Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~~~~~~ĐỔI NHÀ~~~~~~~~

Lúc Lăng Tranh về khách sạn cũng đã là 7 giờ tối, Hạ Ngự Đông cũng đã ăn cơm chiều xong, đang ngồi trong phòng khách xem tin tức. Thấy hắn đã trở lại, Hạ Ngự Đông liền nói: "Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ăn chút đi, ta đã chừa cho ngươi trên bàn đó."

Lăng Tranh nhìn lướt qua bàn tròn nhỏ, trên bàn quả nhiên có hai cái cà men. Rõ ràng cũng không phải vật hiếm lạ gì, nhưng mà một giây này, hắn đột nhiên cảm giác cái gì cũng đáng giá. Lăng Tranh đem gối to kẹp dưới tay ném qua Hạ Ngự Đông, sau đó nói: "Cho ngươi."

Hạ Ngự Đông tiếp được, nhất thời có chút nghi ngờ. Sau đó lấy lại tinh thần mở gói to ra nhìn nhìn, phát hiện bên trong là một cái sàng đan cùng một cái kẹp bị. Hai cái đều là loại ô vuông, màu xanh lam cùng bụi giao nhau, trông đặc biệt thanh lịch.

Lăng Tranh trước khi về nhà đã đem xe đạp chạy tới trường học, thuận tiện dùng hệ thống cung cấp nước công cộng rửa giày, cho nên lúc này giày cũng rất sạch sẽ, cũng không thấy ít nhiều bùn đất. Nhưng trên người của hắn đầy mồ hôi, vì thế liền vào phòng tắm tắm rửa trước. Sau đó thay quần áo mới đi ra ăn cơm.

Hạ Ngự Đông tinh mắt nhìn đến tất cả ngón tay của Lăng Tranh đều đen, liền hỏi: "Tay như thế nào vậy?".

Lăng Tranh cũng không có ý định lừa gạt, liền đem tất cả sự việc mình đã làm hôm nay đều nói với Hạ Ngự Đông. Ngón tay đen kỳ thật là vì tiếp xúc với nấm nên dính nước của nó, dính rồi, tẩy hai ba lần cũng không ra.

Lúc đầu Hạ Ngự Đông nghe rất thú vị, nhưng khi biết lăng Tranh đi sớm về trễ, cả ngày mệt mỏi kiếm tiền, cũng chưa mua cho bản thân cái gì, ngược lại lại mua sàng đan cùng kẹp bị cho hắn, nụ cười của hắn liền cứng lại trên mặt. Nếu như nói không cảm động là giả, vì từ khi mẹ hắn qua đời, chưa có ai chân thành quan tâm hắn như vậy. Huống chi Lăng Tranh lúc này cũng vẫn còn là một đứa bé.

Hạ Ngự Đông thật lâu cũng không nói chuyện, lâu đến mức Lăng Tranh cũng đem cơm ăn xong, cà men cũng đã được rửa sạch sẽ, hắn mới nói: "Hai ngày nữa dọn nhà, không ở chỗ này nữa, đến lúc đó lại dùng đi."

Lăng Tranh không hỏi nhiều, đem quần áo bẩn giặt sạch sẽ xong liền nằm trên giường ngủ. Hạ Ngự Đông biết hắn mệt, liền đem thanh âm TV chỉnh đến thật nhỏ, nhưng cuối cùng cũng không chú tâm xem TV được, rồi cũng đem TV tắt đi, nhắm mắt lại.

Hạ Ngự Đông vốn định đi ngủ sớm một chút, để hôm sau cùng Lăng Tranh đi đến ngọn núi nhìn xem. Kết quả hắn không nghĩ tới là, 4 giờ rưỡi sáng hắn tỉnh lại, nhưng không thấy Lăng Tranh đâu. Nhìn lại tủ đầu giường dán tờ giấy mới biết được, tiểu tử này cầm Viên Tảo, thứ mà ngày hôm qua hắn không đem ra bán, đã sớm ra chợ.

Hạ Ngự Đông đi tìm nhân viên phục vụ của khách sạn để hỏi địa điểm chợ gần đây, sau đó coi như đi khảo sát sẵn tìm Lăng Tranh. 

Ngày hôm qua khi hái Viên Tảo vẫn còn cứng, nhưng qua một đêm liền mềm mại đi rất nhiều, nhiều người nếm thử thấy mùi vị không tệ, liền mua lấy. Lúc Hạ Ngự Đông đi qua, trên cơ bản cũng đã bán được ba phần tư.

Lăng Tranh thấy hắn đến, có chút sững sốt, "Sao ngươi lại tới đây?".

Hạ Ngự Đông ngồi xổm xuống, giúp khách đem táo gói lại, mới nói: "Tùy tiện đi dạo, hôm nay sao không đi lên núi nữa?".

