Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không Tên Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Khiêm lúc vừa ra khỏi cổng, đúng lúc gặp một bạn nhỏ đang học mẫu giáo vừa bước xuống từ chiếc xe đưa rước của trường học.

Bạn nhỏ vừa đi vừa hát: "Phía dưới cầu, một đám vịt đang bơi, mau đến mau đến cùng đếm, hai –bốn-sáu-bảy –tám..."

Cô bé đột nhiên đứng sát mép đường, chỉ về phía đối diện: "Thực sực là có vịt kìa!"

Bạn lớp trưởng lướt nhìn cô bé một lượt: " Cái chú ngốc ấy đã ôm vịt đứng ở đó hai ngày rồi, bạn giờ mới thấy?"

Nghe đến đây, đầu Thẩm Khiêm thực sự giống như điện giật đến khô cả người rồi...

Một Thẩm Khiêm thực sự còn chưa tỉnh ngủ hẳn cũng phải chà qua chà lại cái đầu của mình, chỉ vừa hướng mắt nhìn về phía đối diện, cảm thấy cơ thể không tốt chút nào.

Cậu ta sao lại đến nữa rồi?

Thẩm Khiêm tháo đôi giày cao gót xuống xách trên tay, một lời không nói lập tức chạy, vừa chạy vừa quay đầu nhìn, thấy rõ ràng thân ảnh đang xách vịt kia càng ngày càng xa dần. Chạy đến con đường thứ 3, Thẩm Khiêm lúc ấy thở hồng hộc vì mệt yên tâm ngừng lại, có lẽ là thoát rồi chăng? Rất tốt, với tốc độ chạy như của cô, cô không tin người đó có thể đuổi kịp!

Trong lòng Thẩm Khiên tự thấy bản thân thật lợi hại, vừa mới quay đầu, đã đụng ngay vào ngực ai đó.

Tự tiện mà đến, còn là thứ âm thanh mà cả đời này cô không muốn nghe thấy.

"Khiêm Khiêm, cuối cùng anh cũng tìm được em rồi."

Rất rõ ràng, thật ngu ngốc, thứ âm thanh lớn này từ nhỏ cô đã nghe suốt rồi.

Thẩm Khiêm cố nín thở, mọi thứ xung quanh đều biến thành màu xám, cô quỳ trên đường: " Tôi nói này Hạ Bất Phương, cậu không tìm tôi không được sao?"

Kỳ thực 3 ngày trước cô đã phát hiện ra anh ta rồi, vì trốn tránh không muốn chạm mặt, cô bèn đi sớm về trễ. Điện thoại cô phải tắt nguồn, mỗi ngày đều phải biến mình giống như người tàng hình, ngay cả đến công ty cũng không dám ngẩng đầu mà đi. Cô cho rằng chỉ cần kiên trì vài ngày, khẳng định có thể dập tắt ý chí muốn tìm cô của Hạ Bất Phương. Nhưng mà vì tối qua cô thức quá khuya, sáng nay ngủ quên không thể dậy sớm. Vì thế phải quang minh chính đại rời nhà đúng giờ, cho nên bị bắt tại trận.

Chàng trai trẻ ăn vận khá đơn giản, quần jean với áo sơ mi, tay xách một đôi vịt, khắp mặt đầy vẻ hưng phấn vì gặp được Thẩm Khiêm: " Mẹ anh với mẹ em lúc chơi mạt chược nói em ở đây không có người chăm sóc, anh là tình nguyện đến chăm em!"

Quả nhiên lại là mẹ!

Thẩm Khiêm nhẫn nại không nổi ngẩng đâu: "Đừng có nghe lời mẹ tôi nói bừa, tôi không cần người chăm sóc."

"Sao có thể như vậy được! Em hiện tại sống một mình, ăn một mình phải không? Anh nghe nói ở thành phố lớn sống rất áp lực. Nếu anh biết em khó khăn như vậy, đã lên chăm sóc em lâu rồi. Anh có thể làm món thịt vịt hấp, cổ vịt muối, cánh vịt nướng, xương sườn vịt chiên vàng, và súp vịt hầm."

Trái tim của Thẩm Khiêm sụp đổ hoàn toàn, nhưng cô rất giỏi che giấu. Sau khi thở ra một hơi, giơ tay phải ra vỗ vào vai của Hứa Bất Phương: " Rất giỏi, cậu rất giỏi, cậu vô cùng giỏi! Nhiều năm như vậy rồi, vẫn có thể theo đuổi công việc nuôi vịt này đến cùng. Trang trại Hạ Thị nhà cậu nhất định sẽ càng ngày càng phát triển. Tôi phải đi làm rồi, cậu mau trở về nhà đi, tôi không tiễn nhé!"

"Em sớm hay muộn cũng sẽ phải theo anh cùng về"

Thẩm Khiêm vừa mới quay người rời đi, bị câu nói này làm cho kinh ngạc ngừng bước tiếp.

Hạ Bất Phương hình như nhìn được cô nghĩ gì, tâm tình có chút đè nén xuống, tuy nhiên vẫn kiên trì nói cho hết lời: " Em và tôi đã có hôn ước từ năm 3 tuổi, cho dù em đi đâu, ở thành phố nào làm việc, cuối cùng rồi cũng sẽ trở thành bà chủ của trang trại nuôi vịt Hạ Thị!"

Thẩm Khiêm nắm chặt bàn tay, ngước đầu lên bầu trời 45 độ, những tòa nhà cao tầng, mây chim đang bay, ánh nắng mặt trời rực rỡ,..Hoàng thượng đại đế ban phước, tất cả những chuyện xảy ra sáng nay, nhất định chỉ là một cơn ác mộng!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top