tung mà dựng thẳng lên.

"Như vậy có bận không...?"

Cắn cắn đầu bút, trong lòng Park Chanyeol sinhra nghi ngờ, vắt chéo hai chân lại, tùy ý đem hình dáng đối phương đang tập trung vào thứ đồ gì đấy vẽ xuống.

Không biết là từ lúc nào, phòng trọ đối diện Byun Baekhyun bắt đầu có người ở. Khách thuê cũ đến rồi lại đi, phần lớn là sinh viên nghiên cứu ở lân cận, mặc dù phòng trọ ở vùng đó có hơi cũ rồi, nhưng mà giá cả hợp cho sinh viên thuê ở.

Chàng trai đối diện lần này, có lẽ học hệ nghệ thuật rồi.

Bút chì trong tay vô thức quay vài vòng, ByunBaekhyun không nhịn được mà nhìn vài cái. Tuy rằng màu tóc có vẻ hơi khoa trương, nhưng nét mặt nhìn lại cũng không phải là người nước này. Có phải là cùng một quê hương với mình không? Nghĩ đến đây lại tự cười chính mình, bởi vì đã quá muốn tìm một cảm giác thân thuộc nên mới có hy vọng như thế.

Chưa đến lúc trời trở nên tối hẳn, anh ta sẽ không rời sân thượng.

Có những lúc Byun Baekhyun đang nhìn bảng số liệu hình vẽ, cảm thấy quá mỏi mới bỏ thước kẻ xuống xoay xoay bả vai, theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng có thể nhìn thấy người sống ở phía đối diện.

Mặt trời đã lặng lẽ nấp mình sau tòa kiến trúc phía xa xa, chỉ một vùng trời còn sót lại chút ánh sáng cuối cùng, chàng trai kia lười biếng ngồi bên mép sân thượng, ánh mắt thả lỏng phóng ra xa mà đung đưa chân.

Nói cũng kỳ quái, Byun Baekhyun về sau có chút nghi ngờ, thị lực của bản thân thật sự tốt đến như vậy ư? Thế nào mà lúc đó từ khoảng cách như vậy nhìn Park Chanyeol, liền bắt đầu cảm thán chàng trai này thật ưa nhìn.

Byun Baekhyun cụp mắt xuống, sắp xếp qua loa những bức vẽ trên tay, không biết vì sao tâm trạng rất tốt liền ngâm nga một cakhúc. Bài hát của Kim Dongryul, một bài hát nổi tiếng mà ở Hàn Quốc hầu như ai cũng có thể hát, hát đến đoạn giữa âm thanh cũng thế mà cao lên, Byun Baekhyun vô thức giương mắt lên, vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Park Chanyeol đang ngồi ở phía đối diện vắt vẻo hai chân.

Tiếng hát tự nhiên ngưng bặt, Park Chanyeol hiện lên ý cười, còn không kịp hỏi Byun Baekhyun câu hát đằng sau là gì, liền nhìn thấy cậu ta hấp tấp hướng ra cửa trả lời một tiếng, sau đó vội vàng khua khua tay, liền rời khỏi vị trí trước cửa sổ. Park Chanyeol giương giương khóe miệng,vẫy tay với khung cửa trong phút chốc trở nên trống không, cúi đầu cười lớn một lúc, đứng dậy mang theo giá vẽ cũng trở về phòng.

"Gọi cậu bao nhiêu câu, cậu có vẻ như không nghe thấy nên tớ phải trực tiếp lên đây"

Nghe thấy tiếng chuông cửa liền vội vã chạy ra mở cửa, Byun Baekhyun nói vọng ra với Doh Kyungsoo ở ngoài cửa. Cậu cười giải thích rằng có lẽ quá nhập tâm vào vẽ vời nên không nghe thấy. Doh Kyungsoo chỉ vứt lại một ánh mắt "Lời nói chỉ đáng tin một chữ", quay người bước xuống tầng dưới.

"Tớ vừa nấu canh, thịt bò hôm nay không tồi, nếu không nhanh sẽ bóp hết mù tạt vào bát cậu"

"Thưa quan lớn, tôi đây liền tới ngay"

Byun Baekhyun cười phấn khích ôm lấy cổ của Doh Kyungsoo, hai người nghiêng ngả đi xuống phòng Doh Kyungsoo ở tầng dưới, vừa mở cửa ra đều là mùi hương thức ăn mê người. Tuy không phải là thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng được ăn đồ ăn Doh Kyungsoo làm, Byun Baekhyun tất nhiên rất cảm kích.

Quen được Doh Kyungsoo là ngày Baekhyun vừa chuyển tới. Byun Baekhyun khổ cực xách xồng xộc hành lý lên tầng, quai đeo balô trên vai chốc chốc lại tụt xuống, kéo lại nhiều lần mà không được liền không nhịn được mà muốn tuôn ra những lời thô tục, vừa đúng lúc đi qua phòng của DohKyungsoo, gặp đúng lúc cậu ấy mở cửa ra.

"....Có cần giúp gì không?'

Byun Baekhyun đối diện với ngũ quan đứng đắn cùng với nét mặt chính trực không thể chính trực hơn của Doh Kyungsoo, gật gật đầu một cách dè dặt.

A, là tiếng Hàn... Vừa nãy những lời chửi tục đều bị nghe hết rồi. Trong đầu Byun Baekhyun chỉ còn lại những suy nghĩ như vậy.

Bởi vì ấn tượng lúc đó quá lớn, Byun Baekhyun mỗi ngày nhớ lại, đều luôn không nhịn được mà mỉm cười. Nhưng ngay sau đó chỉ biết cảm thán, may mà hôm ấy Doh Kyungsoo ra ngoài đúng lúc.

Mãi lâu về sau vẫn luôn cảm thấy cảm kích.

