Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~~~~THỊT BÉO~~~~~~~

Đau, nhưng đau không phải ở ngực hay cổ, mà là sau gáy. Lăng Tranh theo bản năng vuốt ve cổ mình, chợt nghe bên cạnh vang lên giọng nói quen thuộc, mang theo thanh âm bất mãn. "Bác sĩ, hắn như thế nào còn chưa tỉnh?".

Hắn đã chết đi? Làm sao có thể tỉnh lại? Lăng Tranh cảm thấy có chút hỗn loạn, lại cảm nhận được độ ấm trong tay, đột nhiên cứng đờ, hai mắt nháy mắt trợn tròn. 

Hắn không chết?!

Chẳng lẽ Hạ Ngự Đông cuối cùng vẫn mềm lòng? Hắn nhớ mang máng Hạ Ngự Đông kêu Lam thúc gọi xe cứu thương.

Không phải, cho dù như vậy, cánh tay của hắn cũng không có khả năng linh hoạt như hiện tại. 

Lăng Tranh quét mắt nhìn chung quanh một vòng, tim đập nhanh đến không thể tưởng tượng nổi. Nơi này hắn không quen thuộc, mặt tường bẩn đến không thể tưởng tượng nổi, song sắt cửa sổ rỉ sét, giường bệnh cũ kĩ, cùng, cùng người đang đưa lưng về phía hắn, tựa hồ Hạ Ngự Đông...

Ánh mắt hắn cuối cùng dừng lại năm chữ ~Bệnh viện tỉnh Song Kiều ~ trên cửa ra vào.

Tỉnh Song Kiều, đó là nơi hắn sinh ra.

Bác sĩ nhu nhu thái dương, đang có chút không kiên nhẫn, chợt nghe người trên giường bệnh bên cạnh đột nhiên nói: "Nha? Bác sĩ, ngươi xem kìa, tiểu tử này tỉnh rồi.".

Bác sĩ cùng Hạ Ngự Đông song song quay đầu, thấy Lăng Tranh mở mắt , chính là không biết vì cái gì, ánh mắt của hắn có chút bối rối, ngực phập phồng đến lợi hại.

Hạ Ngự Đông thấy thế nhanh chóng hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Lăng Tranh nhìn Hạ Ngự Đông lúc này chỉ là một đại nam hài nhi, dịu đi một chút nói: "Không, không sao!"

Hạ Ngự Đông nhíu hạ mi, muốn nghe xem bác sĩ nói thế nào, liền ở một bên chờ đợi.

Bác sĩ hỏi Lăng Tranh một vài vấn đề, sau đó lật lật da mắt hắn, mới chính xác mà nói: "Quan sát đến ngày mai, nếu không có gì dị thường thì có thể xuất viện."

Hạ Ngự Đông cảm ơn, mà Lăng Tranh thì giống như mệt mỏi nhắm mắt lại. Trong đầu hắn hiện tại loạn đến lợi hại, sợ không nhắm lại, ánh mắt của hắn liền sẽ tiết lộ nhiều tin tức không cần thiết. Hắn cảm thấy mình cần hảo hảo suy nghĩ một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng trong lỗ tai hắn vẫn còn âm thanh Hạ Ngự Đông tuyệt vọng gào thét xoay quanh, như thế nào vừa nhắm mắt liền thay đổi cảnh tượng? 

Nhất định là đang nằm mơ!

Lăng Tranh âm thầm nhéo chính mình một cái, thẳng đến khi đau muốn rơi nước mắt mới lần nữa mở to mắt.

Vẫn là bệnh viện tỉnh Song Kiều, nói cách khác, hắn không có khả năng nằm mơ, có lẽ là thật sự sống lại. Lúc này hắn chưa có tiến vào giới giải trí, chưa có tài khoản tiền triệu, chưa là ảnh đế, thậm chí còn chưa bắt đầu giảm béo.

Hắn còn nhớ rõ, hắn cùng Hạ Ngự Đông quen biết khi hắn mười bốn tuổi, chính là thời điểm hắn đang béo nhất.

Đưa tay nhìn, quả nhiên, ngón tay đều mập mạp, cùng dạng với lạp xưởng. Phỏng chừng... hắn hiện tại khoảng 170 cân đi...

Mẹ, đầu gối đau quá.

Nguyên bản Hạ Ngự Đông đang bình tĩnh nhìn Lăng Tranh, trên mặt lại đột nhiên hiện ra vẻ dở khóc dở cười, liền hỏi: "Như thế nào? Có phải hay không có chỗ nào khó chịu?"

