Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~~~~~~~~~~~~~~ĐIỂM QUAN TRỌNG~~~~~~~~~~~~~~

Bởi vì không có khuôn mẫu làm kem cũng không có que kem, Lăng Tranh chỉ có thể dùng chén nhỏ đựng kem, sau đó dùng đũa cắm vào. Vì thế lúc ban đêm, Hạ Ngự Đông cùng Triệu Khải cùng bắt tay nhau cầm lên que kem kì lạ.

Rất béo, thực thô...

Triệu Khải dùng ánh mắt không phúc hậu liếc Lăng Tranh một cái, mà Hạ Ngự Đông lại dùng mũi ngửi ngửi.

Lăng Tranh chính mình cắn trước một cái, phát hiện hương vị cũng không tệ, liền bảo Hạ Ngự Đông cùng nếm thử. Lăng Tranh còn nhớ rõ thứ này kêu là kem mùng 8 tháng chạp, năm đó vừa tung ra thị trường liền trở thành sản phẩm hot, cơ hồ mỗi trường học, mỗi điểm bán lẻ đều nhập hàng mỗi ngày, cung không đủ cầu. 

Hạ Ngự Đông cắn một cái ngậm trong miệng, thực thích cảm giác hạt kê vàng cùng gạo nếp mềm dẻo tại răng môi. Còn có đậu đỏ cùng đậu xanh, dùng răng nanh cắn một cái mùi thơm liền kéo dài tại đầu lưỡi, quả thật ăn ngon.

Triệu Khải im lặng, không nói lời nào, trong chốc lát ăn hết que kem, còn đề nghị thêm, "Ta cảm thấy có thể cho thêm vài hạt đậu phộng, đậu phộng ăn ngon nhất!".

Hạ Ngự Đông liếc mắt nhìn Lăng Tranh một cái, sau đó liền nói với Triệu Khải: "Triệu ca, ngươi lái xe mời Khang Trang đến, cho hắn nhìn xem."

Triệu Khải biết thời gian cấp bách, liền không hỏi nhiều, lấy chìa khóa xe đi ra cửa.

Lăng Tranh đi tìm giấy cùng bút, vừa vẽ vài loại hình dáng kem hắn không thể làm ra, vừa nói: "Hương vị này là hương vị cơ bản nhất, nên có thể nói, hẳn nên tìm nhân viên kĩ thuật làm thêm một số chất phụ gia."

Hạ Ngự Đông nhìn Lăng Tranh vẽ, "Đây là cái gì?", một số hình dạng khác nhau, có con thỏ, hổ, chim nhỏ, còn có một ít hoa quả.

Lăng Tranh cùng đem động vật và hoa quả đến, mới nói: "Hiện tại trên thị trường chỉ có hai loại kem cây và kem đóng gói, nếu trong thời gian ngắn chúng ta không tạo ra nhiều sản phẩm mới, không bằng thay đổi hình dạng cùng khẩu vị một chút. Ví dụ như seri sản phẩm hình động vật nhỏ, năm con vật trong một túi. Con thỏ có thể dùng màu trắng, con hổ thì dùng màu đỏ, chim nhỏ màu vàng, ếch dùng màu xanh, hồ ly dùng màu hồng. Seri hoa quả cũng vậy, năm cái một túi."

Đáy mắt Hạ Ngự Đông hiện lên vẻ tán thưởng, khóe miệng cũng hiện chút ý cười, "Nghĩ ra khi nào?".

"Lúc ở trên đường. Nhưng không biết có thể dùng được hay không."

Hạ Ngự Đông cầm trang giấy nhìn, nói: "Có thể, chẳng qua phải làm một đám khuôn mẫu kem. Làm thứ này phải thêm một vài quá trình, cùng kem truyền thống là hai khái niệm khác nhau."

Lăng Tranh buông tay, "Ta cũng không biết. Dù sao ta chỉ có thể cung cấp sáng kiến cho sản phẩm mới, nhưng cuối cùng có thể làm được hay không thì phải dựa vào ngươi."

Hạ Ngự Đông dùng ánh mắt nhìn sinh vật mới nhìn Lăng Tranh, "Ta nói ngươi như thế nào biết nhiều như vậy?".