Mùi vị của canh rất ngon, Byun Baekhyun vừa ăn vừa lẩm bẩm cảm thán. Doh Kyungsoo lại không nhắc nhở bạn mình khi ăn không được phát ra tiếng như bình thường, lúc nào cũng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại hết sáng lên lại tối đi. Cuối cùng hơn một nửa số thịt bò đều vào bụng Byun Baekhyun, Doh Kyungsoo chỉ gõ nhẹ vào viền bát, nhắc nhở cậu ta không được lén lút trốn đi mà không chịu rửa bát.

"Lại bắt đầu tìm đến cậu sao?"

Tiếng dòng nước cũng làm âm thanh của Byun Baekhyun trở nên không rõ, Doh Kyungsoo cầm khăn lau những chiếc bát mà Byun Baekhyun đưa, ngây ra một lúc mới gật đầu đáp một tiếng "Ừ".

"Hay cậu cứ trực tiếp gặp mặt cậu ấy nói rõ ràng đi, một người cứ tìm, một người cứ trốn cũng không phải là cách."

"Lúc trước đã từng nói với cậu ấy rất rõ ràng rồi, không muốn kéo cậu ấy vào những phiền toái của mình nữa." Cất chiếc đĩa cuối cùng vào trong tủ bát, đặt khăn vào lòng bàn tay của Byun Baekhyun, " Nhờ cậu vắt cho sạch rồi treo lên rồi hẵng vẽ tranh nha, mình đi tắm trước đây."

Byun Baekhyun có chút không nghĩ ra, rõ ràng là có thể cùng nhau giải quyết sự việc, tại sao Doh Kyungsoo lại hết lần này đến lần khác trốn tránh nó.

Huống hồ là đối phương còn có vẻ thật sự rất yêu cậu ấy.

Thế nhưng, tình yêu càng không phải là chiếc chìa khóa vạn năng, có những lúc tình yêu khiến cho con người tình nguyện chịu đựng những áp lực nặng nề, trăm phương ngàn kế cũng không để cho người mình yêu ngã vào lòng người khác. Doh Kyungsoo đứng ngâm dưới vòi hoa sen, loáng thoáng nghe thấy tiếng Byun Baekhyun đóng cửa, ngay cả tiếng thở cũng không phát ra.

Chia tay là một chuyện tương đối dễ dàng, ngoài những hồi ức, sự ngẫu nhiên cũng thật nguy hiểm.

-

Byun Baekhyun gặp lại Park Chanyeol một lần nữa là một hôm trời nắng đẹp.

Đã liên tiếp mưa mấy ngày, Byun Baekhyun cũng vừa vặn trong mấy ngày mưa này bận rộn hoàn thành nhiệm vụ nặng nhọc nhất trong thời gian ngắn. Đợi bắt đầu nắng lên mới chịu phơi dưới ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, thoải mái dựa vào tủ mà ngồi, dành ra hơn nửa ngày cày tiếp những màn chưa vượt qua trên máy chơi game. Hôm nay Doh Kyungsoo không làm cơm tối, nhưng Byun Baekhyun đã tích trữ được không ít đồ ăn nhanh mà chỉ cần hâm lại liền nhanh chóng được ăn, có thể không đi ra ngoài liền tuyệt đối không ra ngoài, dành cho bản thân một kỳ nghỉ ngắn.

Chơi cho đến khi có chút mệt rồi, trời cũng không còn sáng như lúc bắt đầu, Byun Baekhyun đứng dậy muốn mở cửa sổ to hơn một chút, tay vừa chạm vào khung cửa, liền nhìn thấy người ở bên đối diện. Đối phương hình như hôm nay rất có cảm hứng, lưng quay về phía cửa sổ, thế nhưng đường bút lại rất trôi chảy. Làn gió thổi làm mái tóc mềm màu xám của cậu ấy dựng lên rồi rất nhanh lại rũ xuống, không biết tại sao lại làm tâm trạng Byun Baekhyun trở nên rất tốt.

Cậu ngừng lại một lúc, mở cửa bước ra khỏi phòng, đi qua hành lang dài đến cánh cửa sắt không khóa ở tầng trên cùng tòa nhà, tìm được một chỗ đặt chân trên sân thượng lộn xộn. Mặc dù như vậy, vẫn là thấp hơn tòa nhà đối diện một chút. Byun Baekhyun nắm khung cửa, cao giọng hét sang bên kia.

"Hey, anh hôm nay cũng vẽ tới muộn thế này sao?"

Lúc Park Chanyeol quay đầu lại, mặt trời đúng lúc chiếu xuống đỉnh tháp của giáo đường, híp mắt lại tránh ánh sáng rực rỡ của mặt trời, tầm nhìn dừng lại trên khuôn mặt đang nhe răng cười của Byun Baekhyun.

"Tôi tên là Byun Baekhyun, còn anh?"

"Tôi là hoa quả tươi tốt, Park Chanyeol."

Tiếng gió bên tai mờ đi, vầng nắng chiều cũng bị đỉnh tháp chọc thủng mở ra sắc hồng trải khắp bầu trời, Park Chanyeol nhìn vào đôi mắt cong cong của Byun Baekhyun, đột nhiên thấy trong từng hơi thở đều tràn đầy cảm giác.

Có lẽ câu chuyện, từ đây mới bắt đầu.

Park Chanyeol hình dung Byun Baekhyun như là soulmate, bởi ngay cả những trúc trắc lúc vừa mới quen đều không có, sau khi trao đổi tên, liền trở thành một quan hệ tốt đẹp thường xuyên qua lại lẫn nhau. Ngay cả Doh Kyungsoo lần đầu gặp Park Chanyeol cũng hỏi Byun Baekhyun: Bạn cậu từ Hàn Quốc sang chơi à? Byun Baekhyun chỉ cười to, Park Chanyeol lại trịnh trọng bắt tay Doh Kyungsoo nói không phải, tôi cũng học ở bên này, tôi tên là Park Chanyeol.