Lăng Tranh đảo mắt, mắt có chút tham lam nhìn Hạ Ngự Đông, sau đó rũ xuống con ngươi nói: "Không, chính là ta cảm thấy ngại ngùng, vốn là muốn giúp ngươi, kết quả lại gây phiền toái cho ngươi."

Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nằm viện, cho nên hắn nhớ tương đối rõ ràng. Lúc ấy hắn vừa đến trường lấy phiếu điểm, trên đường về nhà trùng hợp gặp gỡ Hạ Ngự Đông đang cùng người khác đánh nhau, hắn liền nhịn không được đến giúp một phen. Kỳ thật là bởi vì điểm số không tốt, trong lòng muốn phát tiết một chút, hơn nữa đối phương ba người đánh một mình Hạ Ngự Đông, hắn nhìn không được, cho nên mới nóng đầu tiến lên. Sau lại bị đối thủ của Hạ Ngự Đông cho một gậy liền hôn mê.

Lúc ấy là được đưa vào chính là nơi này, bệnh viện tỉnh Song Kiều.

Hạ Ngự Đông nhìn bộ dáng ngại ngùng của hắn, có chút kỳ quái. Lúc ấy tiểu tử này tư thế đánh nhau cũng rất ngoan độc, không giống người nhã nhặn gì, như thế nào tỉnh dậy lại dịu ngoan như vậy? Nhưng chỉ là suy nghĩ một chút, Hạ Ngự Đông trên mặt lại thủy chung thực bình tĩnh, hắn nói: "Không có gì phiền toái, cảm ơn!"

Lăng Tranh: "Không cần khách khí...".

Hạ Ngự Đông nâng cổ tay nhìn đồng hồ, "Đã rất trễ rồi, không cần báo cho cha mẹ ngươi sao?".

Lăng Tranh nghe đến vấn đề này theo bản năng nhíu mày, hơn nửa này đều không nói chuyện. Hắn nhớ rõ hai mươi năm trước, bởi vì sợ cha mẹ lo lắng, cho nên khi tỉnh lại, đêm khuya liền trở về nhà. Kết quả cha mẹ hắn trực tiếp đuổi hắn ra khỏi nhà, nguyên nhân là, người nhà của người hắn đánh đến tìm bọn họ muốn tiền thuốc men. Lăng Tranh tinh tường nhớ rõ, năm đó mẹ hắn lần nữa cường điệu nói, họa là do hắn gây ra, sẽ không xuất tiền, kêu hắn tự ra ngoài kiếm, đừng gây thêm phiền toái cho gia đình nữa.

Bọn họ từ đầu đến cuối đều không quan tâm hắn, không có hỏi hắn có bị thương không, thậm chí không hỏi hắn ăn cơm chiều chưa. Vậy mà lúc đó hắn không nhận ra, cha mẹ hắn đối xử với hắn không giống cha mẹ bình thường. 

Hắn có một em trai, tên Lăng Nhĩ Tường, nhỏ hơn hắn sáu tuổi, là bảo bối trong nhà, có đồ ăn ngon cho tới bây giờ đều cho em trai trước. Ngay từ đầu hắn cho như vậy là bình thường, cho rằng em trai còn nhỏ tuổi. Nhưng sau đó hắn phát hiện nói như vậy không đúng, khi hắn còn nhỏ cũng chưa bao giờ hưởng thụ qua loại cưng chiều này. Lúc chưa có em trai, hắn cho rằng cha mẹ mình là loại người như vậy, có thể khi có em trai hắn mới biết được, cha mẹ không phải loại người đối với trẻ con xa cách, chẳng qua người không giống nhau thì đối xử cũng khác nhau.

Hắn cũng thật lâu sau mới biết được, bọn họ không phải người một nhà. Hắn là bị nhận nuôi, mà cha mẹ hắn sở dĩ nhận nuôi hắn là vì bọn họ không sinh con được thôi. Cho nên sau đó, mẹ hắn đi trị bệnh, và sinh được Lăng Nhĩ Tường, hắn trở nên dư thừa. Nếu không vì ngại hàng xóm bàn tán nói ra nói vào, chỉ sợ hắn đã sớm bị đuổi ra khỏi nhà không dưới mười lần.

Hạ Ngự Đông thấy Lăng Tranh nửa ngày không nói tiếng nào, liền hỏi: "Làm sao vậy?".

Lăng Tranh suy nghĩ một chút, nói: "Ta không có gia đình."