Lăng Tranh thấy Viên Tảo còn không nhiều lắm, không bán nữa. Hắn lấy túi ra, cho Hạ Ngự Đông đem Viên Tảo còn dư gói lại, nói: "Ngày hôm qua thì nó là đồ mới mẻ, hôm nay sẽ bán không chạy nữa. Còn đường đến ngọn núi ấy rất xa, hôm nay cũng có rất nhiều người bán nấm đó, bọn họ nghĩ sẽ bán đắt giống ta hôm qua. Không tin ngươi nhìn đi, cả chợ có rất nhiều người bán nấm."

Hạ Ngự Đông vừa nghe liền hiểu, liền cầm trong tay nấm Lam tử đã hỏng, hỏi: "Này thì sao?".

Lăng Tranh chỉ đống rác, nói: "Ném đi."

Lăng Tranh mang theo một túi Viên Tảo, cùng Hạ Ngự Đông bước vào một quán ăn nhỏ ngồi xuống. Hạ Ngự Đông muốn gọi một phần hoành thánh, Lăng Tranh liền ngăn hắn lại, nói: "Vẫn là uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy đi." Nói xong không đợi Hạ Ngự Đông đồng ý liền cùng ông chủ nói: "Cho 4 cái bánh quẩy với hai ly sữa đậu nành."

Ông chủ lên tiếng trả lời, Lăng Tranh lén lút nói với Hạ Ngự Đông: "Hoành thánh ở đây dùng thịt không tốt, đều là đồ dư thừa hư hỏng, trở về nếu ngươi muốn ăn chúng ta tự làm đi."

Hạ Ngự Đông vốn cho rằng Lăng Tranh chỉ nói lấy lệ, ai biết hôm dọn sang nhà mới hắn mới biết được, đứa bé Lăng Tranh này thật có tay nghề, hơn nữa lại đặc biệt am hiểu mì phở.

Bởi vì hành lý của Hạ Ngự Đông không nhiều lắm, cho nên hắn kéo một cái vali, hai người liền như vậy dọn tới phòng mới. Mà đây là lần đầu tiên sau khi sống lại hắn gặp lại Triệu Khải.

Ấn tượng của Lăng Tranh về Triệu Hải cũng rất tốt, đời trước khi hắn vẫn còn sống, Triệu Khải vẫn còn làm việc bên cạnh Hạ Ngự Đông, nhưng Triệu Khải khi đó đã là đội trưởng trong bộ đội cảnh sát, là một cấp dưới thập phần trung thực và đáng tin cậy.

Chính là hiện giờ cấp dưới đáng tin cậy đang dùng vẻ mặt không đồng ý nhìn hắn: "Ngươi nói buổi tối còn muốn cùng thiếu gia ngủ chung?"

Lăng Tranh hướng đến giường đôi của Hạ Ngự Đông nằm phơi ra, đầu cũng không xoay lại, "Trong phòng ngươi không phải là giường đơn sao? Bên đây lại là giường đôi. Cho nên đương nhiên là ta cùng Hạ Ngự Đông ngủ chung. Chẳng lẽ ta với ngươi cùng nằm giường đơn?".

Triệu Khải nhìn thân thể Lăng Tranh, quyết định vẫn là ném vấn đề này cho chủ nhân giải quyết.

Sau đó, Lăng Tranh liền đi làm hoành thánh. Hạ Ngự Đông cùng Triệu Khải đều cảm thấy, Lăng Tranh nếu mở một tiệm hoành thánh nhất định sẽ rất đắt khách.

Lăng Tranh nghe xong cười không nói. Nghiêm túc mà nói, hoành thánh này cũng là vì Hạ Ngự Đông mà học tập, cùng bên ngoài không giống nhau. 

Hạ Ngự Đông đặc biệt thích ăn hoành thánh, hơn nữa thích nhân tảo tía. Lăng Tranh đều nhớ rất rõ, hắn còn nhớ Hạ Ngự Đông vì hắn chuyên tâm học nấu ăn, bởi vì khi đó hắn bị bệnh, thân thể không tốt, Hạ Ngự Đông nghĩ hết biện pháp muốn hắn ăn ngon. Kỳ thực so sánh với Hạ Ngự Đông đời trước đối xử tốt với hắn, hiện tại những việc chính mình làm thật sự là không tính cái gì.

Buổi tối, cả hai đồng thời ngủ không được, Lăng Tranh hỏi Hạ Ngự Đông: "Ngày mai ngươi định làm gì?".

Hạ Ngự Đông suy nghĩ một lát liền nói: "Kiếm tiền, dùng thời gian ngắn ngủi kiếm thật nhiều tiền."

Không phải chỉ là khảo sát thị trường thôi sao? Lăng Tranh thiếu chút nữa hỏi ra, nhưng cuối cùng cũng nhịn được.

Kỳ thật kiếm tiền không khó, đặc biệt người giống Hạ Ngự Đông có tiền có vốn người, càng dễ dàng. Nếu nhớ không lầm, 'Báo Nhân Dân' liền sẽ phát biểu cùng chính phủ cộng với ngành kinh tế phát triển thị trường cổ phiếu.

Vấn đề là như thế nào làm Hạ Ngự Đông đi mua cổ phiếu.

________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top