Sau đó ăn chực liền biến thành hai người, chuẩn bị nguyên liệu cũng trở thành hai người. Thế mà mỗi lần Byun Baekhyun nửa thật nửa đùa quay đầu oán trách hai người đã nấu ăn rằng như vậy mà để một người rửa bát, Park Chanyeol cười chạy lại bóp vai cậu, một bên nói những lời đại loại như người không nấu đương nhiên phải rửa bát, một bên lại cầm lại những chiếc bát còn lại rửa cùng Baekhyun.

Park Chanyeol thường khen tay Byun Baekhyun thật đẹp, Byun Baekhyun tràn đầy thỏa mãn giơ tay lên, cũng không có một chút ý ngượng ngùng phản bác, nói rằng tay như thế mới là tay của người làm nghệ thuật. Cũng không nói chàng trai này thật tùy tiện, Park Chanyeol chỉ túm lấy bàn tay đang giơ cao kéo xuống dưới vòi nước, từng chút một rửa sạch bọt xà phòng đi, sau đó vui vẻ mà kéo dài giọng :"Đúng đúng, nghệ thuật gia chân chính Byun Baekhyun, làm phiền ngài treo khăn mặt lên đi."

Sau khi ăn cơm, Park Chanyeol thường cùng Byun Baekhyun lên tầng, xem cậu ấy lật tung phòng tìm chiếc máy ảnh bảo bối của mình, tràn đầy hứng thú mà cho Park Chanyeol xem ảnh, Park Chanyeol cũng cảm thán :"Byun Baekhyun hoàn toàn đúng là nghệ thuật gia nha."

Trong việc khen Byun Baekhyun, Park Chanyeol từ trước đến nay vẫn rất giỏi.

Còn về việc tại sao một người thích chụp ảnh bây giờ lại ngày ngày phải làm công việc vẽ tranh, Byun Baekhyun chỉ nói đôi ba câu khái quát cho Park Chanyeol nghe, cũng may những sự việc không cần dùng đến lời nói mà cũng sáng tỏ có rất nhiều, không cả bị ngắt quãng giữa chừng, ParkChanyeol lại ồn ào đòi Byun Baekhun dạy mình dùng máy ảnh, chuyển chủ đề một cách nhẹ nhàng.

Dáng vẻ Park Chanyeol loay hoay tìm hiểu máy ảnh, trên mặt còn có màu mực vẽ, tuy rằng không phải là quá sinh động, nhưng đẹp trai vẫn là rất đẹp trai. Byun Baekhyun nhìn chằm chằm đến mức xuất thần, chỉ đến khi Park Chanyeol ngẩng đầu lên sáp lại gần, hỏi công dụng của mấy cái nút, Byun Baekhyun mới giật mình hoàn hồn, nghiêm túc giải thích cho cậu ấy từng nút một.

"Này chụp thử mình đi."

Thật ra cho dù Byun Baekhyun không nói như vậy, Park Chanyeol giơ máy ảnh lên động tác đầu tiên chắc chắn là nhắm Byun Baekhyun. Người trong ống kính cố ý quay qua quay lại làm biểu cảm xấu, Park Chanyeol cũng nửa đùa, dùng ống kính chọn một góc độ tinh nghịch, nhấn nút chụp hình hết lần này đến lần khác, miệng còn giả vờ trách móc: "Nếu cứ làm như vậy, có chụp mờ chụp xấu đều là do chính cậu đấy."

"Ai——Mình có không động đậy cậu cũng sẽ chụp mờ thôi." Byun Baekhyun trả lời không một chút trách nhiệm, lại dừng đong đưa, dựa vào tường mà hướng về ống kính cười khanh khách.

Nhiếp ảnh nghiệp dư Park Chanyeol thỏa mãn liên tiếp chụp liền mấy tấm, đưa máy ảnh thỉnh giáo sư phụ chụp ảnh Byun Baekhyun một cách tự hào. Byun Baekhyun tinh nghịch lắc lắc đầu, tấm nào hiện ra cũng  bắt đầu xoi mói, cuối cùng một tấm cũng không bị xóa đi.

Hình ảnh Byun Baekhyun cúi đầu quan sát màn hình máy ảnh, cùng với hình ảnh mà lúc đầu Park Chanyeol nhìn từ xa dần dần trùng khít, Park Chanyeol chỉ nhìn hàng mi xuyên qua ánh sánh sáng, liền cảm thấy từng cái chớp mắt đều khiến lòng mình rung động. Ma xui quỷ khiến cậu giơ tay ra, ngón tay chạm vào mũi Byun Baekhyun, đối diện với ánh mắt dò xét của đối phương, gần như giải thích theo bản năng.

"...Chờ một chút, trên mũi có dính gì này."

Nhiệt độ của ngón tay không cao, thế nhưng chỉ tiếp xúc nhẹ, cũng làm cho mi tâm phải ngứa ngáy.

Byun Baekhyun nhìn ánh mắt Park Chanyeol mà cười, thở ra một hơi, để máy ảnh yên vị tại mặt bàn. Sau đó bàn tay đẹp đẽ phủl ên gáy sau của Park Chanyeol kéo về phía trước, hôn xuống đôi môi luống cuống nhợt nhạt.

Dù rằng hành động này, thoạt nhìn có chút ngây thơ quá đà.

Park Chanyeol không có cách nào miêu tả nụ hôn ấy, chỉ cảm thấy trong nháy mắt, có thể nhìn thấy trong đầu mình mập mờ hiện lên những đốm sáng xinh đẹp.