Lúc đầu có nhưng hiện tại không. Hắn không quên đời trước về nhà bị mẹ nuôi chán ghét, cũng không quên khi hắn có tiền, bọn họ chạy đến đòi tiền nuôi nấng, càng không quên khi biết hắn bị bệnh nan y, bọn họ dứt khoát xoay người.

Có lẽ là Lăng Tranh trong mắt hiện lên đau thương cùng quyết tuyệt quá rõ ràng, Hạ Ngự Đông có chút trầm mặc. Thẳng đến khi nghe tiếng âm thanh từ bao tử Lăng Tranh kháng nghị, hắn mới đứng dậy nói câu: "Ta đi mua cơm chiều.", sau đó rời đi.

Trong khoảng thời gian này, Lăng Tranh suy nghĩ rất nhiều. Nếu nhớ không lầm hiện tại đây là kỳ nghỉ hè, Hạ Ngự Đông đến tỉnh Song Kiều là vì hoàn thành bài tập mà Hạ lão phu nhân bố trí nhân ngày nghỉ, gắn liền thời gian một tháng.

Đời trước, một tháng này là thời gian hắn làm công, bởi vì bị đuổi sau khi ra đi liền không trở về. Bất quá trong một tháng đó hắn không gặp lại Hạ Ngự Đông, cách hai năm sau mới gặp lại. Nhưng hắn lần này không nghĩ rời xa Hạ Ngự Đông, bởi vì hắn không xác định hắn sẽ sống được 20 năm nữa như đời trước không, cho nên hắn muốn rút ngắn thời gian, từng giây từng phút cũng không thể lãng phí. 

Lần này hắn quyết định đổi phương thức.

Hạ Ngự Đông mua cơm trở về, cũng là lúc Lăng Tranh đã đem sự tình tính ra, bất quá tất cả sự việc có chút không thật, hắn vẫn có chút ngây người. Hạ Ngự Đông gọi hắn tỉnh, hỏi ăn cái gì, mà Lăng Tranh không hề nghĩ ngợi, liền đem ý tưởng của chính mình nói ra: "Hạ Ngự Đông, ta muốn xuất viện."

Sắc mặc Hạ Ngự Đông trầm xuống, "Làm sao ngươi biết ta tên gì?".

Lăng Tranh lúc này mới nhớ tới, sau khi tỉnh lại hắn vẫn chưa hỏi tên Hạ Ngự Đông. Thật sự cẩn thận mấy cũng có sai sót. Hắn âm thầm mắng chính mình một câu, trên mặt cực kỳ trấn định mà nói: "Lúc ngươi đi mua cơm, ta hỏi y tá, bọn họ nói người đưa ta tới tên này."

Hạ Ngự Đông miễn cưỡng tiếp thu đáp án, nhưng cũng không đồng ý ý muốn xuất viện của Lăng Tranh. 

Lăng Tranh trộm nhẹ thở ra, cũng không kiền trì ý kiến.

Đêm đó, Lăng Tranh ngủ trên giường bệnh, Hạ Ngự Đông thì nằm trên ghế ở ngoài hành lang. Nếu là Lăng Tranh kiếp trước thì nhất định thập phần khó hiểu, bởi vì hắn biết Hạ Ngự Đông có tiền, không có khả năng ngay cả một khách sạn cũng không ở nổi. Bất quá hắn hiện tại lại mười phần rõ ràng nguyên do. Cũng may là mùa hè, cũng không lạnh đến mức nào. Nhưng ban đêm hắn vẫn là nhịn không được đi ra ngoài nhìn mấy lần.

Nếu không bởi vì toàn thân hắn chỉ mặc một chiếc áo vừa bẩn vừa rách, chăn của bệnh viện lại toàn màu trắng, hắn đã sớm đắp lên cho Hạ Ngự Đông.

Có thể bộ dáng ão não của hắn làm những người chung phòng nhìn không được, hơn 11 giờ, có một bác gái cho hắn mượn tấm thảm vải bố, cho hắn đi đắp lên cho người bạn ngoài hành lang.

Lăng Tranh cảm ơn, nhẹ nhàng đi ra ngoài đắp cho Hạ Ngự Đông, lúc này mới lặng lẽ trở lại phòng bệnh. 

Trong bóng đêm, Hạ Ngự Đông ánh mắt phức tạp nhìn tấm thảm, thật lâu cũng không đẩy ra.

________________

Tay tê quá rồi a............ TT_TT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top