Lăng Tranh như thật như giả nói, "Chắc là tài năng thiên phú đi. Ta trước kia có xem qua một quyển sách, không nhớ tựa, bên trong có một đoạn nói rằng, nếu không muốn bị đào thải, thì phải cố gắng làm mới mình. Dù đồ vật có tốt đi chăng nữa vẫn sẽ có một ngày nào đó bị bắt chước thành công. Cho nên muốn đi đầu xu hướng, người liến tiến, ân, ngươi hiểu..."

Hạ Ngự Đông nhìn thanh âm nói chuyện càng lúc càng nhỏ, cũng không tiếp lời, trở về phòng lấy chăn đắp lên người Lăng Tranh. Không biết vì cái gì, trong nháy mắt hắn hi vọng Lăng Tranh là người nhà của hắn. Hoặc là, nếu Lăng Tranh là em trai của hắn thì càng tốt, không phải Hạ Kiện Hoa nơi nơi chốn chốn muốn đè bẹp hắn.

Triệu Khải thực nhanh mời Khang Trang đến, nhưng bởi vì Lăng Tranh đang ngủ, cho nên mấy người trong phòng theo bản năng đều đè thấp thanh âm một chút. Nhưng cứ nói chuyện như vậy cũng không tiện, Hạ Ngự Đông gọi Lăng Tranh, "Lăng Tranh, tỉnh đi, vào phòng ngủ."

Lăng Tranh hoảng hốt 'ân' một tiếng, mí mắt mở ra, xác định thân phận của người trước mặt, quyết đoán vươn hai cánh tay đến.

Hạ Ngự Đông: "..."

Triệu Khải và Khang Trang: "..."

Có thể là do không khí trong phòng nháy mắt lâm vào cảm giác quái dị rất rõ ràng, Lăng Tranh đột nhiên mở to mắt, sau đó nhìn cánh tay của mình vẫn còn đang vươn ra, quyết đoán ngồi xuống ho nhẹ một tiếng: "Cái gì vậy, trong mơ đang tập thể dục theo đài rất chuyên chú.". Kỳ thật kiếp trước lúc bị bệnh hành động bất tiện, thường xuyên bị Hạ Ngự Đông ôm, thói quen trong tiềm thức không sửa đổi kịp.

Hạ Ngự Đông nhíu hạ mi, "Đi vào phòng ngủ."

Lăng Tranh lau mặt, "Không, ta đi rửa mặt liền thanh tỉnh."

Hạ Ngự Đông không nói gì, thừa dịp Lăng Tranh rời đi liền cùng Khang Trang nói chuyện kem mùng 8 tháng chạp. Hắn không xác định Khang Trang có đồng ý tiếp tục ở lại nhà máy không, mà thời gian này, nếu sai lầm một chút có thể gây ra tổn thất lớn.

Khang Trang nếm hương vị kem, liền nói?: "Ta cảm thấy có thể làm, nhưng vẫn phải thêm một chút chất phụ gia, vẫn là nên mời nhân viên kỷ thuật."

"Vậy Khang đại ca, đây là đồng ý ở lại giúp chúng tôi?", Hạ Ngự Đông đưa cho Khang Trang một điếu thuốc.

Khang Trang nhận lấy điếu thuốc nhưng không châm, trên mặt vẫn mang một chút tiếc hận, "Nhà máy cũng giống như con ta, không quản nó như thế nào, ta vẫn hi vọng nó hoạt động. Với lại công nhân ở đó, ta hiểu biết hơn."

Hạ Ngự Đông gật gật đầu, "Đó là không thể tốt hơn. Mặt khác phương diện công nhân, ta cũng hy vọng Khang đại ca giúp đỡ ta, công nhân cũ ta vẫn sẽ dùng, ngươi giúp ta liên hệ với họ một chút."

Việc này lúc ở trên đường Khang Trang đã cùng Triệu Khải đề cập qua, liền chỉ nói: "Được, nhưng hôm nay cũng quá muộn rồi, ta phải đi về trước, nhà ta còn có người già, thân thể không tốt lắm, buổi tối không thể rời người."

Hạ Ngự Đông liền đứng dậy cho Triệu Khải đưa người về nhà, lúc này mới quay lại toilet nhìn xem tiểu tử Lăng Tranh này như thế nào nửa ngày rồi còn chưa ra.