Khi hai người bắt đầu nhiệt tình quấn lấy nhau, Doh Kyungsoo không chút bất ngờ lập tức nhận ra sự thay đổi nhỏ trong quan hệ hai người. Thế nhưng cậu chỉ gật gật đầu nói nhẹ một câu "Ở bên nhau thật tốt", liền tiếp tục thuần thục nêm gia vị vào canh, thậm chí còn bình tĩnh thử một miếng, quay đầu hỏi hai đứa trẻ đang đứng ngây ra: Canh nên nhạt một chút hay đậm một chút?

Giường trong phòng Park Chanyeol mềm hơn giường của Byun Baekhyun một chút.

Mỗi lần hai người cùng tỉnh lại trên một chiếc giường, Byun Baekhyun luôn nghĩ như thế này, Park Chanyeol sẽ dậy sớm hơn một chút, nhẹ nhàng kéo rèm cửa ra, rửa mặt xong liền mang đầy mùi vị bạc hà mà hôn trộm lên đầu mũi Byun Baekhyun một cái, sau đó khoái trá tiến vào phòng bếp. Byun Baekhyun sẽ dính lấy chiếc giường, chỉ đến khi Park Chanyeol dọn xong bánh mì rồi, đặt cả trứng và thịt xông khói lên trên, mới nhẹ giọng gọi cậu ấy, cũng có lúc lầm bầm, vừa vén một góc chăn lên liền chui vào bên trong, chỉ để lại một mái tóc rối lung tung vì nằm ngủ.

Cứ cho là như vậy, đây cũng là lý do mà Park Chanyeol thích nơi đây một cách mãnh liệt.

"Byun Baekhyun-ssi, dậy đi thôi." Âm thanh của Park Chnayeol trầm trầm, còn có những buổi sáng khàn khàn vì chưa thông giọng. Byun Baekhyun chân tay quờ tứ tung, chỉ lộ ra đôi mắt, luôn là trạng thái cổ họng không được tốt lười biếng đáp lại.

"Nếu như Park Chanyeol-ssi sẵn lòng pha hộ một cốc cà phê thật thật thật nhạt..."

"Đều đã chuẩn bi xong hết rồi, nhanh đi rửa mặt rồi ăn sáng đi"

Sau đó từ trong chăn sẽ lộ ra một Byun Baekhyun lười biếng, động tác chậm rì rì như vẫn chưa tỉnh ngủ, Park Chanyeol luôn rất thích nhìn. Nhung khi nhìn thấy dấu vết rõ ràng trên xương quai xanh, tai lại âm thầm đỏ lên, thúc giục cậu ấy nhanh mặc quần áo, quay đầu chạy về phía bàn ăn, sắp xếp lại bàn ăn rõ ràng đã được bày biện ngay ngắn.

Góp nhặt những chuyện vụn vặt như vậy, một năm cũng trôi qua với vô số ngày nhỏ nhặt, cảm giác không chân thực.

-

Vào cuối thu, Park Chanyeol nhận được tin mình đã đủ tư cách để tổ chức một buổi triển lãm cá nhân từ giáo sư. Tuy chỉ là triển lãm ngắn hạn của học sinh xuất sắc do trường liên tiếp chọn ra, thế nhưng triển lãm cá nhân, đối với đa số nghiên cứu sinh trẻ tuổi mà nói, là chuyện khó mà tưởng tượng được. Giáo sư mà Park Chanyeol tự mình tiến cử tất nhiên cũng đã giới thiệu, trường học mới đồng ý giao cho cậu triển lãm cá nhân ngắn hạn quý báu này.

Buổi tối Park Chanyeol vui đến nỗi trực tiếp xông vào phòng Byun Baekhyun, ôm chặt lấy cậu ấy, chỉ cười cười ngốc nghếch. Byun Baekhyun cũng cười vỗ vỗ lưng bạn trai, đặt bút và thước trong tay xuống, âm thanh run run hỏi cậu xem có gì mà vui đến mức này.

Người không thích uống rượu như Byun Baekhyun lần đầu tiên phá lệ chạy ra cửa hàng leng keng xách mấy lon bia về, đem tranh vẽ thu dọn sang một bên, ngồi trên mặt bàn mà bật nắp lon bia, cụng li với ParkChanyeol. Bia cũng khuấy động yết hầu như là nước ngọt, nhưng mà thực sự quá đắng. Nhưng Byun Baekhyun vẫn cười, say ngà ngà ngồi nghe Park Chanyeol miêu tả về ý tưởng của mình. Bức tranh ấy cậu chưa nhìn thấy, nhưng chỉ nghe cậu ấy nói như vậy, liền dự đoán được sự tuyệt vời của thành phẩm.

Byun Baekhyun từ trước đến giờ cũng không tiếc lời khen dành cho Park Chanyeol. Duy trì sự im lặng như vậy đối với lòng tự kiêu quý báu của cậu ấy, cũng đã sớm trở thành thói quen.

Park Chanyeol sau đó bỗng chốc liền trở nên bận rộn, có lúc mặt xám mày tro, trên mặt còn dính than bụi lẫn thuốc màu, nhưng chỉ cần quay đầu lại là đôi mắt tràn ngập ánh sáng.

Mắt cũng là quá to đi, Byun Baekhyun nghĩ trong lòng. Có thể nào đẹp trai hơn được nữa không?

Có hay không, thì cũng làm người khác không thể rời mắt một chút.

Bầu trời cao, tiết trời sảng khoái của mùa thu luôn làm tất cả mọi thứ đều dễ dàng bị châm đốt.

Park Chanyeol đang nhắm chặt hai mắt ở trong mơ,không ngừng đổ mồ hôi, nhưng cậu lại không tỉnh lại được. Chỉ có Byun Baekhyun đột nhiên tỉnh dậy, nhìn qua cửa sổ thấy ánh lửa vụn vặt, ngay cả giày cũng không kịp mang liền chạy như điên xuống tầng xông vào nhà trọ của Park Chanyeol.

