Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Quýt Hơi Ngọt
"Vân Dật, em vì cái gì lại muốn......" Sở Hoài nhìn người trước mắt, chỉ cảm thấy thật xa lạ. Vân Dật, người mà hắn luôn dặt trong lòng mà sủng, như thế nào sẽ trở nên dữ tợn như vậy, một lòng muốn dồn hắn vào chỗ chết.

Vân Dật cũng không nói chuyện, chỉ đắc ý mà nhìn hắn: "Nếu anh đã chuẩn bị phải chết, tôi đây cũng tận tình tận nghĩa, cho cậu cái chết rõ ràng. Tôi từ trước đến nay chưa từng yêu anh, chỉ là vì tài sản Sở thị mới tiếp cận anh. Chắc hẳn anh còn nhớ rõ mấy ngày hôm trước anh uống say rượu, mơ màng ký tên vào một phấn văn kiện không ? Đó là tôi thay anh lập di chúc,trên giấy viết, chỉ cần anh chết, Sở thị sẽ thuộc quyền sở hữu của tôi."

"Vì cái gì...... Em rõ ràng bằng vào thực lực của chính mình cũng có thể sống tốt ......" Sở Hoài vì lời Vân Dật nói mà lòng đau đớn. Vân Dật tốt nghiệp ở đại học nổi tiếng, làm việc có năng lực, các phương diện đều rất ưu tú, đây cũng là nguyên nhân khiến hắn tích Vân Dật.
Nét mặt Vân Dật hiện ra một vẻ chua xót cùng căm ghét: "Vì cái gì? Tôi đây là từ tầng dưới chót bò lên, một đường gian khổ, trải qua không ít trắc trở mới đến được hôm nay. Còn anh sinh ra đã được ngậm thìa vàng, một đường gió mặc gió, mưa mặc mưa, khởi điểm của anh là thứ rất nhiều người nỗ lực cả đời đều không đạt được.

Tôi nhiều năm như vậy gian khổ học tập khổ đọc, thật vất vả học xong đại học, tìm công việc, lại còn phải xem sắc mặt của cấp trên, phải ăn nói khép nép, sảy ra việc gì cũng phái nén giận vào trong. Nhưng anh, từ lúc bắt đầu chính là cao cao tại thượng được mọi người nhìn lên. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì anh vừa sinh ra liền có thể tay cầm quyền lực? Dựa vào cái gì anh có thể vĩnh viễn có thể hơn người.

Hơn nữa, anh là Alpha, tôi cũng là Alpha, tôi dựa vào cái gì phải ở phía dưới?"

"Cho nên cậu vì muốn lấy chỗ tốt từ tôi nêm tiếp cận tội. Nhưng mà cậu không thỏa mãn với việc tôi có thể cung cấp hết thảy cho cậu, cho nên cậu liền muốn giết tôi?" Sở Hoài cảm thấy trái tim trân thanh của mình bị người hung hăng mà giẫm đạp, tự giễu mà cười.

"Không sai." Vân Dật lạnh lùng mà nói, "Hiện tại anh có thể đi chết rồi." Hắn giơ súng về phái Sở Hoài......

Một bóng người nhỏ gầy lao về phía Sở Hoài, thay hắn chắn viên đạn. Sở Hoài không cảm nhận được sự đau đớn, hắn chậm rãi mở mắt ra, lại thấy trước người một hình bóng quen thuộc. "Cố Thanh!"

Cố Thanh bụng trúng một phát sứng, máu tươi chảy ròng. Khuôn mặt hắn tái nhợt không một giọt máu, nhưng vẫn kiên cường như cũ mà cười cười: "Em...... Không có việc gì, anh mau đi đi."