Lăng Tranh lúc này đang phân cao thấp với quần áo và tất của Hạ Ngự Đông, tất được giặt rất sạch, nhưng quần áo không biết dính cái gì mà chà sát nữa ngày đều không tẩy được. Vết bẩn ngoan cố như vậy, máy giặt nhất định giặt không sạch. 

Hạ Ngự Đông thấy thế nói: "Đó là do hôm nay đi vào nhà máy không cẩn thận dính dầu máy, tẩy không sạch."

Lăng Tranh trên tay không ngừng, "Người nọ đi rồi?".

Hạ Ngự Đông 'ân' một tiếng, trực tiếp lấy quần áo ra khỏi tay Lăng Tranh, đem người từ toilet lôi ra, "Đi ngủ!".

Lăng Tranh ngược lại dùng sức nói: "Chờ một chút, ta muốn tắm rửa xong mới ngủ. Nhưng có một chuyện ta phải hỏi ngươi một chút." Hắn chỉa chỉa quần lót ở phía sau ban công. "Cái này không phải không phải cái ngươi cho ta, vậy cái kia đâu rồi? Ta rõ ràng để đằng kia, không phải là ngươi mặc rồi đi?"

Hạ Ngự Đông nghĩ nghĩ quần lót hôm nay mình mặc, mặt liền tái. Nhưng tính tình vẫn ẩn nhẫn nặng nề, xoay người trực tiếp vào phòng. 

Lăng Tranh 'sách' một tiếng, cười xấu xa nói: "Uy, dùng xong không cần đổi lại đây a?".

Trả lời hắn chính là 'phanh' một tiếng đóng cửa vang.

Bất quá lát sau Hạ Ngự Đông vẫn phải đi ra, bởi vì Triệu Khải trở về mang theo một ít tin tức.

Triệu Khải nhíu mày nhìn khuôn mặt băng lãnh của Hạ Ngự Đông, tâm nở nụ cười một tiếng, nói: "Lúc trên đường về, Khang Trang có đề cập đến một người, họ Quý, gọi là Quý Bình, cũng là người nghiên cứu phát triển thực phẩm, đang công tác tại một nhà xưởng thực phẩm đông lạnh. Vốn là Khang Trang cũng muốn mời hắn lại đây nhưng không thành."

Hạ Ngự Đông liền hỏi: "Vì cái gì?".

Triệu Khải nói: "Vợ của Khang Trang ôm tiền cùng với kĩ thuật viên nhà máy bỏ trốn, làm cho Khang Trang nhục nhã. Nếu không Khang Trang cũng sẽ không bán nhà máy đi. Hắn bên này tài chính quay vòng không được, đi tìm bọn họ cũng không giải quyết được gì. Không thể nói cho ngươi biết vì hắn ngại mặt mũi."

Lăng Tranh vuốt ve cằm, nghiêm trang chững chạc mà nói: "Nếu là ta ta sẽ không đem nhà máy bán cho Hạ Ngự Đông."

Hạ Ngự Đông liền bồn chồn, vì thế nhíu mi một cái, tỏ vẻ thập phần tò mò nguyên nhân.

Con ngươi đen bóng của Lăng Tranh ở trên mặt Hạ Ngự Đông dạo một vòng, nói: "Lớn lên không đẹp trai đều bị người ghét, ngươi không biết à?".

Triệu Khải 'phốc' một tiếng liền vui vẻ, "Ta nghe nói cái người cướp vợ của Khang Trang cũng rất không đẹp trai, ha ha ha ha..... khụ...". Triệu Khải đứng dậy nói: "Ta trở về ngủ đây, ngày mai còn có nhiều chuyện phải vội lắm." Mới vừa thành niên liền mang vẻ mặt âm trầm làm cái gì, thật sự là không đáng yêu chút nào!

Hạ Ngự Đông đứng dậy, hai tay cắm trong túi quần, mặt không đổi sắc nhìn xuống Lăng Tranh, lưu lại một câu liền trở về phòng, "Có rảnh thì soi gương đi, không sai thì ngươi cũng được người ghét đó."

Lăng Tranh: "..."

_________________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top