Biểu cảm của Park Chanyeol khi ngồi bên mép giường có chút bất lực, các bức tranh được xếp thành chồng giờ bay lượn trong ánh lửa, cậu chỉ hé miệng, còn đang phân biệt xem đây rốt cuộc là loại giấc mơ gì.

Cánh cửa ngày thường mở ra dễ dàng, trong lúc cần được mở ra nhanh nhất, ngay cả ổ khóa cũng dở chứng không khớp. Byun Baekhyun cắn chặt răng, vẫn không mở được cửa nên gọi tên Park Chanyeol thật to. Lúc túm lấy được Park Chanyeol lại nghiêng lảo đảo, trong tay hốt hoảng nắm chặt tờ giấy, cũng không nhìn thấy được nội dung cụ thể của nó.

Lửa bắt đầu lan rộng. Byun Baekhyun cảm thấy xung quanh người sáng rực và nóng lên, thúc giục Park Chanyeol trước tiên cùng mình ra ngoài. Khách thuê ở nhà trọ phần lớn đều tỉnh lại và chạy ra ngoài, Byun Baekhyun chửi mắng những người đập vào bả vai mình, cảm thấy đáy mắt vừa khô vừa chát. Còn chưa bước đến bậc thang cuối, Park Chanyeol vì ở trong phòng quá lâu dẫn đến ngạt thở, chân mềm nhũn trực tiếp mà ngã xuống. Byun Baekhyun hoảng hốt túm lấy cánh tay đỡ lấy cậu ấy, trong đêm tối mờ mịt, trước mắt toàn là đốm sáng và tàn ảnh của ngọn lửa.

Âm thanh của xe cứu hỏa và xe cứu thương đâm thật sâu vào lồng ngực, Park Chanyeol nằm trong phòng bệnh trật trội được lau qua mặt, truyền thứ thuốc gì mà Byun Baekhyun cũng không biết.

Byun Baekhyun không biết vị giáo sư coi trọng Park Chanyeol đó đã khai thác chuyện của hai người đến đâu, nhưng chỉ qua một cuộc điện thoại, cậu liền hiểu người đàn ông ấy chỉ biết chỉ tay lên hai chữ tiền đồ.

"Ít nhất là đợi cậu ấy xây dựng cho mình tiền đồ vững chắc đã, thông tin một năm trước cậu ấy tự xin hoãn thời gian về nước, đến bây giờ rút lại cũng không kịp nữa rồi."

"Sau khi ở cùng một chỗ với cậu, cậu ấy đã lãng phí quá nhiều thời gian, cơ hội này đối với nghiên cứu sinh như cậu ấy rất quý giá, cậu biết rồi đấy."

Kinh sợ trước sự khôn khéo của đối phương, ByunBaekhyun dở khóc dở cười. Qua loa nói rằng rất nhanh sẽ có câu trả lời, sau đó lúng túng tắt máy.

Vẽ lại tác phẩm của chính mình đối với một thanh niên dồi dào sinh lực vốn không phải là một chuyện khó, nhưng hễ nghĩ đến công sức ngày đêm của Park Chanyeol đều biến thành tro bụi, Byun Baekhyun liền hận không thể cầm kim đồng hồ hung hăng quay ngược về trước.

Không thể bắt đầu lại một lần sao?

Người đầu tiên Park Chanyeol nhìn thấy khi tỉnh dậy là vị giáo sư từ trước đến giờ mình vẫn rất cảm kích.

Đôi mắt dưới cặp kính lão không có một chút mập mờ, không mảy may che giấu liền nói ra sự thật. Park Chanyeol kích động rút kim tiêm, chân trần chạy ra ngoài.

"Baekhyun đâu rồi?"

"Chanyeol."   Âm thanh sớm đã không tròn trịa, thậm chí có thể nói là không có thanh sắc, nhưng từng chữ vẫn tiến vào trong tai Park Chanyeol, chua chát đến nỗi lồng ngực bị đau. "Không cần liên hệ với cậu ta nữa, vốn dĩ một năm trước nên trở về nước rồi, tương lai của em, em không tự mình ngộ ra sao?"

Các khớp xương kích động như bị gỉ, Park Chanyeol nửa hé miệng, hồi lâu vẫn không trả lời được một câu.

Hôm ấy giáo sư cùng Park Chanyeol nói rất nhiều chuyện, khen cảm hứng bùng nổ của cậu, cũng vẽ nên một tương lại thật rực rỡ mê người. Park Chanyeol chỉ cúi đầu, đợi đến khi thầy nói xong, lại nghiêng đầu mở miệng, âm thanh nhẹ đến mức như không hỏi.

"Thầy, thầy có biết không, cảm hứng cũng có hình dạng của nó."

Thế mà lúc này em lại chính mắt mình nhìn thấy cảm hứng của mình rơi xuống, tan ra trên mặt đất. Trước mắt em, lại là một mảng tối đen rồi.

-

Trên bàn làm việc của Doh Kyungsoo có để lại một bức thư, Byun Baekhyun rời đi rất nhẹ nhàng. Đồ dùng trong phòng vẫn ở trạng thái như lúc chuyển vào, chỉ là thiếu đi chiếc thước dài, cũng thiếu đi chồng tranh vẽ bày la liệt, chiếc máy ảnh được đặt cẩn thận cũng bị mang đi mất, thế nhưng thẻ nhớ lại bị tháo ra, nhét vào phong thư, được bỏ vào hộp thư. Bức thư này được đóng dấu bưu điện, gửi cho Park Chanyeol.