Sở Hoài nhìn vợ của mình, đột nhiên đau lòng đến không thể hô hấp. Kết hôn 5 năm, hắn chưa từng cho Cố Thanh một ánh mắt tốt đẹp. Cố Thanh là một Omega truyền thống, dịu ngoan lại nghe lời, là người mà Sở mẫu chỉ định làm vợ hắn. So sánh với gia đại nghiệp đại Sở thị, Cố gia thực bình thường. Mẹ Cố Thanh đã qua đời vì bệnh là bạn thân nhất của Sở mẫu cho nên Sở mẫu mới chấp nhất với hôn sự này.

Từ nhỏ đã tiếp thu việc cha mẹ an bài nhưng việc này Sở Hoài lại phi thường kiên quyết tại, hắn không thích một Omega không có cá tính lại yếu đưới như Cố Thanh, mà yêu một Alpha đầy góc cạnh như Vân Dật, cho nên mặc dù miễn cưỡng đáp ứng rồi hôn sự, hắn cũng không giành cho Cố Thanh một hảo cảm nào. Giờ phút này, nhìn Cố Thanh vì hắn mà hy sinh tánh mạng, người đã lâu không khóc như Sở Hoài lại gắt gao mà ôm chặt lấy thân thể gầy gò kia, khóc không thành tiếng.

"Các ngươi thật đúng là một đôi phu thê mặn nồng nha. Một khi đã như vậy thì hãy cùng nhau xuống địa ngục đi!" Vân Dật điên cuồng mà cười, hắn giơ súng lên, nhắm ngay Sở Hoài.

Viên đạn xuyên qua ngực Sở Hoài, ý thức hắn bắt đầu tan rã, hắn nghĩ, nếu có cơ hội quay trở lại, hắn nhất định sẽ không cô phụ Cố Thanh.

Thực xin lỗi, Cố Thanh.

Nếu còn có kiếp sau, ta sẽ đem ngươi đặt ở lòng bàn tay, không để ngươi phải chịu một tổn thương nào.

......

Thời điểm tỉnh lại, Sở Hoài cảm thấy đầu mình choáng váng. Hắn cố hết sức mà mở to mắt, phát hiện ngồi trước giường là một hình bóng quen thuộc. Là Cố Thanh!

Cố Thanh thấy hắn tỉnh thì hoảng loạn vô thố mà đứng dậy. Cậu biết Sở Hoài không thích chính mình, cho nên không muốn làm hắn tức giận.

"Mình đây là lên thiên đường sao......" Sở Hoài thấy Cố Thanh, vui mừng mà khóc, "Còn có thể nhìn thấy em, thật tốt."

Cố Thanh thấy Sở Hoài hết khóc lại cười, cho rằng hắn là sốt tới mơ hồ, vội vàng kêu bác sĩ tới.

Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho Sở Hoài, nói: "Sở thiếu gia sốt vẫn chưa hạ nhiệt, có thể là nóng đến không thoải mái, tôi cho ngài vài liều thuốc hạ sốt."

Cố Thanh lo lắng mà nhìn Sở Hoài. Alpha thân thể đều rất cường tráng, đều giống nhau rất ít sinh bệnh, nhưng Sở Hoài mấy ngày hôm trước đột nhiên phát sốt, còn bệnh thật nghiêm trọng, đã ở trên giường nằm mấy ngày rồi.

"Ta đi chuẩn bị ít nước cho hắn lau người." Cố Thanh vừa mới chuẩn bị đi, đã bị Sở Hoài nắm lấy cổ tay kéo lại.

Giọng Sở Hoài nghẹn ngào mà nói: "Đừng đi."

Cố Thanh tim bộng chậm nửa nhịp. Sở Hoài ngày thường rất ít khi cùng cậu nói chuyện, thấy hắn lúc nào cũng là vẻ mặt không kiên nhẫn, bộ dạng nài nỉ lần này vẫn là lần đầu tiên. Cố thanh cho rằng Sở Hoài là đem cậu trở thành Vân Dật, liền cười tự diễu. Chính là cậu lại không nghĩ buông tay, cậu thực tham luyến giờ phút Sở Hoài đối câui toát ra tới tình yêu này, chẳng sợ kia phân tình yêu là thuộc về người khác. Cậu áp xuống giọng nói chua xót, bình tĩnh mà nói với lão quản gia đứng bên cạnh: "Ông đi thông báo cho Vân Dật, bảo hắn khi nào rảnh thì giành ít thời gian tới thăm Sở thiếu."