Byun Baekhyun biết rằng trong khoảng thời gian này Doh Kyungsoo cũng đang đau đầu về chuyện của chính mình, ngẫu nhiên nghe được cậu ấy cuối cùng cũng nhận cuộc điện thoại ngày ngày gọi đến mà không được hồi đáp, cũng chỉ là ngữ khí bình tĩnh khuyên anh ta bỏ cuộc. Đầu bên kia điện thoại nói những gì Byun Baekhyun không thể biết được, nhưng Doh Kyungsoo ngồi nghe điện thoại, đem trang sách trong tay vò đến không còn hình dạng gì. Đối phương mấy ngày trước hình như còn ầm ĩ đòi sang đây, Doh Kyungsoo lặp lại mộtcâu đơn giản "Không được", không cần qua, không bằng thêm phiền phức.

Cái này, chính mình lại tăng thêm phiền phức cho Doh Kyungsoo rồi.

Để bức thư xuống, Byun Baekhyun kéo hành lí quay đầu đi xuống tầng. So với lúc đến, ngày rời đi, rõ ràng có chút quá im ắng.

....Quá là không giống Byun Baekhyun rồi.

"Kyungsoo, mình phải chuyển đi khỏi gác xếp rồi. Tuy rằng yêu cầu này có chút vô lý... Nhưng mà, Park Chanyeol, nhờ cậu chăm sóc chàng trai này một chút. Cụ thể sự tình sau này sẽ kể với cậu, nhưng có lẽ cậu ấy sẽ nói rõ ràng cho cậu biết trước, mình cũng sẽ đợi cậu ấy hoàn thành việc của mình, còn chuyện của chính bản thân cậu... cũng mong có thể giải quyết một cách tốt đẹp. Kyungsoo, lần sau gặp lại phải nấu canh nhé, có cho mù tạt cũng được, hì hì"

Phần ký tên là mấy nét chứ nguệch ngoạc đơn giản, Doh Kyungsoo nhìn không nhịn được mà cười, lại cảm thấy trọng lòng có chút cay, đem bức thư xếp lại rồi cho vào phong thư, cất an toàn vào trong ngăn kéo.

"Chúng ta, có phải đều là những kẻ ngốc, vậy nên mới trở thành bạn?"

-

Thời gian chia tay và thời gian ở cùng nhau, tuy là độ dài xấp xỉ, thế nhưng cảm giác lại vô cùng khác biệt.

Byun Baekhyun trong cả một năm luôn mơ thấy mùi dầu thông, còn có mái tóc màu bạc của Park Chanyeol, với khuôn mặt cười lên lại xuất hiện nếp nhăn tinh tế ở khóe mắt.

Thời gian để thích ứng sau khi trở về nước đằng đẵng như khi chờ qua mùa đông để thấy mùa xuân, số điện thoại dùng trước khi về nước cũng bỏ đi, tài khoản xã hội cũng chẳng thèm đăng nhập lướt qua. Byun Baekhyun dường như đột nhiên biến thành một người cuồng công việc chỉ biết đến số liệu và tranh vẽ, thắt cà vạt cũng trở nên thật thuần thục, cho dù rất thích mặc những bộ quần áo rộng thùng thình, cũng có thể nhịn đi mà khoác lên những bộ tây trang, chạy tới chạy lui với những người chủ hạng mục.

Ngoại trừ tình cờ nhìn thấy tin tức liên quan đến triển lãm tranh cá nhân ở nước ngoài hay những nhà nghệ thuật trẻ, cũng vẫn sẽ tự ngừng lại trong vô thức, rồi vội vã lướt qua.

Mà Park Chanyeol lại theo như ý nguyện của giáo sư, trở nên trầm mặc, nhập tâm vào sáng tác.

Một vài tác phẩm lớn được các giáo sư hướng dẫn khen ngợi, triển lãm được chuẩn bị cũng dần dần đến gần thời gian trưng bày. Nhưng Park Chanyeol càng không chịu ra ngoài, bất luận là ở phòng vẽ hay trong phòng, đều bướng bỉnh nương nhờ ánh sáng bên ngoài cửa sổ, vẽ đi vẽ lại bức cuối cùng.

Thế nhưng bức tranh cuối cùng, lại trở thành một đề bài khó giải.

Ngòi bút dù chấm lên màu nào cũng cảm thấy không phù hợp, Park Chanyeol đặt bút lên tờ giấy đen như mực, cảm giác bất luận thế nào cũng không có cách thể hiện ra ngọn lửa nóng hầm hập trong đầu. Thường thường là ra sức hồi tưởng, liền cảm thấy như tra tấn, thế nhưng càng đau khổ, lại càng không cách nào biểu đạt. Tác phẩm được khen ngợi bản thân lại cảm thấy không vừa ý, tay vừa ký họa lại hình ảnh Byun Baekhyun trong đầu vẽ ra, có lẽ nếu vẽ như vậy một lúc, liền có thể theo những dấu vết còn lại, tìm lại được ánh sáng biến mất trước mắt mình một năm trước.

Phòng vẽ trống trải đến nỗi làm con người không có cách nào không nghĩ về chuyện cũ, Park Chanyeol khó chịu cuộn người lại, dùng sức ném bảng pha màu sang một bên.

Cảm hứng của mình không ở trên người mình.

Mình càng không phải là một nhà nghệ thuật gì cả.

-

Kim Jongin âm thầm chuyển vào tầng hai phòng trọ nơi Doh Kyungsoo ở.

Cho dù không ít lần gọi điện thoại hay gửi tin nhắn đều bị cự tuyệt, Kim Jongin cũng là nghĩ hết cách, giống như đang trong thời kỳ thiếu niên cố chấp mà chạy qua. Doh Kyungsoo chính là sợ tính tình trẻ con này. Thế nhưng không thể không thừa nhận, khí thế cho dù bị từ chối thế nào vẫn phải làm như vậy, từ trước đến giờ là một trong những lý do cậu im lặng lún sâu vào Kim Jongin.

Lúc nói lời chia tay Doh Kyungsoo thật sự bị đủ loại tình cảm giày vò đến mệt mỏi không chịu được, muốn giảm khả năng liên lụy đến Kim Jongin, do dự một hồi, vẫn là mở miệng. Thế nhưng nói lời rất dứt khoát, vừa mong Kim Jongin sẽ sống tốt, vừa nói tốt nhất mãi mãi đừng gặp lại nhau, hoàn hảo đóng vai một người vô tình, còn im lặng chạy ra nước ngoài, yên tâm sắp xếp những chuyện vụn vặt. Nếu không phải Kim Jongin may mắn nghe được những chuyện của Doh Kyungsoo từ bạn bè, có lẽ thật sự cứ như vậy mà cắt đứt với Doh Kyungsoo.

"Anh, đến khi nào mới có thể không nghĩ đến việc một mình giải quyết vấn đề."

Gửi cho Doh Kyungsoo tin nhắn như vậy, thế nhưng Kim Jongin không nhận được trả lời.

Doh Kyungsoo không biết đáp lại như thế nào, chỉ là cảm thấy chính mình đang chạy trốn, càng không hoàn toàn đơn giản là muốn tự mình giải quyết tất cả vấn đề mà thôi. Không có loại cao thượng như vậy.

Sau khi âm thầm chuyển vào phòng trọ, Kim Jongin thường xuyên mất ngủ, rõ ràng thể chất có thể dễ dàng ngủ ở bất cứ nơi nào, nhưng cứ nghĩ đến Doh Kyungsoo với mình đang ở cùng một phòng trọ, liền trằn trọc không ngủ. Trời vẫn chưa sáng, Kim Jongin nằm bò trên lan can ngây ngốc lại vô tình gặp phải Doh Kyungsoo ra ngoài, nhìn thấy mái tóc cắt ngắn, cả thân bọc áo ấm đi trong sương mù như sắp biến mất, không nhịn được lại động yết hầu gọi anh ta.

"Anh."

"... Cậu làm thế nào lại tìm đến nơi này rồi."

Doh Kyungsoo theo tiếng nói ngẩng đầu lên, cảm thấy sương mù dày quá rồi, hay là chính mình bị lóa mắt, thế nào cũng không nhìn được biểu cảm của Kim Jongin. Cậu ấy hỏi như vậy, cậu làm thế nào lại tìm đến nơi đây rồi, trong lòng lại nghĩ, cậu quả nhiên vẫn sẽ tìm được nơi này.

Nhưng mà có chút vội vã đi ra ngoài, cậu mở miệng, lại chỉ nói một câu: "Quay vào đi, bên ngoài lạnh lắm." Rồi quay đầu lại rời đi.

Kim Jongin nhìn chằm chằm vào cái ót tròn đang đi khỏi tầm mắt của mình, nhếch miệng cười có chút ngốc, đau khổ dường như cũng vì thế mà đi mất, dụi dụi mắt lầm bầm giả vờ trách móc Doh Kyungsoo, cũng không nói là khi nào sẽ trở về.

Hai người ăn nói vụng về thường khẩu xà tâm phật như vậy.

Doh Kyungsoo chính thức thừa nhận làm lành là sau trận động đất buổi chiều

Kim Jongin ủ rũ nằm trên lan can, cùng với Doh Kyungsoo đang đi trên hành lang bỗng dưng cảm thấy chóng mặt cùng lúc phán đoán ra được nguy hiểm, một người chạy xuống tầng, một người bước nhanh nhảy lên. Kim Jongin sau khi qua đây không dám to gan đối mặt trực tiếp với Doh Kyungsoo, chỉ sợ một khi vượt quá ranh giới an toàn của cậu ấy, liền lại bị đuổi về. Thế nhưng trong lúc hoảng loạn mở cửa phòng nhìn thấy biểu cảm bất an của Doh Kyungsoo, không chút do dự vững vàng nắm lấy tay cậu ấy, một khắc cũng không đợi được.

Gì đây, rõ ràng là anh ấy cũng đang lo lắng cho mình.

Đợi cho động đất qua đi, Doh Kyungsoo nhận được tin nhắn phá lệ từ Byun Baekhyun, nói rằng chỉ nhìn thấy tin có động đất.

"Không có việc gì, vẫn an toàn, Park Chanyeol cũng vậy." Doh Kyungsoo rất nhanh chóng khôi phục, nghĩ một lúc, cố gắng không chú ý tới ánh nhìn chằm chằm của Kim Jongin đang ngồi đối diện, lại gửi cho Byun Baekhyun một tin, "Mình lại cùng với Kim Jongin ở một chỗ rồi."

-

Phòng triển lãm ở bên cạnh quán cà phê, đến sớm nhưng vẫn chưa đến thời gian bắt đầu, quán cà phê bỗng chốc trở nên chật chội.

Màu tóc của Park Chanyeol đã trở màu vốn có của nó, bởi vì phần mở đầu cần lộ diện và phỏng vấn, cũng mặc lên người bộ tây trang vừa vặn. Kim Jongin chán ghét phải cùng Doh Kyungsoo đến, Doh Kyungsoo đành phải dặn dò vài ba câu, sau đó đặt ngón tay lên giữa môi Kim Jongin, yêu cầu cậu ấy không được để lộ trước bất cứ thông tin gì. Kim Jongin cười liên tục nói biết rồi, hôn hôn ngón tay của cậu, lại lấn tới đóng dấu lên bờ môi.

Nhưng Park Chanyeol rõ ràng không tập trung, vừa kết thúc phỏng vấn đã trốn sang quán cà phê, gọi một cốc americano nhạt, vô ý thức mà gạt bỏ đá trong cốc đi

"Kyungsoo, cậu nói cậu ấy thật sự sẽ đến chứ?"

"Triển lãm tranh của cậu sao có thể không đến chứ, yên tâm đợi đi. Ừm.... Trên thư chính là nói với mình như vậy."