Sở Hoài nhíu mày: "Vân Dật?" Nếu nơi này thật là thiên đường, Vân Dật như thế nào lại ở chỗ này? Chẳng lẽ...... trong đầu hắn hiện lên một suy nghĩ lớn mật -- hắn trọng sinh! Nghĩ đến đây, lòng hắn đầy vui sướng, trên mặt cũng không cầm lòng được mà cười cười.

Cố Thanh nhìn đến ver tươi cười này của hắn, trong lòng lại chua xót càng sâu. Quả nhiên, chỉ có thời điểm nhắc tới Vân Dật , Sở Hoài mới thật sự vui vẻ. Lòng cậu hụt hẫng, nhẹ nhàng tránh thoát khỏi tay Sở Hoài , chuẩn bị đi pha nước chi Sở Hoài lau mình.

"Đừng đi, Thanh Nhi." Sở Hoài do dự một chút suy nghĩ nên gọi Cố Thanh là gì. Kiếp trước hắn rất ít khi cùng Cố Thanh nói chuyện với nhau, càng không cò việc gọi bằng tên thân mật này kia. Hắn dùng sức mà bắt lấy cố thanh tay, kéo cậu vào trong lòng.

Đại não Cố Thanh bỗng trống rỗng. Sở Hoài cư nhiên kêu cậu là... "Thanh Nhi"? Hơn nữa hắn còn ôm mình như vậy, rốt cuộc Sở Hoài làm sao vậy? Hắn không phải rất chán ghét chính mình sao?

Bác sĩ vừa định tiến lên nhắc nhở Sở Hoài, bản thân hắn hiện tại thân thể suy yếu, không thể ấp ấp ôm ôm, liền bị quản gia vội vàng lôi đi. Từ lúc cưới Cố Thanh, mấy năm nay trời, Sở thiếu gia đối Cố Thanh lãnh đạm ông vẫn luôn để ở trong mắt, trong lòng âm thầm đau lòng Cố Thanh, hiện tại Sở thiếu gia đối Cố Thanh thái độ hòa hoãn, bầu không khí tốt như vậy, bọn họ còn như bóng đèn đứng tại nơi này làm gì?

Cố thanh nằm trong ngực Sở Hoài trong không dám động, tim đập nhanh vô cùng. Sở Hoài ôm chặt Cố Thanh vào lòng, như thể Cố Thanh là bảo bối trân quý của hắn. Ngửi được mùi vị quen thuộc từ người Cố Thanh, nội tâm hắn dần dần yên ổn lại. Hắn nhẹ nhàng sờ vào Cố Thanh, cảm thán nói, tiểu nhân nhi vẫn là quá gầy, xem ra phải bảo quản gia kêu nhà bếp chuẩn bị nhiều thịt chi hắn bồi bổ.

Cố Thanh không muốn thoát khỏi sự ôn nhu này, nhưng Sở Hoài ôm thật chặt, cậu có phần không thở nổi, vì thế liền lén lút ra dịch ra phía ngoài, Sở Hoài ngay lập tức ý thức được loại này tư thế làm cố thanh không thoải mái, vội vàng buông lỏng tay ra. Cố Thanh rối rắm một chút nhưng vẫn là từ người Sở Hoài đứng lên. Sở Hoài đối cậu rắt ôn nhu, cậu thật hy vọng này phân ôn nhu có thể vẫn luôn giữ được. Chờ khi Sở Hoài tỉnh táo lại, sẽ không bao giờ đối với cậu ôn nhu như vậy nữa.

Cố Tanh không biết chính là, vẻ mặt rối rắm của cậu đều bị Sở Hoài thu hết vào mắt. Sở Hoài không nhịn được mà bật cười, hắn trước kia như thế nào không có phát hiện Cố Thanh đáng yêu như vâyh? Hắn kiếp trước nhất định là mắt mù, coi trọng Vân Dật độc ác kia. Nghĩ đến Vân Dật, tay Sở Hoài nắm chặt lại -- sống lại một đời, hắn nhất định phải làm Vân Dật trả giá.

Cố Thanh vào phòng vệ sinh mang một chậu nước đến. Cậu thấm ướt khăn, vừa định cởi bỏ quần áo trên người Sở Hoài, liền phát hiện Sở Hoài lăng lăng mà nhìn cậu chằm chằm. Cố Thanh mặt tức khắc hồng thấu như lửa đốt, cậu khẩn trương mà bắt lấy nút thát quần áo của Sở Hoài, cởi không được mà mặc lại cũng không xong.

"Bảo bối. Sao em lại không động thủ, tôi phải tự mình làm sao?" Sở Hoài nhìn Cố Thanh mặt đỏ như gấc, trong lòng nổi lên một tia tà niệm, định đùa giỡn Cố Thanh mặt mỏng này một chút.

Cố Thanh nghe được lời này, rặng hồng trên mặt liền lan đến cả vành tai. Cậu nghĩ, lần phát sốt này của Sở Hoài thật đúng là thái quá, cư nhiên gọi cậu là....

Sở Hoài nhìn Cố Thanh thẹn thùng như vậy bỗng thấy giật mình, nhiệt nóng truyền từ bụng dướu đi lên. Hắn kiếp trước đối Cố Thanh không có dục vọng, chư làm cùng Cố Thanh một lần nào. Hiện tại hắn cảm thấy chính mình thật đúng là quá mệt, bảo bối như vậy đáng yêu, giống một con thỏ ngoan ngoãn, hắn cư nhiên một lần đều không có nhấm nháp con thỏ ngon miệng này.

Nhưng mà Có Thanh lại lo lắng cho Sở Hoài, cuống quít đứng dậy đi ra ngoài tìm bác sĩ.

Sở Hoài tiếc nuối mà nằm ở trên giường, đành phải an ủi chính mình tương lai còn dài.

Sau khi được Cố Thanh tỉ mỉ chăm sóc, Sở Hoài thực nhanh liền giảm nghiệt độ. Tâm Cố Thanh liền có vài phần tiếc nuối -- về sau sợ là Sở Hoài sẽ không còn đói với cậu ôn nhu như vậy nữa.

Tới lúc dùng cơm chiều,vì chiếu cố khẩu vị của Sở Hoài, đầu bếp liền làm một bàn toàn đồ ăn thanh đạm. Cố thanh từ nhỏ đã thích ăn cay, lại vì Sở Hoài mà ăn đến vui vẻ, không một lời dị nghị.

Sở Hoài thấy Cố Thanh ăn thật ít liền gắp một miếng sườn heo kho tàu vào bát của Cố Thanh: "Ăn nhiều thịt một chú, em gầy quá."

Cố Thanh thụ sủng nhược kinh*, không rõ thái độ của Sở Hoài vì cái gì mà tốt như vậy. Trước kia Sở Hoài thậm chí rất ít khi cùng cậu ăn cơm, hôm nay lại phá lệ mà muốn cùng cậu cùng nhau ăn cơm lại còn chủ động gắp đồ ăn cho cậu. Cố thanh cúi đầu, nhỏ giọng mà nói: "Cảm ơn ngài, Sở thiếu gia."
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng mà sợ*

Sở Hoài nghe thấy xưng hô xa lạ này liền nhíu mày: "Là ai bảo em gọi tôi như vậy?"

Từ ngày đầu tiên Cố Thanh gả tới Sở gia, Sở Hoài liền cảnh cáo cậu chớ quên thân phận của mình, cũng đừng nghĩ lấy được chỗ tốt gì từ Sở gia. Sở Hoài không cho phép Cố Thanh gọi tên của mình, mà bắt cậu gọi mình là "Sở thiếu gia".