Câu trả lời chẳng hề đáng tin, Park Chanyeol giống như lại cụp tai và đuôi xuống, rầu rĩ nhìn đá đang xoay tròn trong cốc, cảm giác như chính mình cũng đang bị hút vào.

Triển lãm có rất nhiều người, những khuôn mặt châu Á cũng không ít, Byun Baekhyun đi qua từng bức tranh, cảm giác từng tác phẩm treo trên tường đều quen thuộc đến mức mũi cậu có chút cay. Không giống với những tác phẩm lớn mang màu sắc rực rỡ khác, một bức tranh nhỏ hơn được đặt yên tĩnh ở trong góc. Byun Baekhyun bước đến gần, như là có ma thuật thu hút, bừng tỉnh thì đã trực tiếp đối mặt với nó.

Nét bút trên bối cảnh mờ mịt có chút lộn xộn, phía dưới bức tranh bị che phủ bởi ngọn lửa như còn mang theo hơi nóng, ngọn lửa nhìn thật kiêu ngạo, như muốn nhảy ra khỏi bức tranh. Byun Baekhyun dừng lại một lúc lâu, tay hết nắm chặt lại buông ra, cuối cùng không liệu trước mà kéo kéo cà vạt, nhìn lên trần nhà, đôi mắt ươn ướt khó khăn lắm mới trở lại bình thường.

Cậu đã phải chịu khổ rồi, mình biết.

Tiếng chuông mở cửa của quán cà phê liên tục bị những câu chuyện phiếm gạt đi mất. Bàn bên cạnh lễ tân ba mặt đều có người ngồi, hai người ngồi đối diện vẻ mặt rất tự nhiên, một người không nói gì chỉ lắng nghe, một người đang cong mắt nói cái gì đấy. Chỗ trống còn lại, người ngồi đối diện nó cũng chỉ tay chống cằm, ánh mắt cũng xuất thần không biết đặt nơi nào.

Thu hồi ánh nhìn, tự dưng cảm thấy cổ họng nghẹn lại, Byun Baekhyun ngay cả menu cũng không xem qua, dựa vào quầy pha chế âm thanh không to cũng không nhỏ gọi đồ uống.

"Xin chào, cho mình một cốc americano, nhiều đá một chút, cảm ơn."

Chàng trai đang xuất thần vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt còn có chút ngỡ ngàng, thế nhưng lại xác định được chính xác âm thanh phát ra từ đâu.

Đôi mắt này quả thật vẫn ưa nhìn đến mức không thể chịu nổi.

Cầm lấy số bàn, giả vờ vô ý thức đi đến kéo ghế trống và ngồi xuống, âm thầm hít vào một hơi, lúc này ánh mắt Park Chanyeol đối diện hoàn toàn sáng bừng lên. Byun Baekhyun không nhịn được cong mắt lên cười,cảm giác có hơi rõ ràng tới mức không chân thực, như là tỉnh dậy phát hiện chính mình vẫn đang trong cơn mơ. Đầu ngón tay cậu gõ gõ mặt bàn, nhìn thẳng vào mắt Park Chanyeol, nhìn thấy chính mình trong con ngươi ẩm ướt ấy, sau đó hắng giọng, giống như trước đây, để lộ ra cả răng nhọn bên trong.

"Đã lâu không gặp."

Park Chanyeol không nhịn được nhớ lại nội dung của chiếc thẻ nhớ kia, phát hiện những câu chuyện vụn vặt mà Byun Baekhyun đã ghi lại bên trong. Hôm ấy ánh mặt trời cùng cậu như đã ước hẹn sẵn, chia khuôn mặt của Park Chanyeol đang nằm bò trước bàn thành hai phần, Byun Baekhyun khẽ cười giơ máy ảnh lên và tiến lại gần, ấn nút, nhắm đúng khuôn mặt với đôi mắt đang nhắm lại nhưng miệng vẫn lầm bầm thứ gì đó.

"A lô, cậu còn phải để mình nói bao nhiêu lần mình yêu cậu nữa?"

Thế nhưng cậu lúc này chỉ có thế hé miệng, âm thanh cũng không thể điều chỉnh tốt, vội vàng tiếp lời cậu ấy.

"Đã lâu không gặp."

Đã lâu không nhìn thấy em, cảm hứng của tôi.

Trong lúc nhất thời dường như trở về sân thượng, cùng với Byun Baekhyun lần đầu tiên gặp mặt. Trong lỗ tai là thanh âm quen thuộc những đã lâu ngày không nghe thấy, chàng trai trước mặt cười rất đẹp trai lại có chút giảo hoạt, thời khắc ấy từ ánh mắt cậu ấy, đều phát sáng, cùng với chiếc răng nhọn nhô ra, nhảy đến trước mặt mình, nhẹ nhàng quanh quẩn bên cạnh mình.

Tiếng còi ô tô trên đường phố cũng trở nên thật mơ hồ, bước chân của đoàn người đến và đi như dẫm trên hoa bông, thậm chí tiếng điện thoại bỗng nhiên vang lên ở bàn bên cạnh dường như cách đây cả trăm mét, vô tình nắm bắt nó, nhưng không có cách nào để nghe thật rõ ràng. Âm thanh của một mình Byun Baekhyun cứ vang vọng trong đầu, ngay cả cậu ấy chớp mắt cũng tạo ra tiếng động thật to, dâng lên trong Park Chanyeol một con sóng cuồn cuộn.

Mà đây là đặc quyền của một mình Byun Baekhyun.

Ngay cả khi nhân gian có ồn ào náo động, thanh âm cứ như thủy chiều ào đến, anh chỉ muốn đem những thứ không liên quan đến em xô dạt ra hai bên, sẽ chỉ nghe âm thanh của chính em.

-
HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top