Cố Thanh hơi hơi hé miệng, lại không nên lời. Cậu sợ chọc giận Sở Hoài, sốt ruột muốn giải thích, lại không biết nên nói cái gì.

Sở Hoài lúc này mới nhớ tới chính mình trước kia làm việc thiếu suy nghĩ, trong lòng lại hối hận. Hắn nhìn Cố Thanh đang khiếp đản thì đau lòng cực kỳ, ôn nhu nói: "Về sau không cần gọi tôi như vậy, trực tiếp gọi tên đi."

"Vâng, Sở thiếu gia." Cố Thanh một chốc liền sửa không được buột miệng nói ra. Nói xong cậu mới phát hiện chính mình nói sai rồi, liền hối hận mà cắn môi.

Sở Hoài nghe được Cố Thanh tiếp tục gọi hắn như vậy, trong lòng càng hối hận, quả thực nghĩ về quá khứ liền như muốn cho chính mình một cái tát. Hắn đành phải thay đổi đề tài: "Em ăn đến ít như vậy, là bởi vì đồ ăn không hợp sao? Tôi bảo đầu bếp làm lại một lần nữa."

Cố Thanh sợ Sở Hoài phiền toán, vội vàng nói: "Không cần."

Quản gia thấp giọng thì thầm bên tai Sở Hoài hai câu, hắn thế mới biết Cố Thanh thích ăn cay. "Bảo phòng bếp một lần nữa làm một bàn đồ ăn cay." Sở Hoài chưa bao giờ ăn cay, nhưng hắn cảm thấy muốn Cố Thanh ăn vui vẻ, chính mình hẳn là cũng phải học ăn cay. Hai người kết hôn lâu như vậy, hắn cư nhiên việc Cố Thanh thích ăn cái gì cũng không biết, thật sự là quá thất bại.

Đầu bếp một lần nữa làm một bàn cay đồ ăn, nhìn nước canh tất cả đều là ớt cay đỏ, cá hấp ớt, Sở-không sợ trời không sợ đất- Hoài lần đầu tiên bị dọa rồi. Nhưng hắn vẫn là căng da đầu kẹp lên một khối cá phiến, bỏ vào trong miệng. Vị cay nồng đậm đem hắn sặc đến thở không nổi, nước mắt đều chuẩn bị ra tới.

Cố Thanh lần đầu tiên thấy Sở Hoài chật vật như vậy, nhịn không được nhấp môi cười.

Sở Hoài thấy vợ mình bị chọc cười, không ngừng cố gắng, lại ăn vài miếng cá hầm ớt, cuối cùng cay đến mức phải đến phòng bếp tìm nước uống.

Quản gia vui mừng mà cười: Sở thiếu gia chịu vì Cố Thanh mà thay đổi, này hẳn là bước đầu của tình yêu đi.

Sắc trời dần dần tối sầm. Cố Thanh tính toán về phòng mình ở tầng 3 nghỉ ngơi. Sở Hoài phòng ở tầng hai, lúc ấy Sở Hoài sợ cậu không khống chế được dục vọng của mình liền đem cậu chuyển lên phòng cho khách ở tầng 3.

Sở Hoài hiện tại thấy vợ mình muốn chạy đến phòng cho khách đi ngủ, liền biết vậy chẳng làm, vội vàng cản lại Cố Thanh: "Đêm nay, ngươi cùng ta cùng nhau ngủ đi."

Lòng Cố Thanh hoảng sợ. Cậu do dự mà cúi đầu: "Em vẫn nên tự mình về phòng ngủ thôi." Ai biết Sở Hoài có phải nhất thời tùy hứng hay không, nếu đến lúc đó Sở Hoài chơi chán rồi, lại đối xử lãng đạm với cậu như trước, cậu sẽ rất khổ sở. Một khi đã như vậy, còn không bằng không cần bắt đầu.

*sườn heo kho tàu

*cá hấp ớt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top